Áp Chế Lãng Mạn - Cẩn Dư

Chương 20: Anh ấy à ? Đang chú tâm chờ đợi cô ấy.



Năm ấy gió xuân về chậm, Vân Đài quan đón một trận tuyết, tường đỏ và chuối cảnh phủ một màu trắng muốt như lụa. Ngắm nhìn vạn dặm, núi sông như tựa vào gió và màn sương mỏng để nghỉ ngơi. Những dãy núi nhấp nhô lộ ra đường nét sắc sảo, như một ông lão vừa tỉnh giấc trước hoàng hôn cuộc đời, hồi sinh lại sinh khí.

Hi Văn và Tử Nguyệt đều sợ lạnh, nơi nào ấm áp là chui vào, mỗi lần ra ngoài đều cuốn chăn cả người. Diệp Thanh Nghiêu lại khác hẳn.

Việc cô thích nhất là ngồi trước cửa sổ ngắm tuyết, ngắm liền mấy giờ đồng hồ, quên cả ăn uống.

Tuyết không rơi vội vã như mưa , tuyết rơi chầm chậm, lơ lửng giữa không trung rồi xoay tròn, như một cô gái có tính cách nhẹ nhàng từ tốn. Tuyết rơi, không chỉ tô thêm vẻ đẹp mùa đông, mà còn là hương vị nhân gian.

Và Diệp Thanh Nghiêu trân trọng điều đó.

Cô đun trà, đốt hương, như đang gặp lại bạn cũ, say sưa ngắm tuyết một cách chân thành.

Tuyết dịu dàng mềm mại, cô thì thanh khiết nhã nhặn, vượt qua cả tuyết trời. Cô lặng lẽ không lời, lại rực rỡ như hồng nhan kinh thế. Tuyết và cô, cả hai đều mỹ lệ vô song.

Đạo trưởng Ngọc Khuê đứng dưới hành lang quanh, lặng lẽ nhìn đồ đệ nhỏ nhất của mình. Thời gian trôi qua, đã mười tám năm rồi, Diệp Thanh Nghiêu đã trưởng thành vượt xa sự kỳ vọng của ông, tài hoa xuất chúng hơn người.

Điều đó có lẽ bởi cô từng nếm trải khổ cực từ quá sớm, đã sớm hiểu ấm lạnh của lòng người.

Ví như, mùa đông giá rét hay mùa hè oi ả, việc tụng kinh sớm tối đều không thể bỏ sót.

Ví như, khi những đứa trẻ cùng trang lứa đang chơi đùa, cô lại phải học cách tĩnh tâm, kiên nhẫn tiếp thu bài học phức tạp.

Viết chữ, nấu trà, đốt hương — đều là thành quả của quá trình rèn luyện và bồi dưỡng từ nhỏ.

Ví như, từ khi cô bắt đầu có ký ức – từ rất sớm – Ngọc Khuê đã nói rõ thân thế của cô cho cô biết.

Ngọc Khuê thừa nhận, về điểm này, ông thực sự tàn nhẫn.

Ông không chọn cách giấu giếm, cũng không để cô lớn lên trong một thế giới nhẹ nhàng không vướng bận.

Ông nghĩ, nếu sớm muộn gì cô cũng phải đối mặt với quá khứ và những con người ấy, thì thà để cô biết từ sớm. Từ nhỏ rèn luyện tinh thần, giữ vững tâm trí, mới có thể đủ sức đương đầu với mưa to gió lớn của tương lai.

Dù sao đi nữa ông cũng không thể bảo vệ cô cả đời.

Những năm qua, khi nhìn thấy đồ đệ nhỏ ngày càng trưởng thành, ưu tú, Ngọc Khuê lại bắt đầu tự hỏi chính mình: Năm xưa nói tất cả sự thật với cô, là đúng hay sai?

Không thể phủ nhận, hiện tại cô thông minh tài giỏi vượt xa những người cùng trang lứa, khả năng lĩnh hội và thành tựu trong hội họa còn vượt qua cả nhiều danh họa đương thời. Còn về “Đạo” và “Đạo tâm”, sự thấu hiểu của cô lại càng sâu sắc và tinh tế. Đã không dưới năm lần, ông – người thầy – đã trở thành bại tướng dưới tay cô khi cùng tranh biện về một vấn đề.

Nhiều năm trước, tài hoa của mẹ cô - Diệp Quân Á - vang danh khắp vùng Giang Nam. Nhưng giờ đây, Ngọc Khuê cảm thấy cho dù Diệp Quân Á còn sống, e rằng cũng không thể so sánh với Diệp Thanh Nghiêu, nay đã mười tám tuổi.

Lý do khiến ông nghi ngờ, là vì chuyện xảy ra mấy năm trước.

Năm Diệp Thanh Nghiêu mười ba tuổi, vì quá nhớ thương người thân, cô đã giấu mọi người trong đạo quán lặng lẽ quay về nhà họ Diệp. Nhưng kết quả lại là bị chính những người gọi là ‘người thân’ xua đuổi, thả chó cắn bị thương, còn buông lời sỉ nhục.

Từ khoảnh khắc ấy, Diệp Thanh Nghiêu – cô bé từng khao khát cuộc sống ngoài đạo quán – đã hoàn toàn khép lại mọi ước mơ và chờ mong.

Cô bắt đầu chuyên tâm học tập hơn trước, nhẫn nại hơn, chăm chỉ hơn.

Những năm qua, nét trẻ thơ và non nớt trong ánh mắt cô dần biến mất. Dù chỉ mới mười tám tuổi, cô đã điềm tĩnh và trầm ổn như một người tám mươi.

Thỉnh thoảng Ngọc Khuê lại trêu cô vài câu chẳng đâu vào đâu, bị cô liếc nhẹ một cái là ông đã thấy lúng túng chột dạ.

Đây chính là tiểu Thanh Nghiêu thực sự đã trưởng thành.

Lột xác tinh thần đến cốt tủy, nhưng Ngọc Khuê lại không thấy được sự nhẹ nhõm như bản thân đã từng nghĩ.

Từ dạo ấy, ông không còn thấy đồ đệ nhỏ nở nụ cười vui vẻ nào nữa.

Chỉ trong khoảnh khắc ông thất thần, Diệp Thanh Nghiêu đã bắt đầu điều chế hương.

Cô tĩnh tâm, không màng thế tục, tai không vướng tạp âm. Vì vậy hương cô điều chế ra luôn được người đời yêu thích.

Vài người bạn của Ngọc Khuê thường hay hỏi thăm, mong có thể dùng được hương do Diệp Thanh Nghiêu chế.

Tuyết lặng rơi trước cửa sổ, trắng xóa phủ lên giàn tử đằng.

Cô khoác đạo bào màu hồng sẫm, tựa như lửa mà không chói lóa, ngược lại lay động theo gió tuyết, dịu dàng mà lạnh lẽo. Là một vẻ đẹp mê hoặc.

Thiếu nữ cụp mắt, thong thả, đang “hun hương trên lửa”, một phương pháp điều chế hương nhưng không đốt trực tiếp, mà dùng than hương làm mồi, cách một lớp để hơ nóng.

Ngọc Khuê đến ngoài cửa sổ, ngửi thấy mùi hương thoang thoảng .

Trái ngược với tiết trời, mùi hương ấm dịu, ngửi lần đầu thấy mềm mại, lần hai thấy quyến luyến, lần ba đã chẳng thể rời.

Diệp Thanh Nghiêu khẽ mỉm cười, lúc ấy Ngọc Khuê mới giật mình nhận ra mình đã thất thần vì mùi hương ấy quá lâu.

Hắn không lấy làm ngạc nhiên:

“Khả năng điều chế mê hồn hương của con lại tiến bộ rồi.”

Dĩ nhiên hương này không phải mê hồn hương thật, chỉ là cái tên Ngọc Khuê đặt bừa thôi.

Trong Vân Đài quan, ông ta nổi tiếng là ông già không đứng đắn, ai cũng đã quen rồi.

Mấy hôm trước Ngọc Khuê vừa mới trở về sau một chuyến du du lịch vòng quanh thế giới, hôm nay đến tìm Diệp Thanh Nghiêu là có chuyện cần nói.

Chỉ là trận tuyết khi nãy, cùng với khung cảnh kia, khiến ông hơi cảm thấy phiền muộn.

Đúng là hiếm có, thật sự rất hiếm có.

“Đồ đệ ngoan.” Ngọc Khuê đã gần năm mươi tuổi, tính tình lại như trẻ con, có lẽ vì vậy mà trông ông chẳng già chút nào, thậm chí còn toát lên vẻ trẻ trung lạ thường.

Trong ấn tượng của Diệp Thanh Nghiêu, ông chưa bao giờ nghiêm túc. Quần áo thì chẳng bao giờ chỉnh tề, đạo bào lùng thùng khoác đại lên người, tóc xoăn tự nhiên, cười lên là khóe mắt đầy nếp nhăn. Vậy mà vẫn là một người đàn ông trung niên có nét thu hút riêng.

Diệp Thanh Nghiêu chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

“Hôm nay sư phụ giao cho con một nhiệm vụ, nhất định phải hoàn thành cho ta!”

“Nhiệm vụ gì ạ?”

“Con biết Tư Minh Yến không?”

Đúng như Ngọc Khuê dự đoán, Diệp Thanh Nghiêu lắc đầu.

“Anh ta là con trai thứ hai của Tư gia – một gia tộc nổi tiếng ở Hoài Giang. Con chưa nghe đến thì để ta kể cho con nghe.”

“Anh ta là một thiên tài! Từ nhỏ đã đọc sách y học, Phật giáo, và Đạo giáo, mỗi môn đều có nhận thức và thành tựu riêng. Gần đây anh ta đang phân vân giữa việc gia nhập Phật giáo hay Đạo giáo. Tăng nhân của chùa Hương Lập cứ cách dăm bữa nửa tháng lại đến tìm hắn, cùng hắn bàn kinh Phật, luận thiền ngữ. Vân Đài quan của chúng ta cũng có tiếng ở thành Hoài Giang, làm sao chịu thua kém chùa Hương Lập được! Vậy nên, ta chính thức phái con đi thuyết phục Tư Minh Yến gia nhập Đạo giáo chúng ta, như vậy con cũng có thêm một vị sư huynh nữa.”

“Trụ trì chùa Hương Lập là bạn của con.”

Ngọc Khuê khịt mũi một cái chẳng mấy bận tâm, còn lấy tay sờ cằm ra vẻ vô lại: “Ta mới là sư phụ của con đấy, con tự cân nhắc xem ai quan trọng hơn.”

“Tại sao lại là sư huynh mà không phải sư đệ?”

Ngọc Khuê đưa tay xoa đầu cô, Diệp Thanh Nghiêu định tránh đi mà không kịp, bị ông xoa rối cả mái tóc. Ông cười, khóe mắt lại thêm mấy nếp nhăn: “Tiểu Thanh Nghiêu của ta mới có mười tám tuổi, còn Tư Minh Yến kia cũng hơn hai mươi rồi, con thấy để người ta gọi mình là ‘sư tỷ’ có được không? Hơn nữa, làm tiểu sư muội không tốt sao? Như vậy ai cũng cưng chiều con.”

Diệp Thanh Nghiêu không nói thêm gì.

Xưa nay cô vốn chẳng mấy hứng thú với mấy chuyện thế này. Hơn nữa việc vào cửa Phật hay theo đạo, trong lòng Tư Minh Yến chắc cũng đã có quyết định rồi, cứ chờ kết quả là được, làm gì phải lăn tăn vô ích.

 

 

Ban đầu là định vậy, nhưng từ sau khi Ớt Nhỏ nghe tin cô sắp đi thuyết phục Tư Minh Yến, liền ngày ngày đi theo cô, năn nỉ mãi, chỉ mong cô thuyết phục anh ta về Vân Đài quan.

“Tư Minh Yến nổi tiếng lắm sao?” Diệp Thanh Nghiêu lật sang trang sách, mắt vẫn nhìn chữ, bình thản hỏi.

Ớt Nhỏ ôm mặt, ánh mắt si mê: “Nổi tiếng là còn ít đó! Anh ta là người đàn ông trong mộng của tất cả các cô gái ở Hoài Giang! Không chỉ xuất thân từ gia tộc danh giá, mà còn biết tu tâm dưỡng tính, khiêm nhường ôn hòa, gương mặt lại đẹp nữa!”

Diệp Thanh Nghiêu nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của Ớt Nhỏ, khẽ cong môi: “Con gặp anh ta bao giờ chưa?”

“Chưa ạ, nhưng ai cũng nói như vậy mà!” Ớt Nhỏ bĩu môi làm nũng, ôm lấy tay Diệp Thanh Nghiêu lắc lắc, “Đi mà sư cô ơi, dẫn con theo với, nha nha nha ˜˜˜”

Diệp Thanh Nghiêu cuộn sách lại, gõ nhẹ lên trán Ớt Nhỏ: “Con đúng là cô nhóc mê trai.”

Cuối cùng vẫn là bất đắc dĩ phải đồng ý.

Ớt Nhỏ vui mừng ôm chầm lấy cô, dụi dụi vào cô như con mèo nhỏ.

***

Hôm đến gặp Tư Minh Yến, cũng là một ngày tuyết rơi.

Tuyết trắng đầy trời, lạnh đến thấu xương.

Ớt Nhỏ đã đứng chờ trước cửa phòng Diệp Thanh Nghiêu từ sớm, còn siêng năng hơn cả khi tụng kinh buổi sáng.

Diệp Thanh Nghiêu và Ớt Nhỏ cùng xuống núi, men theo đường thủy đến Hoài Giang.

Trời rét, gió thổi ào ào mang theo tuyết rơi, thật không thích hợp để nán lại lâu. Diệp Thanh Nghiêu theo địa chỉ Ngọc Khuê đưa, đi thẳng đến nhà riêng của Tư Minh Yến.

Cô tưởng đó sẽ là một dinh thự bề thế như bao nhà giàu khác, không ngờ lại chỉ là một căn nhà cấp bốn giản dị.

Nhưng phong cảnh lại rất nên thơ.

Xung quanh trúc xanh bao phủ, ngoài nhà là một khu vườn nhỏ, trồng hoa, cây ăn quả rau củ và những loài cây khác nữa.

Trong màu trắng của tuyết, vạn vật đều yên lặng. Diệp Thanh Nghiêu che ô đi theo con đường lát đá trong sân, vừa định giơ tay gõ cửa thì cánh cửa đã từ từ mở ra.

Người mở cửa là một thiếu niên, gương mặt còn vương nét trẻ con, thấy Diệp Thanh Nghiêu thì ngây người ra, dường như quên cả lời muốn nói lẫn việc phải làm tiếp theo.

Ớt Nhỏ ghét nhất là có người lạ dùng ánh mắt ngây ngốc như vậy nhìn sư cô nhà mình, liền trừng mắt lườm cậu ta một cái đầy bực bội.

“A Thịnh.” Một giọng nam trầm ấm, nhẹ nhàng vang lên từ sau lưng thiếu niên.

A Thịnh lập tức né sang một bên. Diệp Thanh Nghiêu chuyển tầm mắt, ngẩng đầu nhìn về phía giọng nói, ánh sáng lờ mờ chiếu lên bóng người trước mặt, là Tư Minh Yến.

Trên đường tới đây, Ớt Nhỏ đã không ngớt lời khen ngợi Tư Minh Yến.

Những từ ngữ như ‘thanh lịch nho nhã’, ‘ôn nhuận như ngọc’ nghe thì có vẻ thông thường, nhưng càng là những lời miêu tả đơn giản, càng đòi hỏi người được nói đến phải thực sự xứng với nó mới có thể khiến người ta ghi nhớ trong lòng.Mà đặt lên người anh ta, lại phù hợp đến lạ lùng, vì anh ta đúng là kiểu người như thế.

Anh ta ngồi trên chiếc ghế tròn bằng gỗ đàn hương, mặc áo dài màu xám, làn da tái nhợt bệnh tật, đeo chiếc kính có gọng vàng mảnh có màu rất nhạt.

Trong tay cầm một quyển sách, môi nở nụ cười nhẹ, ý cười lan tới tận đáy mắt, ánh lên vẻ dịu dàng ấm áp.

Anh nhìn Diệp Thanh Nghiêu, không nói lời nào, lặng lẽ quan sát.

Không vượt giới hạn, không khiến người ta khó chịu, anh ta rất biết chừng mực.

Hơi nước từ chén trà trên bàn bốc lên làm mờ tầm mắt anh.

Anh chậm rãi đẩy chén trà ra một chút, rồi tiếp tục nhìn Diệp Thanh Nghiêu, nụ cười vẫn không đổi, giọng dịu dàng vừa phải:“Bên ngoài rất lạnh, sao không vào trong?”

Diệp Thanh Nghiêu dẫn Ớt Nhỏ vào trong.

Dĩ nhiên, Ớt Nhỏ lúc này đã mê mẩn đến ngẩn ngơ.

Diệp Thanh Nghiêu từng học qua dược lý, chỉ nhìn thôi cũng biết thể trạng Tư Minh Yến không tốt.

Cô không hỏi gì thêm, chỉ nhẹ giọng nói lý do mình đến:

“Lần này chúng tôi đến đây…”

“Tôi biết.” Tư Minh Yến hiếm khi ngắt lời người khác, nhưng lần này lại làm vậy.

A Thịnh kinh ngạc nhìn anh ta, rồi lại nhìn Diệp Thanh Nghiêu.

Hôm nay tiên sinh thật khác lạ, dường như thể hiện rõ cảm xúc ra bên ngoài nhiều hơn.

Diệp Thanh Nghiêu cũng nhìn anh, không hề bối rối, nét mặt bình tĩnh.

Tư Minh Yến nhẹ nhàng đặt sách lên bàn, chăm chú nhìn vào đôi mắt phượng xinh đẹp của cô, nụ cười trên môi chậm rãi, dịu dàng nói: “Tôi đang đợi cô.”

***

Sấm nổ vang trời, mưa gió dữ dội, Diệp Thanh Nghiêu choàng tỉnh trong hơi thở dồn dập.

Trời đã sáng. Cũng như mọi ngày, căn phòng vẫn trống vắng đến mức chẳng có gì khác biệt, thậm chí không khí cũng loãng đến khó thở.

Cô rất hiếm khi cảm thấy tim mình đau đến vậy, chỗ mềm mại ấy như mọc ra một lưỡi dao, xuyên qua tim, lướt trên da, từng lớp từng lớp siết lại, càng thêm nặng nề.

Diệp Thanh Nghiêu đặt tay lên ngực, rồi lại bật cười sung sướng.

Cô đã mơ thấy rồi.

Những năm người đó rời đi, cuối cùng cô cũng đã mơ thấy người đó.

Trong mắt gợn sóng mỏng manh, giọt nước mắt lặng lẽ lăn trên má, thấm vào cổ áo.

Cô co người lại, ôm chặt lấy ngực như muốn níu giữ cơn đau này thêm chút nữa. Nhưng rốt cuộc cũng vô ích, nỗi đau ngắn ngủi ấy cũng như Tư Minh Yến, đến rồi đi, chỉ là khách qua đường.

Sấm chớp vang dội, tiếng sấm nặng như tiếng trống dồn, xà nhà rung chuyển như thể là một hình phạt từ trời cao, một lời nguyền rủa ép cô mãi bất an.

Tiếng thở dài khẽ khàng của cô tan giữa tiếng sấm bên ngoài.

Rất nhanh sau đó có tiếng gõ cửa vang lên.

Lần này cô biết chắc người gõ sẽ không phải là Tư Minh Yến vậy nên cũng chẳng buồn phản ứng.

Tiếng gõ cứ tiếp tục, mạnh hơn dồn dập hơn, khiến người ta thấy bực bội.

Diệp Thanh Nghiêu mặc thêm đồ vào, chậm rãi ra mở cửa.

Chu Túc tựa lưng vào khung cửa, vẻ đẹp của anh bị phủ bởi ánh sáng yếu ớt, làn da trắng nhợt càng khiến gương mặt ấy thêm phần ma mị.

Dưới chân anh có vài mẩu tàn thuốc, nhưng mùi khói đã phai nhạt, có lẽ đã bị gió cuốn đi. Áo sơ mi mỏng manh lộ rõ cảm giác se lạnh, anh cụp mắt nhìn cô, dưới mắt mang theo quầng xanh nhạt, hiển nhiên là cả đêm không ngủ, nên cô cũng không chắc, rốt cuộc anh đã đến từ khi nào.

“Tiên sinh có chuyện gì sao?”

Cô vẫn luôn gọi anh như thế: “Tiên sinh.”

Tựa như các cô gái thời xưa kia gọi chồng mình.

Chu Túc không muốn để cô biết rằng anh đã ngồi canh ngoài cửa cả đêm chỉ vì lo lắng cô sợ sấm sét. Cũng không định nói cho cô biết, suốt cả đêm qua anh không ngừng nhớ lại cái ôm hôm trước.

Từ lúc gặp cô, mọi hành động, suy nghĩ của anh đều theo hướng mà chính anh cũng không đoán nổi, không kiểm soát nổi.

Sợi dây vô hình giữa hai người họ, liệu có khi nào là do cô ngấm ngầm xài một loại bùa chú nào đó ? Nếu không, làm sao anh lại cam tâm tình nguyện đứng gió cả đêm, chỉ để trong khoảnh khắc cô mở cửa được nhìn thấy cô đầu tiên.

Chu Túc thấy kỳ lạ, nhưng lại thỏa mãn trong lòng.

“Không có.”

Anh khẽ cười, vẫn cái kiểu không đứng đắn ấy, ánh mắt di chuyển chậm rãi, nhìn cô mãi không rời.

Diệp Thanh Nghiêu vừa ngủ dậy, trông thật xinh đẹp và có vẻ lười biếng. Sự lạnh lùng trên người cô tản bớt đi, thay vào đó là chút mệt mỏi còn đọng trong đáy mắt.

“Em vẫn đang sợ à ?” Giọng anh hỏi như thể không để tâm.

Cô không hiểu: "Tại sao Chu tiên sinh lại nghĩ như vậy ?"

“Em vừa thở dài.”

Cô khựng lại. Gió mưa ban nãy rất lớn, ngay cả cô còn chẳng nghe rõ tiếng thở dài của mình, vậy mà anh đứng ngoài cửa, sao lại nghe được?

Thế là cô hỏi: “Sao Chu tiên sinh lại biết ?”

Chu Túc chẳng thấy chuyện đó có gì quan trọng.

Anh đã tập trung đến mức nào, mới có thể giữa cơn giông gió sấm chớp mà vẫn nghe ra một tiếng thở dài khẽ đến mức gần như không tồn tại? Rồi từ đó nghĩ rằng cô đang sợ.

“Tôi nghe thấy thôi.”

Diệp Thanh Nghiêu im lặng một lát, rồi quay người vào phòng. “Tai anh tốt thật."

“Do tiếng thở dài của em quá nặng.”

Khoảnh khắc khi anh nghe thấy, tim chùng xuống, cả người trống rỗng, chẳng nghĩ ngợi được gì.

Không hợp lý, nhưng anh cũng chẳng thể làm ngơ.

Tay cô khựng lại khi châm đèn, khoác áo vắt trên người, nửa gương mặt bị tóc che khuất. Gió len vào từ khe cửa sổ, thổi một luồng hơi lạnh, cô đưa tay kéo áo khoác lại. Giọng nhạt như nước, không mang chút cảm xúc nào:

“Chu tiên sinh, tôi phải nhắc anh, đừng đặt tình cảm vào tôi.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...