1122 - Diêu Diêu Thỏ

Chương 47: Hoàn chính văn



Họ đã đăng ký kết hôn, người làm chứng là Sở Bắc Hành.

Họ đã hoàn thành việc mã hoá song song pheromone, người làm chứng là Sở Bắc Hành.

Ngày cưới, người chủ trì vẫn là Sở Bắc Hành.

Vì ba mẹ Giang Nhất đã mất, nhiều người thân khác cũng không còn liên lạc, nên gia đình quyết định, ba Sở Cố Chi sẽ đại diện cho ba Giang Nhất tham dự đám cưới, ngồi ở phía bên anh.

Ngày cưới, họ cũng không câu nệ quá nhiều, cùng khoác lên người bộ lễ phục sang trọng.

"Vẫn còn buồn nôn à?"

Trong phòng thay đồ, Yến Nam Sâm cài cúc áo sơ mi cho Giang Nhất, ánh mắt dừng lại trên bụng anh, bụng bầu hai tháng dường như không có gì thay đổi, rất khó tăng cân, khiến hắn hơi đau đầu.

Giang Nhất lắc đầu: "Bây giờ hết rồi."

Ban đầu họ định sau khi sinh con rồi mới tổ chức đám cưới, nhưng sau đó vì nhiều yếu tố, vẫn quyết định tranh thủ lúc thai kỳ chưa lớn lắm thì tổ chức luôn.

"Nếu lát nữa không thoải mái, nhất định phải nói cho em biết nhé?" Yến Nam Sâm mặc áo vest trắng cho Giang Nhất, còn cẩn thận dặn dò.

Giang Nhất nhìn Yến Nam Sâm, cười nói: "Biết rồi."

Sau khi mặc xong quần áo, chuyên viên trang điểm phía sau bắt đầu làm tóc và trang điểm cho họ.

Cho đến khi mọi thứ đã hoàn tất, chuẩn bị bắt đầu đám cưới, họ hôn nhau một cái rồi mới tách ra.

Sảnh tiệc của khách sạn, giờ là hiện trường đám cưới đầy hoa nhài, Sở Bắc Hành, người duy nhất trong nhà vẫn độc thân, đang làm nóng không khí, rất thuần thục, tính ra đây đã là đám cưới thứ tư anh ta làm chủ trì.

"Chào mừng mọi người đến tham dự đám cưới của em trai tôi, tôi là người chủ trì hôm nay, Sở Bắc Hành. Tình yêu viên mãn, trăm năm hòa hợp, việc không nên trì hoãn, bây giờ xin mời hai chú rể của chúng ta lên sân khấu."

Sở Bắc Hành nghiêng người nhìn về phía lối vào, cũng vì tình cảm cá nhân, ánh mắt lướt qua người nhà dưới khán đài, dừng lại ở một vị trí nào đó, khi bắt gặp ánh mắt né tránh của một thanh niên, anh ta cong môi nhướng mày.

Rất nhanh Sở Bắc Hành thu hồi tầm mắt, quay lại với hai nhân vật chính của đám cưới hôm nay.

Tuy không thể nói rằng bản thân đã chứng kiến toàn bộ tình yêu của Yến Nam Sâm và Giang Nhất, nhưng Sở Bắc Hành đã trải qua năm năm đau khổ nhất của hai người này, có lẽ năm năm đó quá mức khắc cốt ghi tâm, càng có cảm xúc mãnh liệt, càng có thể cảm nhận được họ yêu nhau nhiều cỡ nào mới có nỗi đau như vậy.

Không yêu sao có thể ngốc nghếch đến thế?

"Nào, mời hai chú rể đến bên cạnh tôi."

Giang Nhất nhìn Yến Nam Sâm đang đi về phía mình, Puppy của anh mặc vest trắng, tóc được chải chuốt cẩn thận, trên tay cầm bó hoa, ánh mắt sâu lắng nhìn anh.

Trong khoảnh khắc này, anh mới thực sự cảm nhận được.

Anh sắp kết hôn rồi.

Yến Nam Sâm cầm bó hoa dừng lại trước mặt Giang Nhất, nhìn sâu vào mắt anh, rồi dịu dàng cười nói: "Nhất Nhất, em rất vui."

Giang Nhất thấy mắt hắn đỏ hoe, cúi đầu cười nói: "Dưới kia có rất nhiều người đang nhìn, em đừng khóc mà."

"Không sao, em sẽ khóc." Yến Nam Sâm nhìn sang hai người ba dưới khán đài, tự giễu: "Dù sao họ cũng đã thấy em khóc không ít lần rồi, hôm nay khóc thì cũng không có gì xấu hổ."

Sở Bắc Hành gật đầu, cầm micro cười nói: "Đây là truyền thống tốt đẹp của nhà chúng tôi, Alpha đều rất hay khóc, đương nhiên ngoại trừ tôi, dù sao trách nhiệm của tôi rất lớn, luôn luôn là người làm cầu nối cho tình yêu đôi lứa, đúng không Nam Sâm?" Nói xong lại nhìn sang người nào đó dưới khán đài.

Thanh niên nào đó: ...

Trong mắt Yến Nam Sâm chỉ có Giang Nhất, sao biết anh trai đang nhìn ai, hắn chỉ thấy Sở Bắc Hành nói hơi nhiều: "Em muốn trao nhẫn cho Nhất Nhất, anh có thể im lặng được rồi."

Sở Bắc Hành khó hiểu nhìn Yến Nam Sâm: "Chê anh nói nhiều? Sau này đừng tìm anh làm việc nữa nhé, lát để lại bó hoa cho anh." Nói xong anh ta lui sang một bên, nhường chỗ cho hai người họ.

Yến Nam Sâm lấy hộp nhẫn từ trong túi ra, mở hộp giơ về phía Giang Nhất.

Đồng thời, màn hình lớn phía sau họ cũng bắt đầu chiếu slideshow.

Ánh mắt Giang Nhất bị thu hút bởi màn hình, nhưng ngay giây tiếp theo, nhìn thấy những lá thư xuất hiện trên đó, anh lập tức sững sờ.

"Bảy năm trước, chuyện chia tay của chúng ta rất đột ngột, anh đột nhiên biến mất khỏi cuộc sống của em, em không tìm thấy anh, cũng không biết làm thế nào để giảm bớt sự lo lắng và đau khổ khi mất anh, mất ngủ kéo dài khiến bệnh của em ngày càng nghiêm trọng, thậm chí còn xuất hiện ảo giác, tưởng anh vẫn ở bên em, vẫn yêu em."

Ánh mắt Giang Nhất dừng lại ở lá thư đầu tiên, tờ giấy này rất nhàu nát, dường như còn có vết nhăn sau khi bị ướt rồi khô lại.

Nội dung trên lá thư đầu tiên rất ngắn gọn, nhưng lại cảm nhận được tình cảm thông qua những nét chữ trên đó:

[Tình yêu của em, Nhất Nhất, em tên là Yến Nam Sâm.]

Lá thư thứ hai cũng rất ngắn gọn, nhưng nét chữ trên đó hình như hơi run rẩy:

[Nhất Nhất, hôm nay mở mắt em lại thấy anh, anh mặc quần áo em chuẩn bị cho anh rồi đi làm, vậy thì em sẽ ở nhà đợi anh về nhé.]

Lá thư thứ ba, nét chữ mạnh mẽ như thể dùng rất nhiều lực:

[Nhất Nhất, em biết mình sai rồi, em sai rồi.]

Lá thư thứ tư, nét chữ ngắt quãng, như bị ảnh hưởng bởi sức khoẻ:

[Nhất Nhất, em đau lắm, phải làm sao đây, toàn thân em rất đau, uống thuốc và điều trị cũng vẫn đau.]

Lá thư thứ năm dài hơn một chút:

[Nhất Nhất, tối qua em không bị mất ngủ, thế nên em đã mơ thấy anh. Bác sĩ nói chỉ cần em uống thuốc đều đặn, ngủ ngon, thì sẽ mơ thấy anh. Hiện giờ anh sống tốt chứ, liệu có mơ thấy em không, chắc là không đâu nhỉ, anh nói rồi mà, anh ghét em, anh hận em.]

Lá thư thứ sáu:

[Nhất Nhất, em nhớ anh lắm, rất nhớ anh, phải làm sao đây...]

Lá thư thứ 782:

[Nhất Nhất, trong ảnh nhìn anh vui quá, hóa ra anh sống rất tốt, vậy thì em yên tâm rồi.]

Lá thư thứ 820:

[Nhất Nhất, bác sĩ nói em đã khá hơn, sẽ nhanh khỏi thôi, hi vọng khi anh trở về thì vẫn thấy em như trước đây.]

Những lá thư tiếp theo đều không dài lắm, chỉ như những lời kể bình thường, nhưng lại được thể hiện qua từng nét chữ run rẩy, mỗi lần viết hai từ 'Nhất Nhất', đều có thể cảm nhận được hắn đang đau khổ.

Một năm 365 ngày, mỗi ngày một lá thư, tổng cộng năm năm, gần 1800 lá thư, viết gần hai nghìn lần 'Nhất Nhất'.

Có lẽ còn hơn nữa.

Đến lá thư thứ 1800, nét chữ rất trôi chảy mạnh mẽ, hoàn toàn khác với những lá thư trước, nội dung rất dài, được viết trước khi Giang Nhất trở về.

[Nhất Nhất, em lại mơ rồi, em mơ thấy anh trở về, mơ thấy anh mở cửa căn nhà nhỏ của chúng ta, mơ thấy anh dẫn em vào nhà, mơ thấy anh ôm em nói không sao cả, mọi chuyện đã qua rồi. Tỉnh dậy em rất buồn, nhưng em không nản lòng. Em đến bệnh viện, khám xong thì bác sĩ nói triệu chứng của em đã nhẹ hơn, có thể giảm thuốc. Em rất vui, điều đó có nghĩa là em sắp khỏe rồi, vậy có phải là anh sắp trở về không? Thật tốt quá.]

Slideshow tiếp tục chuyển sang bức thư tiếp theo, cho đến lá thư cuối cùng, thời gian là ngày Giang Nhất trở về.

[Nhất Nhất, anh đã trở về thật rồi, em không hề mơ, em còn ôm anh nữa, rất ấm áp, tốt quá, hôm nay là ngày vui nhất của em.]

Lá thư cuối cùng này, nét chữ rất mạnh mẽ, giấy hơi nhàu nát, trải đầy vệt nước đã khô.

"Nhất Nhất."

Giang Nhất nghe thấy tiếng gọi của Yến Nam Sâm vang lên, anh phản ứng lại, cảm nhận được có một bàn tay đặt lên má mình, lúc này mới phát hiện ra mình đã khóc rất nhiều.

Tiếng gọi này rất sống động.

Anh nhìn vào ánh mắt sâu lắng đỏ hoe của hắn, hít sâu một cái để giảm bớt sự nghẹn ngào trong cổ họng, đáp lại: "Hửm."

"Cứ như đang mơ vậy, anh đã trở về, anh đã tha thứ cho em, anh lại yêu em thêm lần nữa, chúng ta...đã kết hôn." Yến Nam Sâm cúi đầu, tựa vào trán anh, nghẹn ngào cười nói: "Giống như được tái sinh, anh đã giúp em sống lại."

Giang Nhất bật khóc, anh đặt tay lên mặt Yến Nam Sâm, đầu ngón tay run rẩy: "Em viết nhiều thư như vậy sao không nói với anh, lúc nào em cũng thế, không biết anh sẽ đau lòng em hả?"

"Em không muốn anh thấy em quá sướt mướt."

Giang Nhất bị Yến Nam Sâm nói đến mức vừa khóc vừa cười, anh hôn lên môi hắn: "Ngốc à?"

Yến Nam Sâm thấy anh cười, cũng cười theo: "Em thấy mình hơi ngốc thật."

"Khụ." Sở Bắc Hành ở bên cạnh khẽ ho một tiếng: "Hai chú rể, cảm động xong chưa?"

Cảm xúc của Giang Nhất đột ngột dừng lại, anh ngẩng đầu liếc nhìn Sở Bắc Hành, ánh mắt u oán, như đang trách móc vì đã làm gián đoạn khoảnh khắc cảm động của họ.

"Tôi cũng có một món quà muốn tặng cho hai người." Sở Bắc Hành bí ẩn nói: "Chuẩn bị khóc chưa?"

Giang Nhất và Yến Nam Sâm nhìn nhau, không biết Sở Bắc Hành đang làm trò gì, chưa kịp phản ứng, màn hình lớn chuyển sang video, trong video vang lên tiếng khóc của hai đứa bé.

Vang vọng trong sảnh tiệc.

Ngay khi tiếng khóc vang lên, Giang Nhất không nhịn được mà quay mặt đi, nước mắt rơi xuống, anh là người làm ba nên không thể nghe được tiếng khóc như vậy, chưa kể đến Niệm Niệm đã mất sớm.

Yến Nam Sâm ngơ ngác nhìn video, video chiếu cảnh Giang Nhất bế Kiều Kiều bảy năm trước, có lẽ lúc đó vẫn đang ở cữ, tinh thần đã tốt hơn một chút nên Sở Bắc Hành quay video cho anh.

Trong video vang lên giọng nói của Sở Bắc Hành: "Giang Nhất, cười một chút đi, đừng làm Kiều Kiều sợ."

"Tôi cười không nổi."

"Anh nhớ em ấy lắm, đúng không?"

Hình ảnh dừng lại ở cảnh Giang Nhất ôm Kiều Kiều im lặng, cuối cùng lặng lẽ rơi nước mắt.

Hình ảnh lại chuyển sang một đoạn video giám sát, vị trí có lẽ ở phòng khách, thấy Giang Nhất ngồi trên ghế sofa, lúc này bụng bầu đã rất rõ, anh ôm một chiếc áo sơ mi trắng, vùi mặt vào áo sơ mi trắng khóc nức nở, mơ hồ còn nghe thấy tiếng 'Puppy'.

Tiếp theo còn rất nhiều đoạn video giám sát, đều là thời kỳ mang thai của Giang Nhất, những đoạn được phát ra đều là lúc anh khóc thút thít một mình.

Đến cuối, Kiều Kiều trong video khoảng hai tuổi, đang m*t kẹo nhìn Giang Nhất với vẻ mặt ngơ ngác, thấy Giang Nhất đã say mèm, vừa khóc vừa cầm điện thoại nói:

"Tôi muốn đặt người liên hệ khẩn cấp là Puppy."

"Đại ca, bây giờ anh đang ở nước M đấy, anh đặt nó làm người liên hệ khẩn cấp thì có tác dụng gì chứ?"

"Tôi muốn đặt hắn làm người liên hệ khẩn cấp."

"Anh không gọi được điện thoại nội địa cho nó đâu."

"....Hu hu tôi khóc đến mức không nhìn rõ nữa rồi, cậu giúp tôi nhập số điện thoại của hắn đi."

"Số 137 ấy à?"

"Không phải, là số 188."

"Sao tôi biết số điện thoại 188 nào của nó chứ, đây có phải là số điện thoại riêng của nó không?"

"Vậy tôi đọc cho cậu nhập."

Sở Bắc Hành nói: "Giang Nhất, trong lòng anh, Yến Nam Sâm có cánh, khi anh gặp nguy hiểm thì sẽ vượt biển lập tức bay đến bên anh, đúng không?"

"Ừ, hắn sẽ mà."

"Vậy anh nhớ nó không?"

Camera hướng về phía Giang Nhất đang nằm úp mặt xuống bàn, anh không đeo kính, đôi mắt mờ ảo nhìn thẳng về phía trước: "Nhớ."

"Nhớ đến mức nào?"

"Rất nhớ, rất nhớ."

"Vậy anh hận nó không?"

"Hận."

"Đã hận đến mức đó rồi, vẫn còn yêu nó sao?"

Giang Nhất trong video nhắm mắt lại, một lúc sau thì thầm: "Yêu, yêu Puppy lắm."

Video kết thúc.

Mắt Yến Nam Sâm đã đỏ hoe, hắn ôm Giang Nhất vào lòng, cúi đầu hôn lên má anh, giọng run rẩy: "Nhất Nhất."

Giang Nhất lau nước mắt trên vai Yến Nam Sâm, xấu hổ nhìn Sở Bắc Hành: "Sao cậu lại phát video đó chứ, mất mặt quá."

Sở Bắc Hành cầm micro, anh ta cười, nhìn em trai và Giang Nhất trước mặt: "Nam Sâm, Giang Nhất, mong rằng hai người sau này sẽ cùng nhau trải qua những ngày tháng hạnh phúc, cùng chia sẻ niềm vui, sống tới đầu bạc răng long, chúc mừng tân hôn, mọi điều tốt lành."

Lời nói vừa dứt, cả hội trường vỗ tay.

Trong sảnh tiệc vang lên bản hòa tấu lãng mạn.

"Mời hai chú rể trao nhẫn."

Yến Nam Sâm lấy chiếc nhẫn trong hộp ra, đây là chiếc nhẫn hắn đặt làm lại, chiếc nhẫn trước kia vẫn còn quá rộng, nên đã xỏ thành dây chuyền cho Giang Nhất đeo ở cổ.

Hắn nhìn Giang Nhất, dịu dàng cười nói: "Nhất Nhất, cảm ơn anh."

Rồi nắm tay Giang Nhất đeo nhẫn vào tay anh.

Đến lượt Giang Nhất, Giang Nhất sờ vào túi áo trống không, vẻ mặt ngơ ngác, nhẫn của anh đâu rồi?

"Ở đây này." Yến Nam Sâm lấy chiếc nhẫn khác ra đưa cho Giang Nhất, hắn cười nói: "Em biết anh không nhớ, nên đã cầm giúp anh rồi."

Lời này vừa nói ra, người nhà dưới khán đài bật cười.

Giang Nhất đỏ bừng hai tai vì xấu hổ, anh nhận lấy chiếc nhẫn trong tay Yến Nam Sâm, đeo vào tay hắn, vô cùng thành tâm.

Đeo xong, anh ngẩng đầu nhìn Yến Nam Sâm, cười nói: "Puppy, cảm ơn em."

Họ hôn nhau dưới sự chứng kiến của người thân, dưới sự chúc phúc của mọi người.

Họ đã kết hôn, đã chính thức thành người một nhà.

Tiếng 'cảm ơn' này bao gồm cả anh yêu em, cả sự bao dung dành cho nhau, bao gồm tất cả mọi thứ trong quá khứ, hơn cả ngàn lời.

Họ là Giang Nhất và Yến Nam Sâm.

Họ sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.

Hoàn chính văn.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...