Anh Ấy Rất Điên
Chương 8: Tiểu Mỹ Nhân
nhân Tối thứ sáu, Tô Mạc Mạc và Văn Tố Tố cùng ngồi xe riêng của Văn gia về biệt thự. Văn Trình Châu và Cao Thư Văn hiếm khi cùng ở nhà. Văn Tố Tố đứng ở huyền quan* chú ý đến hai người, kỳ quái hỏi: “Ba, sao hôm nay ba về sớm vậy? Có chuyện gì sao?” *(Huyền quang: Không gian giữa cửa nhà và phòng khách)Trên sô pha, Văn Trình Châu đứng dậy một nửa, thân hình dừng lại. Ông và Cao Thư Văn liếc nhau rồi nói: “Ăn cơm trước đi.” “…… À.” Văn Tố Tố rời khỏi huyền quan. Phía sau, Tô Mạc Mạc cũng im lặng đi ra. Công việc ở công ty Văn Trình Châu rất bận rộn, tuy Tô Mạc Mạc đã ở Văn gia được hai tuần, nhưng bốn người rất hiếm khi cùng nhau ăn cơm. Bữa tối hôm nay an tĩnh khác thường. Trong lúc ăn, Tô Mạc Mạc cảm thấy Cao Thư Văn có điều muốn nói, nhưng đều bị Văn Trình Châu bất động thanh sắc đè lại. Lòng Tô Mạc Mạc khẽ gợn sóng. “Mạc Mạc, đồ ăn hôm nay không hợp khẩu vị của con sao?” Văn Trình Châu đột nhiên hỏi. Tô Mạc Mạc ngẩn ra, lắc đầu. “……” Văn Trình Châu và Cao Thư Văn ngồi đối diện, ông buông chén đũa trong tay xuống. “Thật ra hôm nay, chủ nhiệm lớp của hai con gọi cho ba.” Đũa Văn Tố Tố dừng lại, “Thầy Lý? Ông ấy gọi cho ba làm gì?” “……” Văn Trình Châu không có vội nói, dời mắt đến cô gái ngồi ở góc bàn đang giấu mình trong áo hoodie. Văn Tố Tố thấy không có gì liên quan đến mình, hậm hực tiếp tục ăn. Văn Trình Châu: “Mạc Mạc, buổi chào cờ thứ hai hôm may, có phải con đã gặp chủ nhiệm các cấp của các con không?” “…… Dạ.” Tô Mạc Mạc giảm tốc độ. Văn Trình Châu: “Chú thấy ý của chủ nhiệm lớp con là, sau đó có người nói thông tin của con cho chủ nhiệm các cấp Hách Hách.” Tô Mạc Mạc ngẩn ra. Cô chưa kịp phản ứng, Văn Tố Tố bên cạnh kinh ngạc hỏi trước: “Có người báo? Sao có thể?” Cao Thư Văn nhíu mày, “Con phản ứng mạnh như thế làm gì?” “……” Văn Tố Tố, “Làm sao có ai biết được tin tức chứ……” Văn Trình Châu đương nhiên biết một chút địch ý của con gái với Tô Mạc Mạc, nghe vậy ông ta trừng nhẹ Văn Tố Tố liền thu mắt. “Mạc Mạc, sau khi chủ nhiệm Hách của các con biết chuyện rất tức giận, tìm được chủ nhiệm lớp con Lý Sư Kiệt, hơn nữa còn thông qua sơ yếu lí lịch của con liên lạc với…… Người giám hộ.” “……!” Bàn tay cầm đũa của Tô Mạc Mạc bỗng dừng trên không. Qua vài giây, cô mới chậm rãi đặt chén đũa xuống, nhẹ giọng hỏi: “Sau đó thì sao?” “Sáng mai mẹ con sẽ đến thành phố C, giữa trưa hai nhà chúng ta sẽ cùng nhau ăn một bữa, được không?” Tô Mạc Mạc không tiếng động rũ mắt. Kỳ thật cô biết rõ, vấn đề này của người lớn, chưa từng cho phép chọn lựa “được” hay “không được”. Giống như khi cô bị đưa đến viện điều dưỡng ở thành phố xa lạ này, cũng không có ai để ý đến ý kiến của cô vậy. Vì thế Tô Mạc Mạc chống tay lên bàn ăn, chậm rãi đứng lên. “…… Con đã biết.” Cô nói nhỏ. “Con về phòng trước.” Khi cô gái sắp rời khỏi bàn, Văn Trình Châu xoay người, thần sắc khó xử. “Mạc Mạc, nếu có thể thì trước khi xuất phát vào trưa mai, hôm nay con thay quần áo mới dì Cao mua cho con được không?” Thân ảnh Tô Mạc Mạc cứng lại. Trên bàn cơm, Văn Tố Tố nghe vậy cũng không thể tin được ngẳng đầu, nhìn Cao Thư Văn, làm khẩu hình bực bội: “Mẹ……?” Cao Thư Văn nghiêm khắc liếc mắt trừng cô ta. Văn Tố Tố cắn chặt môi, ảo não nhìn bóng dáng của cô gái trong phòng ăn. Văn Trình Châu khuyên nhủ: “Con đã không gặp mẹ con nhiều năm rồi đúng không? Con như vậy…… Bà ấy sẽ lo lắng. Đừng làm chú dì khó xử, được không?” “……” Dưới nón áo, sắc môi của cô gái càng nhạt hơn lúc nãy vài phần. Đứng tại chỗ thật lâu, cô mới thấp giọng đáp ứng, xoay người đi lên lầu hai. * Sáng hôm sau, người giúp việc Philippine đưa váy lễ phục đã chuẩn bị thỏa đáng vào phòng Tô Mạc Mạc. Khi bà gõ cửa đi vào, cô gái đang ngồi ở mép giường, ngơ ngẩn nhìn khoảng không ngoài cửa sổ. “Mạc Mạc, dì giúp con treo lễ phục ở đây. Con mau thay vào, Văn tiên sinh và Văn phu nhân đã chuẩn bị xuất phát.” “Dạ.” Tô Mạc Mạc đáp khẽ rồi đứng lên. Người giúp việc Philippine đóng lại cửa phòng, Tô Mạc Mạc kéo màn vào, sau đó đi đến trước giá treo quần áo. Trái phải hai bên treo hai bộ quần áo. Bên trái là một cái áo khoác đen mỏng chiều dài trung bình. Bên phải là một bộ váy lễ phục không tay dài đến đầu gối. Sau lưng thiết kế đai lưng màu đỏ bản to chiết eo, từ eo trở xuống được may thêm một tầng sa mỏng hình quạt. Màu sắc rất diễm lệ, cũng rất tôn da. Tô Mạc Mạc vươn tay, gỡ hai bộ quần áo xuống, sột soạt thay vào. Vài phút sau, bức màn trong phòng được kéo ra, Tô Mạc Mạc trước gương. Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn sượt qua cổ, túm lấy mái tóc sáng màu hơi xoăn, buộc thành đuôi ngựa. Sau đó cô buông tay, giương mắt. Cô gái trong kính có khuôn mặt trái xoan đẹp nhất, bớt một phân quá nhỏ, thêm một phân sẽ quá to; mà gương mặt phảng phất chỉ nhỏ bằng bàn tay đó được điểm xuyết ngũ quan tinh xảo nhất: Môi màu nhạt, mũi cao thẳng, đồng tử màu hổ phách hơi nhếch lên tạo nên vẻ đẹp gần như diễm lệ. Màu da lộ ra bên ngoài bộ váy, kết hợp với màu đỏ càng trở nên nổi bật, vô cùng mịn màng. Dường như chỉ cần ấn nhẹ lóng tay cũng sẽ lưu lại vệt đỏ. Nhìn chính mình trong gương, đôi mắt cô gái không có tiêu cự. Thanh âm ù tai bén nhọn trong trí nhớ vang lên bên tai—— “…… Sao cậu ta lại đẹp như thế được chứ?” “Mẹ Viện trưởng chỉ quan tâm cậu ta.” “…… Ghét cậu ta chết đi được!” “Kẻ đáng thương không ai muốn. Mình nghe chị hộ sĩ nói, bà của cậu ta ghét nhất là cậu ta đó!” “Cậu ta phải dọn đi mới tốt.” “Thật hy vọng cậu ta biến mất vĩnh viễn!” …… Những lời bắt nạt ồn ào đó phảng phất còn bên tai, đau đớn vì bị xô đẩy không biết nặng nhẹ tựa hồ vẫn còn đó ………… Tô Mạc Mạc sắc mặt trắng bệch, theo bản năng duỗi tay ôm hai vai, đầu ngón vô thức siết chặt không còn chút máu. Chờ đến khi những giọng nói đó thối lui, con ngươi khôi phục lại ánh sáng, ánh mặt trời chiếu vào từ ngoài cửa sổ, cô mới khó khăn lấy lại tinh thần. …… Đã qua hết rồi. Lông mi cô gái run nhẹ, chậm rãi khống chế được hô hấp rùng mình, thở ra một hơi. Chỉ cần che dấu bản thân thật tốt, chắc sẽ không có nhiều người ghét cô như vậy…… Vậy đủ rồi. …… Gia đình ba người của Văn Trình Châu lúc này đang ngồi trên sô pha trong phòng khách. Văn Tố Tố chưa từ bỏ ý định hỏi: “Mẹ, hôm nay con nhất định phải đi sao?” “Chuyện này không thể thương lượng.” Cao Thư Văn nói. “Nhưng con thực sự có việc……” “Việc gì?” “Bạn…… Bạn học của con có sinh nhật…… Con muốn tặng quà cho cậu ấy……” “Quà có thể mua vào ngày mai, thứ hai tuần sau rồi đi tặng cho người ta.” “Không giống nhau!” Văn Tố Tố nóng nảy, “Bọn họ……” Cao Thư Văn sắc mặt lạnh lùng: “Không cần biết như thế nào, hôm nay con phải đi.” “……” Văn Tố Tố bực bội xoay mặt đi. Không khí trầm mặc vài giây, cô ta kiên nhẫn đứng lên: “Sao nó còn chưa xuống——” Tiếng líu lo dừng lại. Văn Trình Châu chau mày nhìn con gái, thấy Văn Tố Tố giật mình đứng đó. Nhìn theo tầm mắt Văn Tố Tố, Văn Trình Châu quay đầu nhìn cầu thang thông lên lầu hai. Thấy rõ cô gái đang đi xuống, đáy mắt Văn Trình Châu xẹt qua cảm xúc kinh diễm. —— Đã sớm biết con gái nhỏ nhất của Tô gia thiên sinh lệ chất (trời sinh đẹp đẽ), hai năm trước đã thấy một lần, đến tận bây giờ ông vẫn còn ấn tượng mơ hồ. Bây giờ nhìn lại, vài năm nay chẳng những không làm mất khí chất phong hoa như ngọc của cô, ngược lại càng trở nên kinh diễm, dần hiện ra hình thức viên ngọc quý ban đầu. Không khó để tưởng tượng, thêm hai ba năm nữa, cô gái này sẽ trổ mã thành một mỹ nhân tuyệt diễm như thế nào. Giữa ba người, Cao Thư Văn phản ứng lại đầu tiên. Bà ta tươi cười, đứng dậy kéo Văn Trình Châu—— “Nếu Mạc Mạc đã chuẩn bị xong, chúng ta đi thôi.” “……” Cuối cùng Văn Tố Tố cũng hồi thần, ánh mắt phức tạp cúi thấp đầu. Cô ta khó khăn phát hiện ra, khi nhìn thấy bộ dáng thật sự của Tô Mạc Mạc, đến cả nỗi ghen tị cũng khó sinh ra. Người ta đều là càng lớn càng bình thường. Vì sao người này cố tình lại…… Lại trổ mã càng đẹp hơn! Trong lòng Văn Tố Tố khó chịu, mặt nghẹn đỏ lên, quay đầu đi ra ngoài. * Một chiếc taxi chạy trên con đường trung tâm nổi danh nhất thành phố C. Ghế sau trong xe, nam sinh có ngũ quan thâm thúy anh tuấn nghiêng người dựa vào chỗ tựa trên ghế, đôi chân dài không có chỗ để cố gắng nhét vào chỗ để chân chật chội. Góc nghiêng cũng là đường cong sắc bén xinh đẹp, lông mi rũ xuống che đi cặp mắt âm u trên làn da trắng lạnh, quanh mắt còn có quầng xanh nhàn nhạt. —— Hiển nhiên đêm hôm trước không ngủ ngon. Cuối tuần là giai đoạn đông đúc, trên đường tắc nghẽn, lâu lâu taxi mới nhích được một khúc. Bị một lần phanh gấp làm tỉnh ngủ, mí mắt hơi mỏng của nam sinh nhấc lên, tròng mắt đen nhánh bực bội chưa có tiêu cự, lạnh lẽo nhìn thẳng vào tài xế trong kính chiếu hậu. “……” “…………” Tài xế nhịn xuống xúc động muốn run lên, cứng đờ dời đi tầm mắt. Trên ghế điều khiển, Lệ Triết an tĩnh như gà cả đường đi rốt cuộc đã tóm một lần Thương Ngạn tỉnh táo hiếm thấy, cẩn thận lên tiếng. “Ngạn ca, buổi tối trước sinh nhật của mình, sao cậu không nghỉ ngơi thật tốt?” “……” Ý thức dần dần thanh tỉnh, Thương Ngạn giơ tay, ngón tay thon dài khép lại, nhéo nhéo ấn đường. Giây lát sau, anh mở mắt hẳn ra, môi mỏng động đậy phát ra tiếng nói khàn khàn. “Cậu còn có mặt mũi hỏi?” Lệ Triết: “……” “Ba giờ sáng gọi điện chúc mừng sinh nhật, không sợ hôm nay chết trên tay tôi sao?” Lệ Triết: “…………” Lệ Triết: “Thật xin lỗi, Ngạn ca, tôi sai rồi.” Thương Ngạn thu hồi mắt, nhíu mày, không kiên nhẫn liếc ra cửa sổ. “Chừng nào mới tới?” “Ở đằng trước rồi.” Lệ Triết nói, mặt mày hớn hở, “Đó là nhà hàng Tây tốt nhất thành phố C, vất vả lắm tôi mới đặt chỗ được.” “……” Ghế sau không có động tĩnh. Lệ Triết quay đầu nhìn —— Thương Ngạn đã lại nhắm mắt. Đầu đầy hắc tuyến quay lên. …… Trạng thái này của Ngạn ca, hôm nay Thư Vi làm thế nào tỏ tình cho được chứ. Năm phút sau, taxi chậm rãi thoát thân khỏi đoạn kẹt xe, chạy vào hàng hiên trước cửa nhà hàng Tây. Thương Ngạn cùng Lệ Triết xuống xe, đi vào, đám người Thư Vi đợi đã lâu bược đến. “Thương Ngạn, cậu là vai chính, sao bây giờ mới đến?” Thư Vi cười đi tuốt đàng trước, chào hỏi hai người. Ánh mắt Lệ Triết sáng lên. —— Hiển nhiên hôm nay Thư Vi đã sửa soạn kĩ lưỡng, mặt trang điểm nhẹ, mặc một cái váy đuôi cá dài, tuy có hơi long trọng quá, nhưng đường cong dáng người được phác họa ra rất rõ, làm một nửa nam giới trong sảnh đều dừng mắt trên người cô. Cô ta xoay người, tươi cười quyến rũ nhìn Thương Ngạn đi ra từ cửa xoay tự động. Cầm túi xách vàng nhạt đi lên, Thư Vi thuận thế muốn ôm lấy khuỷu tay Thương Ngạn. “Mình chờ cậu lâu rồi……” Thương Ngạn nhếch mi mắt, trùng hợp nâng cánh tay, vuốt vuốt mái tóc đen có chút hỗn loạn. Đầu ngón tay sượt qua đường cong cơ bắp trên cánh tay nam sinh, ý cười dưới đáy mắt cô ta đình trệ, nhưng rất nhanh đã được tự nhiên che dấu. Thương Ngạn nghiêng người, liếc Lệ Triết, “Tầng mấy?” Âm cuối phát ra, đuôi mắt phiếm lạnh. Lệ Triết vốn đang chột dạ, lúc này bị nhìn chằm chằm như này, càng giật mình, duỗi tay chỉ qua cầu thang xoắn óc ở hướng Đông Nam trong đại sảnh rộng mở—— “Lầu hai, đi lên từ chỗ đó.” “……” Thương Ngạn cong môi, trong mắt ẩn chứa ánh sáng lạnh. Nhìn chằm chằm Lệ Triết vài giây, anh nhìn phía trước, tay bỏ vào túi bước ra ngoài. “Lệ Triết mời khách, ăn nghèo cậu ta.” Lời ít ý nhiều. Lập tức đạt được sự hưởng ứng của đám nam sinh. Lệ Triết bị nghe thấy lời nói tàn nhẫn thở phào một hơi dài. Thiếu chút nữa cậu ta đã cho rằng hôm nay mình sẽ chết trong tay Ngạn ca—— thoạt nhìn Ngạn ca vẫn chưa nguôi giận với Thư Vi, cậu ta mà biết trước thì sẽ không đáp ứng Thư Vi đâu…… Đoàn người phục vụ đã nhận được thông báo từ trước mặc đồng phục dẫn cả đám đi lên, theo cầu thang xoay 180 độ đi lên tầng hai của nhà hàng. “Bàn đặt trước của quý khách ở bên này, mời đi theo tôi.” Phục vụ dẫm lên thảm đỏ dưới đất, hướng về cả nhóm hơi khom người. Thương Ngạn, Lệ Triết và Thư Vi đi đằng trước. Lệ Triết lơ đãng nhìn qua một bên, mới đi vài bước, đột nhiên cậu ta dừng chân. Đồng thời theo bản năng kéo Thương Ngạn bên cạnh—— “Tôi tôi tôi tôi tôi ——” Thương Ngạn bị cậu ta kéo dừng lại, không kiên nhẫn híp mắt. “Tôi cái gì, đang gáy sao?” Lệ Triết lấy lại tinh thần, phấn khởi nhìn qua, mặt đỏ bừng —— “Mẹ nó, Ngạn ca cậu nhìn bên kia đi! —— tiểu mỹ nhân mặc đồ đỏ đó!! Quá xinh đẹp! Tôi tôi tôi mẹ nó nhất định phải theo đuổi cô ấy!” Tác giả có lời muốn nói: Thương Ngạn:………… Lặp lại lần nữa, cậu muốn theo đuổi ai? Hết chương 8 ___ Từ tuần sau lịch đăng truyện từ thứ 3 5 Chủ Nhật sẽ chuyển sang thứ 6 Chủ Nhật (từ 3 chương/tuần giảm còn 2 chương/tuần)#xanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương