[12 Chòm Sao] Hôn Ước Hạnh Phúc

Chap 64 : Nếu Biết Trước Giây Phút Gặp Nhau Thế Này, Thì Thà Không Cần.



Chap 64 : Nếu biết trước giây phút gặp nhau thế này, thì thà không cần.

*Đề nghị không copy dưới mọi hình thức, đây là truyện mình tự sáng tác, không phải edit hay đăng lại. Cảm ơn <3

Biệt Thự Tôn Thị

Ánh nắng tháng 5 gay gắt bao phủ thành phố, tỏa ra hơi nóng hừng hực. Cô che dù đứng dưới những chậu cây thường xuân trải dài trong ngôi biệt thự tĩnh lặng. Ngày hôm nay, Hàn Tử mặc một chiếc váy màu xanh rất đẹp, chiếc váy dài che đi đôi chân thon dài, mái tóc ngắn ôm lấy gò má cao khẽ rung rinh trong cơn gió nhẹ. Còn đâu mái tóc dài ngày nào? Để thay đổi Song Tử, Tôn Hàn Khanh đã cắt mái tóc dài của cô đi. Nhưng có phải hắn đã nghĩ quá đơn giản rồi không? Chỉ cần cô cắt mái tóc đi, là sẽ yêu hắn sao? Không có sự đó.

Cô đứng dưới bóng cây, hơi ngửa đầu 1 góc 45 độ nhìn hoa đua nở, ánh nắng xuyên qua khe hở giữa mấy nhánh cây chiếu xuống, vươn tay ra, lòng bàn tay có những đốm sáng, rực rỡ mà trong suốt. Chìm sâu bản thân trong những suy nghĩ mông lung vô định, dường như đều không có hồi kết, không có điểm dừng, không có hướng đi.

Hôn phu của mình, cô chẳng màng đến, cảm xúc cũng không có. Nhưng cô lại ngày đêm tương tư, mơ mộng về một người đàn ông xa lạ. Hàn Tử rất nhiều lần kể cho Hàn Khanh nghe, nhưng chưa một lần hắn lắng nghe cô, lần nào nhắc đến, hắn liền tránh né, liền quát tháo, liền điên loạn chửi bởi giận dữ. 

Cô không muốn ở đây nữa. Cô muốn rời khỏi. Nhưng nói thế nào?

Song Tử vốn vẫn là Song Tử, tính tình thẳng thắn. Cả đời này chẳng phải vẫn là không yêu Tôn Hàn Khanh?

- "Hàn Tử."

Bóng nữ nhân lặng người thẫn thờ đứng trong nắng hạ.Nghe tiếng gọi, hàng mi rung rinh khẽ rũ xuống dáng vẻ mệt mỏi : "Hàn Khanh, anh nói thật đi, rốt cuộc, em là ai?"

- "Hàn Tử, sao em lại hỏi như vậy?". Tôn Hàn Khanh nhíu mi, chầm chậm bước chân từ cánh cửa gỗ sang trọng bước từng bước chậm rãi đến bên cô, tay thong dong để trong túi. Quầng trán hắn điềm tĩnh đến đâu cũng đã tối sầm lại một bầu trời mù mịt. 

Chỉ nghĩ đến cô sẽ rời xa, hắn nguyện lôi não ra vứt đi, cũng không muốn nghĩ đến nữa.

- "Em đau đầu lắm, trong giấc mơ, em luôn mơ về bóng lưng một người đàn ông trẻ, rất xa lạ, cũng rất quen thuộc...Rốt cuộc người đó là ai? Em là ai?". Hàn Tử trừng mắt nghiêng đầu hướng sang Hàn Khanh, đau đớn nhíu chặt mi tâm, tay cô day lên trán khó khăn nhăn mặt, một lần rời gót tránh khỏi Hàn Khanh. 

Điều hắn không muốn nghe, vẫn là từ cô. Điều hắn không muốn thấy, cũng là từ cô.

Mọi thứ vài giây trước, vốn dĩ rất đẹp và hạnh phúc, vậy mà vài giây sau đã là thương đau, mất mát. Thương cô, hắn thương đến tội tình, thương đến một mình, thế mà vẫn thương...

Tôn Hàn Khanh, hắn mãi vẫn không muốn tin, hắn chẳng phải là gì của cô, không phải tương lai hay thanh xuân gì cả. Thực ra chỉ là người xa lạ, gặp nhau trên phố, hẹn uống một tách trà. Cô khiến lòng hắn nghẹn đắng lại. Đau đớn thay, đắng cay thay. 

Chợt. Nam tử vươn cánh tay thô bạo giằng lấy vai Hàn Tử, căm giận ép cô đối mặt với hắn, đôi môi khô khốc khó khăn gằn lên từng lời, cơ thể hắn mệt mỏi, sắc mặt yếu nhược có chút bất lực xoáy sâu vào trong đáy mắt cô : " Hàn Tử, em là của anh, em là hôn thê của anh, em là vợ của anh.Hàn Tử, anh không cho phép em đi đâu cả". 

Lời nói càng cất mãnh liệt bao nhiêu, Tôn Hàn Khanh càng siết chặt tay nắm lấy bờ vai Hàn Tử đay nghiến khiến cô đau đớn nhăn chặt chân mi gắt gao đẩy hắn ra. Bờ mi rưng rức chảy dài giọt nước long lanh trên gò má, cô run rẩy sợ hãi khó nhọc cất lời : "Đau. Đau em..."

Mặc sự đau đớn của Hàn Tử, cô khóc nấc nghẹn khó khăn vùng khỏi tay Hàn Khanh, hắn vẫn điên cuồng giằng lấy tay cô khiến bờ vai, cổ tay của cô gái nhỏ đều đỏ ửng lên đau rát, tâm tình tột cùng sợ hãi. 

Lúc này, Hàn Khanh hệt như một kẻ điên, hắn điên cuồng giằng lấy cơ thể của Hàn Tử, cào cấu lên từng tấc da thịt của cô, kéo sát cô vào bên người hôn lên cổ Hàn Tử, ghì chặt lấy tấm lưng thon mịn giằng xé mà ghé sát áp môi lên da thịt của cô. Người làm và quản gia của biệt thự run rẩy đứng bên góc tường không dám kinh động, cũng chẳng dám ngăn cản, mặc cô la hét đến khàn cả giọng.

- "Không. Không. Đừng. Làm ơn. Đừng mà.."

Vô thức, Hàn Tử ghê tởm rùng mình, cả kinh co chân đạp mạnh vào Tôn Hàn Khanh một lần, liều mạng đẩy mạnh hắn ra, sợ hãi ôm lấy thân mình tột cùng tuyệt vọng chạy một mạch ra cánh cổng xanh cao vợi, đôi chân vội đến nỗi tuột khỏi đôi dép bông phủ màu trắng, một thân chân trần hoảng loạn chạy trên nền đất lạnh lẽo, những hạt sạt, con đường bê tông làm đôi chân cô va chạm cũng đau đớn khôn siết từng hồi. 

Bóng nữ nhân vận chiếc váy màu xanh, cổ áo vòng khuyết đã bị xé toạc sang một bên từ lúc nào, kinh hãi giữa lấy thân mình hốt hoảng chạy trên con đường đông đúc. Cô thậm chí chẳng dám quay lại phía sau. Cô biết, hắn vẫn đang chạy theo cô. Cô biết, hắn vẫn đang điên cuồng gọi tên cô...À không, không phải. Hắn gọi rất lớn cái tên xa lạ, người hắn gọi tên rốt cuộc là ai? Cô không biết.

"Song Tử"

Cũng chưa từng nghe qua.

Rốt cuộc người hắn gọi tên là ai? Rốt cuộc cô là ai? 

Từng khúc mắt như thêm phần tơ rối trong lòng cô gái nhỏ bé, lồng ngực cô đập loạn nhịp tim sợ hãi, bàn tay run rẩy chạm lên những vết đỏ trên cần cổ. Con đường hôm nay đông đúc đến lạ, từng chiếc xe, mỗi con người, từng chút một lướt qua cô. Cũng như cô lướt qua họ. Cô chẳng còn biết chạy đi đâu. Chỉ biết chạy mãi, chạy mãi. Chạy trong sự hoảng loạn chẳng còn kịp nhìn thấy một thứ gì trước mắt.

Ánh mặt trời chói chang gay gắt chiếu rọi xuống bốn phương. Cầu vồng bảy sắc hiện lên vô thức chiếu rọi nổi bật cho bóng nam tử phía bên kia đường. Hàn Tử trông thấy hắn, không biết bản thân đã trông thấy dáng vẻ thế này khi nào trước đây, chỉ thấy rất quen thuộc, rất nhớ thương. Bất giác, cô chẳng màng xung quanh, nhìn thấy bóng dáng nam tử trước mắt điềm đạm đứng nhìn ra xa xăm, cô cảm thấy rất sợ, sợ hắn đi mất, sợ hắn biến mất khỏi tầm mắt cô. 

Hàn Tử liều mạng dậm mạnh chân nhỏ lao đến phía trước chẳng ngó ngàng đến xung quanh, cánh tay nhỏ còn vươn ra muốn níu lấy bóng lưng cao vời đó, sao lại xa xăm đến thế?

Đột ngột, một chiếc xe tải lớn lao xăm xăm thẳng tiến phía trước trên con đường trơn tru, bóng cô gái nhỏ vươn ra phía trước lao đến chiếc xe to, làm thế nào ngừng kịp? Làm thế nào ngừng đây? Hàn Tử nghiêng đầu nhìn tiếng xe réo còi vang vọng. Cô ngây người. Chiếc xe đó nếu va vào một vật thể, bằng chiếc bánh to, bằng khung chắn cứng cáp, nhất định kể cả người vàng người bạc cũng sẽ bị nghiền nát.

Cùng lúc, Bạch Dương quay người lại, khuôn mặt dày dặn mệt mỏi đập phải ánh mắt quen thuộc của người con gái mà hắn yêu thương. Chưa kịp mừng trước giây phút khắc khoải hắn đã chờ đợi, Bạch Dương kinh hãi lao đến phía trước như phản xạ nhất quán muốn nắm lấy cô, đồng thời gằn lớn lên một tiếng thất thanh bất lực.

"SONG TỬ!"

Không chỉ Bạch Dương. Bóng nam cao lớn Tôn Hàn Khanh chạy ở phía sau cũng như chết đứng hét lớn lên tên của cô, hoảng loạn lao ra phía trước. 

Tình cảnh lúc này. Rốt cuộc là thế nào? Hai người đàn ông, cùng hướng về phía một cô gái, cô gái lại ngây người sợ hãi đứng trước chiếc xe to lớn như một con hổ đang lao đến vồ lấy thân thể nhỏ của cô. Móng vuốt sắc nhọn gắt gao cào cấu lên thân xác của cô mà dày vò.

Thân này, đã bị hành hạ đến tàn úa thế nào?

Tâm tư này, đã bị chà đạp đến úa tàn ra sao?

Bạch Dương, Bạch Dương, Bạch Dương...

Song Tử, Song Tử, Song Tử...

Song Tử, nếu biết trước , giây phút được gặp lại em, sẽ là giây phút này, thì thà anh không cần !

Song Tử, em là của anh, anh không cho phép ai đem em đi, cả thần chết cũng không !

Rốt cuộc tôi là ai? 

"Rầm"

Bầu trời trong lành với ánh nắng chiếu rọi từ bốn phương. Một cơn mưa cũng chẳng thấy dáng, vậy mà nơi đây vẫn có mãi giọt nước rơi trên đôi hàng mi. Cả một vùng không gian đều chìm vào sự hỗn loạn, người bước nhanh, người bước chậm, một tình cảnh hỗn loạn xoáy sâu trong những tiếng la hét thất thanh. Tiếng đổ vỡ như nghiền nát cả một trời tâm tư. Cầu vồng vẫn mãi tỏa màu đẹp đẽ trên bầu trời cao, lại như chẻ ngang những đám mây trắng bồng bềnh. 

Nếu lá mãi xanh tươi

Trái tim người bất tử

Thì mình cũng sẽ cứ

Ở bên nhau phải không?

Hết chap 64....

Tâm sự tác giả :

- Cảm ơn các bạn đã ủng hộ, Sau khi đọc xin cho mình vài lời bình luậnvà đừng quênvotecho truyện của mình nhé <3

- Được 10 bình luận + 10 vote mình sẽ tiếp tục ra chap.

Yêu cả nhà <3

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ <3

#Tiểu_Ngư_Nhi
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...