12 Chòm Sao | Giữa Yêu Và Hận
Chap 68 Sương Mù
- Chán chết đi được. Tôi vẫn chưa đi tham quan và ăn những món ăn trong học viện này mà... Đáng tiếc! _Song Ngư mếu máo nói.Cự Giải đứng cạnh, vỗ vai an ủi cô nàng rồi nói lời động viên: - Sau khi tiêu diệt xong Ma Vương, cậu muốn ăn bao nhiêu, đi đến đâu cũng đều được mà.- Đúng đó. Em suốt ngày cứ ăn với chả chơi, thật giống con nít quá rồi đi? _Nhân Mã khẽ cốc vào đầu cô một cái nhẹ.Phía trước bọn họ chính là khu rừng ở khu Nam. Khu rừng này rất rộng, người dân khu này chỉ kịp mày mò khu rừng đến ba con đường nhỏ liền không dám đi tiếp. Hiện nay tình thế đảo ngược, khu rừng này sớm đã là nơi ẩn náu của đám ma đạo vừa mới thoát ra kia. Cự Giải khẽ đắn đo nhìn khu rừng giây lát, Kim Ngưu đứng cạnh nở nụ cười dịu dàng, trấn an lòng của cô.- Không sao đâu.- Giải nhi, nếu cậu thấy sợ.. cậu có thể ở lại học viện, không cần phải đi theo chúng tôi. _Bảo Bình nở nụ cười khổ, đưa ra lời khuyên cho cô.- Đã đến đây rồi còn sợ với không sợ gì nữa. Tôi cùng các cậu học chung một lớp học và trải qua bao nhiêu chuyện khó khăn đến thế. Mặc dù tôi cảm thấy sợ nhưng tôi cần phải vượt qua nó mới có thể cùng các cậu đi tiếp. _Cự Giải mấp máy nói bằng tất cả sự chân thành của mình.- Đã là bạn rồi mà các cậu còn không tin cậu ấy sao? Nỗi sợ của cậu ấy không có gì là sai cả. Riêng tôi cũng sợ vì phải bỏ mạng dưới tay đám ma đạo thôi. _Xử Nữ từ đâu xuất hiện chen ngang cuộc nói chuyện, đứng cạnh là Ma Kết.Kim Ngưu và Sư Tử bắt đầu cảm thấy chột dạ liền quay lưng sang hướng khác, giả vờ đang nói chuyện với nhau một cách hăng say. Xử Nữ di chuyển ánh mắt lên người bọn họ rồi nói: - Tại sao các cậu đến đây? Đây là chủ ý của ai vậy, hửm?- Ah! Chủ ý là của Kim Ngưu, tiếp đó là Sư Tử thuyết phục thầy hiệu trưởng. Bọn họ cũng có ý tốt muốn cùng các cậu chiến đấu một phen thật hoành tráng thôi. _Bảo Bình nở nụ cười rạng rỡ nói.- Nếu họ đã có ý tốt việc gì phải làm khó. Các cậu trước nay luôn kề vai sát cánh cùng nhau mà, đúng chứ? _Thượng Tuyết nói.- Cứ coi như là họ góp cho chúng ta một chút sức lực là được mà. _Ma Kết nhìn cô, hờ hững nói.Xử Nữ nhìn từng người một, hắt một hơi rõ dài rồi mới nói: - Chú ý an toàn, đừng để không còn cái mạng mà trở về.Đáp lại cô là một tinh thần đầy hào hứng của 8 sao nhà ta.- Được!Họ bắt đầu đi vào trong khu rừng. Cả thảy ba người: Thượng Tuyết, Xử Nữ và Ma Kết đứng đó đợi họ đi đến không còn thấy nữa liền mới trở về lo việc của mình. Sư Tử nhìn xung quanh, anh bỗng chau mày rồi nói.- Mọi người chú ý, có gì đó trong khu rừng này lạ lắm! - Không cần chú nói tôi cũng cảm nhận được có gì đó rất lạ ở đây rồi. _Song Tử ung dung nói.- Hai cậu làm quá cả lên. Tôi thấy có gì lạ đâu chứ, vẫn bình thường đấy thôi. _Song Ngư tay cầm một bịt snack, vừa ăn nhồm nhoàm vừa nói.- Cậu đấy! Từ lúc đi đến giờ cứ ăn miết. Cứ nghe lời Sư Tử, đề phòng vẫn tốt hơn. _Bạch Dương lên tiếng nhìn cô rồi chuyển ánh mắt sang phía trước.Cả bản thân còn cảm thấy có gì đó bất thường, huống chi là Sư Tử với Song Tử. Ngược lại, kẻ bình thản như Song Ngư lại càng làm cô lo lắng. Đã giờ phút nào rồi mà vẫn còn giữ dáng vẻ như thế, thật là bái phục cậu ấy quá đi mà. Bỗng, có một làn sương mù trắng xóa phía trước con đường.- Kì lạ. Khu rừng này thân thuộc với người dân nơi đây đến như vậy, nếu có sương mù, Thượng Tuyết sẽ nhắc nhở chúng ta. _Kim Ngưu lên tiếng, ánh mắt trở nên nghiêm túc hẳn.Nghe đến đây, mọi người mới cảm thấy có điều lạ. Bảo Bình nhẹ nhàng lên tiếng: - Chúng ta nắm tay nhau đi, để tránh lạc nhau. Có được không?- Nghe theo ý cậu. _Sư Tử di chuyển đến, nắm lấy tay của cô.Tất cả cùng nhau nắm tay, đi vào sương mù dày đặc. Sương mù này rất dày, người tinh mắt như Sư Tử vẫn không thể nhìn rõ phía trước. Chỉ có thể đi thẳng mãi, đến khi thoát khỏi sương mù này thì thôi. Quá chú trọng vào việc của sương mù dày này mà Bảo Bình không để ý đến mình vừa tụt mất tay của Song Ngư, đến khi ra khỏi sương mù mới nhận ra.- Không hay rồi. Mất dấu bọn họ rồi. Chúng ta làm sao đây? Bảo Bình run rẩy, nhìn đám sương mù phía sau lưng của mình. Yên lặng, tĩnh mịch đến đáng sợ. Cô ngã quỵ xuống nền đất lạnh lẽo, đôi mất ánh lên tia sợ hãi. Nếu như khi ấy, cô chịu để ý mọi người hơn thì sẽ không để tụt mất tay của Song Ngư nhưng khi ấy cô lại chẳng nghe thấy tiếng gọi của Song Ngư khi tụt mất tay của cô. Sư Tử quỳ một chân xuống, ôm cô vào lòng, cất lên giọng nói ấm áp mà bình thường không thể thấy ở cậu.- Không sao đâu, bọn họ có phép thuật mạnh như vậy.. làm sao có thể bị gì chứ. Việc của chúng ta là đi tiếp, tìm ra cho được nguồn máu thì mới không phụ lòng họ, không phụ lòng của Xử Nữ, không phụ lòng của tất cả mọi người.Bảo Bình ôm lấy Sư Tử khóc toáng cả lên như một đứa trẻ ngây ngô vừa bị mẹ la rầy. Cậu nói đúng, cô cần phải bình tĩnh mà đi tiếp trên con đường đầy chông gai phía trước.To be continue...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương