Yến Nam Sâm vì muốn chăm sóc Giang Nhất trong thời kỳ mang thai tốt hơn, không chỉ tự mình đọc nhiều sách về thai kỳ, hỏi nhiều chuyên gia khoa sản, còn thường xuyên hỏi anh trai mình xem trước đây Giang Nhất mang thai như thế nào.
"Anh ấy à, không kén chọn gì cả, dù sao thì anh cũng cứ nhìn mà làm thôi, cố gắng không nấu những món ăn nặng mùi. Giang Nhất lúc đó ngoài việc nghén nặng thì những việc khác đều ổn, hai người bọn anh còn thỉnh thoảng chạy ra ngoài đánh bi-a."
Sở Bắc Hành nói được một nửa thì bị ánh mắt của Giang Nhất bắn tới, lặng lẽ đổi lời, anh ta cười nói: "Đánh bi-a để xả stress."
Yến Nam Sâm nghe ra ý gượng ép trong lời nói này, hắn bất lực nhìn Giang Nhất: "Mang thai rồi còn đi đánh bi-a sao?"
Giang Nhất vô tội quay mặt đi.
"Anh ấy còn chơi bowling, đi bar nữa." Sở Bắc Hành đành buông xuôi, nói nhỏ bên tai Yến Nam Sâm.
Giang Nhất đột nhiên trợn tròn mắt, đứng dậy: "Sở Bắc Hành, cậu đủ rồi đấy." Nói xong tay bắt đầu hoạt động.
"Nhìn kìa, anh ấy còn đánh người nữa." Sở Bắc Hành vội vàng trốn sau lưng Yến Nam Sâm, tay vịn vai hắn, nhìn Giang Nhất nhướng mày: "Nam Sâm, anh nói này, anh ấy mang thai rất dữ dội đấy, cứ luôn cáu gắt."
"Tôi có đâu!" Giang Nhất cau mày: "Puppy, em không thể tin cậu ta, em phải tin anh."
"Nam Sâm là em trai tôi, cậu ấy đương nhiên tin tôi rồi."
"Yến Nam Sâm còn là chồng tôi đấy nhé!"
Yến Nam Sâm vốn định hỏi Sở Bắc Hành, không ngờ hai người này lại cãi nhau, hắn lộ vẻ bất lực, hất tay Sở Bắc Hành ra, đi đến bên cạnh Giang Nhất bóp nhẹ gáy anh, dịu dàng dỗ dành: "Đang mang thai, đừng cãi nhau, đương nhiên em tin anh rồi."
Giang Nhất nghe Yến Nam Sâm nói thế thì khóe môi hơi cong lên, nhìn Sở Bắc Hành nhướng mày.
Sở Bắc Hành thản nhiên nhún vai: "Có chồng cưng chiều đúng là ghê gớm thật."
Anh ta ngồi lại trên ghế sofa, lấy điện thoại mở album ảnh ngắm thần tượng của mình: "Nam Sâm, anh chỉ có thể nói với em như vậy thôi, trước đây anh chăm sóc Giang Nhất, anh ấy không bao giờ lộ ra vẻ yếu đuối, nũng nịu trước mặt anh. Anh ấy cứ như mang thai Na Tra, coi cơ thể của mình làm bằng thép. Nhưng trước mặt em chắc sẽ khác, dù sao em cũng là Alpha của anh ấy. Cho nên ở chỗ anh không có gì để tham khảo. Hỏi anh còn không bằng hỏi người em rể xuất sắc của chúng ta, Đoạn Diệc Chu, người chồng tốt 24/24."
"Tôi đâu có vậy." Giang Nhất nhỏ giọng nói, rồi nhớ lại sáng nay sau khi nghén xong thì cứ quấn lấy Yến Nam Sâm đòi bế, lời này có vẻ không có sức thuyết phục.
Anh cẩn thận nhìn Yến Nam Sâm, đúng lúc bắt gặp ánh mắt hắn, xấu hổ đến mức tai đỏ bừng.
Yến Nam Sâm cưng chiều bật cười, hắn xoa đầu Giang Nhất: "Không sao, em tin em có thể chăm sóc tốt cho anh."
"Đương nhiên rồi, em tốt như vậy mà."
Sở Bắc Hành nhìn hai người đang anh anh em em trước mặt với vẻ mặt khó hiểu, anh ta lắc đầu đứng dậy: "Tôi không muốn nói chuyện với hai người nữa, hai người chỉ k*ch th*ch tôi thôi."
Kết hôn rồi đúng là ghê gớm quá cơ.
Yến Nam Sâm và Giang Nhất nhìn nhau, mỉm cười.
Thời kỳ đầu mang thai, Giang Nhất nghén rất nặng, gần như là ăn gì nôn nấy, Yến Nam Sâm cũng rất đau đầu, dù đã đặc biệt mời đầu bếp đến nhà nhưng vẫn không thể khiến Giang Nhất ăn yên ổn.
Cũng vì thế mà anh gầy sọp đi.
Vào ban đêm Giang Nhất hay bị chuột rút, mỗi lần đều bị đau tới tỉnh giấc, tỉnh rồi sẽ khó ngủ lại, hắn chỉ có thể pha cho Giang Nhất một ly sữa, rồi ôm anh dỗ dành.
Chuyện mang thai khó khăn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
Đặc biệt là nhìn Giang Nhất chỉ mới mang thai ba tháng mà đã khổ sở như vậy, ăn gì cũng không ngon, ngày nào cũng nôn, vừa bị chuột rút vừa mất ngủ, nhưng dù vậy anh vẫn kiên quyết đi làm ở công ty.
Rõ ràng không khoẻ nhưng lại rất ngoan cố.
Hắn có thể làm gì chứ, chỉ có thể chiều theo, thỉnh thoảng đến văn phòng Giang Nhất xoa bóp chân cho anh để giảm bớt khó chịu khi ngồi lâu. May là Giang Nhất đã đồng ý với hắn, đợi đến giữa thai kỳ anh sẽ ở nhà nghỉ ngơi, còn hắn cũng sẽ gác lại tất cả công việc, toàn tâm toàn ý ở bên anh, sẽ không để anh một mình.
Trong văn phòng.
"Dâu tây có ngọt không?"
Giang Nhất ngồi nghiêng trên ghế, tay cầm dâu tây mà Yến Nam Sâm đã rửa sạch, hai chân gác lên đùi hắn, nghe hắn hỏi, anh lấy một quả đưa đến bên miệng hắn, vừa nhai vừa nói: "Ngọt."
Nhìn Yến Nam Sâm cao lớn như vậy lại ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ, anh chợt bật cười.
Yến Nam Sâm kéo quần tây của Giang Nhất lên, lộ một đoạn cổ chân trắng ngần, thấy quả dâu tây Giang Nhất đưa đến, hắn cúi xuống ăn, thuần thục xoa bóp bắp chân anh: "Lúc nãy họp có khó chịu không?"
"Không có, bình thường rất ít khi khó chịu, em biết mà."
"Em biết, nhưng em vẫn lo lắng, chẳng lẽ lúc mọi người họp ở Neptune em lại đi nghe lén chắc?" Yến Nam Sâm bất lực cười, cúi đầu nhìn bắp chân Giang Nhất, có lẽ do phân hóa thành Omega nên anh không có lông chân, rất mịn màng.
Chiếc tất màu đen khiến chân càng thêm trắng, chưa kể đến khi mang giày Chelsea, hắn thực sự nhìn mãi không chán, thích không buông tay.
Nếu không phải thấy như vậy rất b**n th** thì...
Xoa bóp một lúc, hắn cảm nhận được Giang Nhất co chân lại, rồi nghe thấy anh cười.
"...Em xoa nhẹ quá, hơi ngứa." Giang Nhất ngứa đến mức không chịu được, muốn thu chân lại.
Kết quả chưa kịp bỏ xuống thì đã bị Yến Nam Sâm giữ lấy đầu gối, đặt trở lại lên đùi, Yến Nam Sâm đặt một nụ hôn ấm áp lên đầu gối anh, ánh mắt sáng ngời.
Hắn ngẩng đầu nhìn Giang Nhất, ánh mắt đầy cưng chiều: "Em sợ làm anh đau."
Giang Nhất lúng túng, tai anh đỏ bừng, cúi đầu chỉnh lại kính, che giấu sự khác thường trong mắt: "...Vậy thì em cứ bóp theo lực tay của em đi."
Yến Nam Sâm quá dịu dàng, anh ngày càng không thể chống đỡ.
"Xấu hổ cái gì?" Yến Nam Sâm thấy tai Giang Nhất đỏ lên, khóe môi hơi cong, hắn ngước nhìn anh: "Nhất Nhất, em phát hiện anh mang thai sẽ rất dễ xấu hổ."
Trước đây Giang Nhất ít khi thể hiện điều này.
Đương nhiên, ngoài chuyện trên giường ra, người này không hề biết xấu hổ là gì.
"Có đâu." Giang Nhất sờ vành tai đang nóng lên, cố gắng che giấu: "Tai anh không đỏ mà."
Yến Nam Sâm bật cười thành tiếng: "Em không nói tai anh đỏ."
Giang Nhất cau mày: "..."
Yến Nam Sâm cảm thấy thích thú, hóa ra Giang Nhất mang thai lại đáng yêu như vậy, còn có thể nũng nịu với mình, quá tốt rồi, hắn lại cúi đầu hôn lên bắp chân Giang Nhất: "Không sao, anh như nào em cũng yêu."
"Lát nữa có người vào nhìn thấy không hay đâu." Giang Nhất ngăn cản Yến Nam Sâm thích hôn lung tung.
Yến Nam Sâm tiếp tục xoa bóp chân anh: "Nhìn thấy thì sao, anh vốn là phu nhân giám đốc, giám đốc xoa bóp chân cho người yêu mình thì đã sao, điều này rất đáng khen."
Giang Nhất nghe hắn tự khen mình bèn cười to: "Em hiểu mình quá nhỉ."
"Alpha nhà chúng ta luôn rất tự giác."
Giang Nhất không nhịn được mà với tay xoa tóc Yến Nam Sâm: "Ngoan quá."
"Vậy có thể thưởng cho em một nụ hôn không?" Yến Nam Sâm nhướng mày cười hỏi.
Giang Nhất giữ cằm Yến Nam Sâm, dưới cặp kính đều là ý cười: "Đương nhiên có thể."
Nói xong anh cúi đầu hôn hắn.
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu xuống người họ, khung cảnh này đẹp đến mức không thể tin được.
Thoáng cái, anh đã bước vào giữa thai kỳ.
Tình trạng giữa thai kỳ tốt hơn nhiều so với lần trước, cả về sức khỏe lẫn tâm trạng, thêm cả Yến Nam Sâm đã gác lại tất cả công việc để ở bên anh, sự chăm sóc toàn tâm toàn ý khiến anh cảm thấy niềm vui chưa từng có.
Trong khoảng thời gian này, do ảnh hưởng của hoóc môn thai kỳ, nhu cầu của anh khá mạnh.
Nhưng Yến Nam Sâm không hề thuận theo.
Điều này khiến anh nghĩ ra rất nhiều cách.
May mắn thay, người yêu của Đoạn tổng, Lạc Tụng Nhiên đã cho anh rất nhiều mẹo nhỏ, phương diện này anh khá phóng khoáng.
Trong phòng sách.
"Hướng này không được, nghĩ hướng khác đi." Yến Nam Sâm dựa vào lưng ghế, đang họp video với Sở Bắc Hành, đầu bên kia video vang lên tiếng kêu gào của anh ta.
"Yến Nam Sâm, em đang giao bài toán khó cho anh đấy, đã đưa em rất nhiều cách giải quyết rồi, nhân viên bên dưới sắp phát điên đến nơi, em xác định không có cái nào dùng được sao?"
Yến Nam Sâm im lặng hai giây, hắn v**t v* nắp bút máy: "Có một phương án tạm được, sửa lại đi, sửa xong em xem lại."
"Yến tổng, cuối cùng anh cũng biết tại sao họ lại sợ em như vậy, anh cũng sợ em rồi, em đang bắt bẻ từng chút một, nhất định phải là cái hoàn hảo nhất đấy."
Yến Nam Sâm cười không nói gì, đúng lúc hắn định xem lại tài liệu thì thấy Giang Nhất mặc áo choàng tắm đứng trước cửa phòng, áo choàng tắm che không hết bụng bầu, dù sao cũng đã mang thai năm tháng rồi.
Hắn cau mày: "Trong nhà bật điều hòa rồi, không được mặc áo choàng tắm, đi thay đồ ngủ đi."
Sở Bắc Hành ở đầu bên kia nghe thấy nội dung thì phản ứng nhanh hơn ai hết: "À, chúc ngủ ngon Yến tổng, anh cúp máy đây."
Dứt khoát cúp cuộc gọi video, tránh bị k*ch th*ch.
Giang Nhất nghe thấy cuộc gọi kết thúc, mới đi đến trước mặt Yến Nam Sâm.
Yến Nam Sâm liếc thấy Giang Nhất đi chân đất, sắc mặt tối sầm lại: "Giày đâu? Lại đi chân đất?" Đúng lúc hắn định ôm Giang Nhất vào lòng thì Giang Nhất dùng đầu gối chặn lại.
Giang Nhất cúi người vịn vai Yến Nam Sâm, cầm tay hắn đặt lên eo mình.
Yến Nam Sâm nhìn xuống dưới, vạt áo choàng tắm hơi nhấc lên, đôi chân trắng trẻo săn chắc đập vào mắt.
Yết hầu hắn lăn lộn.
Thành thật thì bất kỳ Alpha nào cũng không thể chống đỡ được sự gần gũi từ Omega của mình, chưa kể đến trong thời kỳ mang thai, phải kiềm chế gần mười tháng, không đúng, chính xác hơn là phải cộng thêm sáu tháng nghỉ ngơi sau sinh.
Chính là một năm rưỡi.
Giang Nhất chỉ với hành động đơn giản như vậy, đã đủ để quyến rũ Yến Nam Sâm.
"Nhất Nhất, anh..."
Yến Nam Sâm chưa dứt lời đã cảm thấy có gì đó được nhét vào tay hắn, hắn cúi đầu nhìn, là một chiếc điều khiển từ xa nhỏ, như nhận ra thứ này, đáy mắt hắn sâu thêm vài phần.
"Puppy, em thích chế độ mấy?" Giang Nhất cúi người, một tay ôm bụng bầu, một tay vịn vai Yến Nam Sâm, khẽ nói bên tai hắn: "Anh đều được."
Yến Nam Sâm cảm thấy tuyến adrenalin của mình hoàn toàn bị Giang Nhất nắm giữ, thứ trong tay hắn như một củ khoai nướng, nóng đến mức tim hắn nóng ran, hắn ngẩng đầu nhìn Giang Nhất, nhìn vào ánh mắt trong sáng dưới cặp kính của anh, vẻ mặt bất lực: "Nhất Nhất, bác sĩ nói..."
"Anh đã cho vào rồi." Giang Nhất thấy Yến Nam Sâm vẫn còn lề mề, nổi giận nắm lấy tay hắn, bật công tắc lên, eo anh lập tức mềm nhũn.
Yến Nam Sâm nhanh chóng ôm anh, vừa giận vừa bất lực: "Vợ à, đừng nghịch nữa."
Hắn giả bộ muốn tắt đi.
"Không được." Giang Nhất thở gấp, cau mày không vui nhìn Yến Nam Sâm: "Anh đâu có bảo em đi vào, anh để cái khác vào mà, này cũng không được hả?"
Yến Nam Sâm cảm nhận được đôi chân tì vào hắn đang run rẩy, khiến lòng bàn tay hắn tê dại, hành động táo bạo lại thẳng thắn của Giang Nhất chắc chắn là đang châm lửa, một ngọn lửa không thể dễ dập tắt.
Hắn nhìn vào ánh mắt hơi xấu hổ của Giang Nhất, im lặng một lúc, đứng dậy bế anh lên.
Giang Nhất bị bế lên bất ngờ, vô thức ôm lấy cổ Yến Nam Sâm, ngạc nhiên nhìn hắn: "Em định làm gì?"
"Cái đó lạnh, đổi cái ấm cho anh, bị lạnh không tốt đâu." Yến Nam Sâm cúi đầu cắn anh một cái. Giọng nói trầm thấp khàn khàn: "Nhất Nhất hư."
Vất vả lắm mới nhịn được năm tháng.
Lại phải phá vỡ giới hạn rồi.
Nhưng chỉ cần một lần, sẽ có lần tiếp theo.
Cũng may là từ khi bắt đầu tiến vào giai đoạn giữa thai kỳ thì em bé trong bụng rất ngoan ngoãn, khiến Giang Nhất không buồn nôn hay mất ngủ giữa đêm nữa, mỗi tối Yến Nam Sâm cũng sẽ dùng tinh dầu massage bụng bầu cho anh. Có lẽ do đã vượt rào một lần nên mỗi khi massage xong thì lại dễ củi khô bốc lửa.
Cho đến cuối thai kỳ, hai người mới không dám phóng túng nữa, ngoan ngoãn chờ sinh.
Đêm Yến Mộ Nhất chào đời là đêm giao thừa, cả nhà vừa ăn tối xong, Giang Nhất cảm thấy không ổn, nước ối vỡ bất ngờ, cả nhà vội vàng đưa anh đến bệnh viện.
Thời điểm này sớm hơn dự kiến hẳn nửa tháng, may là đã đủ 38 tuần.
Chín giờ tối, Yến Nam Sâm lo lắng đứng ngoài phòng sinh, sợ đến mức thở không nổi. Cả nhà đều bị sự bồn chồn này của hắn ảnh hưởng, trong lòng cũng rất lo, dù sao trước đây Giang Nhất cũng vì khó sinh, thêm vấn đề gen phân hóa lần hai mà mất một đứa con.
Dù cả thai kỳ được chăm sóc cẩn thận, nhưng sinh con như bước nửa chân vào cửa tử, rất nhiều thứ đều không biết trước.
"Nam Sâm, xét nghiệm gen cho thấy em bé sẽ không mang gen phân hóa lần hai, với cả Giang Nhất được em chăm sóc rất tốt, đừng quá lo lắng, em càng lo lắng thì bọn anh càng sợ." Sở Bắc Hành không nhịn được bước đến, đặt tay lên vai em trai: "Bình tĩnh lại đi."
"Em..." Yến Nam Sâm lo lắng đến mức tay run rẩy đổ mồ hôi, hắn nhìn chằm chằm vào phòng sinh, trong lòng thầm cầu nguyện.
"Ba lớn đừng sợ, ba nhỏ sẽ không sao đâu." Kiều Kiều tám tuổi đi đến bên cạnh Yến Nam Sâm, chiều cao đã đến ngực hắn, cô bé ôm tay hắn an ủi.
Yến Nam Sâm nhận được sự an ủi của con gái thì bình tĩnh lại một chút.
Mười phút sau, trong phòng sinh vang lên tiếng khóc của em bé, nước mắt Yến Nam Sâm cũng tuôn rơi.
Hai phút sau, cửa phòng sinh mở ra, bác sĩ bế em bé đi ra trước, cô tháo khẩu trang cười nói với Yến Nam Sâm: "Chúc mừng mọi người, ba con bình an."
Yến Nam Sâm đỏ hoe mắt bế em bé, nhìn đứa trẻ nhăn nhúm bọc trong tã, môi hắn khẽ run, cúi đầu hôn lên trán con: "Con yêu, ba con giỏi quá."
Một lúc sau, giường bệnh trong phòng sinh được đẩy ra, hắn lập tức đưa em bé cho Sở Bắc Hành: "Anh, giúp em bế một chút, em đi xem Nhất Nhất đã."
Sở Bắc Hành lặng lẽ nhận lấy đứa bé: "..." Nói thật, có lúc nào anh ta không cần bế em bé không?
Nếu có, anh ta thực sự cảm ơn trời đất.
Yến Nam Sâm nhìn Giang Nhất được đẩy ra, vẻ mặt mệt mỏi, trong mắt đều là thương tiếc, hắn nắm lấy tay Giang Nhất, cúi đầu hôn lên môi anh: "Nhất Nhất, anh đã vất vả rồi, em yêu anh."
"Là con trai đấy." Giang Nhất mệt mỏi cười, mắt anh rưng rưng nhìn Yến Nam Sâm: "Thật tốt."
Giống hệt như Niệm Niệm của anh vậy.
"Em đã nghĩ ra tên cho con trai rồi." Yến Nam Sâm nhẹ nhàng v**t v* mái tóc ướt đẫm mồ hôi của Giang Nhất, cùng với y tá đẩy giường bệnh về phòng.
"Tên gì?" Giang Nhất hơi mệt, từ từ nhắm mắt lại.
"Yến Mộ Nhất, Mộ trong ái mộ."
Giang Nhất khẽ cười: "Được, hay quá."
Người nhà phía sau chọn cách lặng lẽ xem em bé, chơi với em bé, không làm phiền hai người này nữa.
Vì vậy, bé Yến Mộ Nhất chính thức gia nhập gia tộc họ Lạc vào một ngày đẹp trời, mùng một Tết Nguyên đán.
Cả đại gia đình, số lượng trẻ em thế hệ thứ tư ngày càng nhiều.
Sở Bắc Hành bế Yến Mộ Nhất, cúi đầu thở dài: "Bao giờ mới đến lượt tôi đây?"
Kiều Kiều bên cạnh vỗ lên cánh tay bác cả, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp ngước nhìn anh ta: "Bác cả, con nghĩ sắp đến lượt bác rồi."
"Thật sao?"
"Vâng." Kiều Kiều chắc chắn gật đầu, cười tươi như hoa.
