[12 Chòm Sao] Hôn Ước Trời Định
Chap 82: Lời Cầu Hôn Bất Ngờ
Wow! Thật là một con số suýt soát nhau a 10 : 8. Và kết quả thì sẽ là..............................................Là..................................Thể loại chiếm được 10 votes là.........................................................Thể loại cổ trang chiếm 10 votes, lãng mạn + viễn tưởng chiếm 8 votes. Kết quả đã rõ rồi cho nên Ice sẽ viết cổ trang nhé, sẽ có xen thêm một chút viễn tưởng nữa và yếu tố ngọt ngào đương nhiên không thể thiếu rồi. Nói túm lại là truyện sắp tới Ice sẽ viết theo cổ trang. Ice thành thật cảm ơn mọi người đã bình chọn ạ * cúi đầu 90° *. Giờ thì mọi người đọc truyện vui vẻ nhen!Thêm nữa là thythy123172010 vào đây đọc chap này đi nè, chủ yếu là về hai bạn trẻ Mộc - Linh đó nha.Hôm nay vẫn như những hôm khác, các sao nam cùng Mộc thì đến công ty làm việc, còn tốp nữ thì tiếp tục đến ngôi trường đại học TC.Tại công ty B.P:Trong một căn phòng sang trọng, có một người con trai đang ngồi trên một chiếc ghế xoay màu đen, trên bàn có một cái biển nhỏ được làm vô cùng tinh xảo có đề chữ chủ tịch. Ngoài ra, còn một người con trai nữa cũng khá là bảnh trai đang ngồi trên bộ sofa ngay gần đó. Có thể nói cậu trai này thoạt nhìn cũng khá là lạnh lùng đi.- Bảo Mộc, mày làm cái quái gì mà hớn hở như vậy? - Ma Kết nhíu mày ném tập hồ sơ lên trên bàn, thả lỏng người trên chiếc sofa đắt tiền màu nâu nhìn cái con người đang cười đến nỗi không thấy mắt đâu cả.- Ẻm đồng ý rồi, là đồng ý rồi đó. - Bảo Mộc hớn hở rời khỏi chiếc ghế chủ tịch của mình, chạy đến bên Ma Kết giơ chiếc điện thoại ra khoe.- Lại cua được em nào? - Ma Kết chán nản ko thèm đọc nội dung, gạt chiếc điện thoại sang một bên.- Xì! Mày thôi bớt nghĩ xấu tao đi. Tao là đang nói về Cao Linh cơ mà. - Mộc mặt mày bí xị ngồi xuống, không quên liếc xéo Kết.- Cao Linh? Mày lại bày trò gì đây hử?- Trò này thú vị lắm, mày giúp tao đi. Thành công tao đãi mày một bữa ăn. - Hm........tao đâu phải đứa ham ăn đâu. Mà thôi, đỡ tiền ăn một ngày cũng tốt. Nói thử đi, trò gì? - Ma Kết nhoẻn miệng cười nhìn Mộc.- Giúp tao cầu hôn đi.- Cầu hôn sao? Vậy thì tao có một ý khá là hay đấy. - Ma Kết ngoắc tay kêu Mộc lại gần.Bảo Mộc lại gần Kết, chăm chú lắng nghe. Hai người này cũng thật khó hiểu đi, trừ việc đang thì thầm bí mật với nhau thì điều đầu tiên là tại sao khi nghe Mộc bảo giúp cầu hôn Kết lại không hề bất ngờ tí gì a? Hai là thật sự rất là hiếm khi gặp được việc này. Một con người coi thời gian như vàng bạc, chỉ tốn có 1s thôi cũng đã có thể bừng bừng sát khí nhưng giờ xem đi, Ma Kết lại bỏ ra cả hàng tiếng ngoài việc giúp Bảo Mộc lên kế hoạch tỏ tình mà còn tiếp tục giúp cậu chàng nghịch ngợm này trông coi thêm cả một tập đoàn lớn nữa. Haiz! Hai người này đúng thật là khó hiểu mà, tại lúc trước gặp nhau bét nhất cũng chỉ là 1, 2 câu chào hỏi qua thôi a.Thôi tạm dẹp chuyện ở trển, chúng ta đến trường đại học TC nào:Giờ ra chơi tại canteen trường:- Ê nè, hôm qua tui thấy đối diện trường có một cô bé cứ lấp ló ở sau cái cây á. Không biết là đứng đó làm gì. - Nhân Mã vừa cầm cốc trà sữa uống vừa nói.- Có thấy được mặt không? - Song Ngư hỏi.- Không thấy, tại cô bé đó đeo khẩu trang a. - Nhân Mã lắc đầu nói.- Nhưng mà sao cậu lại gọi người ta là cô bé vậy? Đang học trung học à? - Song Tử nhướn người lấy cái bánh quy trên bàn, tiện thể hỏi tiếp.- Nhìn cũng khá thấp, tầm 1m58 cho đến 1m60 thôi à. - Hay là lại hâm mộ mấy cha kia cho nên vừa học xong liền tức tốc đến đây ngắm. - Cao Linh vừa cầm điện thoại nhấn nhấn gì đó vừa nói.- Có lẽ là như vậy, chắc l / Ah? - Xử Nữ đang nói liền bị một tiếng kêu bất ngờ của Cao Linh làm cho dừng lại.- Sao vậy Linh? Điều gì làm cho bà ngạc nhiên vậy? - Bảo Bình thắc mắc hỏi.Cao Linh không nói gì, giơ chiếc điện thoại của mình ra cho các sao nữ xem, mặt bỗng chốc đỏ lên như quả gấc.- Chiều nay tui không đón được bà nên xin lỗi nhé. Với cả mai là ngày nghỉ nên bà cũng rảnh mà đúng ko, đi chơi với tui đi. Đi đi nha, sẽ có bất ngờ dành cho bà đấy. Công chúa Cao Linh đây có muốn để cho thần hộ tống không? - Song Tử đọc từng chữ trong tin nhắn.- Trời ơi, công chúa luôn kìa. Chu choa mạ ơi, thằng anh họ tui từ bao giờ sến quá vậy? - Bảo Bảo nổi hết cả da gà da vịt lên trước những dòng tin trong điện thoại của Linh.- Giờ làm gì đây? Đi hay không? - Cao Linh gấp gáp nhìn các sao nữ.- Thì đi đi, dù gì mai cũng là ngày nghỉ mà. - Song Ngư cười nhẹ.- Ừ. - Linh nhi gật đầu, nhấn tin nhắn gửi lại cho Mộc.Tua nhanh đến hôm sau nạ:7h sáng tại Cao gia:- Mặc gì giờ, mặc gì giờ? - Cao Linh khó khăn lục hết cả một đống quần áo được treo ngay ngắn trên giá lên xem.- Bà bớt gấp được không....oáp....... mới có 7h sáng mà tui phải hi sinh giấc ngủ ngàn vàng của mình để đến đây với bà đấy. - Nhân Mã ngáp một tiếng rồi tiếp tục lựa chọn.- Linh nhi a, Mộc bảo là đưa cậu đi đâu? - Xử Nữ đang lựa đồ bỗng chợt dừng lại hỏi.- Đi khu vui chơi thì phải.- Vậy thì mặc quần áo đi, kiếm váy làm gì. Mà...........thôi, Linh, bà chỉ cần ngồi đây là được, để tui kiếm cho. Ngư, trông bả đi. - Bảo ném Cao Linh sang phía Ngư.- Ok. - Song Ngư đang soạn đồ trang điểm liền quay qua ra hiệu cho Bảo.- Được không vậy? - Cao Linh lo lắng hỏi.- Tui em ổng mà còn không biết ổng thích gì sao? Ah! Đây rồi, mặc cái này đi. - Bảo Bảo vui vẻ lấy một bộ quần áo đưa cho Linh.- Rồi, xong quần áo, giờ đến giờ make up nào. - Song Tử tươi cười túm lấy Linh ném vào bàn trang điểm.Nếu nói về tài trang điểm thì Song Song nhà ta là nhất luôn đấy nhé. Ai mà muốn hỏi tại sao lại là nhất thì cứ lấy mấy tấm của idol Thiên Bình nhà ta ra nhé, đều là một tay Song Tử nhà ta trang điểm đấy cho nên Thiên Thiên tiết kiệm được cả khối tiền về việc trang điểm đó.Và chúng ta tiếp tục tua tới thời gian hẹn thôi nào. Lúc 8h trước cổng biệt thự Cao gia:* Kính coong, kính coong * tiếng chuông ở ngoài cổng vang lên.Cao Linh đang đứng ở cửa liền hồi hộp cầm lấy nắm tay cửa, không dám mở.- Mở đi kìa bà, người ta chờ ở ngoài cổng rồi đấy. - Song Ngư thúc giục.- Chờ bả mở chắc đến mai. - Bảo Bình chán nản nhìn Linh rồi tiến đến mở cửa ra đạp thẳng Cao Linh ra ngoài, không quên chúc một câu.- Hẹn hò vui vẻ nha.- Hẹn hò cái gì hả bà kia. - Cao Linh đỏ mặt quay về phía chiếc cửa đã đóng.Bên phía Bảo Mộc, từ lúc cánh cửa được mở ra anh đã thấy được một bóng dáng nhỏ nhắn ở đó. Hm........bộ đồ trông khá năng động đó nhưng anh không thấy rõ khuôn mặt tại xa quá a. Nhưng dần dần, Cao Linh càng tiến gần đến phía cửa, cũng chính là lúc Bảo Mộc càng ngây ngất.1. Cao Linh2. Bảo Mộc- Nhìn cái gì hả? Xấu thì cứ nói luôn đi. - Cao Linh xấu hổ gắt gỏng.- Bà trang điểm? - Mộc ngạc nhiên.- Sao? Cấm tui chắc?- Đẹp đấy. Nhưng bà bớt hung dữ đi là hoàn hảo rồi. Lên xe đi, chúng ta đi chơi. - Bảo Mộc nhếch mép cười rồi bước lên xe.- Cái này là đang đá đểu mình hả trời. Đúng là cái tên dở hơi mà. - Cao Linh nói thầm.Như là nghe được có ai đang chửi mình, Bảo Mộc liền hạ cửa kính xe xuống, ngó ra ngoài nói:- Không lên là đi bộ nha.- Lên đây, nói lắm. - Cao Linh phụng phịu mở cửa đi lên xe.Chiếc xe lăn bánh tới từng địa điểm mà Ma Kết đã bày ra cho anh trước đó. Vừa lái xe vừa nhớ đến lời Ma Kết nói, Bảo Mộc cười thầm trong lòng." - Cao Linh không phải là dạng lãng mạn như Song Ngư cho nên đừng có mà sến sẩm, không thì 90% là vào viện nằm đấy. - Ma Kết nói.- Vậy làm gì đây?- Cao Linh giống Mã, rất thích được tự do bay nhảy.- Vậy thì cho đến khu vui chơi giải trí, sau đó đi ăn trưa, xong tiếp tục lại đưa bả đi mua sắm tiện thể ăn tối, cuối cùng là đến nơi đó? - Bảo Mộc đọc nói lèo nhìn Kết.- Đúng vậy. Còn việc cầu hôn như thế nào thì tao sẽ sắp xếp, chỉ cần kéo dài thời gian đến 21h là được.- Ok. Tao sẽ cố. "Và đúng như những gì hai người đã lên kế hoạch, Bảo Mộc đưa Cao Linh đi chơi, đi mua sắm rồi đi ăn tối tại một nhà hàng sang trọng.Tua luôn sau bữa tối nhen.Bãi đỗ xe:- Woa! Hôm nay vui quá a. - Cao Linh vươn vai tươi cười nói.- Vui vậy sao?- Ừ. Cảm ơn về buổi đi chơi hôm nay nhé, ông cứ về trước đi, tui kêu taxi về là được. - Ây, mới 20h mà, còn một nơi nữa chúng ta phải đến đó. - Bảo Mộc cười thần bí kéo tay Linh lên xe.- Đi đâu cơ? Xa không vậy? - Một nơi bí mật và đến đó thì cũng mất tầm 1 tiếng. - Mộc khởi động máy, bắt đầu lái xe ra khỏi bãi đỗ và đi đến con đường lớn.- Xì, lại còn bày đặt bí mật. Nếu mà mất tận 1 tiếng thì tui ngủ đây, đến nơi nhớ gọi. - Cao Linh bĩu môi nhìn Bảo rồi dựa vào ghế, nhắm mắt thư giãn để ngủ.- Được. - Bảo Mộc gật đầu, một tay anh vẫn lái xe, tay còn lại mò đến chỗ điều chỉnh lưng ghế hạ xuống một chút để Cao Linh được nằm thoải mái.Trên xe, một người ngủ, một người lái. Hoàn toàn là một không gian tĩnh lặng. 1 tiếng sau, chiếc xe đỗ lại tại một bãi cỏ trống. Mộc cởi đai dây an toàn của mình và Linh ra rồi lay nhẹ người gọi cô dậy.- Cao Linh, dậy đi, tới nơi rồi.- Hử? Tới rồi? - Linh nhi lờ mờ mở mắt tỉnh dậy, mặc cho Mộc muốn lôi đi đâu, hai mắt cô vẫn nửa nhắm nửa mở.Bảo Mộc cười nhẹ nhìn Linh. Anh lôi cô đi. Cả hai người vẫn cứ đi thẳng, đi thẳng, rồi lại đi thẳng, cho đến khi nhìn thấy một nơi toàn là hoa với hoa. Những bông hoa màu đỏ rực nổi bật trong màn đêm thật khiến tâm hồn người khác xao động. Nó đan xen đủ mọi cảm xúc vào, đau thương, rực rỡ, hạnh phúc, tất cả đều hội tụ lại.Bảo Mộc thấy Linh nhìn đến nỗi tỉnh cả ngủ liền vui vẻ bật cười, lôi cô đến giữa cánh đồng hoa. Vừa chuẩn lúc đó, đám mây đen trên bầu trời trôi đi, để lộ ra một vầng trăng tròn, tỏa ra thứ ánh sáng màu bàng bạc xuống xung quanh hai người. Khung cảnh lúc này càng rực rỡ, càng thơ mộng. Để cắt đứt sự yên tĩnh này, Bảo Mộc bỗng dưng lên tiếng:- Cao Linh, em có biết đây là loài hoa gì không?- Không biết. Mà sao tự dưng đổi cách xưng hô vậy, nghe ghê quá đi. - Cao Linh xoa xoa hai cánh tay nói.- Đó là hoa Anh Thảo, mang ý nghĩa là tình yêu đơn phương. - Bảo Mộc vẫn ko hề quan tâm đến lời trêu chọc của Linh, giọng vẫn đều đều nói.Bảo Mộc quỳ một chân xuống, tay giơ lên cái hộp mà mình cầm sẵn trên tay từ nãy tới giờ:- Cao Linh, anh đã đơn phương em từ khi chúng ta học lớp 10 rồi. Và cũng từ lúc đó, em đã cho anh biết kiên nhẫn, chờ đợi, biết khóc… nhưng anh chỉ xin em đừng cho anh biết cái cảm giác mất đi người mà anh yêu thương nhất. Em có biết tại sao khi ăn cơm, người ta phải cần đến hai chiếc đũa, đi hai chiếc giày? Vì chúng mãi mãi là một đôi không thể nào tách rời, nếu thiếu một trong hai thì cái còn lại trở nên vô nghĩa. Em có biết anh cần em như những điều đơn giản nhất cần có nhau, và anh cũng cảm thấy cuộc sống thật vô nghĩa nếu không có em. Chúng mình sẽ mãi mãi là một đôi không thể tách rời, phải không em?- Mộc......ông......nói cái quái gì vậy hả? - Linh nhi hai mắt rưng rưng nước nói.Bảo Mộc mở chiếc hộp ra, một chiếc chẫn với một viên đá kim cương thoạt nhìn trông có vẻ đơn giản nhưng thật sự rất tinh tế, giá cả cũng ko phải vừa. Tại cái này là anh và Kết nhờ Thiên Yết làm, cho nên trên thế giới này chỉ có duy hai một bản, một cái là anh đang cầm, cái còn lại thì đang đeo ở trên tay anh.- Linh nhi, anh thực sự yêu em, em có thể nguyện làm vợ anh chứ? Mặc dù chúng ta chưa qua giai đoạn hẹn hò nhưng anh đính chính với em tình cảm của anh dành cho em là thật, không hề có một tí giả dối nào cả. Nếu em không tin, anh sẽ thề cho em xem. Anh thề với trời là nếu anh không yêu em anh sẽ bị xe tông nát bét, sau đó bị đày xuống địa ngục, bị đày đọ.....ưm.....ưm....... - Bảo Mộc đang nói liền bị Cao Linh bịt miệng lại.Sau một lúc lâu, thấy Mộc không còn phản ứng nữa, Cao Linh lúc này mới lấy tay ra.- Đừng có mà nói mấy cái xui như thế chứ. Đeo cho tui. - Hả?- Đeo nhanh, không đổi ý giờ. Bảo Mộc luống cuống cầm lấy tay Linh đeo chiếc nhẫn vào, khuôn mặt vẫn luôn giữ một biểu cảm hạnh phúc.- Vậy là đồng ý rồi nhé, không được đổi ý đâu. - Mộc nắm chặt lấy tay Linh đứng lên.- Tui không đổi ý để mà ông thề thốt linh tinh à. - Cao Linh đỏ mặt quay đi.Bảo Mộc không nói gì chỉ cười. Cuối cùng lời cầu hôn của anh cũng được chấp nhận rồi. Anh hứa đấy, hứa sẽ nắm chặt lấy đôi tay này suốt quãng đời còn lại, có chết thì cũng không buông, nếu mà anh chết trước thì cô cứ vác anh theo là được rồi, nhất định, nhất định sẽ không bao giờ buông.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương