Anh Ấy Rất Điên
Chương 9: "Cậu Có Thể Có Chút Tiền Đồ Hay Không?" "Không Thể."
Mọi người nhìn theo phương hướng Lệ Triết chỉ. Nhìn rõ cô gái ngồi cạnh cửa sổ sát đất, cả đám không khỏi ngây người vài giây. Váy đỏ, da trắng như ngưng chi bạch ngọc. Từ trán đến cằm, từng tấc ngũ quan trên khuôn mặt hình hạt dưa đều tinh xảo—— tinh xảo gần như hoàn mỹ. Khí chất và ánh mắt của cô gái vô cùng sạch sẽ, mang theo tiên khí; bởi vì ngũ quan quá đẹp nên có một tia yêu dã khó tả. …… Liếc mắt một cái là biết, là tai họa to lớn. Thương Ngạn lười biếng thu hồi tầm mắt. Một suy nghĩ xẹt qua trong tâm trí. —— Hình như làn da của nhóc con cũng trắng như này, không biết gương mặt sẽ ra sao…… “…… Ngạn ca! Tôi yêu rồi! Tôi thật sự yêu rồi ——” Bên cạnh, Lệ Triết kích động nhảy lên tại chỗ. “Cô ấy quá đẹp, lần đầu tiên trong đời tôi thấy cô gái đẹp như này! Tôi muốn ——” Nói đến đây, Lệ Triết hậu tri hậu giác cảm nhận được tầm mắt rét lạnh của Thư Vi nhìn qua đây. Lệ Triết: “……” Sao cậu ta có thể quên mất bên cạnh còn một vị Thư đại hoa khôi của trường chứ. Lệ Triết chột dạ dời mắt qua những người khác. Ánh mắt xúc động khó có thể kiềm chế cảm xúc, Lệ Triết phát hiện, hiển nhiên trong lòng mọi người cũng suy nghĩ không khác gì mình —— nhưng có Thư hoa hậu giảng đường ở đây, cậu ta nhất định phải liều mạng đè nén. Lệ Triết tiếc nuối thở dài, lưu luyến nhìn thoáng qua bàn ăn bên cạnh cửa sổ sát đất. “Ăn trước đi.” Thư Vi thở phì phò mà trừng mắt nhìn Lệ Triết, ngay sau đó nhìn về Thương Ngạn. Thấy ánh mắt Thương Ngạn vẫn bình tĩnh như thường, sắc mặt cô ta cũng hòa hoãn chút ít. Mọi người lần lượt ngồi xuống. Trong lúc ăn, không cần biết ăn cơm hay nói chuyện, luôn có nam sinh thỉnh thoảng không nhịn nổi nhìn lướt qua chỗ đó. Thư Vi biểu tình khó coi. Cô ta vốn dĩ cho rằng bản thân ăn diện lộng lẫy, đương nhiên sẽ trở thành nữ chính ngày hôm nay, nhưng thế nào cũng không nghĩ ra —— vậy mà bị một cô gái từ đâu xông ra đoạt hết nổi bật. Đối với bàn ăn kiểu Tây tinh mỹ trước mặt, Thư Vi cũng hết muốn ăn. Trong khi cô suy nghĩ kế hoạch thông báo mình đã ấp ủ sẽ thi triển như thế nào, đang giao lưu bằng mắt với một chị em tốt mình dẫn đến, đột nhiên nghe một nam sinh bên cạnh kinh hô—— “Hả!? Ngồi đối diện tiểu mỹ nhân, có phải là hoa khôi của lớp Ngạn ca hay không!” “……” Lời này hấp dẫn ánh mắt của mấy người muốn nhìn mà nhìn không được. “Mẹ nó, đúng vậy……” “Đó là nữ thần Văn Tố Tố đó sao??” “Ồ, gen nhà bọn họ đẹp vậy sao?” “Vốn dĩ tôi còn thấy Văn Tố Tố khá đẹp, so với tiểu mỹ nhân này, cảm thấy bình thường hơn nhiều.” “……” Bàn tay nắm chặt dao nĩa của Thư Vi căng thẳng. Sắc mặt cô ta lạnh đi. —— Tuy đối phương chỉ vô tình nói ra, hơn nữa là nói Văn Tố Tố, nhưng khi cô nghe vào thì thành ý nói cô so với cô gái xa lạ kia quá bình thường. Lòng cô càng không thoải mái, Thư Vi nhíu chặt mày, nhìn về Lệ Triết, muốn ra ám hiệu đã chuẩn bị từ trước với cậu ta. Nhưng lúc này, tâm tư Lệ Triết đã sớm không còn ở đây, không chớp mắt nhìn bên kia. Giây lát sau, cậu ta đột nhiên xoay người, vẻ mặt khẩn thiết nhìn Thương Ngạn —— “Ngạn ca, Văn Tố Tố thân với cậu, nếu chúng ta đã gặp nhau, cũng phải chào hỏi một tiếng đúng không?” Người duy nhất trên bàn chỉ có tâm tư ăn uống là Thương Ngạn. Nghe Lệ Triết nói, anh ngừng bàn tay đang ung dung thong thả cắt bít tết, đồng thời cười nhạt. “Tôi thân với cô ta? Sao tôi không biết vậy.” “Ngạn ca…… Cậu cứu cứu cậu em đáng thương bất lực này đi ——” Lệ Triết khóc đến nơi. Thương Ngạn vốn định cự tuyệt, lơ đãng nhấc mắt lên, nhìn thoáng qua biểu tình nôn nóng buồn bực của Thư Vi đối diện. Nhớ đến hành động gần gũi bất ngờ của Thư Vi dưới đại sảnh, Thương Ngạn hơi nhíu mày. Giây lát sau, anh gác dao nĩa xuống, đứng dậy. “Aiz —— Ngạn ca, cậu đi đâu vậy??” Lệ Triết khóc được một nửa đột nhiên im bặt. “……” Thương Ngạn lười biếng mà rũ mắt, liếc cậu ta, “Không muốn tiểu mỹ nhân của cậu nữa?” Lệ Triết sửng sốt hai giây, dưới mông cứ như có lửa đốt, vèo một cái nhảy lên, mặt đầy hưng phấn —— “Đi đi đi đi đi!” Dưới ánh mắt hâm mộ ngo nghoe rục rịch của mấy nam sinh, hai người một trước một sau đi đến bàn ăn bên đó. —— Thương Ngạn bước đi không nhanh không chậm phía sau. Lệ Triết ở phía trước, gấp gáp đi trước hai bước, lại không thể không vì người nào đó đằng sau mà đứng lại chờ. Quan sát vài giây, một nam sinh khác thở dài lắc đầu, quay lại —— “Aiz, các cậu có thấy trong tay Ngạn ca như dắt dây dắt chó không?” “Ha ha ha ha so sánh rất giống!” “Nhưng tôi nguyện ý vì tiểu mỹ nhân mà làm chó.” “…… Có thể, nhưng không cần thiết, anh em.” Mấy người đang sôi nổi bàn luận, đột nhiên nghe thấy một tiếng keng vang lên trên bàn. Bọn họ quay đầu nhìn, thấy sắc mặt Thư Vi khó coi ném dao nĩa trong tay xuống, sắc mặt xanh mét được mấy chị em tốt khuyên nhủ dỗ dành. Đám nam sinh nhìn nhau, cả đám im miệng lại. * Văn Trình Châu sắc mặt vội vàng trở lại bàn ăn. Cao Thư Văn vốn đang cúi đầu nhìn đồng hồ điện thoại, nghe thấy tiếng động nâng lên tằm mắt, “Sao còn chưa tới ——” Bà ta kiêng dè nhìn thoáng qua Tô Mạc Mạc ngồi xéo, nói chậm, “Là máy bay đến trễ, hay trên đường bị kẹt xe?” Văn Trình Châu không trả lời trực tiếp, ánh mắt tiếc nuối phức tạp nhìn thoáng qua cô gái. Cô gái vẫn luôn an tĩnh nhìn ra cửa sổ dường như phát hiện ra. Cô xoay người, con người màu hổ phách thanh triệt sạch sẽ. Bị ánh mắt đó nhìn đến chột dạ, Văn Trình Châu tằng hắng nói. “Xin lỗi, Mạc Mạc…… Mẹ của con bên kia hình như…… Bất ngờ việc gấp, tạm thời không tới được.” Cao Thư Văn và Văn Tố Tố đồng thời sửng sốt. Giây lát sau, Văn Tố Tố có chút vui sướng khi người gặp họa, lại có chút đồng tình, quay đầu nhìn cô gái đối diện. Nhưng làm cô ta thất vọng đó là, sau khi nghe thấy tin này, Tô Mạc Mạc chỉ hơi ngẩn ra. Một cảm xúc không tên nhạt nhẽo xẹt qua đôi mắt xinh đẹp. Sau đó, lông mi tinh mịn rũ xuống, tạo ra một bóng đen nho nhỏ trên làn da trắng bệch. “…… Không sao.” Tuy rằng cô đã từng chờ mong trong giấc mộng. Tuy rằng sáng nay cô đã dậy từ sớm, tưởng tượng nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của mẹ. Tuy rằng cô đã nguyện ý vì lần gặp mặt này mà cởi bỏ ngụy trang hộ mạng của mình. Tuy rằng trước khi đến đây, không biết bao nhiêu lần bất an mà nỗ lực luyện tập câu mở màn đầu tiên nên nói như thế nào khi gặp người đó. …… Nhưng không sao cả. Đối với những người không thích cũng không quan tâm cô, làm sao cô có thể yêu cầu gì chứ. Văn Trình Châu không tiếng động thở dài, “Mẹ của con đã liên hệ với chủ nhiệm các cấp, bà ấy hi vọng từ thứ hai tuần sau, con sẽ chuyển vào lớp 11-1, bắt đầu đi học bình thường.” “……!” Văn Tố Tố nghe vậy đột nhiên ngẩng đầu, cô ta đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thấy phía sau Văn Trình Châu—— Cách một nửa nhà hàng, Lệ Triết và Thương Ngạn một trước một sau bước đến đây. Nhớ tới cô gái đối diện mình, sắc mặt Văn Tố Tố đột nhiên thay đổi. Cô ta quay đầu nhìn ba mẹ: “Chúng ta về liền đi!” Cao Thư Văn sửng sốt, “Ăn ở đây luôn không được sao?” “Không được ——” Văn Tố Tố động não, sáng mắt lên, cô ta thấp giọng nhìn Văn Trình Châu, “Ba, dì ấy đột ngột không đến…… Chắc chắn Mạc Mạc cũng không muốn ở lại đây đâu.” Văn Trình Châu nghe vậy nhíu mày, gật đầu. “Được rồi, về thôi.” Bốn người đứng dậy rời khỏi bàn ăn. Mới đi được hai bước, nghe thấy Lệ Triết phía sau hô lên—— “Hoa khôi lớp!” Cao Thư Văn và Văn Trình Châu cùng xoay người, “…… Tố Tố, có phải nam sinh đó gọi con không?” Văn Tố Tố: “À, là bạn học lớp con —— mọi người xuống lầu lấy xe trước đi, con sẽ xuống ngay!” “Được, đừng trì hoãn lâu.” “……” Thấy cha mẹ đi rồi, Văn Tố Tố nhẹ nhàng thở ra, vừa xoay đầu thì thấy Tô Mạc Mạc đang giật mình nhìn hai người kia—— “Thương…… Ngạn?” Trong lòng Văn Tố Tố lộp bộp một tiếng. Cô ta hấp tấp cười ứng phó rồi quơ tay với Lệ Triết. Trước khi đối phương chạy đến đây, Văn Tố Tố đè thấp giọng —— “Em đừng lên tiếng, nếu bị Thương Ngạn nhận ra…… Về sau em sẽ gặp phiền toái lớn trong trường, nhất định cậu ta sẽ bắt nạt em……” “……” Dù Văn Tố Tố không đề cập đến, Tô Mạc Mạc cũng sẽ vì cuộc sống an tĩnh ở trường của mình mà không để hai người đó nhận ra. Nên khi nghe Văn Tố Tố nói, cô chỉ yên lặng gật đầu. Khối đá treo cao trong lòng Văn Tố Tố được thả xuống. Lúc này, Lệ Triết cũng đã chạy đến trước hai người. Cậu ta kìm nén ánh mắt hưng phấn của mình, khẩn trương nhìn Tô Mạc Mạc, rồi chuyện về Văn Tố Tố: “Cậu cũng đến đây ăn sao…… Thật trùng hợp, hôm nay là sinh nhật của Ngạn ca, chúng tôi cũng đến!” Thương Ngạn dừng chân, nghe thấy lời nói ngớ ngẩn của Lệ Triết, không khỏi cười nhạt. “Cậu có thể có chút tiền đồ được không?” Anh vừa dứt lời, thì cảm giác được tiểu mỹ nhân váy đỏ nhìn qua đây. Thương Ngạn rũ mắt, nhìn xuống. Cô rất đẹp, nhìn gần càng đẹp hơn. Đuôi mắt thon dài hơi nhếch, đồng tử màu hổ phách như trích từ nước Lưỡng Hồ mùa xuân. Đặc biệt giống như lúc này, khi ngoài ý muốn kinh ngạc nhìn người khác—— cho dù gương mặt diễm lệ tinh xảo không có bất kì cảm xúc gì, nhưng cũng đã đủ để cào ngứa trái tim người khác Hai người ở đây đối mắt một lát, Văn Tố Tố và Lệ Triết bên cạnh có phần nóng nảy. Lệ Triết ra sức ho hai tiếng, hấp dẫn ánh mắt của cả ba người, sau đó tươi cười hỏi Văn Tố Tố: “Cô gái này là……?” Thần sắc Văn Tố Tố có chút không được tự nhiên, “Là con gái của dì tôi.” “Ồ……” Lệ Triết thuận thế nhìn Tô Mạc Mạc, “Không biết nên xưng hô như thế nào?” Văn Tố Tố theo bản năng tiến lên ngăn cản. “Giong —— giọng của em ấy không tốt lắm, không thể nói chuyện.” “…… À?” Lệ Triết tức khắc thất vọng, tự nói thầm một câu, “Tiểu mỹ nhân bị câm……” Chưa nói hết, mông bị đá một cái. “Á —— Ngạn ca cậu đá tôi làm gì……” Thương Ngạn: “Im lặng.” Lúc này Lệ Triết mới phát hiện ra mới nãy trong lúc mất mát đã nói ra tiếng lòng của mình, không khỏi xấu hổ sờ ót “Vậy…… Nếu đã gặp mặt, không bằng cùng nhau ăn một bữa?” Mắt Văn Tố Tố sáng lên, lại tối đi. “Lát nữa chúng tôi có việc bận, chỉ sợ hôm nay không thề.” Nói xong, cô ta xoay đầu phẫn uất (phẫn nộ+uất hận) liếc Tô Mạc Mạc, “…… Đi thôi.” Tô Mạc Mạc dừng một chút, gật đầu, xoay người rời đi. Chờ bóng dáng Văn Tố Tố biên mất ở cầu thang, Lệ Triết mất mát xoay đầu. Một mình lải nhải: “Aiz —— tiểu mỹ nhân xinh đẹp như thế sao lại bị câm?” “Nếu cô ấy học ở Tam trung thì tốt rồi —— mỗi ngày đều có cảnh đẹp ý vui ngắm nhìn, quá hạnh phúc!” “Nhưng nếu vậy, cái ghế hoa hậu giảng đường của Thư Vi cũng không xong rồi……” Lệ Triết tự cảm khái, đột nhiên kỳ quái nhìn Thương Ngạn. “Mà này Ngạn ca, tôi cảm thấy giá trị mỹ lực của cậu hơi giảm thì phải?” “……” Thương Ngạn tựa người vào sô pha bên cạnh, gục mi mắt mệt rã rời, nghe vậy chỉ lười nhìn qua. “Cậu thấy không, tiểu mỹ nhân không gần gũi cậu thì không nói —— ngay cả Văn Tố Tố cũng từ chối lời mời sinh nhật của cậu! Hôm qua cậu ta còn chưa từ bỏ ý định muốn hỏi tôi đấy! Nếu không phải học tỷ Thư Vi muốn ——” Đột nhiên im bặt. Lệ Triết ngơ hai giây, lấy lại tinh thần, giơ tay nhẹ vỗ miệng mình một phát. “…… Còn tưởng là ảo giác.” Thương Ngạn nhẹ híp mắt, con ngươi đen nhánh lạnh lẽo. Khóe môi nhả ra ba chữ —— “Hồng Môn Yến?” Lệ Triết vẻ mặt đưa đám: “…… Mỹ nhân kế, mỹ nhân kế, tôi bị ép buộc mà Ngạn ca.” Mắt Thương Ngạn lạnh băng, bước chân đi ra. “Aiz —— Ngạn ca, cậu đi đâu vậy?” “Ngủ.” Lệ Triết: “…………” Khi Thương Ngạn xuống lầu một, trông thấy hàng hiên bên ngoài cửa tròn tự động, cô gái da trắng váy đỏ khom lưng ngồi vào xe riêng. Nam sinh dừng chân, đến khi chiếc xe đó rời đi, anh mới lấy lại tinh thần. Nhìn đuôi xe, Thương Ngạn nhẹ nheo mắt. Cảm thấy bóng dáng kia có điểm quen thuộc. —— Là ảo giác sao? Tác giả có lời muốn nói: Lệ Triết: Tôi yêu rồi hu hu hu Ngạn ca cứu cứu đứa em đáng thương bất lực này đi—— Thương Ngạn: Cậu có thể có chút tiền đồ hay không? Một tháng sau. Lệ Triết: Hu hu hu hu Ngạn ca tôi yêu cô ấy tôi muốn theo đuổi cô ấy! Thương Ngạn: Xin lỗi em trai, tôi đã đóng dấu. Lệ Triết:??????? Hết chương 9 ___ Mọi người đi học đi làm lại sao rồi, tui lên trường bị chê lên chê xuống ????????????#xanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương