Đưa đến một bộ sườn xám, Chu Túc nhận được hồi đáp là được giữ lại mời ăn cơm tối.
Anh cứ cho rằng Diệp Thanh Nghiêu sẽ tự mình xuống bếp, không hiểu sao lưu lại một ít chờ mong, nhưng khi cơm mang lên bàn, chỉ có một chén cháo, hai đĩa dưa muối là xong việc.
“Ăn đi.” Người phụ nữ tóc ngắn miệng ngậm điếu thuốc ngồi xuống một cách tùy tiện, vắt chéo chân, rồi bắt đầu bóc hạt dưa.
Chu Túc mơ hồ nhớ ra người này hình như là sư tỷ của Diệp Thanh Nghiêu, còn tên gì thì anh hoàn toàn không có ấn tượng.
“Diệp Thanh Nghiêu đâu rồi?”
Tử Nguyệt đáp bằng giọng kéo dài, mang theo vẻ lười biếng và thiếu kiên nhẫn: “Cô ấy là người phụ trách toàn bộ đạo quán, bận trăm công ngàn việc, là người anh muốn gặp là có thể gặp sao?”
Chu Túc nhẹ nhàng chậc một tiếng.
Tử Nguyệt cũng bĩu môi.
“Cháo này là cô nấu à?”
Tử Nguyệt nhặt hạt dưa ném vào miệng, cắn một tiếng giòn tan, "Là ai nấu rất quan trọng sao?" Tiếp theo cô nghi ngờ đánh giá anh, "Chẳng lẽ anh muốn ăn cơm sư muội của tôi nấu?"
Chu Túc không đời nào chịu thừa nhận, chỉ là vô cùng cảm thấy đáng tiếc, lần trước ở đạo quán nên ở lại lâu hơn, để có thể nếm thử tay nghề tay nghề nấu nướng của Diệp Thanh Nghiêu.
Anh muốn biết ngon đến mức nào, mà ngay cả đám công tử nhà giàu quen ăn sơn hào hải vị, đến bây giờ còn nhớ mãi không quên, thậm chí còn cam tâm tình nguyện bị cô chém giá không thương tiếc.
Đương nhiên, tất cả đều bị anh ngăn lại rồi.
“Không có." Chu Túc tâm trạng không yên, thất thần nhìn màn đêm tối dày đặc ngoài cửa sổ.
Gió đêm thoảng qua, khiến những chiếc đèn lồng Ngọc Lan dưới mái hiên khẽ đong đưa. Trên mặt đèn, có câu thơ được viết bằng nét chữ mềm mại, bay bổng.
Nghe nói Vân Đài Quan từ trên xuống dưới, trong trong ngoài ngoài đều là kiệt tác của Diệp Thanh Nghiêu.
Chu Túc lần đầu tiên đến đây đã cảm thấy nơi đây không chỉ có địa hình phức tạp, trong đạo quán nơi nào cũng lộ ra vẻ đẹp tình thơ ý hoạ.
“Được rồi, nói cho anh biết, đây là cháo sư muội tôi nấu, dưa muối cũng là cô ấy ướp, ăn rất ngon đó." Tử Nguyệt nói xong liền đi ra phòng khách.
Chu Túc cười lạnh, nếu Diệp Thanh Nghiêu làm, thì anh nhất định phải ăn sao?
Nửa tiếng sau.
Chu Túc đi ra phòng khách mới phát hiện Tử Nguyệt vẫn chưa đi, ở bên ngoài đang ngồi cắn hạt dưa.
Nương theo vầng sáng mờ nhạt của đèn lồng Ngọc Lan, Tử Nguyệt nhìn thấy mấy cái chén trên bàn sạch trơn, ánh mắt cô nhìn anh đầy chế nhạo. Chu Túc chỉ cười, mặt lạnh băng.
“Nói cho anh biết, anh bị lừa rồi. Chén cháo kia không phải sư muội tôi nấu đâu, mà là sư đệ tôi tối hôm qua ăn còn thừa đó. Dưa muối cũng không phải sư muội tôi ướp, vậy mà anh còn ăn sạch sẽ! Hahaha…”
Chu Túc: "......”
Cả đời này, Chu Túc chưa từng ăn qua món nào nhạt nhẽo vô vị như vậy, nhưng cũng chỉ bởi vì 4 chữ "Diệp Thanh Nghiêu nấu" kia của Tử Nguyệt, mà anh đã cố kiên nhẫn ăn từng chút.
Lúc ăn mấy thứ đó rất khó nuốt, anh nghi ngờ Diệp Thanh Nghiêu vốn dĩ không biết nấu cơm, nhưng nhớ tới lời kia của Tử Nguyệt, anh lại rất nghiêm túc mà ăn.
Hiện tại nói cho anh biết, đây không phải Diệp Thanh Nghiêu nấu.
Tức chết đi được. Mẹ kiếp.
Chu Túc nhìn chằm chằm Tử Nguyệt.
Tử Nguyệt cho dù có tùy tiện thế nào, cũng có phần chột dạ, vội rụt cổ chạy trốn, vừa chạy vừa quay đầu lại, chỉ sợ Chu Túc đuổi theo b*p ch*t cô.
Nhưng cô nghĩ sai rồi, Chu Túc không có hứng thú này.
Trên thực tế, anh bỗng tỉnh táo lại.
Anh đến đây ban đầu là để gây khó dễ cho Diệp Thanh Nghiêu, vậy mà ở đây bao lâu, anh lại cùng cô phơi nắng bấy lâu. Cuối cùng, chẳng những đạt được điều gì, thậm chí bây giờ còn bị người ta trêu chọc đến mức này.
Đây vốn dĩ không phải là anh.
Không giống anh chút nào.
Chu Túc xác định được điều này, anh phải rời đi. Ngay lập tức.
Phải đi thôi.
**
Chín giờ tối, màn đêm đen kịt như vẩy mực, Chu Túc men theo con đường một mình đi xuống núi.
Lúc mới bắt đầu anh đi rất nhanh, như thể đang trốn tránh điều gì đó.
Dần dần, bước chân anh chậm lại, anh đột nhiên suy nghĩ, nếu Diệp Thanh Nghiêu biết anh không còn ở đây, có thể sẽ phái người xuống tìm anh hay không, liệu anh có nên nán lại một chút hay không?
Làn gió thổi qua ào ạt, cuốn theo đám cỏ dại ven đường lay động không ngừng, bay tán loạn như không có nơi trú ẩn. Tóc Chu Túc cũng bị gió thổi tung, rối bời. Ở một mức độ nào đó, anh hiện tại cùng đám cỏ dại này hình như không có gì khác nhau.
Điếu thuốc trong tay cháy nhanh như đang thúc giục anh nên đi nhanh lên.
Đi được một lúc, Chu Túc lại dừng lại.
Lúc thì thấy lạnh, lúc thì lại không.
Trái tim anh bây giờ rất loạn. Lòng rối như tơ vò.
Biết rõ hiện tại phải nên rời đi, nhưng phía sau hình như có một sợi dây vô hình nào đó kéo anh lại. Một sợi dây mảnh, như một nút thắt kéo thẳng vào tim anh. Phương hướng của sợi dây đó ở Vân Đài Quan, cách đó vài km, quấn quanh trên ngón tay của Diệp Thanh Nghiêu.
Cô hẳn là đang ngoắc ngoắc ngón tay trêu đùa, nếu không anh làm sao lại muốn quay trở về đến vậy?
Quên chuyện đó đi.
Vẫn phải trở về tính toán rõ ràng món nợ này.
Chu Túc qua loa dập tắt điếu thuốc, đi ngược trở về.
Ban đầu anh bước đi bình thản, trông thì giống như một chủ nợ muốn đến gây chuyện, nhưng vừa đi được chỉ hơn mười mét, anh liền nhịn không được bước đi nhanh hơn.
Dù sao cũng đã muộn, lỡ như tiểu đạo cô kia đã ngủ, anh nên tìm ai tính sổ đây?
Gió thổi ngày một lớn, dần dần trời đổ cơn mưa.
Những giọt mưa liên tục trút xuống, tầng tầng lớp lớp rơi trên mặt Chu Túc giống như kim châm.
Anh vội chạy đi nhanh hơn.
Trong lòng vô cùng lo lắng.
**
Sau khi trời mưa, Ớt Nhỏ đi ra ngoài thu quần áo, nghe được âm thanh dồn dập có người chạy tới, cô quay đầu nhìn, thì ra là Chu Túc.
Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của anh, Ớt Nhỏ ngẩn người, có chút nói không nên lời.
“Diệp Thanh Nghiêu đâu?”
“...... Phía sau núi.”
Chu Túc liếc nhìn ngọn núi đen kịt phía sau, nhíu mày: "Trời mưa rồi, sao cô ấy còn ở đó?"
“Treo bùa cầu phúc. Hàng năm vào giờ này, tiểu sư thúc đều đi treo, mặc kệ trời mưa gió.”
Cầu phúc?
Cho ai?
“Lấy cho tôi cái ô." Chu Túc vừa chạy mệt trong chốc lát nên giọng nói hơi khàn.
Trong lòng Ớt Nhỏ tuy rằng chán ghét Chu Túc, nhưng vẫn sợ anh, mặc dù không ưa vẫn đi lấy ô đưa cho anh.
Chu Túc cầm ô đi về phía sau núi.
Anh vừa mới chạy lên núi, đến bây giờ còn cầm ô đi tìm Diệp Thanh Nghiêu, trong đầu không ngừng suy nghĩ nên đối mặt với cô như thế nào.
Bình thường chuyện gây rối là sở trường của anh, lúc này không hiểu sao tâm lại loạn như ma đuổi.
Kỳ thật......
Hình như, hình như là, anh chỉ muốn gặp cô mà thôi.
Chu Túc dùng tốc độ rất nhanh chạy tới sau núi, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới, ở chỗ cầu phúc dưới những dải lụa trắng, nhìn thấy một đôi nam nữ đang đứng ở đó, thoạt nhìn rất xứng đôi.
Trong nháy mắt, những hình ảnh mà anh tự mình suy diễn, liên quan đến anh và Diệp Thanh Nghiêu đều vỡ oà, tan biến như bụi trôi theo gió.
Mười mấy ngọn đèn lồng thủy tinh đặt trên mặt đất, giống như nghi thức nào đó. Diệp Thanh Nghiêu đang đứng ở bên trong, ánh sáng phản chiếu khuôn mặt bình tĩnh của cô.
Cô đang buộc dải lụa trắng cuối cùng, sau khi buộc xong, cô nhẹ nhàng v**t v* nó, giống như đang gửi gắm một nỗi niềm phức tạp khó tả.
Cô buông tay ra, để cho gió thổi lên tất cả những dải lụa, kể cả đạo bào màu trắng cùng mái tóc dài của cô, tất cả dường như đều hóa thành một cơn gió lao vào tầng mây đen thăm thẳm.
Cô nghiêng người cúi đầu tụng kinh văn. Người đàn ông từng che ô cho cô trên thuyền lại xuất hiện, lặng lẽ đứng ở một bên, ánh mắt nhìn cô dịu dàng lại thâm tình.
Anh ta trông lớn hơn cô nhiều, nhưng không hề già nua – mà là nét chững chạc, điềm đạm đầy cuốn hút của một người đàn ông trưởng thành.
Ở bên cạnh bọn họ chính là Ương Hột, cậu bé ngoan ngoãn không nói lời nào, bàn tay nhỏ bé cầm đạo bào của Diệp Thanh Nghiêu, có lẽ là tiếng gió thét lạnh lẽo khiến cậu sợ hãi.
Nhưng đối với Chu Túc, thứ khiến anh sợ hãi không phải là rừng núi bạch phàm ma mị kia, cũng không phải kinh văn kỳ bí mà Diệp Thanh Nghiêu đang tụng đọc… mà là trái tim anh — vì sao lại đau đớn như thể đang bị xé toạc, sắp vỡ vụn như thế này?
Chuyện này... không nên như vậy.
Thậm chí là vô lý đến nực cười.
Thế nhưng cơn phẫn nộ và bất lực đang cuộn trào trong cơ thể anh lại chẳng hề giả dối.
Thì ra Diệp Thanh Nghiêu không thiếu người che ô cho cô. Thì ra bên cạnh cô còn có một người đàn ông khác. Thì ra… cô đã kết hôn. Thì ra… cô đã có con.
Chuyện mà anh cố tình lờ đi, dùng sự tự thôi miên để quên lãng—giờ đây lại bị xé toạc, tr*n tr** và tàn nhẫn, khiến mọi sự thờ ơ của anh vỡ vụn thành từng mảnh.
Diệp Thanh Nghiêu lần lượt thắp lên những cây nến trắng. Bất chợt, cô cảm thấy có gì đó, liền ngẩng đầu sang, chỉ thấy một bóng lưng quen thuộc đang rời đi.
“Có chuyện gì sao?” Giọng Trần Mộ vang lên.
“Không có gì, tiếp tục đi.”
Trần Mộ khẽ gật đầu, cũng bắt đầu thắp nến. Diệp Thanh Nghiêu thấy sự nghiêm túc trong ánh mắt anh, có phần thành kính và dịu dàng hơn cô.
Thật sự là…
Diệp Thanh Nghiêu không tìm được từ nào để hình dung, chỉ có thể khẽ cười khổ, rồi xoay người tiếp tục làm những việc kế tiếp.
——
Việc đầu tiên Chu Túc làm sau khi về thành phố là đến quán bar.
Nơi đó đã quá quen thuộc với anh, gần như mỗi ngày đều có bè bạn ăn chơi tụ tập. Đến nơi, anh tùy tiện đẩy cửa vào một phòng bao.
Quả nhiên bên trong là Tiết Lâm và Kỳ Dương. Nhìn thấy bộ dạng của Chu Túc, cả hai lập tức im bặt.
Áo anh ướt sũng, tóc cũng vậy. Trong mắt anh là những tia máu đỏ cuộn trào, đuôi mắt ửng đỏ, vừa yêu mị vừa rợn người, sát khí lạnh lẽo tỏa ra mãnh liệt khiến người trong vòng hai mét không dám tới gần.
Anh như thể kiệt sức, thả mình xuống một góc ghế, hàn khí trên người khiến cả căn phòng bao lập tức giảm nhiệt.
Kỳ Dương và Tiết Lâm đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai dám mở miệng.
“Rượu.”
Giọng nói khàn khàn vang lên một cách uể oải.
Kỳ Dương lập tức ra hiệu đưa rượu qua. Chu Túc cầm lấy, trực tiếp đập nắp chai rồi ngửa đầu rót vào miệng. Áo vốn đã ướt nay càng thêm ướt, vương đầy mùi rượu và sự phóng túng, khiến người ta vừa e ngại vừa không dám lại gần.
Kỳ Dương dùng khẩu hình hỏi Tiết Lâm: “Anh ấy bị sao vậy?”
Tiết Lâm nhíu mày, lắc đầu.
Chu Túc nhắm mắt, từng chai từng chai rượu cứ thế rót vào miệng, điếu thuốc cũng không rời tay.
Anh bị vây kín trong bóng tối u ám, chẳng ai dám hỏi gì, đến cả tiếng thở cũng dè chừng.
Một tiếng trôi qua, anh vẫn chưa say. Trong phòng chẳng ai dám chơi bời gì, không khí đặc quánh lại.
Đột nhiên, Chu Túc đập vỡ một chai rượu, giọng khàn khàn lười biếng vang lên: “Chơi tiếp đi chứ.”
“…Chơi thật hả?” Kỳ Dương giọng dè chừng.
Chu Túc mở mắt, nhìn chằm chằm anh ấy.
Kỳ Dương lập tức nuốt nước bọt, hốt hoảng hô mọi người bắt đầu chơi.
Nhưng với tình cảnh vừa rồi, ai thật sự còn dám thả lỏng ?
Chu Túc không hài lòng, bất ngờ đá đổ bàn rượu: “Mẹ nó, vui vẻ lên cho tôi.”
Kỳ Dương giọng run run: “Nghe thấy chưa! Tất cả cười lên! Cười! Mau cười lên cho ông!”
Những cô gái tiếp rượu cố gắng nở nụ cười, nhưng nhìn còn khó coi hơn khóc.
Chu Túc lại ngả người ra, tiếp tục hút thuốc, ánh mắt trống rỗng, không biết đang nghĩ gì.
Nửa đêm về sau, bầu không khí mới dần thoáng hơn.
Chu Túc nhắm mắt lại, trông như đang ngủ.
Một cô gái to gan ngồi sát vào cạnh anh. Chu Túc rất nhạy cảm với mùi nước hoa, khẽ nheo mắt lại thành một khe nhỏ, lười nhác nhìn cô ta.
“Chu tổng, em uống với anh một ly nhé~”
“Có con chưa?”
Câu hỏi bất ngờ và kỳ lạ khiến cô gái sững lại.
Ánh mắt của Chu Túc như lưỡi dao băng giá khiến cô lạnh cả sống lưng.
Cô không hiểu tại sao anh lại hỏi vậy, nhưng vội lắc đầu: “Chưa ạ.”
“Đã kết hôn chưa?”
“Cũng chưa…”
Chu Túc lập tức đá cô ra xa: “Vậy thì cút.”
Kỳ Dương và Tiết Lâm: “???”
Chẳng lẽ…đổi khẩu vị rồi?
Chu Túc muốn đùa giỡn với phụ nữ đã có chồng sao?
**
Lễ cầu phúc hằng năm kết thúc, Diệp Thanh Nghiêu và Trần Mộ thu dọn đồ đạc chuẩn bị quay về đạo quán. Trên con đường phải đi qua, họ nhìn thấy một cây dù bị bỏ lại. Diệp Thanh Nghiêu hơi khựng lại.
Trần Mộ nhặt cây dù lên: “Vừa nãy có ai đến đây sao?”
Diệp Thanh Nghiêu nhớ lại bóng lưng ấy, liền hiểu là ai.
“Chắc vậy.”
“Ai thế?”
Diệp Thanh Nghiêu mỉm cười nhạt: “Một người không quan trọng.”
