[12 Chòm Sao] Nhiệt Huyết Tuổi Trẻ

[Ngoại Truyện 6 : Sn - Ty] ~ Dưới Góc Nhìn Của Một Cậu Nhóc...



Song Ngư từ đầu cấp ba đã ở riêng kí túc xá, tiền mỗi tháng bố mẹ chu cấp đầy đủ cả. Theo nhận xét, con bé là một con người độc lập.

Trong suốt quãng thời gian ở kí túc, có một ngày mà cô không thể quên, một ngày mà mỗi lần nhớ đến...cô chỉ muốn chui xuống lỗ vì xấu hổ!

Hôm ấy...là một ngày đẹp trời. Bác cô lần đó bận việc đột xuất, liền gửi cậu con trai đến "tá túc" tạm thời ở nhà Song Ngư trong vòng hai ngày.

Thằng nhóc mới lên lớp một, ngây thơ trong sáng vô cùng!

- Thiên Yết...

Ngoài cửa chuông réo liên hồi, thôi thúc Song Ngư phải vội vã chạy ra mở cửa trong khi đang đặt dở nồi cơm; con bé cuống cuồng lục tìm chiếc chìa khóa bị kẹt dưới đáy ba lô rồi phi thẳng ra mở.

- Mày...bỏ rơi tao!

Thiên Yết hầm hầm đứng trước cửa, nhìn thấy cô bạn gái bước ra thì liền giở giọng phụng phịu, hai tay theo phản xạ mà đặt lên vai Song Ngư, cố ý đẩy cô lùi vào.

- Bỏ rơi gì cơ?

- Tại sao tao gọi mà mày không nghe?

À đấy quên mất, thằng em họ "dễ thương" nghịch điện thoại của cô đến hết cả pin rồi!

- Chưa sạc!

Song Ngư đáp cụt lủn, đoạn quay vào nhà dắt theo cậu bạn trai đến phòng khách. Từ từ thả mình cái phịch xuống sofa, Song Ngư thở hắt ra, mệt mỏi.

- Chị Ngư Ngư! Anh nào đây ạ ~

- Ờ...

- Chị Ngư Ngư! Sao anh chị lại làm chuyện "người lớn" ạ?

Thằng bé ngây ngốc buột miệng, không hề biết rằng mình vừa kích một quả bom nổ chậm.

Thiên Yết đang dựa đầu vào hõm cổ Song Ngư thì chợt giật mình khi cụm từ "người lớn" đột ngột đập vào tai. Trong đầu cậu, bắt đầu suy diễn đến một tình huống...không mấy trong sáng...

Song Ngư đỏ mặt lắp bắp :

- Người lớn gì chứ!

- Dạ, bố mẹ em hay làm thế á! Sau đó còn bế nhau vào phòng---

Thiên Yết ngắt lời cậu nhóc bằng một cái bật dậy bất thình lình; và y hệt như lời kể của thằng bé, cậu lập tức bế xốc Song Ngư lên. Đảo mắt một hồi, Thiên Yết nhanh nhẹn tiến đến căn phòng ngủ trong khu vực kí túc của Song Ngư rồi bước vào, mạnh tay đóng sập cửa.

- Chị Ngư Ngư!

Im lặng, không một động tĩnh.

Thằng bé hoảng hốt thét lên, vội chạy lại đập cửa :

- Anh gì ơi! Anh trả chị Ngư lại cho em... Oa...oa...

Không ai đáp lại thằng bé, nhưng những âm thanh ám muội bắt đầu vang lên khiến cho cậu dần trấn tĩnh trở lại, vội há miệng nói to :

- Anh chị làm chuyện người lớn nhanh lên nhé, đừng như bố mẹ em! Mất đến tận ba, bốn tiếng lận, lâu lắc lơ à!

"A...ahh...không được đâu mà Yết..."

"Chết tiệt Song Ngư...khít quá!"

"A...aa...đau...chậm lại..ahh.."

Áp tai vào cửa được một lúc, thằng bé lại sợ hãi run lên, đoạn lên tiếng, sụt sịt :

- Chị Ngư đau! Đừng làm chị Ngư đau mà...huhu... Chị Ngư ra đây lẹ đi chị...đừng bỏ đói em...oa...oa..

Năm giờ rưỡi, trời đã xế chiều.

Trong một phòng nhỏ tại kí túc xá Rainbow, ta xin trân trọng kể lại câu chuyện dở khóc dở cười này...
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip
Tele: @erictran21
Loading...