An Mạn
Chương 3
7.
Khi tôi về nhà thì Lục Triệt đang gọi điện thoại với ai đó ngoài ban công.
Tiếng cười khẽ ba phần bất lực bảy phần như ba của anh ta xuyên qua cửa kính tràn vào tai tôi.
“Cái đồ ngốc này, đương nhiên sẽ không quên em đâu mà.”
Tôi đang đổi giày liền dừng khựng lại, đứng trước cửa yên lặng cau mày.
Lúc Lục Triệt cúp điện thoại quay người lại thì thình lình thấy tôi đang ngồi trên salon, anh ta giật nảy mình.
“Bé iu, em về lúc nào vậy?”
Tôi buông điện thoại di động xuống ngẩng đầu lên.
Anh ta đẩy cửa kính đi về phía tôi, không hiểu sao trông mừng rỡ không khác gì một con gâu đần vậy.
Tôi cong môi xoa đầu anh ta như thói quen:
“Vừa mới về thôi. Anh đang gọi điện với ai vậy?”
Lục Triệt giữ nguyên nụ cười đẹp trai trên mặt, ôm tôi vào lòng hôn ngấu nghiến: “Không quan trọng, hê hê.”
“Bé iu, sắp đến lễ tình nhân rồi~”
Có thể nghe ra sự nũng nịu khó giấu trong âm cuối này.
Lục Triệt rất hiểu thế nào là lãng mạn. Anh ta có thể nhớ tất cả các ngày lễ, cũng sẽ chuẩn bị đủ loại quà cáp từ sớm. Nhưng mà buồn cười ở chỗ, mỗi khi Lục Triệt muốn mang ngạc nhiên đến cho tôi thì chính bản thân anh ta lại giấu đầu lòi đuôi.
Lần này hẳn là đang xin ý kiến ai đó về quà tặng lễ tình nhân rồi.
Nhưng mà, người đó là ai được nhỉ?
Tôi cúi đầu mở Weibo, thả một like cho bài chia sẻ mới của tài khoản có avatar hình con mèo.
8.
Lễ tình nhân càng ngày càng gần, Lục Triệt biến hẳn thành cuốn lịch hình người, trông mong đếm ngược thời gian.
Biểu hiện này của anh ta làm tôi tò mò ghê gớm. Tôi phải nói bóng nói gió đến mấy lần mới biết được anh ta chuẩn bị cho tôi một ngạc nhiên siêu to khổng lồ.
“Sẽ là cái gì đây?” Tôi khá có kỳ vọng, ngón tay dịu dàng gãi gãi dưới cằm người đang ôm mình.
Lục Triệt thích chí đến ngân nga trong cổ họng nhưng nhất quyết không nói.
Tôi ngạc nhiên ra mặt, liên tục khen anh ta lần này giữ được mồm miệng gớm.
Lục Triệt lúc này đang gối trên đùi tôi xoay người một vòng, mang vẻ mặt vừa đắc ý vừa lười biếng.
“Dù sao em cứ yên tâm chờ là được, em chắc chắn sẽ thích phần quà này cho mà xem!”
Rồi anh ta sống chết cũng không chịu nói thêm câu nào nữa. Tôi không thể làm gì ngoài cúi xuống thơm trán anh ta một cái, coi như phần thưởng.
Dưới sự tấn công của đủ trò làm nũng cộp mác Lục Triệt, tôi đồng ý sẽ kiên nhẫn đợi đến lúc sự ngạc nhiên xuất hiện.
Nhưng mà đáng tiếc có người không cho tôi cơ hội này.
Buổi tối trước lễ tình nhân, tôi đang nấu mỳ trong bếp thì điện thoại di động để cạnh đó kêu mãi không ngừng. Tôi lau tay mở Wechat, phát hiện group chat bạn chung lại nổ tung nồi.
Mấy câu kiểu ‘Đm gato vãi’ hay ‘Không hổ là Cố tiểu tiên nữ’ spam tràn màn hình. Bị gợi lên tính hóng hớt, tôi bắt đầu kéo lên phần lịch sử trò chuyện bên trên.
Bắt nguồn là từ một video do Cố Tư Âm gửi vào group chat.
Tôi nghi ngờ ấn phát video, một giây sau lập tức không tự chủ được mà trợn mắt nín thở.
Đó là đôi hoa tai kim cương hồng đang được đặt trong hộp nhung. Màu sắc của nó trong veo, bề mặt cắt phản chiếu ánh đèn thành đủ màu óng ánh, đẹp đến ngỡ ngàng, khiến người ta không nói nổi thành lời.
Ống kính đi gần lại, theo khoảng cách rút ngắn, đủ mọi góc độ của đôi bông tai hiện ra rõ trước ống kính. Bất kể là độ trong suốt, độ tinh khiết hay độ bão hòa, đều có thể nói là hoàn mỹ.
Tôi nhìn mà phải thở dài.
Cô gái nhỏ này quả là không vừa.
Tôi đang nghĩ hay là mình cũng gửi gì đó để thể hiện hào hứng theo đám bạn thì Lục Triệt đột nhiên xuất hiện trong group chat, còn gửi một cái meme ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa.
Sau đó, anh ta tag Cố Tư Âm như điên.
L: [@Tư Âm không ăn rau mùi Em có bị điên không?]
L: [@Tư Âm không ăn rau mùi Em có bị điên không?]
L: [@Tư Âm không ăn rau mùi Em có bị điên không?]
L: [@Tư Âm không ăn rau mùi Em có bị điên không?]
L: [@Tư Âm không ăn rau mùi Em có bị điên không?]
…
Tôi nheo mắt, chậm rãi nhắn: [?]
Rồi Lục Triệt thả một quả bom còn nặng ký hơn qua tin nhắn thoại:
“Cố Tư Âm! Ngạc nhiên mà ông đây cực cực khổ khổ ém nhẹm nửa tháng bị em cứ thế làm cho đổ sông đổ bể?” Anh ta tức đến nghẹn giọng. “Má nó, em không thể đợi thêm vài ngày nữa hẵng khoe à?”
Lượng tin tức trong câu nói này hơi nhiều, tôi gãi gãi đầu, sửng sốt mãi vẫn chưa thể hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Rất nhanh sau đó Lục Triệt gọi video tới.
9.
Tôi vẫn luôn nghĩ Lục Triệt là một tên trong đầu có sỏi.
Nhưng đấy là trước khi Cố Tư Âm gửi cái video cặp hoa tai kim cương hồng kia.
Tôi không sao ngờ nổi cùng lúc anh ta chuẩn bị dây chuyền kim cương hồng cho tôi còn có thể chu đáo tìm một đôi hoa tai với chất liệu tương đương làm quà cho Cố Tư Âm.
“Mạn Mạn, kim cương là Âm Âm chọn giúp chúng ta. Em ấy không có bạn trai nhưng muốn trải nghiệm chút chút cảm giác nhận quà trong ngày lễ tình nhân…”
Bạn trai còn đang ngụy biện ở camera bên kia, tôi chỉ cúi đầu yên lặng ăn mỳ, mặc cho cơn giận vì bị người khác nhục nhã như lửa cháy âm ỉ đốt từng khúc ruột khúc gan.
Hay cho cái lý do ‘chọn giúp chúng ta’ với cả ‘muốn trải nghiệm chút chút cảm giác nhận quà trong ngày lễ tình nhân’. Được lắm.
Tôi ra vẻ cười nhưng trong lòng không hề vui ngắt lời người đối diện:
“Ngày mai hẹn gặp anh ở Lam Hải Thủy Vận nhé.”
Sợ anh ta chưa nghe rõ, tôi còn ra sức nhấn mạnh: “Nhất! Định! Phải! Đến!”
Nói xong, tôi cúp điện thoại đứng dậy đi tới ban công moi ra một cây gậy golf.
Quà ấy hả, ai mà không biết tặng?
Tôi xắn tay áo nhắn cho Mạnh Trúc Di một cái tin, bảo anh ấy chuyển khoản.
Mạnh Trúc Di không nói nhiều, lập tức chuyển vào thẻ tôi hai trăm vạn.
“Đủ chưa?”
Tôi áng chừng độ nặng của cây gậy, khẽ cong khóe miệng.
Để trả tiền thuốc thang thôi mà, đương nhiên là đủ rồi.
Khi tôi về nhà thì Lục Triệt đang gọi điện thoại với ai đó ngoài ban công.
Tiếng cười khẽ ba phần bất lực bảy phần như ba của anh ta xuyên qua cửa kính tràn vào tai tôi.
“Cái đồ ngốc này, đương nhiên sẽ không quên em đâu mà.”
Tôi đang đổi giày liền dừng khựng lại, đứng trước cửa yên lặng cau mày.
Lúc Lục Triệt cúp điện thoại quay người lại thì thình lình thấy tôi đang ngồi trên salon, anh ta giật nảy mình.
“Bé iu, em về lúc nào vậy?”
Tôi buông điện thoại di động xuống ngẩng đầu lên.
Anh ta đẩy cửa kính đi về phía tôi, không hiểu sao trông mừng rỡ không khác gì một con gâu đần vậy.
Tôi cong môi xoa đầu anh ta như thói quen:
“Vừa mới về thôi. Anh đang gọi điện với ai vậy?”
Lục Triệt giữ nguyên nụ cười đẹp trai trên mặt, ôm tôi vào lòng hôn ngấu nghiến: “Không quan trọng, hê hê.”
“Bé iu, sắp đến lễ tình nhân rồi~”
Có thể nghe ra sự nũng nịu khó giấu trong âm cuối này.
Lục Triệt rất hiểu thế nào là lãng mạn. Anh ta có thể nhớ tất cả các ngày lễ, cũng sẽ chuẩn bị đủ loại quà cáp từ sớm. Nhưng mà buồn cười ở chỗ, mỗi khi Lục Triệt muốn mang ngạc nhiên đến cho tôi thì chính bản thân anh ta lại giấu đầu lòi đuôi.
Lần này hẳn là đang xin ý kiến ai đó về quà tặng lễ tình nhân rồi.
Nhưng mà, người đó là ai được nhỉ?
Tôi cúi đầu mở Weibo, thả một like cho bài chia sẻ mới của tài khoản có avatar hình con mèo.
8.
Lễ tình nhân càng ngày càng gần, Lục Triệt biến hẳn thành cuốn lịch hình người, trông mong đếm ngược thời gian.
Biểu hiện này của anh ta làm tôi tò mò ghê gớm. Tôi phải nói bóng nói gió đến mấy lần mới biết được anh ta chuẩn bị cho tôi một ngạc nhiên siêu to khổng lồ.
“Sẽ là cái gì đây?” Tôi khá có kỳ vọng, ngón tay dịu dàng gãi gãi dưới cằm người đang ôm mình.
Lục Triệt thích chí đến ngân nga trong cổ họng nhưng nhất quyết không nói.
Tôi ngạc nhiên ra mặt, liên tục khen anh ta lần này giữ được mồm miệng gớm.
Lục Triệt lúc này đang gối trên đùi tôi xoay người một vòng, mang vẻ mặt vừa đắc ý vừa lười biếng.
“Dù sao em cứ yên tâm chờ là được, em chắc chắn sẽ thích phần quà này cho mà xem!”
Rồi anh ta sống chết cũng không chịu nói thêm câu nào nữa. Tôi không thể làm gì ngoài cúi xuống thơm trán anh ta một cái, coi như phần thưởng.
Dưới sự tấn công của đủ trò làm nũng cộp mác Lục Triệt, tôi đồng ý sẽ kiên nhẫn đợi đến lúc sự ngạc nhiên xuất hiện.
Nhưng mà đáng tiếc có người không cho tôi cơ hội này.
Buổi tối trước lễ tình nhân, tôi đang nấu mỳ trong bếp thì điện thoại di động để cạnh đó kêu mãi không ngừng. Tôi lau tay mở Wechat, phát hiện group chat bạn chung lại nổ tung nồi.
Mấy câu kiểu ‘Đm gato vãi’ hay ‘Không hổ là Cố tiểu tiên nữ’ spam tràn màn hình. Bị gợi lên tính hóng hớt, tôi bắt đầu kéo lên phần lịch sử trò chuyện bên trên.
Bắt nguồn là từ một video do Cố Tư Âm gửi vào group chat.
Tôi nghi ngờ ấn phát video, một giây sau lập tức không tự chủ được mà trợn mắt nín thở.
Đó là đôi hoa tai kim cương hồng đang được đặt trong hộp nhung. Màu sắc của nó trong veo, bề mặt cắt phản chiếu ánh đèn thành đủ màu óng ánh, đẹp đến ngỡ ngàng, khiến người ta không nói nổi thành lời.
Ống kính đi gần lại, theo khoảng cách rút ngắn, đủ mọi góc độ của đôi bông tai hiện ra rõ trước ống kính. Bất kể là độ trong suốt, độ tinh khiết hay độ bão hòa, đều có thể nói là hoàn mỹ.
Tôi nhìn mà phải thở dài.
Cô gái nhỏ này quả là không vừa.
Tôi đang nghĩ hay là mình cũng gửi gì đó để thể hiện hào hứng theo đám bạn thì Lục Triệt đột nhiên xuất hiện trong group chat, còn gửi một cái meme ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa.
Sau đó, anh ta tag Cố Tư Âm như điên.
L: [@Tư Âm không ăn rau mùi Em có bị điên không?]
L: [@Tư Âm không ăn rau mùi Em có bị điên không?]
L: [@Tư Âm không ăn rau mùi Em có bị điên không?]
L: [@Tư Âm không ăn rau mùi Em có bị điên không?]
L: [@Tư Âm không ăn rau mùi Em có bị điên không?]
…
Tôi nheo mắt, chậm rãi nhắn: [?]
Rồi Lục Triệt thả một quả bom còn nặng ký hơn qua tin nhắn thoại:
“Cố Tư Âm! Ngạc nhiên mà ông đây cực cực khổ khổ ém nhẹm nửa tháng bị em cứ thế làm cho đổ sông đổ bể?” Anh ta tức đến nghẹn giọng. “Má nó, em không thể đợi thêm vài ngày nữa hẵng khoe à?”
Lượng tin tức trong câu nói này hơi nhiều, tôi gãi gãi đầu, sửng sốt mãi vẫn chưa thể hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.
Rất nhanh sau đó Lục Triệt gọi video tới.
9.
Tôi vẫn luôn nghĩ Lục Triệt là một tên trong đầu có sỏi.
Nhưng đấy là trước khi Cố Tư Âm gửi cái video cặp hoa tai kim cương hồng kia.
Tôi không sao ngờ nổi cùng lúc anh ta chuẩn bị dây chuyền kim cương hồng cho tôi còn có thể chu đáo tìm một đôi hoa tai với chất liệu tương đương làm quà cho Cố Tư Âm.
“Mạn Mạn, kim cương là Âm Âm chọn giúp chúng ta. Em ấy không có bạn trai nhưng muốn trải nghiệm chút chút cảm giác nhận quà trong ngày lễ tình nhân…”
Bạn trai còn đang ngụy biện ở camera bên kia, tôi chỉ cúi đầu yên lặng ăn mỳ, mặc cho cơn giận vì bị người khác nhục nhã như lửa cháy âm ỉ đốt từng khúc ruột khúc gan.
Hay cho cái lý do ‘chọn giúp chúng ta’ với cả ‘muốn trải nghiệm chút chút cảm giác nhận quà trong ngày lễ tình nhân’. Được lắm.
Tôi ra vẻ cười nhưng trong lòng không hề vui ngắt lời người đối diện:
“Ngày mai hẹn gặp anh ở Lam Hải Thủy Vận nhé.”
Sợ anh ta chưa nghe rõ, tôi còn ra sức nhấn mạnh: “Nhất! Định! Phải! Đến!”
Nói xong, tôi cúp điện thoại đứng dậy đi tới ban công moi ra một cây gậy golf.
Quà ấy hả, ai mà không biết tặng?
Tôi xắn tay áo nhắn cho Mạnh Trúc Di một cái tin, bảo anh ấy chuyển khoản.
Mạnh Trúc Di không nói nhiều, lập tức chuyển vào thẻ tôi hai trăm vạn.
“Đủ chưa?”
Tôi áng chừng độ nặng của cây gậy, khẽ cong khóe miệng.
Để trả tiền thuốc thang thôi mà, đương nhiên là đủ rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương