Dù đang giữa mùa hạ, cũng chẳng ngăn nổi màn mưa mỏng manh vương khắp sông Hoài, mang theo cái lạnh len lỏi khắp đất trời Giang Nam.
Tiếng mưa rì rào như thì thầm điều gì đó, nét bút trên trang giấy tuyên thành cứ thế uyển chuyển lướt đi như rồng bay phượng múa. Khi hạ xuống nét cuối cùng, Diệp Thanh Nghiêu mới nhẹ nhàng buông bút.
Cô mở cửa sổ, trước mắt là vách núi phía sau đạo quan. Dưới chân núi, dòng suối róc rách chảy qua từng khe đá, cây cối chen nhau vươn lên theo thế núi, còn dây leo từ bao giờ đã bò tới tận khung cửa sổ của phòng cô.
Cơn mưa nghiêng nghiêng hắt vào những cành hoa dại đọng trên dây leo, khiến chúng rung lên khe khẽ, mỏng manh mà đáng yêu vô cùng.
Cô nhẹ nhàng thu lại quyển đạo kinh đã viết suốt đêm, cẩn thận gấp lại, rồi mang đến chính điện — nơi đã được chuẩn bị sẵn một chiếc lò đốt vàng mã.
Vừa tới nơi, cánh cửa bên kia cũng đồng thời bật mở. Trần Mộ bước ra, thấy cô thì khựng lại, gương mặt thoáng chút lúng túng.
“Anh đoán là em sẽ đến sớm… nên tới giúp một tay.”
Diệp Thanh Nghiêu mỉm cười, không vạch trần ý nghĩ của anh, chỉ khẽ nói:
“Cảm ơn.”
Anh cũng mang theo ít đồ, giấy tiền vàng bạc, mấy món đồ ăn, cùng với vài vật phẩm giấy nho nhỏ, được làm rất tỉ mỉ và tinh xảo.
Diệp Thanh Nghiêu liếc qua, nhận ra khác hẳn với năm ngoái. Có lẽ anh lại âm thầm dành thời gian chuẩn bị.
Cô thắp ba nén nhang, hướng về một nơi vô định, lạy ba lạy thật sâu. Trần Mộ bước tới, cẩn thận dùng nhang đốt vàng mã, đặt vào trong lò.
Anh cúi đầu, không nói gì. Nhưng cô biết, anh đang buồn. Sự trầm mặc của anh nặng nề như mưa, đọng lại trong lòng không tan.
Diệp Thanh Nghiêu lấy ra tập kinh văn đã viết suốt đêm, chậm rãi đặt vào ngọn lửa đang cháy, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
“Năm nay… em sẽ xây mộ cho cô ấy.”
Trần Mộ khựng lại, cả người như hóa đá. Một lúc sau anh mới ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt ngập tràn khát khao bị dồn nén, như đang bấu víu vào một điều không tưởng. Giọng anh khàn khàn:
“Nhưng… nhưng nhà họ Diệp…”
Anh cười, nụ cười chua chát và bất lực:
“Bọn họ… sẽ không bao giờ đồng ý.”
Diệp Thanh Nghiêu quỳ gối trước lò lửa, như mọi năm, chẳng vui chẳng buồn, cứ lặng lẽ đốt vàng mã.
“Em không còn là đứa bé bất lực năm xưa nữa rồi.”
Câu nói ấy không hằn học, cũng chẳng oán trách, chỉ như một lời nhắc nhở nhẹ nhàng — rằng giờ đây, cô đã có thể quyết định mọi chuyện.
Việc xây mộ, với người khác có thể là giấc mơ xa vời, với cô, lại là một điều chắc chắn phải làm. Nhất định phải làm.
Trần Mộ biết, từ trước đến nay, anh chưa từng thật sự hiểu được cô.
Rõ ràng là một người dịu dàng, nho nhã như vậy, nhưng lại có một sự kiên cường không gì có thể lay chuyển.
Dù dung mạo rất giống “cô ấy”, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược. Nếu năm xưa, “cô ấy” cũng có được sự dũng cảm như Diệp Thanh Nghiêu... thì có lẽ...
Trần Mặc vội cúi đầu, giấu đi ánh nhìn đầy hận thù và đau đớn.
“... Ở thành Hoài Giang, ngoại trừ nhà họ Chu thì nhà họ Diệp là quyền thế nhất. Em chỉ là một đạo sĩ nhỏ sống trong đạo quán, làm sao có thể chống lại những gia tộc lớn như thế? Ngần ấy năm đã trôi qua rồi, lần này... thôi đi, cũng đừng cố nữa.”
Diệp Thanh Nghiêu không đáp lời. Cô đưa tay tháo cây trâm thừa trên tóc, dùng nó khảy những tờ tiền vàng đang cháy trong lò.
Ánh lửa phản chiếu lên gương mặt cô – bình tĩnh đến mức lạnh lùng, khiến Trần Mặc bất giác rùng mình.
Giây phút đó, anh cảm thấy cô không còn là một đạo sĩ mà như là một tướng quân sắp sửa ra trận.
Cô đang khảy những tờ tiền giấy đó sao?
Không.
Cô đang khuấy động lên tất cả những năm tháng nhẫn nhịn và im lặng.
Gương mặt dửng dưng ấy, lại chất chứa một cơn giận dữ được tích tụ từ lâu, tựa như sắp bùng nổ.
Không thể khuyên được đâu.
Giờ thì Trần Mộ hiểu rồi.
**
Không biết từ đâu rộ lên tin đồn rằng Chu Túc đặc biệt thích những “người phụ nữ đã có chồng”, thậm chí còn có con.
Vì thế, không ít kẻ muốn lấy lòng anh liền dốc sức tìm kiếm những mỹ nhân từng lập gia đình để đưa tới trước mặt.
Nhưng họ đâu hay biết, Chu Túc đang mắc một căn bệnh quái lạ: mỗi lần thấy phụ nữ là đau mắt.
Rõ ràng là mình tự chuốc lấy phiền toái, nên chẳng lạ gì khi cả ngày anh bực dọc, khó chịu.
Suốt ba ngày liền, anh ta nổi trận lôi đình, làm không ít người khốn khổ, ngay cả Kỳ Dương và Tiết Lâm cũng bị vạ lây.
Khi Diệp Nguyên nghe chuyện, anh ta vui như mở cờ trong bụng, lập tức chạy đến nhà họ Chu xem trò vui.
Lúc đến nơi, Kỳ Dương và Tiết Lâm vẫn đang khúm núm xin lỗi Chu Túc, dáng vẻ hết sức nhún nhường.
Diệp Nguyên khoanh tay đứng một bên, ung dung thưởng thức kịch hay, còn vui vẻ trêu chọc chú chim trong lồng treo trên cây. Mãi đến khi ánh mắt Chu Túc chuyển đến, anh ta mới cười toe toét:
“Gia nhà ta vẫn còn chưa hết giận à?”
Trên bàn, đến cả chén trà, Kỳ Dương và Tiết Lâm cũng chẳng được chia phần.
Chu Túc là người như thế đấy — một khi lạnh lùng thì đến chút tình nghĩa cũng chẳng thèm giữ.
Nhóm người bọn họ cũng đã quen rồi, may mà Diệp Nguyên cũng cùng kiểu người với Chu Túc, cũng lạnh nhạt vô tình y như vậy.
Chu Túc chẳng buồn để tâm đến anh ta, Diệp Nguyên cũng không thấy phiền, tự tìm chỗ ngồi rồi nói bâng quơ:
“Cho xin ly trà uống nhé?”
Chu Túc thản nhiên lật chơi chuỗi ngọc phỉ thúy trên tay, xem Diệp Nguyên như không khí.
Diệp Nguyên liếc nhìn Kỳ Dương và Tiết Lâm đang đứng một bên.
Tiết Lâm còn đỡ, Kỳ Dương thì mặt mày bầm dập, tím chỗ này xanh chỗ kia, trên người còn dính mấy viên đá quý.
Chậc, không hổ danh là Chu Túc, ngay cả đánh người cũng dùng đá quý!
“Chuyện gì thế này?”
Một câu hỏi cố ý, ai nghe cũng biết là giả vờ không biết.
Tiết Lâm chỉ liếc anh một cái – anh đâu tin Diệp Nguyên không nghe ngóng được chuyện gì, cái loại người này mà, thích nhất là đi hóng hớt.
Chu Túc cũng nhìn sang, ánh mắt lành lạnh.
Diệp Nguyên bắt đầu cười không nổi.
Anh ta gãi gãi mũi:
“Này, đừng có mặt nặng mày nhẹ thế chứ, nhìn mấy người như thể vừa mất cha không bằng.”
Lần này, ba người đồng loạt quay đầu nhìn anh.
Diệp Nguyên ho khan mấy tiếng:
“Thôi thôi, biết mà, tôi miệng tiện, nói không suy nghĩ.”
Kỳ Dương đảo mắt.
Diệp Nguyên cười cười:
“Thế này đi, tôi kể mấy người nghe chuyện này ly kỳ lắm.”
Kỳ Dương hừ một tiếng:
“Nghe xem có kỳ cỡ nào?”
“Đừng coi thường,” Diệp Nguyên nhìn trước ngó sau, chắc chắn không có ai khác ở gần, rồi mới ghé giọng xuống thì thầm, ra vẻ vô cùng bí ẩn:
“Nhà họ Diệp bọn tôi ấy, đang cất giấu một bí mật kinh thiên động địa!”
Chu Túc vẫn thản nhiên ngồi đó ngắm mưa, thỉnh thoảng huýt sáo trêu con chim trong lồng, nhìn chẳng buồn quan tâm đến lời Diệp Nguyên đang nói.
“Bí mật gì?” – cũng chỉ có Kỳ Dương là chịu phối hợp, hỏi qua loa một câu.
Diệp Nguyên hạ giọng:
“Ông nội tôi... thật ra có một đứa cháu gái thất lạc bên ngoài. Cô ấy chưa từng quay về, trong nhà mỗi khi nhắc đến đều biến sắc. Biết vì sao không?”
“Vì sao?”
“Vì mẹ cô ta năm xưa từng dụ dỗ anh rể của mình, sau đó sinh ra cô ta. Hai chị em tranh giành một người đàn ông, mẹ cô ta thua, liền giết luôn chị gái và người tình rồi tự sát. Đứa bé thì bị bỏ lại giữa nghĩa trang...”
“Đứa bé đó chính là cháu ngoại thất lạc bên ngoài của ông nội tôi.”
Diệp Nguyên hạ giọng: “Năm đó được một người lái đò vớt được trên sông, đưa đến đồn cảnh sát, tra ra đúng là con cháu nhà họ Diệp. Nhưng ông tôi không nhận, cứ thế quẳng cho một tên ăn mày nuôi.”
“Ngần ấy năm, cô ta chưa từng quay về. Vậy mà hôm qua, đột nhiên có người đưa tin — nói cô ta sắp trở về. Cả nhà giờ đang đoán xem, cô ta về là để nhận tổ quy tông hay để tính sổ.”
Chu Túc khẽ nhướn mày, nhấp một ngụm trà, ánh mắt liếc nhìn sang Diệp Nguyên, nhàn nhạt buông một câu:
“Nhà các người, đúng là... thất đức thật.”
Diệp Nguyên hừ nhẹ một tiếng, “Cũng không thể trách chúng tôi lạnh lùng, là do mẹ cô ta không biết giữ mình.”
Hoài Giang là một thành cổ lâu đời, những dòng họ thế gia truyền thống như Diệp gia không hề hiếm, nhưng Diệp gia dưới sự quản lý nghiêm khắc của ông nội anh ta lại càng nổi danh vì lề luật rạch ròi.
Trong Diệp gia, không ai được phép làm điều vượt quá quy củ.
Nếu chuyện này xảy ra ở nhà khác, Diệp Nguyên còn có thể không bận tâm.
Nhưng xảy ra ngay tại Diệp gia – nơi trọng danh dự và quy tắc đến mức gần như vô nhân đạo – thì thật không thể tưởng tượng.
Anh hiểu vì sao ông nội lại quyết định như thế, lạnh nhạt đến mức chẳng buồn gọi người phụ nữ kia một tiếng cô.
Tiết Lâm có lúc thật sự chán ghét cái giới này… lạnh như băng, chẳng hề có chút nhân đạo
Lúc hắn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ, Diệp Nguyên đã nhảy sang chuyện khác:
“Tôi nói cậu nghe này Chu đại gia, tôi vừa đi nước ngoài mấy hôm, lúc về đã nghe cậu huỷ hôn rồi. Sao, con nhỏ nuôi heo kia không đến gây chuyện à?”
Vừa nhắc đến vị hôn thê kia, Chu Túc khựng lại một chút.
Cô ấy không đến làm loạn.
Ngược lại, rất bình tĩnh chấp nhận việc huỷ hôn, thậm chí còn lịch sự chúc phúc, dặn lão Lưu giữ gìn sức khỏe.
Chiếc túi thơm cô để lại đã giúp anh mấy lần qua cơn đau đầu, nên đến giờ anh vẫn để trong phòng ngủ.
“Đáng lẽ phải hủy lâu rồi,” Kỳ Dương chen vào cười mỉa mai, “Không hiểu ông cụ nhà cậu nghĩ gì mà lại đính hôn cho cậu với một con nhỏ nhà quê nuôi heo đó. Cậu mà lấy con bé ấy về, sau này chắc khỏi cần mua thịt heo, vì nó có thể tự nuôi luôn!”
Câu đó khiến Kỳ Dương tự cười phá lên, Diệp Nguyên cũng cười đến nghiêng ngả, ngay cả Tiết Lâm cũng bật cười.
Chỉ có Chu Túc là mặt lạnh như băng, trong mắt phủ một tầng sương mù.
Không khí trong phòng khựng lại.
Kỳ Dương bắt đầu thấy lạnh sống lưng.
Chu Túc bỗng dưng ném viên ngọc phỉ thúy trong tay vào mặt anh ta, chạm vào liền lập tức để lại một vết tím tái.
Anh nhíu mày lạnh lùng liếc một cái, rồi lại tiện tay lấy thêm hai viên ngọc từ chiếc hộp, trở lại dáng vẻ cũ – mắt nhắm hờ, tiếp tục lăn ngọc.
Không khí bắt đầu trở nên ngột ngạt.
Họ đều nhìn ra, Chu Túc đang bảo vệ cô ấy.
Nhưng… vì sao chứ?
Ngày trước, mỗi lần họ trêu chọc cô gái kia là con nhà quê, Chu Túc thậm chí còn hùa theo.
Sao bây giờ lại khác?
“Nhìn bộ dạng cậu thế kia… chẳng lẽ còn muốn cưới cô ta về thật à?” Tiết Lâm hỏi với vẻ thờ ơ, nhưng ánh mắt thì dán chặt vào biểu cảm của Chu Túc.
Chu Túc không lên tiếng, nhưng trong đầu bất giác hiện lên hình ảnh đôi nam nữ cầu phúc dưới cây bạch đàn. Động tác xoay chuỗi ngọc trên tay cũng dần trở nên gấp gáp, như không cách nào bình tĩnh nổi.
“…Cũng không phải không có khả năng.”
“Cậu chủ!”
Lão Lưu đột nhiên chạy vào, cả người thở hổn hển. Nhìn thấy trong phòng còn có người ngoài, ông lập tức đứng thẳng người, cố tỏ ra nghiêm cẩn.
Ánh mắt Chu Túc vô thức dừng lại ở tay ông — một chiếc túi thơm tinh xảo, chỉ thêu một nhành mộc lan bằng chỉ vàng, đơn giản nhưng quý khí. Rõ ràng không phải cái lần trước.
Mà sắc mặt lão Lưu… đỏ au như tết.
Chu Túc dường như đoán ra điều gì.
Quả nhiên, lão Lưu mở lời:
“Lễ vật hủy hôn của chúng ta... vẫn chưa kịp gửi đi. Nhưng người ta hôm nay tự đến lấy rồi.”
Ồ?
Kỳ Dương và đám người kia như thể nghe được trò vui trời ban.
Thì ra là vị hôn thê kia... đích thân tới cửa lấy lại lễ vật đính hôn.
Quá mới lạ!
Không chỉ không khóc không nháo, mà còn đích thân đến đòi lại tín vật — rõ ràng không có chút lưu luyến gì với Chu Túc.
Cô gái này… thú vị đấy.
“Cô ta đang ở ngoài à?” Giọng Chu Túc trầm xuống, sắc mặt chẳng tốt chút nào.
Bị người ta đòi lại tín vật trước mặt bao nhiêu người, dù là vô tình hay cố ý, cảm giác vẫn như thể mình mới là người bị hủy hôn vậy.
Lão Lưu gật đầu, dè dặt hỏi:
“Cậu chủ… có muốn gặp không ạ?”
“Đương nhiên rồi.” Chu Túc nở một nụ cười nhạt đến lạnh người, hất tay ném hai viên ngọc đi,, đứng dậy chuẩn bị gặp mặt vị hôn thê bí ẩn… mà anh chưa từng gặp mặt.
