Ánh mắt giao nhau, thời gian bỗng chậm lại.
Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của chính mình.
Gió lướt qua rừng trúc, lay động, đung đưa, mang theo chút hương vị mùa hè.
Tiếng xào xạc của lá trúc truyền vào trong nhà, đánh thẳng vào lòng Chu Túc, như sóng triều trên biển, như tiếng chuông sáng sớm xé tan bầu không khí tĩnh lặng.
Anh cảm thấy choáng váng đến nghẹt thở, trong khi Diệp Thanh Nghiêu lại bình thản lật mở trang sách, nhìn anh bằng ánh mắt hết sức nhạt nhẽo.
Chu Túc không hiểu rõ Diệp Thanh Nghiêu lắm, nhưng anh đã cảm nhận được phần nào tính cách của cô, luôn có cảm giác rằng bất kể cô sắp nói gì, đó đều sẽ là một sự sỉ nhục.
Quả nhiên là vậy.
Cô cụp mắt, tiếp tục đọc sách, giọng nói đều đều không nhanh không chậm:
“Tôi không muốn nói.” Thế nên sẽ không nói.
Không vì thân phận của anh mà nịnh bợ, không vì địa vị của anh mà luồn cúi cung kính, cũng không bị những gì anh có làm lung lay.
“Chu tiên sinh.” Cô ngồi thoải mái, dùng ngón út ấn nhẹ lên trang sách, ánh mắt lướt qua hàng chữ, giọng nói nhẹ nhàng ấm áp, mang theo ý cười:
“Thật ra tôi hơi tò mò, tại sao anh lại dùng giọng điệu chất vấn tôi như thế? Như thể tôi nhất định phải trả lời anh vậy.”
Chu Túc bị hỏi mà sững người.
[Phải rồi, tại sao lại như vậy ?]
[Tại sao đã rời đi rồi lại quay lại ?]
[Tại sao lại muốn thu hút sự chú ý của cô ?]
[Tại sao anh lại mất kiểm soát đến thế?]
Ngay cả lúc này anh cũng muốn bất chấp lao đến giật cuốn sách trong tay cô ấy!
[Muốn đốt quyển sách đó, muốn xé nát nó.]
[Tóm lại bằng bất cứ cách nào, ánh mắt của cô ấy nhất định phải nhìn về phía anh!]
Cổ họng khô khốc, như sa mạc bị mặt trời thiêu đốt. Anh như người mắc bệnh Parkinson, tay run rẩy không ngừng, luống cuống giật cà vạt mở cổ áo. Vì quá mạnh tay, cúc áo bị giật bung ra.
Anh bước nhanh về phía trước.
Anh không thể chịu đựng được nữa, hôm nay nhất định phải phá hủy cuốn sách đó — thứ luôn chen ngang giữa anh và cô, khiến anh không thể trò chuyện tử tế với cô!
Lúc này, Diệp Thanh Nghiêu lại ngẩng đầu lên.
Chớp mắt, như có cơn gió cuồng loạng cuốn theo tiếng sóng gào thét dữ dội. Bóng hoa nguyệt quý nơi bậc cửa sổ lay động dữ dội, in bóng lên cổ tay và áo sườn xám của Diệp Thanh Nghiêu, khiến cô đẹp đến mức phân tranh với cả bầu trời.
Ngón tay cô hơi buông lơi, cuốn sách lập tức bị gió lật nhanh, thổi bay những lọn tóc mai và khiến ánh mắt trong veo của cô như như có sóng nước, khiến Chu Túc hoàn hồn tỉnh lại.
Không biết từ đâu, một chiếc lá trúc rơi nhẹ vào lòng bàn tay cô.
Gió dần lắng xuống, sự tĩnh lặng cũng từ từ trở lại.
Thế là, hơi thở hỗn loạn của Chu Túc trở nên rõ ràng hơn.
Lồng ngực anh phập phồng lên xuống, khuôn mặt điển trai thêm u tối, không cần phải trang điểm đậm như phản diện trong phim truyền hình - cũng đã đủ để biết anh đã ‘hắc hóa’ ngay tại chỗ.
Chu Túc tức đến mức không chịu nổi.
Anh biết nếu tiếp tục ở lại sẽ lại nôn ra máu, nhưng vẫn không thể nhấc chân rời đi.
Anh biết rõ quay về rồi thì buổi tối cũng sẽ tìm cớ quay lại, như thế càng buồn cười hơn, lại càng tự lừa mình dối người.
[Anh không đi. Tại sao phải đi? Đây rõ ràng là nhà của anh kia mà.]
[Nếu có ai phải đi... thì cũng không được.]
[Cô ấy cũng không được đi!]
Diệp Thanh Nghiêu không biết anh đang có nhiều suy nghĩ trong đầu như vậy, cô cũng không quan tâm anh nghĩ gì. Cô cảm thấy bây giờ là lúc rất cần thiết để nói rõ ràng với anh một số chuyện.
Cô nhận ra, bây giờ con người anh ta từ trong ra ngoài từ đầu đến chân chỉ có thể dùng mấy chữ để hình dung: ‘Rối như tơ vò.’
“Xin Chu tiên sinh hãy hiểu rõ.”
“Hiểu rõ cái gì?” Giọng Chu Túc lạnh lùng cứng ngắt, gần như là gằn từng chữ bật ra.
Anh vẫn đang mắc kẹt trong cảm xúc rối loạn của bản thân, không thể tự thoát ra được.
Diệp Thanh Nghiêu đưa tay mời anh ngồi.
Chu Túc: “……”
Rõ ràng cô là khách, nhưng lại ra dáng chủ nhân.
Chu Túc cũng không mỉa mai gì, chọn chỗ gần cô ngồi xuống.
Diệp Thanh Nghiêu bảo nữ quản gia trong phòng ra ngoài trước.
Nữ quản gia đứng căng thẳng suốt nãy giờ như được ân xá, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Trong phòng chỉ còn lại hai người, Diệp Thanh Nghiêu rót một chén trà đẩy về phía Chu Túc.
Chu Túc không phải người dễ dỗ dành, vừa nãy bị chọc tức đến mức ấy, nếu là người khác thì đã bị đuổi ra ngoài, chờ đợi người đó sẽ là hàng loạt sự trả đũa âm hiểm.
Nhưng Diệp Thanh Nghiêu chọc giận anh, thì anh cũng chỉ tức giận như vậy, hoàn toàn không nghĩ đến chuyện trả thù. Giờ được cô rót cho ly trà, lông mày vốn đang nhíu chặt của anh giãn ra, cơ thể căng thẳng cũng dần thả lỏng.
[Giá như ngày nào cô cũng như thế thì tốt biết mấy.]
Đặt ấm trà xuống, Diệp Thanh Nghiêu cũng ngồi xuống, mỉm cười nhàn nhạt nhìn Chu Túc uống trà, tiếp tục câu chuyện còn dang dở khi nãy.
“Xin Chu tiên sinh hãy hiểu rõ, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, không có bất kỳ sự ràng buộc nào cả.”
“Tôi ở lại nhà anh là vì thiết kế khu vườn cho anh, chỉ để tiện việc quan sát và suy nghĩ. Đây chỉ là một vụ làm ăn bình thường. Điều đó không có nghĩa là tôi đã trở thành người của anh hay bắt đầu một mối quan hệ gì đó với anh.”
“Tôi cũng không có bất kỳ nghĩa vụ nào phải đáp lại những hứng thú nhất thời của anh. Tôi không có tâm trạng để nói chuyện phiếm với anh. Tôi rất bận, dù có không bận thì cũng không có nghĩa là tôi phải ở bên cạnh anh.”
“Vì vậy, xin Chu tiên sinh hãy tỉnh táo và lý trí.”
Cô nói chậm rãi, giọng điệu rất dịu dàng và kiên nhẫn, nhưng mỗi câu mỗi từ đều sắc bén như đao, mạnh mẽ dứt khoát như chém đinh chặt sắt.
Ban đầu Chu Túc có chút vui mừng, chuẩn bị thưởng trà, nhưng giờ thì cả người cứng đờ vì lời nói ấy của cô.
Chén trà nóng bỏng, nhưng anh lại siết càng lúc càng chặt, đầu ngón tay đỏ ửng.
Diệp Thanh Nghiêu liếc nhìn một cái rồi thản nhiên dời mắt đi, thà nhìn hoa nguyệt quế còn hơn.
Chu Túc đột ngột đặt ly trà xuống rồi bước ra ngoài, trông vô cùng bình tĩnh như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Giữ vẻ lạnh nhạt ấy, anh bước qua hòn non bộ, vòng qua thủy tạ quanh co. Bỗng anh dừng lại, khom người th* d*c và ho dữ dội đến mức quỳ rạp xuống đất.
Người nữ quản gia vừa mang đồ ăn về nhìn thấy cảnh này thì giật mình hoảng hốt.
Gương mặt anh trắng bệch, đôi mắt đỏ hoe vừa lạnh lẽo vừa đầy sát khí. Giống một con lệ quỷ vậy, mang vẻ yếu ớt nhưng rất hung tàn.
Nữ quản gia vội vàng chạy đến định đỡ anh dậy, nhưng Chu Túc bỗng ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt khiến bà nổi da gà, không dám động đậy.
Hơn mười phút sau, Chu Túc mới dần hồi phục, dáng vẻ tiều tụy và chật vật, anh mệt mỏi đứng dậy. Khi thấy hộp đồ ăn bên cạnh quản gia, anh cau mày, thật muốn đá một cái. Nhưng bước lại gần, anh lại không làm thế, chỉ chăm chú nhìn thật kỹ, món nào cũng có, chỉ thiếu món mà cô hay ăn nhất.
Chu Túc nhíu mày: “Thêm sườn heo.”
“Vâng ??”
Không rõ vì sao cổ họng lại muốn ho tiếp, anh cố kìm nén cảm giác muốn ho nên giọng nói khàn đặc: “Em ấy thích.”
