An Mạn
Chương 4
10.
Lúc tôi sạc pin điện thoại, màn hình tự động nhận diện khuôn mặt và mở khoá. Đập vào mắt tôi là thông báo 99+ tin nhắn mới trong group chat.
Xem hay không xem, vấn đề nan giải ghê.
Tôi khẽ nghiến răng, chạm tay vào.
Biết đâu sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Cái chạm này thế mà giúp tôi kịp hóng hớt được một chuyện rất chi là thú dzị thật.
Bên dưới tin nhắn thoại tức đến giậm chân của Lục Triệt, có một tài khoản với ID là ‘Triệu công tử’ cũng gửi liên tục mấy cái tin nhắn thoại.
Triệu công tử: [Anh Triệt! Âm Âm tính tình còn trẻ con chút thôi, anh cáu với cô ấy làm gì? Chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến giờ, đừng vì người ngoài mà cãi nhau. Không đáng đâu.]
Cái giọng này tôi chưa từng nghe bao giờ. Nó eo éo, hụt hụt hơi, cảm giác như người nói rất yếu ớt.
Nhưng chưa chắc chắn được, nghe thêm hai tin nhắn thoại xem thế nào.
Triệu công tử: [Giờ ngoài kia nhiều kẻ đào mỏ lắm. Em mà gặp được cô gái tốt như Âm Âm thì em yêu thương chiều chuộng còn không hết nữa là. Anh đừng so đo với cô ấy.]
Triệu công tử: [Con gái thích chưng diện thích khoe khoang chút là điều quá bình thường luôn. Âm Âm nhà chúng ta còn thoải mái thể hiện ra, sống thật với bản thân chứ lén lút như mấy ả đầy toan tính ngoài kia thì có gì tốt đẹp?]
Các tin nhắn thoại còn lại cũng đều là loại luận điệu lấy Cố Tư Âm làm tiêu chuẩn để dìm tôi xuống.
Mặc dù không hề có một chữ nào nhắc đến tôi nhưng có khác gì chỉ chó mắng mèo móc mỉa tôi đâu.
Tên này ghim tôi dữ à.
Tôi vào trang cá nhân của cậu ta xem thử, bên trong đa số là ảnh khoe của.
Nghĩ mãi vẫn chưa nhớ ra nổi mình đắc tội cậu ta khi nào, tôi hẳn là chưa từng gặp cậu ta.
Lần trước thấy bọn Cố Tư Âm nhắc đến cậu ta trong group chat nên tôi biết cậu ta đang du học ở nước ngoài. Ngoài chuyện đó ra thì tôi chả biết gì nữa hết.
Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất.
Triệu công tử đang trò chuyện với mọi người trong group chat rất hăng say.
Tôi đổi sang một tư thế thoải mái hơn trên sofa, bắt đầu gõ chữ.
Triệu công tử: [Hai ngày nữa anh từ Nga về rồi sẽ đưa các chú đi ăn chơi xả láng!]
…..: [Toàn bộ chi phí anh Triệu bao tất /icon cười lé mắt/]
Noooo: [Anh Triệu hào phóng! Tao cạn chén rượu mời này trước, các anh em tùy tâm hén!]
JONI: [Sắp sinh nhật Chức Mộng rồi, anh Triệu đừng quên mua quà cho bọn em đấy~]
Nghênh Điệp: [Chú đang sủa cái gì đấy?]
11.
Cùng lúc tôi gửi tin nhắn này thì Cố Tư Âm cũng gửi một tin nhắn thoại:
“Xin lỗi anh Triệt, em nhận được quà của anh vui quá nên mới không nhịn được đi khoe /icon khóc thút thít/”
Hai tin nhắn trên dưới song song, group chat im như thóc.
Triệu công tử: [Cô có ý gì?]
Tôi vui vẻ đáp lại.
Nghênh Điệp: [Ô kìa? Nãy chú sủa hăng lắm cơ mà, sao giờ đột nhiên lại không nghe hiểu tiếng người rồi?]
Nghênh Điệp: [Bảo chú đi du học thì đọc nhiều sách vào, nhưng không, chú cứ thích làm chóa bám dính người ta. Giờ thì hay rồi, người khác đi học về nhà ăn tết thì biểu diễn tài nghệ, chú thì biểu diễn ngồi cùng bàn với choá.]
Group chat hai ba mươi người lại lặng ngắt như tờ, đây là sự bình yên trước cơn bão.
Tôi quay người lấy ra mấy gói khoai tây chiên từ dưới bàn trà.
Đêm hôm khuya khoắt bị cả bạn trai cùng với trà xanh làm cho buồn nôn thì đã đành. Sao đến cả mèo hoang chó dại ở đâu cũng ra đây nhảy nhót nữa vậy?
Từ lúc yêu Lục Triệt đến giờ tôi chưa từng chủ động đề cập về hoàn cảnh gia đình của mình, Lục Triệt cũng không để ý cái này lắm nên đương nhiên không biết tôi là thiên kim nhà họ Mạnh.
Tôi trước nay nghĩ trong chuyện tình cảm thì hai người tâm đầu ý hợp là được, những thứ khác không quan trọng. Không ngờ tới sẽ có ngày bạn bè của người yêu lại nhằm vào thân phận của tôi mà nhục mạ, mở mồm ‘đào mỏ’ ngậm miệng ‘toan tính’.
Chỉ là một viên kim cương hồng căng lắm khoảng trăm vạn chứ mấy, đào con mịe nhà mày.
Tôi cười lạnh lùng, tăng tốc độ gõ chữ gấp bội.
Nghênh Điệp: [@Triệu công tử Sao không rep bố vậy con, tín hiệu trong mộ không ổn định à?]
Nghênh Điệp: [@Cố Tư Âm Không nhịn nổi kiểu gì? Là kiểu không qua khỏi đêm nay ấy hả?]
Nghênh Điệp: [@Triệu công tử Chị đây đúng là gái họ đào nhưng chị không thèm đào mỏ vàng mỏ bạc mà chị khai quật cái não heo chú làm rớt lúc đang bay trên phi cơ á.]
Triệu công tử giận dữ, không cam lòng chế giễu lại tôi.
Tôi với cậu ta từ công kích cá nhân đến lần lượt chào hỏi gia đình đối phương, từ thành viên trong hộ khẩu mắng đến trong gia phả, cuối cùng ngay cả tổ tông mười tám đời cũng không buông tha.
Sau đó cậu ta chê gõ chữ chưa đủ nghiền, thẳng thắn gửi mấy cái tin nhắn thoại hơn 60 giây sang. Nhưng chị đây đâu có định nghe.
Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết chắc chắn chả có lời hay ý đẹp gì.
Huống chi, cậu ta cũng rặt một kiểu nghèo nàn giống Tống Chức Mộng, hiểu biết vô cùng nông cạn về di sản văn hoá phi vật thể, tức tiếng mẹ đẻ. Nghe cậu ta nói nhàm chán hết sức.
Tôi rep: [Mồm miệng không tệ. Vừa hay cửa nhà chị đang thiếu con chó, ngày mai cưng mau mau tới nhận việc nha.]
Triệu công tử càng điên tiết hơn.
Lúc cậu ta gửi câu ‘Mày là cái thá gì’ lần thứ mười ba, tôi không thể nhịn được nữa, quyết định dạy cho một bài học.
Nghênh Điệp: [Nơi chị đây an nghỉ chính là mộ tổ nhà chú, chú nói xem chị là cái gì nào?]
Triệu công tử: [Ả đê tiện!]
Nghênh Điệp: [Gọi sai rồi. Cho chú năm hào ra ngay cửa siêu thị ngồi xổm đi. Bao giờ hiểu rõ địa vị của chị đây thì hẵng quay lại nói chuyện.]
Gõ xong dấu chấm câu, tôi nhanh như chớp cài đặt sang chế độ chỉ nhận tin nhắn từ những người cho phép rồi thoát ứng dụng Wechat, tắt luôn điện thoại.
Dây dưa ân oán gì đó tạm thời cút hết đi cho khuất mắt chị.
Đùa chứ ai rảnh đôi co với cây si của trà xanh mà mình chưa từng gặp mặt. Ngày mai chị đây phải đánh một trận chiến ác liệt ra trò.
Nghĩ đến dáng vẻ khúm núm sợ hãi không dám phát biểu của Cố Tư Âm và Lục Triệt từ tối đến giờ, tôi thở dài, trùm chăn kín người lăn qua lộn lại trên giường.
Mong nhìn thấy cảnh hai đứa đó sánh đôi được xe cứu thương đẩy đi ghê…
12.
Lễ tình nhân tới như đã hẹn.
Hiếm khi tôi dậy được sớm thật sớm như này, sau đó đứng trước gương bôi bôi trét trét mãi. Cuối cùng chiếc layout make up mắt khói như nhân vật phản diện rất vừa lòng tôi đã hoàn thành. Thay thêm một bộ váy màu đen để chuẩn bị xông ra chiến trường, trong nháy mắt khí thế của chị đây bừng bừng, cả người toát ra ba chữ ‘Chớ chọc bà’.
Không tệ.
Tôi thỏa mãn xách cả túi lẫn cây gậy golf lên đường.
Lam Hải Thủy Vận là nhà hàng cao cấp trong thành phố, cung cấp tầng hầm cho khách đỗ xe. Nơi này có camera giám sát, nhưng không được mấy cái.
Tôi lái hai vòng trong bãi đỗ, không dễ gì mới tìm được một điểm mù của camera.
Tôi lặng lẽ ghi nhớ vị trí rồi gửi cho Lục Triệt một tin Wechat: “Anh tới chưa?”
Lục Triệt mãi chưa thấy phản hồi.
Tôi lên quầy tiếp tân huỷ phòng riêng đã đặt từ trước, đổi sang một bàn ngoài sảnh chung.
Hai mươi phút sau, Lục Triệt mới chậm rãi đi đến. Quản lý đi trước dẫn đường cho anh ta.
Phía sau anh ta quả nhiên là Cố Tư Âm. Cô ta mặc một bộ váy cổ sen hồng nhạt, cài kẹp tóc lấp lánh trên đầu.
“Để bé iu Mạn Mạn đợi lâu rồi. Sao em không vào phòng riêng?” Lục Triệt tươi cười đi đến trước bàn định nắm lấy tay tôi.
Tôi tránh đi tay anh ta: “Sao anh không trả lời tin nhắn, đi thu hoạch ngô tận bên Siberia à?”
Lục Triệt chột dạ nhìn về sau lưng một chút rồi lập tức cười trừ: “Đường có hơi tắc một chút. Hay là chúng ta đi vào phòng riêng trước rồi nói sau được không em?”
Đã sắp tới giờ cơm, người người bắt đầu lục tục lấp kín sảnh nhà hàng. Tôi chọn bàn trung tâm, xung quanh liên tục có người qua lại.
Ba khuôn mặt rạng ngời ở chỗ này, lại thêm bầu không khí quái dị bao trùm, đã có không ít ánh mắt cứ nhìn về đây mãi.
Lục Triệt biết tôi đang giận, cũng sợ tôi nổi cơn tam bành trước mặt quần chúng.
Tầm mắt của tôi chậm chạp chuyển từ trên mặt anh ta sang người bị lơ nãy giờ nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười mỉm trên môi, Cố Tư Âm.
Hôm nay cô ta chuốt lông mi nét đến từng sợi, đánh má hồng ửng đỏ.
Lúc này cô ta đang trợn to đôi mắt long lanh, kiểu trang điểm và váy áo trông y như bông hoa trắng nhỏ nhắn tinh khôi chưa dính sự đời.
Hình tượng này suýt thì làm tôi phì cười.
Tôi hơi hất cằm: “Ngồi đây nói. Trước tiên nói rõ xem em gái mưa nhà anh lại có chuyện gì nào?”
Lục Triệt thấy không lay chuyển được tôi, không thể không nhượng bộ.
Anh ta kéo ghế cạnh tôi ra, hạ giọng dỗ dành: “Mạn Mạn à, anh không cố ý chọc bé iu giận đâu mà. Âm... Cố Tư Âm đòi gặp mặt trực tiếp để xin lỗi em.”
Lục Triệt nói xong quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho Cố Tư Âm. Cô ta mắt ầng ậng nước, khẽ cắn môi son, càng thêm vẻ dịu dàng khiến người ta phải thương xót:
“Xin lỗi chị Mạn Mạn. Là lỗi của em, tại em phá hỏng bất ngờ mà anh Triệt chuẩn bị cho chị.”
Sao lời này quen tai thế nhỉ?
Tôi ngoáy ngoáy tai, hỏi cô ta nhận quà của bạn trai nhà người ta trong lễ tình nhân có hài lòng hay không.
Khuôn mặt nhỏ của Cố Tư Âm tái đi, đầy vẻ đáng thương thanh minh: “Em bé giờ chưa yêu ai, cũng chưa từng nhận quà trong lễ tình nhân. Anh Triệt chỉ muốn hoàn thành nguyện vọng của em một tí xíu thôi, chị đừng nghĩ nhiều.”
Tôi trưng ra vẻ mặt không hiểu: “Muốn nhận quà thì một là cô kiếm bạn trai, hai là tự mà mua. Nói với Lục Triệt làm cái gì? Anh ta là con rùa trong ao cầu nguyện à?”
Cố Tư Âm ngơ ra, hết nhìn Lục Triệt lại nhìn sang tôi, dứt khoát biểu diễn luôn màn rơi lệ tức thì:
“Em biết chị trước nay không hề ưa em. Em cũng nghĩ rất nhiều cách để đền bù cho chị nhưng mà em ngốc quá, cứ làm đổ bể mọi thứ.”
Sắc mặt cô ta ảm đạm, thỉnh thoảng lại liếc Lục Triệt: “Chị ghét em cũng đúng thôi, tại em cả.”
Nói đến hai câu này, không biết là vô tình hay cố ý mà giọng cô ta hình như to hơn hẳn.
Tôi ngẩng đầu đảo mắt một vòng. Các khách bàn bên bị cô ta lôi kéo sự chú ý đang âm thầm đánh giá tôi và hai đứa thanh mai trúc mã kia, mắt họ sáng rực đầy tò mò và hóng hớt.
Thậm chí họ thấy cô ta khóc vừa tủi thân vừa vô tội mà tôi chỉ ngồi im tại chỗ khoanh tay trước ngực thì lắc đầu chê bai, thầm thì với người bên cạnh. Những ánh mắt nhìn tôi cũng ẩn chứa sự chỉ trích không có ý tốt.
Tôi thì không có vấn đề gì nhưng loại con nhà giàu như Lục Triệt xưa nay thích sĩ diện, cảm nhận được ánh mắt đánh giá quanh mình thì chịu không nổi. Anh ta đứng dậy ấn Cố Tư Âm ngồi xuống vị trí đối diện.
Sau đó không quan tâm đến Cố Tư Âm nữa mà quay sang nhìn tôi, mắt anh ta đầy ý cười. Anh ta lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung đen, đẩy đến trước mặt tôi: “Mạn Mạn, đây là quà anh chuẩn bị cho em. Em mau mở ra xem thử đi!”
Tôi rũ mắt xuống chăm chú nhìn cái hộp, không hề có động thái gì:
“Trong này là kim cương hồng mà hôm qua em Cố gửi trong group chat đây hả?”
“Vậy thì tôi xem rồi, cũng được lắm.”
Lục Triệt có hơi xấu hổ, luống cuống chân tay mở hộp ra: “Đôi hoa tai của em ấy là phần đầu thừa đuôi thẹo thôi. Gộp lại cũng không lớn bằng viên này của em…”
“Thế cơ?” Tôi ra vẻ kinh ngạc, cầm lên xem xét tường tận một lát. “Đúng thật nha.”
Ánh mắt đảo qua vẻ mặt cứng đờ của Cố Tư Âm, tôi không chút do dự bỏ hộp vào túi xách.
Lục Triệt thấy tôi chịu nhận quà, nghĩ rằng chuyện này cuối cùng cũng coi như êm xuôi.
Anh ta xáp lại nháy mắt với tôi: “Mạn Mạn bé iu ơi anh đói rồi, chúng ta bắt đầu gọi món ăn nhé?”
Tôi gật đầu, giữ nguyên điệu cười: “Em Cố xin lỗi xong rồi thì nên về đi thôi.”
Lời này vừa nói ra, bàn tay lật menu của Lục Triệt khựng lại giữa không trung. Đóng vai không khí mãi, Cố Tư Âm cũng thoáng bối rối ra mặt.
Cô ta quay qua phía Lục Triệt hòng xin đỡ lời.
Lục Triệt tay cầm menu, ấp úng mở miệng: “Mạn Mạn à, em xem giờ cũng đã giữa trưa rồi, không bằng chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm…”
Tôi cười mỉa một tiếng, ngắt lời nói xà lơ của anh ta: “Tôi hỏi anh, hôm nay là ngày gì?”
Anh ta nói như hụt hơi: “Là, là lễ tình nhân.”
Cố Tư Âm ngồi đối diện bĩu môi, vành mắt đỏ lên: “Nhưng mà anh Triệt, em không quen đường xá bên này, cũng không biết đi chỗ nào nữa cả. Chị Mạn Mạn cứ yên tâm, em sẽ không quấy rầy hai người hẹn hò đâu.”
Cố Tư Âm nói khóc là khóc liền, Lục Triệt định đưa giấy cho cô ta nhưng rén tôi nên bắt đầu rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Tôi dựa trên lưng ghế, thờ ơ lên tiếng: “Không biết đi chỗ nào thì ghé cục cảnh sát ngồi chút đi. Gặp việc khó có công an, cô tìm bạn trai nhà người ta làm cái gì?”
“Hôm nay là ngày gì trong lòng cô không tự biết sao? Người khác hẹn hò cô cứ phải đòi làm bóng đèn. Ai không biết lại tưởng một nhà ba người, cô đi theo bám đuôi ba mẹ đấy.”
Cố Tư Âm đang nức nở lập tức im bặt. Cô ta mấp máy môi, tiếng khóc nghẹn trong cổ họng không bật ra được nghe rất buồn cười.
Lục Triệt thấy thế, khó chịu nhíu mày.
Tôi lấy menu về tay chọn bừa mấy món, không ngẩng đầu lên nói tiếp: “Hôm nay trên cái bàn này chỉ được phép bày hai bộ đồ ăn, hai người tự xem mà làm.”
Phía đối diện lại vang lên những tiếng nấc nghẹn ngào. Lục Triệt trầm tư mấy giây rồi nói với vẻ thất vọng: “Mạn Mạn, em nhất định cứ phải khiến tất cả mọi người ngượng ngùng gượng gạo thế này mới vui vẻ ư?”
Anh ta tiếp tục nói: “Đúng là Âm Âm đã sai, nhưng nếu không có em ấy thì em cũng sẽ không nhận được món quà có thể gọi là hoàn mỹ này. Em ấy kém tuổi em, khó tránh khỏi trẻ con hơn chút. Em không thể tha thứ cho em ấy lần này sao?”
Tôi vẫy tay gọi phục vụ tới, trả menu cho nhân viên rồi mới quay đầu nhìn về đôi mắt đầy ý phàn nàn của Lục Triệt.
“Đầu tiên, lần trước sau khi cô ta làm hỏng ngày sinh nhật của tôi thì chính miệng cam đoan sẽ không có lần sau.” Tôi liếc nhìn Cố Tư Âm đang không ngừng nức nở. “Cho nên lời hứa của em Cố đây không khác gì quả rắm thả phát là xong à?”
Cô ta cun cút như bị chặn họng, sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng rồi lại đỏ bừng.
Tôi thu ánh mắt lại, nghiêng đầu hỏi Lục Triệt: “Cô ta ít tuổi hơn tôi? So ra tôi sẽ chết trước đây này, kính già phải ưu tiên trước nhường trẻ chứ. Sao anh không bảo cô ta tôn trọng tôi chút, bớt đến kiếm chuyện với tôi giùm?”
Lục Triệt bị tôi bắt chẹt, ngập ngừng muốn nói lại thôi, không biết nên trả lời thế nào.
Tôi phiền chán gõ mặt bàn, cho anh ta thời gian tỏ thái độ.
Bên kia Cố Tư Âm thấy anh ta do dự thì cắn răng quyết tâm sụt sịt đứng dậy: “Vậy em đi là được chứ gì.”
Cô ta nói thì dứt khoát nhưng ánh mắt lại lưu luyến không nỡ rời xa, dán chặt trên mặt Lục Triệt: “Anh Triệt, hôm nay em lập tức về ngay. Sau này cũng không dám quấy rầy anh nữa.”
Cố Tư Âm vừa dứt lời thì Lục Triệt đứng phắt lên:
“Không được!”
Tôi ngửa đầu, một vệt đỏ hồng sau tai gần gáy Lục Triệt đập vào mắt bất ngờ đến không kịp đề phòng.
Tôi ngạc nhiên nhìn Cố Tư Âm, lúc này mới để ý hôm nay cô ta cũng mặc váy cao cổ. Lại liên tưởng đến hồi sáng Lục Triệt mãi không trả lời tin nhắn, ba máu sáu cơn nháy mắt cuồn cuộn trong lòng.
Tôi nâng chén trà trong tầm tay, trầm giọng hỏi: “Lục Triệt, tối hôm qua anh ở nơi nào?”
Lục Triệt cúi đầu, không nén nổi bối rối.
Cố Tư Âm cũng bối rối y chang, trong mắt có sự đắc ý chợt lóe lên rồi biến mất.
Như thế rồi tôi còn thắc mắc gì nữa?
Đúng lúc tôi đang chuẩn bị đứng dậy đập chén thì bỗng có tiếng đùa cợt vang lên sau lưng: “Hai vị đây đang đóng phim thần tượng đấy à?”
Lúc tôi sạc pin điện thoại, màn hình tự động nhận diện khuôn mặt và mở khoá. Đập vào mắt tôi là thông báo 99+ tin nhắn mới trong group chat.
Xem hay không xem, vấn đề nan giải ghê.
Tôi khẽ nghiến răng, chạm tay vào.
Biết đâu sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Cái chạm này thế mà giúp tôi kịp hóng hớt được một chuyện rất chi là thú dzị thật.
Bên dưới tin nhắn thoại tức đến giậm chân của Lục Triệt, có một tài khoản với ID là ‘Triệu công tử’ cũng gửi liên tục mấy cái tin nhắn thoại.
Triệu công tử: [Anh Triệt! Âm Âm tính tình còn trẻ con chút thôi, anh cáu với cô ấy làm gì? Chúng ta chơi với nhau từ nhỏ đến giờ, đừng vì người ngoài mà cãi nhau. Không đáng đâu.]
Cái giọng này tôi chưa từng nghe bao giờ. Nó eo éo, hụt hụt hơi, cảm giác như người nói rất yếu ớt.
Nhưng chưa chắc chắn được, nghe thêm hai tin nhắn thoại xem thế nào.
Triệu công tử: [Giờ ngoài kia nhiều kẻ đào mỏ lắm. Em mà gặp được cô gái tốt như Âm Âm thì em yêu thương chiều chuộng còn không hết nữa là. Anh đừng so đo với cô ấy.]
Triệu công tử: [Con gái thích chưng diện thích khoe khoang chút là điều quá bình thường luôn. Âm Âm nhà chúng ta còn thoải mái thể hiện ra, sống thật với bản thân chứ lén lút như mấy ả đầy toan tính ngoài kia thì có gì tốt đẹp?]
Các tin nhắn thoại còn lại cũng đều là loại luận điệu lấy Cố Tư Âm làm tiêu chuẩn để dìm tôi xuống.
Mặc dù không hề có một chữ nào nhắc đến tôi nhưng có khác gì chỉ chó mắng mèo móc mỉa tôi đâu.
Tên này ghim tôi dữ à.
Tôi vào trang cá nhân của cậu ta xem thử, bên trong đa số là ảnh khoe của.
Nghĩ mãi vẫn chưa nhớ ra nổi mình đắc tội cậu ta khi nào, tôi hẳn là chưa từng gặp cậu ta.
Lần trước thấy bọn Cố Tư Âm nhắc đến cậu ta trong group chat nên tôi biết cậu ta đang du học ở nước ngoài. Ngoài chuyện đó ra thì tôi chả biết gì nữa hết.
Vậy thì chỉ còn một khả năng duy nhất.
Triệu công tử đang trò chuyện với mọi người trong group chat rất hăng say.
Tôi đổi sang một tư thế thoải mái hơn trên sofa, bắt đầu gõ chữ.
Triệu công tử: [Hai ngày nữa anh từ Nga về rồi sẽ đưa các chú đi ăn chơi xả láng!]
…..: [Toàn bộ chi phí anh Triệu bao tất /icon cười lé mắt/]
Noooo: [Anh Triệu hào phóng! Tao cạn chén rượu mời này trước, các anh em tùy tâm hén!]
JONI: [Sắp sinh nhật Chức Mộng rồi, anh Triệu đừng quên mua quà cho bọn em đấy~]
Nghênh Điệp: [Chú đang sủa cái gì đấy?]
11.
Cùng lúc tôi gửi tin nhắn này thì Cố Tư Âm cũng gửi một tin nhắn thoại:
“Xin lỗi anh Triệt, em nhận được quà của anh vui quá nên mới không nhịn được đi khoe /icon khóc thút thít/”
Hai tin nhắn trên dưới song song, group chat im như thóc.
Triệu công tử: [Cô có ý gì?]
Tôi vui vẻ đáp lại.
Nghênh Điệp: [Ô kìa? Nãy chú sủa hăng lắm cơ mà, sao giờ đột nhiên lại không nghe hiểu tiếng người rồi?]
Nghênh Điệp: [Bảo chú đi du học thì đọc nhiều sách vào, nhưng không, chú cứ thích làm chóa bám dính người ta. Giờ thì hay rồi, người khác đi học về nhà ăn tết thì biểu diễn tài nghệ, chú thì biểu diễn ngồi cùng bàn với choá.]
Group chat hai ba mươi người lại lặng ngắt như tờ, đây là sự bình yên trước cơn bão.
Tôi quay người lấy ra mấy gói khoai tây chiên từ dưới bàn trà.
Đêm hôm khuya khoắt bị cả bạn trai cùng với trà xanh làm cho buồn nôn thì đã đành. Sao đến cả mèo hoang chó dại ở đâu cũng ra đây nhảy nhót nữa vậy?
Từ lúc yêu Lục Triệt đến giờ tôi chưa từng chủ động đề cập về hoàn cảnh gia đình của mình, Lục Triệt cũng không để ý cái này lắm nên đương nhiên không biết tôi là thiên kim nhà họ Mạnh.
Tôi trước nay nghĩ trong chuyện tình cảm thì hai người tâm đầu ý hợp là được, những thứ khác không quan trọng. Không ngờ tới sẽ có ngày bạn bè của người yêu lại nhằm vào thân phận của tôi mà nhục mạ, mở mồm ‘đào mỏ’ ngậm miệng ‘toan tính’.
Chỉ là một viên kim cương hồng căng lắm khoảng trăm vạn chứ mấy, đào con mịe nhà mày.
Tôi cười lạnh lùng, tăng tốc độ gõ chữ gấp bội.
Nghênh Điệp: [@Triệu công tử Sao không rep bố vậy con, tín hiệu trong mộ không ổn định à?]
Nghênh Điệp: [@Cố Tư Âm Không nhịn nổi kiểu gì? Là kiểu không qua khỏi đêm nay ấy hả?]
Nghênh Điệp: [@Triệu công tử Chị đây đúng là gái họ đào nhưng chị không thèm đào mỏ vàng mỏ bạc mà chị khai quật cái não heo chú làm rớt lúc đang bay trên phi cơ á.]
Triệu công tử giận dữ, không cam lòng chế giễu lại tôi.
Tôi với cậu ta từ công kích cá nhân đến lần lượt chào hỏi gia đình đối phương, từ thành viên trong hộ khẩu mắng đến trong gia phả, cuối cùng ngay cả tổ tông mười tám đời cũng không buông tha.
Sau đó cậu ta chê gõ chữ chưa đủ nghiền, thẳng thắn gửi mấy cái tin nhắn thoại hơn 60 giây sang. Nhưng chị đây đâu có định nghe.
Nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết chắc chắn chả có lời hay ý đẹp gì.
Huống chi, cậu ta cũng rặt một kiểu nghèo nàn giống Tống Chức Mộng, hiểu biết vô cùng nông cạn về di sản văn hoá phi vật thể, tức tiếng mẹ đẻ. Nghe cậu ta nói nhàm chán hết sức.
Tôi rep: [Mồm miệng không tệ. Vừa hay cửa nhà chị đang thiếu con chó, ngày mai cưng mau mau tới nhận việc nha.]
Triệu công tử càng điên tiết hơn.
Lúc cậu ta gửi câu ‘Mày là cái thá gì’ lần thứ mười ba, tôi không thể nhịn được nữa, quyết định dạy cho một bài học.
Nghênh Điệp: [Nơi chị đây an nghỉ chính là mộ tổ nhà chú, chú nói xem chị là cái gì nào?]
Triệu công tử: [Ả đê tiện!]
Nghênh Điệp: [Gọi sai rồi. Cho chú năm hào ra ngay cửa siêu thị ngồi xổm đi. Bao giờ hiểu rõ địa vị của chị đây thì hẵng quay lại nói chuyện.]
Gõ xong dấu chấm câu, tôi nhanh như chớp cài đặt sang chế độ chỉ nhận tin nhắn từ những người cho phép rồi thoát ứng dụng Wechat, tắt luôn điện thoại.
Dây dưa ân oán gì đó tạm thời cút hết đi cho khuất mắt chị.
Đùa chứ ai rảnh đôi co với cây si của trà xanh mà mình chưa từng gặp mặt. Ngày mai chị đây phải đánh một trận chiến ác liệt ra trò.
Nghĩ đến dáng vẻ khúm núm sợ hãi không dám phát biểu của Cố Tư Âm và Lục Triệt từ tối đến giờ, tôi thở dài, trùm chăn kín người lăn qua lộn lại trên giường.
Mong nhìn thấy cảnh hai đứa đó sánh đôi được xe cứu thương đẩy đi ghê…
12.
Lễ tình nhân tới như đã hẹn.
Hiếm khi tôi dậy được sớm thật sớm như này, sau đó đứng trước gương bôi bôi trét trét mãi. Cuối cùng chiếc layout make up mắt khói như nhân vật phản diện rất vừa lòng tôi đã hoàn thành. Thay thêm một bộ váy màu đen để chuẩn bị xông ra chiến trường, trong nháy mắt khí thế của chị đây bừng bừng, cả người toát ra ba chữ ‘Chớ chọc bà’.
Không tệ.
Tôi thỏa mãn xách cả túi lẫn cây gậy golf lên đường.
Lam Hải Thủy Vận là nhà hàng cao cấp trong thành phố, cung cấp tầng hầm cho khách đỗ xe. Nơi này có camera giám sát, nhưng không được mấy cái.
Tôi lái hai vòng trong bãi đỗ, không dễ gì mới tìm được một điểm mù của camera.
Tôi lặng lẽ ghi nhớ vị trí rồi gửi cho Lục Triệt một tin Wechat: “Anh tới chưa?”
Lục Triệt mãi chưa thấy phản hồi.
Tôi lên quầy tiếp tân huỷ phòng riêng đã đặt từ trước, đổi sang một bàn ngoài sảnh chung.
Hai mươi phút sau, Lục Triệt mới chậm rãi đi đến. Quản lý đi trước dẫn đường cho anh ta.
Phía sau anh ta quả nhiên là Cố Tư Âm. Cô ta mặc một bộ váy cổ sen hồng nhạt, cài kẹp tóc lấp lánh trên đầu.
“Để bé iu Mạn Mạn đợi lâu rồi. Sao em không vào phòng riêng?” Lục Triệt tươi cười đi đến trước bàn định nắm lấy tay tôi.
Tôi tránh đi tay anh ta: “Sao anh không trả lời tin nhắn, đi thu hoạch ngô tận bên Siberia à?”
Lục Triệt chột dạ nhìn về sau lưng một chút rồi lập tức cười trừ: “Đường có hơi tắc một chút. Hay là chúng ta đi vào phòng riêng trước rồi nói sau được không em?”
Đã sắp tới giờ cơm, người người bắt đầu lục tục lấp kín sảnh nhà hàng. Tôi chọn bàn trung tâm, xung quanh liên tục có người qua lại.
Ba khuôn mặt rạng ngời ở chỗ này, lại thêm bầu không khí quái dị bao trùm, đã có không ít ánh mắt cứ nhìn về đây mãi.
Lục Triệt biết tôi đang giận, cũng sợ tôi nổi cơn tam bành trước mặt quần chúng.
Tầm mắt của tôi chậm chạp chuyển từ trên mặt anh ta sang người bị lơ nãy giờ nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười mỉm trên môi, Cố Tư Âm.
Hôm nay cô ta chuốt lông mi nét đến từng sợi, đánh má hồng ửng đỏ.
Lúc này cô ta đang trợn to đôi mắt long lanh, kiểu trang điểm và váy áo trông y như bông hoa trắng nhỏ nhắn tinh khôi chưa dính sự đời.
Hình tượng này suýt thì làm tôi phì cười.
Tôi hơi hất cằm: “Ngồi đây nói. Trước tiên nói rõ xem em gái mưa nhà anh lại có chuyện gì nào?”
Lục Triệt thấy không lay chuyển được tôi, không thể không nhượng bộ.
Anh ta kéo ghế cạnh tôi ra, hạ giọng dỗ dành: “Mạn Mạn à, anh không cố ý chọc bé iu giận đâu mà. Âm... Cố Tư Âm đòi gặp mặt trực tiếp để xin lỗi em.”
Lục Triệt nói xong quay đầu dùng ánh mắt ra hiệu cho Cố Tư Âm. Cô ta mắt ầng ậng nước, khẽ cắn môi son, càng thêm vẻ dịu dàng khiến người ta phải thương xót:
“Xin lỗi chị Mạn Mạn. Là lỗi của em, tại em phá hỏng bất ngờ mà anh Triệt chuẩn bị cho chị.”
Sao lời này quen tai thế nhỉ?
Tôi ngoáy ngoáy tai, hỏi cô ta nhận quà của bạn trai nhà người ta trong lễ tình nhân có hài lòng hay không.
Khuôn mặt nhỏ của Cố Tư Âm tái đi, đầy vẻ đáng thương thanh minh: “Em bé giờ chưa yêu ai, cũng chưa từng nhận quà trong lễ tình nhân. Anh Triệt chỉ muốn hoàn thành nguyện vọng của em một tí xíu thôi, chị đừng nghĩ nhiều.”
Tôi trưng ra vẻ mặt không hiểu: “Muốn nhận quà thì một là cô kiếm bạn trai, hai là tự mà mua. Nói với Lục Triệt làm cái gì? Anh ta là con rùa trong ao cầu nguyện à?”
Cố Tư Âm ngơ ra, hết nhìn Lục Triệt lại nhìn sang tôi, dứt khoát biểu diễn luôn màn rơi lệ tức thì:
“Em biết chị trước nay không hề ưa em. Em cũng nghĩ rất nhiều cách để đền bù cho chị nhưng mà em ngốc quá, cứ làm đổ bể mọi thứ.”
Sắc mặt cô ta ảm đạm, thỉnh thoảng lại liếc Lục Triệt: “Chị ghét em cũng đúng thôi, tại em cả.”
Nói đến hai câu này, không biết là vô tình hay cố ý mà giọng cô ta hình như to hơn hẳn.
Tôi ngẩng đầu đảo mắt một vòng. Các khách bàn bên bị cô ta lôi kéo sự chú ý đang âm thầm đánh giá tôi và hai đứa thanh mai trúc mã kia, mắt họ sáng rực đầy tò mò và hóng hớt.
Thậm chí họ thấy cô ta khóc vừa tủi thân vừa vô tội mà tôi chỉ ngồi im tại chỗ khoanh tay trước ngực thì lắc đầu chê bai, thầm thì với người bên cạnh. Những ánh mắt nhìn tôi cũng ẩn chứa sự chỉ trích không có ý tốt.
Tôi thì không có vấn đề gì nhưng loại con nhà giàu như Lục Triệt xưa nay thích sĩ diện, cảm nhận được ánh mắt đánh giá quanh mình thì chịu không nổi. Anh ta đứng dậy ấn Cố Tư Âm ngồi xuống vị trí đối diện.
Sau đó không quan tâm đến Cố Tư Âm nữa mà quay sang nhìn tôi, mắt anh ta đầy ý cười. Anh ta lấy từ trong túi ra một chiếc hộp nhung đen, đẩy đến trước mặt tôi: “Mạn Mạn, đây là quà anh chuẩn bị cho em. Em mau mở ra xem thử đi!”
Tôi rũ mắt xuống chăm chú nhìn cái hộp, không hề có động thái gì:
“Trong này là kim cương hồng mà hôm qua em Cố gửi trong group chat đây hả?”
“Vậy thì tôi xem rồi, cũng được lắm.”
Lục Triệt có hơi xấu hổ, luống cuống chân tay mở hộp ra: “Đôi hoa tai của em ấy là phần đầu thừa đuôi thẹo thôi. Gộp lại cũng không lớn bằng viên này của em…”
“Thế cơ?” Tôi ra vẻ kinh ngạc, cầm lên xem xét tường tận một lát. “Đúng thật nha.”
Ánh mắt đảo qua vẻ mặt cứng đờ của Cố Tư Âm, tôi không chút do dự bỏ hộp vào túi xách.
Lục Triệt thấy tôi chịu nhận quà, nghĩ rằng chuyện này cuối cùng cũng coi như êm xuôi.
Anh ta xáp lại nháy mắt với tôi: “Mạn Mạn bé iu ơi anh đói rồi, chúng ta bắt đầu gọi món ăn nhé?”
Tôi gật đầu, giữ nguyên điệu cười: “Em Cố xin lỗi xong rồi thì nên về đi thôi.”
Lời này vừa nói ra, bàn tay lật menu của Lục Triệt khựng lại giữa không trung. Đóng vai không khí mãi, Cố Tư Âm cũng thoáng bối rối ra mặt.
Cô ta quay qua phía Lục Triệt hòng xin đỡ lời.
Lục Triệt tay cầm menu, ấp úng mở miệng: “Mạn Mạn à, em xem giờ cũng đã giữa trưa rồi, không bằng chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm…”
Tôi cười mỉa một tiếng, ngắt lời nói xà lơ của anh ta: “Tôi hỏi anh, hôm nay là ngày gì?”
Anh ta nói như hụt hơi: “Là, là lễ tình nhân.”
Cố Tư Âm ngồi đối diện bĩu môi, vành mắt đỏ lên: “Nhưng mà anh Triệt, em không quen đường xá bên này, cũng không biết đi chỗ nào nữa cả. Chị Mạn Mạn cứ yên tâm, em sẽ không quấy rầy hai người hẹn hò đâu.”
Cố Tư Âm nói khóc là khóc liền, Lục Triệt định đưa giấy cho cô ta nhưng rén tôi nên bắt đầu rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.
Tôi dựa trên lưng ghế, thờ ơ lên tiếng: “Không biết đi chỗ nào thì ghé cục cảnh sát ngồi chút đi. Gặp việc khó có công an, cô tìm bạn trai nhà người ta làm cái gì?”
“Hôm nay là ngày gì trong lòng cô không tự biết sao? Người khác hẹn hò cô cứ phải đòi làm bóng đèn. Ai không biết lại tưởng một nhà ba người, cô đi theo bám đuôi ba mẹ đấy.”
Cố Tư Âm đang nức nở lập tức im bặt. Cô ta mấp máy môi, tiếng khóc nghẹn trong cổ họng không bật ra được nghe rất buồn cười.
Lục Triệt thấy thế, khó chịu nhíu mày.
Tôi lấy menu về tay chọn bừa mấy món, không ngẩng đầu lên nói tiếp: “Hôm nay trên cái bàn này chỉ được phép bày hai bộ đồ ăn, hai người tự xem mà làm.”
Phía đối diện lại vang lên những tiếng nấc nghẹn ngào. Lục Triệt trầm tư mấy giây rồi nói với vẻ thất vọng: “Mạn Mạn, em nhất định cứ phải khiến tất cả mọi người ngượng ngùng gượng gạo thế này mới vui vẻ ư?”
Anh ta tiếp tục nói: “Đúng là Âm Âm đã sai, nhưng nếu không có em ấy thì em cũng sẽ không nhận được món quà có thể gọi là hoàn mỹ này. Em ấy kém tuổi em, khó tránh khỏi trẻ con hơn chút. Em không thể tha thứ cho em ấy lần này sao?”
Tôi vẫy tay gọi phục vụ tới, trả menu cho nhân viên rồi mới quay đầu nhìn về đôi mắt đầy ý phàn nàn của Lục Triệt.
“Đầu tiên, lần trước sau khi cô ta làm hỏng ngày sinh nhật của tôi thì chính miệng cam đoan sẽ không có lần sau.” Tôi liếc nhìn Cố Tư Âm đang không ngừng nức nở. “Cho nên lời hứa của em Cố đây không khác gì quả rắm thả phát là xong à?”
Cô ta cun cút như bị chặn họng, sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng rồi lại đỏ bừng.
Tôi thu ánh mắt lại, nghiêng đầu hỏi Lục Triệt: “Cô ta ít tuổi hơn tôi? So ra tôi sẽ chết trước đây này, kính già phải ưu tiên trước nhường trẻ chứ. Sao anh không bảo cô ta tôn trọng tôi chút, bớt đến kiếm chuyện với tôi giùm?”
Lục Triệt bị tôi bắt chẹt, ngập ngừng muốn nói lại thôi, không biết nên trả lời thế nào.
Tôi phiền chán gõ mặt bàn, cho anh ta thời gian tỏ thái độ.
Bên kia Cố Tư Âm thấy anh ta do dự thì cắn răng quyết tâm sụt sịt đứng dậy: “Vậy em đi là được chứ gì.”
Cô ta nói thì dứt khoát nhưng ánh mắt lại lưu luyến không nỡ rời xa, dán chặt trên mặt Lục Triệt: “Anh Triệt, hôm nay em lập tức về ngay. Sau này cũng không dám quấy rầy anh nữa.”
Cố Tư Âm vừa dứt lời thì Lục Triệt đứng phắt lên:
“Không được!”
Tôi ngửa đầu, một vệt đỏ hồng sau tai gần gáy Lục Triệt đập vào mắt bất ngờ đến không kịp đề phòng.
Tôi ngạc nhiên nhìn Cố Tư Âm, lúc này mới để ý hôm nay cô ta cũng mặc váy cao cổ. Lại liên tưởng đến hồi sáng Lục Triệt mãi không trả lời tin nhắn, ba máu sáu cơn nháy mắt cuồn cuộn trong lòng.
Tôi nâng chén trà trong tầm tay, trầm giọng hỏi: “Lục Triệt, tối hôm qua anh ở nơi nào?”
Lục Triệt cúi đầu, không nén nổi bối rối.
Cố Tư Âm cũng bối rối y chang, trong mắt có sự đắc ý chợt lóe lên rồi biến mất.
Như thế rồi tôi còn thắc mắc gì nữa?
Đúng lúc tôi đang chuẩn bị đứng dậy đập chén thì bỗng có tiếng đùa cợt vang lên sau lưng: “Hai vị đây đang đóng phim thần tượng đấy à?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương