Chu Túc xưa nay luôn tự do tự tại, không bị gò bó bởi bất kỳ điều gì. Muốn gió có gió, muốn mưa được mưa. Với xuất thân và địa vị trời sinh, cuộc đời anh vốn dĩ đã không thể tầm thường. Những gì anh sở hữu đều là thứ tốt nhất, chưa từng có ai dám làm trái ý anh, và cũng chẳng ai có gan làm trái.
Anh quen với việc đứng trên người khác, đó có lẽ là một thói quen khó bỏ của những người sinh ra trong hào môn. Tất nhiên, với họ mà nói, chuyện đó hoàn toàn bình thường. Vì tầng lớp khác nhau, môi trường khác nhau, thế giới mà họ nhìn thấy cũng khác.
Thứ mà Chu Túc có được mang đến cho anh vô số ‘bạn bè’, ‘người theo đuổi’, ‘kẻ ái mộ’. Họ dùng trăm phương nghìn cách để tiếp cận anh.
Chu Túc từng thấy điều đó nhàm chán, nhưng lâu dần thì thành thói quen.
Cho đến khi đột nhiên có một cô gái lạnh lùng thản nhiên nói với anh rằng đừng để tâm đến cô ấy. Nói cách khác là cảnh cáo anh nên tỉnh táo lại.
Chu Túc cười nhạt, để gió sông thổi qua gương mặt.
Thật phải đến mức đó sao?
Anh sẽ dây dưa không dứt với cô ư?
Không có khả năng này.
Vô thức liếc mắt nhìn về phía Diệp Thanh Nghiêu, anh lại khựng lại.
Thuyền nhỏ chìm trong sương, là màu trắng mát lạnh sau cơn mưa ngừng rơi. Thuyền đã đi khá xa, lững lờ trôi giữa lòng hồ, mặt nước phẳng lặng in bóng trời xanh mây trắng, và cả dãy núi Vân Đài xanh ngắt xa xa.
Bóng dáng thướt tha của Diệp Thanh Nghiêu nổi bật trong bức tranh ấy, váy áo rộng phất phơ như được nhuộm từ màu của trời, hòa quyện giữa trắng và xanh.
Cô đứng một mình nơi mũi thuyền, mái tóc tung bay trong gió.
Dòng sông, mặt hồ, bầu trời và mái chèo đưa thuyền đi, tất cả đều như đang vẽ nên một bức tranh mà cô là điểm nhấn. Nước là trời, trời cũng có nước.
Mà người… tựa như bước ra từ trời.
Đôi lúc Chu Túc thực sự cảm thấy Diệp Thanh Nghiêu không giống người thường, mà như một tiên nữ lạc bước xuống trần gian để độ kiếp.
Vậy thì… ai là kiếp nạn của cô?
Anh khẽ nhíu mày. Kiếp hay không kiếp, thì liên quan gì đến anh ?
Anh có lòng kiêu hãnh, không làm được chuyện hạ mình lấy lòng người khác.
Cho nên từ sau khi rời Vân Đài quan, cả hai chưa từng liên lạc lại.
Diệp Thanh Dao đứng ở mũi thuyền, còn anh thì ở đuôi thuyền, mỗi người một hướng, không liên quan gì nhau.
Cái gọi là ‘thích’...
Chu Túc bật cười giễu cợt.
Chắc cũng chỉ là xúc cảm nhất thời, cộng thêm hoàn cảnh đưa đẩy.
Anh làm sao có thể thật sự thích ai được chứ?
Ánh nắng xuyên qua tầng mây u ám, chiếu rọi khắp nơi. Khi thuyền cập bến, bầu trời cuối cùng cũng tan đi lớp mây đen cuối cùng.
Diệp Thanh Nghiêu nhìn thấy có người đứng đợi trên bờ , là vài ‘người quen’ mà cũng chẳng tính là thân.
Tiết Lâm, Kỳ Dương, và dĩ nhiên, còn có người anh trai trên danh nghĩa của cô, Diệp Nguyên.
Ai nấy đều ra dáng, xe sang xếp thành hàng, bên cạnh mỗi người đều có một người đẹp đi cùng.
Hình như bọn họ đi đến đâu cũng phải mang theo một cô gái.
Có người quyến rũ, có người lạnh lùng, có người trẻ trung năng động.
Chẳng màng ánh nhìn xung quanh, họ ăn mặc sang trọng, dáng vẻ kiêu ngạo, lười biếng ôm lấy vòng eo mềm mại của bạn gái mình.
Chu Túc chắc thường ngày cũng thế nhỉ?
Diệp Thanh Nghiêu chợt nhớ đến ở đạo quan, anh cũng từng ôm cô như vậy.
Có lẽ nên đi tắm rửa một chút.
Cô vẫn thích bản thân sạch sẽ.
Khi Diệp Thanh Nghiêu xuất hiện, cả ba người đều sững sờ, không chỉ họ, ngay cả các cô gái đi cùng và người qua đường cũng không hẹn mà cùng nhìn về phía cô.
Vẻ đẹp kết hợp giữa quyến rũ và lạnh lùng, rất hiếm khi hòa quyện được mà không tạo cảm giác xung đột.
Cô bước xuống thuyền, tay cầm dù che nắng, bước đi nhẹ nhàng không vội vã.
Váy trắng nền xanh, vạt áo tung bay theo gió, như thể đang lướt mây đạp gió mà đi.
Nâng ô khẽ khàng, ánh mắt trong veo lạnh lùng khiến người khác phải chấn động, nhìn cô rồi thì chẳng còn thấy gì khác, chỉ còn sông núi xanh thẳm và cô.
Không biết bao lần làm người ta cảm thán.
Vẻ đẹp của Diệp Thanh Nghiêu quả thực không thể sao chép, vượt khỏi mọi khuôn mẫu. Gặp được một người con gái như vậy, bảo sao Chu Túc liền trở nên khác lạ.
Ba người đồng loạt nhìn sang Chu Túc. Ánh nắng nhạt nghiêng nghiêng phủ lên gương mặt anh, trông như chưa tỉnh ngủ, lười biếng đi tới. Làn da vốn trắng nay lại có vẻ tái nhợt, dưới ánh nắng càng hiện rõ vẻ u uất bệnh tật.
Anh đi sau Diệp Thanh Nghiêu, thong thả châm một điếu thuốc, lười nhác liếc nhìn cô một cái rồi lên thẳng chiếc xe Kỳ Dương đã chuẩn bị sẵn cho anh.
Diệp Nguyên có chút bất ngờ. Mọi chuyện không như anh ta tưởng. Anh ta nghĩ lần này sẽ được thấy một Chu Túc mang vẻ si tình.
Diệp Thanh Nghiêu bước tới, nhìn Tiết Lâm.
Tiết Lâm ngẩn người: “Diệp đạo trưởng có gì cần căn dặn sao?”
Cô mỉm cười: “Không dám nói là căn dặn, phiền anh chở tôi một đoạn được không?”
“Tất nhiên là được.”
Chu Túc ngồi trong xe nhìn bọn họ ‘trò chuyện vui vẻ’, cười nhạt không chút cảm xúc.
Kỳ Dương sớm đã chuẩn bị hai cô gái ngồi đợi trong xe, là kiểu lạnh lùng mà gần đây Chu Túc thích. Hai cô gái ngoan ngoãn ngồi phía sau, đúng là có vài phần khí chất thanh lãnh, nhưng so với Diệp Thanh Nghiêu thì chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ, chỉ là trò bắt chước vụng về.
Vẻ đẹp và khí chất đều cần được hun đúc từ nhỏ, toát ra từ cốt tủy.
Diệp Thanh Nghiêu lớn lên ở Vân Đài quan, sống giữa núi sông, lấy trăng nước làm bạn, ngày nối tháng, tháng chồng năm. Sao có thể là người mà ai cũng có thể bắt chước? Không phải chỉ cần mặc sườn xám và thu lại tính cách một chút là sẽ giống đâu.
Chu Túc lười nhác hỏi: “Cô lái xe được không?”
Hai cô gái đều ngẩn người, một người gật đầu, người kia lắc đầu.
Cuối cùng, cô biết lái xe được giữ lại làm tài xế cho anh, còn người không biết thì bị đuổi xuống.
Lúc này đã đến giờ ăn trưa, Tiết Lâm đã đặt bàn trước khi đến đây, cũng vì Diệp Thanh Nghiêu mà chọn một nơi khá yên tĩnh và thanh nhã.
Kỳ Dương cùng những người khác chạy xe đến trước.
Tiết Lâm đến sau, dẫn Diệp Thanh Nghiêu vào nhà hàng, trên đường giới thiệu cho cô về cách bài trí thú vị và những món nổi tiếng ở đây.
Diệp Thanh Nghiêu chăm chú lắng nghe.
Quả là một nơi rất tốt, phong cách như khách đ**m Giang Nam thời xưa, chia thành các gian ‘nhã cư’, ‘Thiên Tự Nhất Hào’ v.v... Dọc đường đi có suối nước lượn quanh, đậm chất tình thơ ý họa.
Họ sắp đến khu “Thiên Tự Nhất Hào”.
Kỳ Dương nghe thấy tiếng trò chuyện, vươn cổ ra nhìn: “Đến rồi.”
Chu Túc ngả nghiêng lười biếng nằm đó, cũng nhấc mắt lên nhìn.
Diệp Thanh Nghiêu điềm đạm theo sau Tiết Lâm, đường vào vòng vèo quanh co, nhưng bước chân cô vẫn ung dung, không hề có vẻ gì là từng trẹo chân.
Tối qua chẳng phải đau đến mức không đi nổi sao?
Sao bây giờ lại như không có chuyện gì?
Chu Túc nheo mắt lại, rõ ràng thấy được mắt cá chân sưng đỏ lộ ra khi vạt váy khẽ bay lên.
Chẳng những chưa khỏi, mà còn có vẻ tệ hơn.
Cô rốt cuộc đã chịu đựng đau đớn thế nào mà vẫn mỉm cười nhẹ nhàng như không? Chu Túc ngoảnh mặt đi.
Liên quan gì đến anh chứ?
Dĩ nhiên là Diệp Thanh Nghiêu đang rất đau, nhưng đau cũng tốt, giúp cô luôn giữ được tỉnh táo. Chỉ là mọi chuyện không bao giờ như mong muốn. Cô bỗng thấy Chu Túc sải bước về phía mình, càng lúc càng nhanh.
Diệp Thanh Nghiêu thoáng nghi hoặc. Anh ta định làm gì vậy? Rõ ràng là không liên quan gì mà.
Cô từng nói rồi, đừng để tâm đến cô.
Mỗi bước chân tiến về phía trước, Chu Túc đều tự hỏi lòng mình. Anh ép bản thân dừng lại, nhưng cuối cùng lại càng đi nhanh hơn. Không nói một lời, anh bất ngờ bế cô lên.
“Chu Túc?” Cô nhíu mày, giọng đầy thắc mắc.
Anh lạnh nhạt nói: “Việc này chẳng có ý nghĩa gì đâu.”
Nói với cô, nhưng cũng như đang nhắc nhở chính mình.
“Cảm ơn anh.”
Lời cảm ơn của Diệp Thanh Nghiêu chẳng được anh để tâm.
Cô bị anh ôm chặt đến mức khó chịu, bèn ngẩng đầu khẽ ghé tai anh nói: “Nhẹ thôi.”
Khoảng cách gần sát, hơi thở phả nhẹ.
Chu Túc cảm thấy chân mềm nhũn, suýt chút nữa không giữ được cô.
Anh dừng lại điều chỉnh tư thế, vẫn không nhìn cô lấy một cái. Tưởng bản thân đã đủ lạnh lùng, nhưng không biết rằng hành động này trong mắt người ngoài lại như sét đánh giữa trời quang.
Anh siết nhẹ eo cô rồi tiếp tục bước đi, bước chân có phần loạng choạng. Diệp Thanh Dao cảm nhận được sự loạng choạng ấy, ngước nhìn anh, nhẹ giọng hỏi: “Trông anh nhợt nhạt quá, có cần bồi bổ không?”
Không một người đàn ông nào thích nghe câu nói đó, nhất là khi đang ôm một cô gái trong lòng.
Chu Túc không ném cô xuống đất là đã là may rồi.
Vì vậy suốt bữa ăn sau đó anh không nhìn cô lấy một cái.
Tất nhiên, Diệp Thanh Nghiêu cũng chẳng hề bận tâm.
Người ngồi cùng bàn không phải là hạ cấp, nhưng tuyệt nhiên chẳng thể gọi là tao nhã. Cùng ăn với họ, không tránh khỏi việc phải thấy Kỳ Dương sờ eo bạn gái, Diệp Nguyên thì đùa giỡn ép hai cô gái uống rượu, chỉ có Tiết Lâm là có chút lịch sự.
Chỗ Chu Túc thì bao trùm không khí u ám, cô gái ngồi bên cạnh muốn đến gần anh nhưng lại không dám, do dự mãi mới dám đưa cho anh một ly rượu, giọng dịu dàng như mật: “Chu tiên sinh, uống một ly đi mà~”
Chu Túc hoàn toàn ngó lơ.
Cô gái da mặt mỏng, đã xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.
Diệp Thanh Nghiêu cúi đầu cười khẽ, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Em cười cái gì?”
Không báo trước, Chu Túc hỏi.
“Không có gì.” Diệp Thanh Nghiêu đáp.
Chu Túc nhìn cô hồi lâu, rồi mới liếc mắt nhận lấy ly rượu, uống cạn. Bất ngờ kéo cô gái kia lại gần, nhưng ánh mắt vẫn đặt trên người Diệp Thanh Nghiêu.
“Đến đây, nói cho Diệp đạo trưởng quy tắc của chúng ta đi. Ăn mà không uống là sao?”
Cô gái bị kéo đến bất ngờ, tuy không hề nhẹ nhàng, thậm chí có phần thô lỗ đến mức đau điếng, nhưng vẫn mừng rỡ như được yêu thương, vội vàng rót rượu cho Diệp Thanh Nghiêu
“Đạo trưởng, mời cô một ly.”
“Tôi không uống rượu.”
“Học đi là vừa.” Anh cười nhạt, hờ hững như chẳng để tâm.
Chu Túc nhớ cô biết ủ rượu, từng thích loại ‘Vọng Thanh Sơn’ cô làm, đến cái vò rượu cũng giữ lại, thế thì người biết ủ rượu sao có thể không biết uống?
“Tôi bị dị ứng.”
“Không chết được đâu, cái đó chữa được.” Như mọi khi, chỉ cần vui là được, anh chẳng bao giờ bận tâm người khác sống chết ra sao, kể cả người đó là Diệp Thanh Nghiêu.
Không chết à…
Cũng có lý, Diệp Thanh Nghiêu nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt. Đêm qua là lần đầu tiên cô nằm mơ, thấy lại những ký ức đã mất. Biết đâu ly rượu này lại có thể giúp cô gặp lại ‘anh’ lần nữa?
Cô cầm ly lên.
Chu Túc bỗng thấy dây thần kinh trong mình căng như dây đàn, linh cảm xấu ập tới.
Cô thật sự bị dị ứng cồn?
Khi ly rượu chỉ còn cách môi Diệp Thanh Nghiêu một chút, Chu Túc đột nhiên giật lấy, đưa lại cho cô gái bên cạnh: “Thôi khỏi đi, Diệp đạo trưởng là gái đã có chồng, lỡ say rồi bám dính tôi thì phải làm sao?”
Câu này, dù là Kỳ Dương hay Tiết Lâm nghe xong cũng thấy có mùi ghen tuông mù mịt.
Diệp Thanh Nghiêu chỉ khẽ cười, không phản bác.
Nhắc tới Trần Mộ, ly rượu Chu Túc vừa uống như biến thành thuốc độc, nóng rát từng tấc da thịt, bỏng cả tim gan. Cả xương cốt, cả đầu óc anh đều đau muốn nổ tung.
Cô gái bên cạnh nghe thấy tiếng thở nặng nề, định tiến lại gần quan tâm thì Chu Túc như bị gai đâm khắp người, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lạnh lẽo quét qua, nghiến răng nhả ra một chữ: “Cút.”
Anh trông đáng sợ đến mức Kỳ Dương cau mày: “Cậu làm sao đấy?”
Tiết Lâm và Diệp Nguyên cũng ngơ ngác không hiểu.
Ai cũng lo lắng nhìn anh, ngoại trừ Diệp Thanh Nghiêu.
Cô bình thản, yên lặng nhìn khuôn mặt trắng bệch của Chu Túc rồi cất lời: “Nhìn thấy có vẻ như thận không được tốt rồi.”
Chu Túc: “…”
Anh trừng mắt với cô, rõ ràng muốn cô im lặng.
Diệp Thanh Nghiêu không hề nao núng: “Xem tướng anh, dạo này chuyện phòng the có phải bị trục trặc gì không?”
Cô chỉ thiếu nước nói thẳng là anh… bất lực.
“Em tốt nhất là nên im lặng!”
Diệp Thanh Nghiêu vẫn điềm nhiên: “Tôi nghĩ anh nên uống thêm thuốc bổ thận, tôi có toa thuốc, anh có muốn không?”
“Diệp Thanh Nghiêu!” Chu Túc tức đến đau ngực, giọng khản đặc.
Cô hờ hững: “Xem ra anh không cần lắm.”
Kỳ Dương và Diệp Nguyên ngồi bên cạnh xem kịch, suýt thì cười nghẹn.
Lần đầu tiên bọn họ thấy cảnh này. Chu Túc, người vốn độc miệng không ai đỡ nổi, cuối cùng cũng gặp được đối thủ rồi.
Anh gần như phát điên, còn cô ấy thì bình tĩnh lạ thường, không ngại cũng không xấu hổ, còn hỏi anh có cần bổ thận không. Quả thật là kỳ nữ, là khắc tinh trời sinh của Chu Túc!
“Diệp đạo trưởng sao lại có toa thuốc bổ thận vậy?” Kỳ Dương cười hỏi.
Diệp Nguyên chọc ghẹo: “Chắc là chuẩn bị cho chồng đấy chứ gì.”
Diệp Thanh Nghiêu chỉ cười không , cũng không phủ nhận.
Chu Túc cảm thấy một luồng tanh ngọt dâng lên cổ họng, là vị máu.
Anh cố nuốt xuống, lạnh lùng hỏi: “Em lấy loại toa thuốc đó để làm gì?”
Diệp Thanh Nghiêu thản nhiên: “Kiếm tiền. Dù sao người thận yếu như Chu tiên sinh cũng nhiều lắm.”
Mẹ nó.
Chu Túc cuối cùng không nhịn nổi, phun ra một ngụm máu.
Mọi người đều hoảng loạn. Chỉ có Diệp Thanh Nghiêu là vẫn bình thản uống trà.
