Cơ thể của Chu Túc xưa nay luôn rất khỏe, từ nhỏ đến lớn hầu như chưa từng bị bệnh vặt. Trong suốt quá trình trưởng thành, sức khỏe của anh chưa từng khiến người lớn phải lo lắng.
Sống đến tuổi này, có lúc cũng ham vui quá đà nên phóng túng bản thân, nhưng nhờ còn trẻ và giữ thói quen rèn luyện đều đặn hằng ngày, anh chưa từng cảm thấy cái gọi là ‘lực bất tòng tâm’.
Anh nhớ rõ, cái ‘bệnh yếu đuối’ này bắt đầu từ sau khi gặp Diệp Thanh Nghiêu. Ban đầu chỉ là mất ngủ không rõ nguyên nhân. Sau đó là nhức đầu, đau dạ dày, bài xích với việc bị phụ nữ khác chạm vào, thậm chí chỉ nhìn phụ nữ khác cũng khiến mắt anh đau đớn.
Là một người đàn ông, có một số việc anh cứ như bị ‘thiến tinh thần’, hoàn toàn không thể có hứng thú dù chỉ một chút với bất kỳ người phụ nữ nào khác.
Đến giờ Chu Túc vẫn không tìm ra được lời giải. Tại sao chỉ từ cái bóng lưng của cô, anh lại rơi vào một vòng luẩn quẩn kỳ lạ như vậy?
Rảnh thì nhớ cô, bận thì còn nhớ cô nhiều hơn, hầu hết thời gian cả ngày không dừng lại được, từng giây từng phút đều nghĩ đến cô, dù có ép bản thân ngừng lại cũng không thể ngừng được. Ngày nhớ đêm mong, dốc cạn tương tư.
Tất cả những sự khó chịu của anh đều có liên quan đến Diệp Thanh Nghiêu, thế nên sau khi từ nhà cũ về lại nhà họ Chu, Chu Túc hiếm khi chịu đọc sách, muốn tra cứu văn hóa Đạo giáo xem trong đó có ghi lại những thứ như bùa chú hay lời nguyền gì đó không.
Thư phòng nhà họ Chu lưu giữ sách từ cổ chí kim, từ thiên văn địa lý đến dã sử dị truyện, nhiều vô kể như biển lớn, mà bình thường Chu Túc chẳng buồn bước vào vì thấy nhàm chán tẻ nhạt.
Anh vùi mình trong thư phòng suốt ba ngày, không ăn không uống, thức khuya dậy sớm, khắp căn phòng nơi nào có thể đặt sách thì chắc chắn không còn chỗ đặt chân.
Lưu quản gia mỗi ngày đến ba lần, lần nào cũng là cảnh tượng này, trong lòng thầm cảm thán: hồi còn đi học cũng không thấy cậu chủ nghiêm túc thế này, không biết đang tìm kiếm cái gì.
Ông đứng ngoài cửa, sau lưng là người hầu bưng cơm trưa, dưới đất toàn là sách đã mở ra từng cuốn từng cuốn, gần như bày đến tận cửa, ông không thể bước vào, chỉ có thể nghiêng người nhìn vào bên trong, thấy Chu Túc vẫn đang lật sách.
Ba ngày nay anh không ăn uống gì, mỗi ngày chỉ chợp mắt vài tiếng, dù còn trẻ cũng khó mà chịu nổi, huống hồ gần đây thường hay nôn ra máu, cơ thể đã suy yếu, vậy mà anh vẫn không hề để tâm, người ngoài nhìn vào chỉ thấy anh bệnh sắp chết rồi.
“Cậu chủ, cậu ăn chút gì đi ạ.”
Chu Túc dựa vào ghế dài lật sách, xoay bút một cách lười biếng.
Thư phòng này thiết kế thông tầng và rộng lớn như một tòa cao ốc, anh mặc áo thun mỏng rộng rãi, nằm giữa hàng ngàn quyển sách Ánh nắng từ cửa sổ trên cao chiếu xuống xung quanh anh. Làm nổi bật sống mũi cao thẳng nhợt nhạt có nốt ruồi đỏ trông yêu mị.
Nghe thấy tiếng gọi, anh lười biếng nhấc mắt, trong mắt là sự lạnh lẽo rợn người.
“…Đem đi đi.” Giọng anh chậm rãi khàn khàn, mắt dài hơi nheo lại, anh nghiêng đầu tránh nắng, chìm vào bóng tối để tiếp tục đọc sách, tiếp tục kế hoạch điều tra của mình.
Trong một khoảnh khắc, Lưu quản gia thực sự cảm thấy cậu chủ nhà mình có đầy đủ tố chất để đi vào con đường tà đạo. Gương mặt ấy, đúng là của một kẻ phản diện trời sinh.
Ông bất giác rùng mình một cái, thầm nghĩ trong lòng may mà cậu chủ gặp được Diệp Thanh Nghiêu, mới khiến cậu ấy dừng lại trước ngưỡng cửa tội lỗi.
Nếu cứ tiếp tục như trước đây, rốt cuộc Chu Túc sẽ trở thành người như thế nào? Có khi nào thật sự sẽ trở thành một kẻ bại hoại đến tận cùng, vô đạo đức, vô nhân tính?
A Di Đà Phật.
Diệp đạo trưởng xuất hiện thật đúng lúc!
Kiếp nạn lần này, có lẽ là để độ hóa cậu chủ.
Độ hay không độ thì Chu Túc không biết. Nhưng đã ba ngày trôi qua không có tiến triển gì, ngược lại đọc được không ít sách triết lý và kinh thư Đạo giáo, cũng nhờ đó mà hiểu sâu hơn những điều Diệp Thanh Nghiêu tu luyện.
Ba ngày, đã ba ngày rồi anh không gặp cô.
Trong ba ngày đó anh không uống nước không ăn cơm, đến cả thuốc lá chỉ hút vài điếu. Chỉ vì không muốn lãng phí thời gian, muốn nhanh chóng tìm được câu trả lời, rồi cầm bằng chứng đó đi tìm Diệp Thanh Nghiêu. Chứng minh bản thân không hề hoảng loạn, chỉ là do cô phá rối mà thôi.
Nhưng đời không như ý, anh không tìm được thứ gì gọi là tà đạo bùa chú, nực cười là trong mỗi cuốn sách anh đọc, ở phần trống đều xuất hiện cùng một cái tên.
‘Diệp Thanh Nghiêu’
Cô ấy thật sự khiến anh rối tung cả lên!
Chu Túc bước ra khỏi thư phòng, tắm rửa sạch sẽ rồi trở về phòng, có mâm cơm trên bàn, chắc chắn là do Lưu quản gia cho người mang tới.
Dù đã ba ngày không ăn gì nhưng anh không thấy đói, liếc nhìn thân ảnh phản chiếu trong gương - đã gầy đi rõ rệt, hốc mắt trũng xuống sâu hơn.
Nếu cô thấy bộ dạng này của anh, liệu có lại mỉa mai anh yếu đuối không ?
Vì vậy dù không thấy thèm ăn nhưng Chu Túc cũng cố ăn chút gì đó.
Không rõ là do đã đói quá lâu hay trong lòng rối ren, thức ăn vừa ăn vào bụng thì dạ dày bắt đầu khó chịu.
Anh đặt đũa xuống rót trà, vừa cầm chén trà lên thì đột nhiên lại nhớ đến câu nói của Diệp Thanh Nghiêu.
“Chu tiên sinh xin biết rằng, chúng ta chỉ là bèo nước gặp nhau, không có bất kỳ sự ràng buộc nào cả.”
“Cho nên, xin Chu tiên sinh hãy giữ lý trí tỉnh táo.”
Dù đã ba ngày trôi qua, Chu Túc vẫn không muốn nhớ lại lúc đó anh đã vui mừng đến mức nào, rồi lại rơi xuống vực sâu ra sao, đã cố nén vị tanh ngọt nơi cổ họng để nghe trọn những lời ấy ra sao.
Rõ ràng những lời như vậy anh cũng từng nói với người phụ nữ khác, thậm chí còn cay nghiệt hơn, kiêu ngạo hơn, khinh thường hơn.
Lẽ ra anh không nên quan tâm mới đúng, nhưng tại sao anh lại để ý như vậy?
Tại sao anh lại trở thành những ‘người phụ nữ’ kia, bắt đầu trách móc cô, chất vấn cô, muốn rời xa cô nhưng lại không kìm được mà muốn đến gần cô hơn.
***
Nhà họ Chu là đại gia tộc nổi danh, mà đại gia tộc tất nhiên có những lợi thế riêng. Chẳng hạn như quy củ lập ra rất rõ ràng, điều lệ in sâu trong lòng, người trong nhà cũng vì thế mà luôn giữ khuôn phép, làm việc đâu ra đấy, rất ít khi khiến Lưu quản gia phải bận tâm. Phần lớn thời gian ông đều rảnh rỗi, việc thường làm nhất là giúp Chu Túc trông coi mấy con chim của anh.
Công tử ở Hoài Giang này ai cũng có sở thích riêng. Nuôi chim nuôi dế, chứ nuôi chó mèo thì hiếm. Thế nhưng nuôi chim và dế lại tốn kém hơn nhiều, đúng là một thú vui xa xỉ và phung phí.
Trong số đó thì Chu Túc là người nổi bật nhất. Anh thích chim, thích nhốt chim, còn thích huấn luyện chim.
Những con chim của anh đều là hàng quý hiếm. Khi vừa mới mang về, Chu Túc sẽ không nhốt chúng ngay mà buộc vào chân chúng một sợi chỉ mảnh.
Khi chim bay, anh sẽ ngồi lười biếng trên đài cao kéo sợi chỉ lại, chim sẽ lập tức bị giật ngược trở về, lặp đi lặp lại như thế cho đến khi chân chúng bị sợi chỉ cứa chảy máu.
Dù là súc sinh thì cũng sẽ vì sự đau đớn này mà không dám cất cánh bay nữa.
Lúc đó Chu Túc sẽ thờ ơ vứt sợi chỉ đi, nhưng con chim đã không dám động đậy nữa, hoàn toàn bị thuần phục.
Anh sẽ đem nhốt chim vào chiếc lồng vàng đã chuẩn bị sẵn, rồi thưởng thức vẻ mặt mờ mịt tủi thân của con chim trong lồng. Chưa được bao lâu anh đã ngáp ngắn ngáp dài, như thể việc ấy quá lãng phí thời gian và quá nhàm chán.
Lão Lưu ngắm chim, nghe tiếng chúng hót, khẽ mỉm cười.
Trước đây ông nào dám khuyên nhủ?
Chu Túc xưa nay lạnh lùng bạc tình, không thể chọc vào.
Nhưng đời là thế, nước chảy đá mòn, giờ thì Chu Túc chẳng còn thời gian giày vò lũ chim nữa. Bản thân anh như tượng đất qua sông, không giữ nổi chính mình còn bị người khác giày vò khổ sở.
Tâm trạng Lưu quản gia rất tốt, vui vẻ trêu đùa mấy con chim.
Bất chợt có người đến báo, Chu Túc gọi ông qua.
Lão Lưu "ừ" một tiếng, cười cười phủi sạch đồ cho chim ăn trong tay, cảm thán: “Chắc lại nghĩ ra cách mới để tự giày vò rồi đây.”
Không cần Diệp Thanh Nghiêu ra tay, Chu Túc đã tự khiến bản thân khốn đốn trước rồi.
Lão Lưu thật sự khâm phục Diệp Thanh Nghiêu. Thủ đoạn cao tay nhất chính là không cần dùng thủ đoạn nào cả.
Nếu sau này cô ấy thật sự bước vào cửa nhà họ Chu, e là Chu Túc sẽ bị thuần phục đến ngoan ngoãn.
Không, có lẽ không chỉ có Chu Túc, mà những người khác trong nhà họ Chu, từ trên xuống dưới, kể cả Chu lão gia - người khó đối phó nhất - có khi cũng phải khuất phục dưới tay cô
Lão Lưu đã quan sát rồi.
Diệp Thanh Nghiêu không phải người đơn giản.
Cười lắc đầu, Lão Lưu bước nhanh đi tới.
***
Sân trong viện của Chu Túc chẳng biết từ bao giờ đã mất đi sức sống. Lão Lưu nhớ nơi này từng có rất nhiều hoa nguyệt quế, trước kia mỗi lần đến đều thấy hoa đung đưa trong gió, trông rất đẹp và vui mắt.
Vì mẹ Chu Túc thích, nên ông cũng thường xuyên chăm sóc kỹ lưỡng. Thế mà giờ lại không thể lo nổi, hoa trong sân đều héo rũ, lá rụng đầy đất trông tiêu điều xơ xác, ngay cả những cây xanh ở góc tường cũng mang dáng vẻ ủ rũ.
Lão Lưu đi vào trong, đại sảnh không có ai, ông đi ra hậu viện.
Chu Túc nằm trên chiếc ghế xích đu dưới gốc cây, muốn ngủ trưa nhưng thực ra không ngủ được, trong tay còn đang lăn hai quả trứng gà.
[Trứng gà ?]
[Không lăn đá quý mã não nữa à ?]
Lão Lưu thấy lạ.
“Cậu chủ tìm tôi ?”
“Ừ.”
Cành cây khô lay động, lá úa vàng rơi đầy lên người anh lúc nào không hay. Gió từ bên ngoài thổi vào, như muốn cuốn sạch toàn bộ lá cây trong viện này.
“Đi tìm một đạo sĩ biết xem mệnh, đạo hạnh cao một chút.”
Lão Lưu sững lại: “Tìm đạo sĩ làm gì?”
“Trừ tà.”
Lão Lưu không hiểu: “Nhưng Diệp đạo trưởng không phải là đạo sĩ sao? Sao còn phải tìm người khác? Cô ấy đức cao vọng trọng chắc chắn trừ tà được.”
Chu Túc vẫn đang lăn trứng, hai quả trong tay là cặp thứ tám mươi rồi. Đây là cách anh cố ý luyện tập để bớt nhớ đến Diệp Thanh Nghiêu. Mỗi lần nhớ đến cô ấy, anh lại bóp nát một quả trứng. Thùng rác bên cạnh bốc mùi tanh hôi như nhắc nhở anh rằng chỉ trong vòng nửa tiếng mà anh đã nghĩ đến cô hàng chục lần.
Vì vậy mà giọng anh trầm xuống: “Tà tôi muốn trừ chính là cô ấy.”
Lão Lưu cảm thấy hoang mang. Tuy không hiểu nhưng không dám cãi lại, chỉ khẽ đáp “Vâng” rồi rời đi.
Chu Túc đã suy nghĩ kỹ, nếu tìm trong sách cũng không tìm được chứng cứ, thì chẳng thể chứng minh được cô đã làm gì với anh, nhưng chuyện đó là không thể. Rõ ràng anh đang có những thay đổi, không thể phủ nhận. Vậy nên chi bằng đi tìm một đạo sĩ đạo hạnh cao thâm để xem thử rốt cuộc Diệp Thanh Nghiêu đã làm gì anh.
“Bụp” một tiếng.
Lại vỡ thêm một quả trứng.
Sắc mặt Chu Túc lập tức trở nên khó coi, anh nhìn quả trứng vỡ nát trong lòng bàn tay, vẻ mặt đen lại.
[Lại không kiềm chế được mà nghĩ đến cô sao….]
***
Lão Lưu làm việc luôn nhanh nhẹn và đáng tin cậy, buổi chiều đã dẫn về một ông lão tóc bạc râu dài, phong thái tiên phong đạo cốt.
Ông mặc áo bào trắng, tay cầm phất trần trắng, đi đường không phát âm thanh. Điểm này giống hệt Diệp Thanh Nghiêu.
Lão đạo trưởng đứng trước mặt Chu Túc, mắt đối mắt, mỉm cười hiền hòa, bình tĩnh tự tin, như thể trong lòng đã nắm vô số đạo pháp, chính là dáng vẻ của một cao nhân đắc đạo.
Trông cũng có bản lĩnh, Chu Túc tạm hài lòng.
Lão Lưu mời lão đạo trưởng ngồi xuống, sai người pha trà, rồi nói:
“Ngài cứ trò chuyện trước, có gì cứ gọi tôi.”
Ra ngoài và không quên khép cửa lại. Cửa vừa khép, trong phòng chỉ còn lại Chu Túc và lão đạo trưởng.
Hơi trà lan tỏa, Chu Túc vừa thong thả vừa lười biếng lăn quả trứng luộc trên tay, hỏi:
“Đạo trưởng nói thử xem, tôi mời ông tới để làm gì?"
Lão đạo sĩ mỉm cười:
"Quản gia của ngài đã nói, ngài muốn trừ tà cho bản thân."
"Ừ."
“Ngài nhìn rất bình thường, không hề có dấu hiệu bị tà khí xâm nhập.”
Chu Túc cười khẩy, đúng như dự đoán, lại là một kẻ lừa bịp.
Toàn thân anh đầy vấn đề, làm gì có chỗ nào bình thường ?
“Ông không tin tôi sao?”
“Sao tôi phải tin ngài?”
Lão đạo sĩ lại hỏi:
“Gần đây thân thể ngài có cảm thấy khó chịu không?”
“Ừm.” Chu Túc nhíu mày, anh sắp hết kiên nhẫn rồi.
“Ngài đã đi bệnh viện khám chưa ?”
Tất nhiên là đã đi rồi. Cơ thể anh hoàn toàn khỏe mạnh, mọi chức năng đều hoạt động bình thường. Vậy thì chắc chắn là Diệp Thanh Nghiêu đang giở trò gì rồi.
“Đạo trưởng à” giọng điệu chậm rãi nhưng đầy nguy hiểm, Chu Túc cười lạnh, đổi tư thế nằm, giọng nói cũng trở nên không còn thiện chí:
“Tốt nhất là ông nên thể hiện bản lĩnh đi.”
Lão đạo sĩ không chút lo lắng, lấy ra một chiếc mai rùa được dùng để bói toán ra.
“Lão đạo xin múa rìu qua mắt thợ, vì tiên sinh gieo quẻ.”
Chu Túc giơ tay ra hiệu cho ông ta bắt đầu.
Lão đạo sĩ nhắm mắt lắc mai rùa, sau đó đặt vào bàn quẻ, lặp đi lặp lại sáu lần.
Chu Túc nhìn động tác ngày càng phức tạp của ông ta, từ thong thả chuyển sang căng thẳng, quả trứng trong tay suýt nữa lại bị bóp nát.
Anh không muốn thất thố trước mặt người ngoài, đành buông quả trứng xuống, nở nụ cười như không có gì xảy ra.
Quẻ gieo xong, lão đạo sĩ ngẩng đầu, ánh mắt sáng tỏ.
Khi ánh mắt hai người chạm nhau, Chu Túc có cảm giác như bị nhìn thấu tâm hồn.
"Tiên sinh dạo này khó ngủ, ăn uống kém, không có hứng thú, nghẹn uất ho ra máu, ngày đêm khắc khoải"
[Đúng hết.]
Lòng bàn tay Chu Túc toát mồ hôi, im lặng một lúc. Anh cố giữ bình tĩnh, giữ giọng thật đều:
“Sao nào, có phải có người yểm bùa tôi không?”
“Không phải.”
Lão đạo sĩ mỉm cười sâu xa, ý vị thâm thúy”
“Tiên sinh đúng là mắc bệnh thật, mà bệnh này thì bệnh viện không chữa được.”
“Bệnh gì?”
“Bệnh tương tư."
***
"Sau đó lão đạo sĩ đó thế nào rồi?"
Đây là đề tài sôi nổi nhất ở nhà họ Chu dạo gần đây.
Mấy ngày trước Lưu quản gia mời một đạo sĩ đến xem bói cho cậu chủ, cuối cùng cậu chủ nổi giận, dọa cho quản gia một trận.
Sau đó viện của cậu chủ đóng cửa hai ngày liền, không ai ra vào được.
“Tất nhiên là bị đuổi đi rồi!”
A Kim và A Ngân là hai chị em đã làm việc ở nhà họ Chu nhiều năm. Người chị A Kim phụ trách dọn dẹp viện của Chu Túc, cô em A Ngân thường chạy việc vặt cho Chu Túc.
Hai chị em bê khay cơm lên cho Chu Túc, nghe mấy dì trong bếp bàn chuyện, họ đều tính cách thật thà, chỉ cúi đầu không nói gì.
Bà dì béo thấy hai người, bèn ghé lại hỏi nhỏ:
“Hai đứa là người trong viện cậu chủ, gần đây cậu làm sao thế ? Nhìn có hơi lạ đấy.”
Quả là rắc rối. Họ đã hầu hạ Chu Túc mấy năm, sớm quen tính cách của anh. Trước đây dù có thay đổi thất thường thì cùng lắm là lúc hứng lên chơi ác thôi…
Gia quy của nhà họ Chu có một điều: ‘không được bàn tán bừa bãi về chủ nhân.’
Hai chị em cúi đầu thấp hơn nữa, người dì mập mạp tỏ vẻ chán chường, bĩu môi rồi ra hiệu cho họ mang cơm đi.
A Kim bê khay đồ ăn, A Ngân đi sau, cả hai đều im lặng và lo lắng.
Giờ thì không bị trêu chọc nữa, nhưng chỉ một ánh mắt liếc qua cũng khiến người ta như muốn ngừng thở.
Không biết từ khi nào, Chu Túc trở nên ngày càng u ám, khiến hai chị em vốn nhát gan càng thêm run rẩy mỗi lần bị anh dọa.
Dạo này không ai vào được viện của Chu Túc, nhưng vẫn phải mang cơm đều đặn, mỗi lần mang đến, hai chị em đều phải chịu một trận nổi giận.
Càng đến gần viện của Chu Túc, chân hai chị em càng cứng đờ, thấy sắp tới cửa rồi mà cả hai chỉ biết thở dài. Hôm qua mang cơm đến cũng bị chặn ngoài cửa, Chu Túc bị làm phiền, tức giận ném một quả trứng đập trúng cằm A Ngân, giờ vẫn còn bầm tím.
“Để chị gõ cửa cho.” A Kim đứng ngoài cửa, vẫn chưa dám bước tới.
A Ngân cũng lưỡng lự, “Hay… hay là để em.”
Nhưng chẳng ai động đậy, không ai muốn nhận cơn thịnh nộ của Chu Túc.
Đột nhiên, cánh cửa mở ra, hai chị em giật nảy người, vội vã cúi đầu.
Bước chân quen thuộc tiến lại gần, trên người phảng phất mùi rượu, giọng khàn vang lên trên đỉnh đầu, phù hợp với vẻ u uất gần đây: “Dạo này có ai tìm tôi không?”
Hai chị em sững lại rồi cùng lắc đầu.
Và là một khoảng im lặng khiến người ta ngột ngạt.
Tay A Kim cầm khay run lên, chỉ sợ Chu Túc không vui sẽ hất luôn bát canh nóng trong khay lên đầu cô.
Khi anh nổi giận, chuyện gì cũng có thể làm ra.
Nhưng lần này, anh không nổi giận.
Hai chị em nghe thấy một tiếng ‘chậc’ khẽ khàng.
Không biết có phải ảo giác không, A Ngân luôn cảm thấy tiếng ‘chậc’ ấy là dành cho mình, chứa đựng chút cay đắng và cô đơn, như thể đã sớm biết kết cục này.
“Có đồ ngọt không?”
Chu Túc nhớ A Ngân thường thích ăn đồ ngọt. Trước đây anh từng chê một người đàn ông mà ăn đồ ngọt làm gì ? Vậy mà bây giờ lại muốn ăn, vì trong lòng anh đã quá đắng rồi, đắng đến mức tê dại, đến cả ánh nắng gay gắt rọi lên người cũng trở nên xám xịt.
A Ngân hơi do dự: “Có thì có… nhưng sợ không hợp khẩu vị của cậu chủ.”
“Đưa đây.”
A Ngân vội móc ra một gói đường phèn được gói bằng túi nhựa trong suốt. Đồ ăn vặt tốn tiền, nhà nghèo không có tiền mua nhiều. Đường phèn là tốt nhất, thèm ăn thì ngậm một viên, vị ngọt kéo dài được khá lâu.
A Ngân có chút ngượng ngùng, rụt rè đưa ra.
Chu Túc cầm lên bóc ra, lấy mấy viên cho vào miệng một viên, những viên còn lại bỏ vô túi, trả lại phần còn dư cho A Ngân, “Cảm ơn.”
A Ngân sững sờ nhìn Chu Túc, sợ tới ngây người, lắp bắp: “Không…! Không cần đâu! Cậu chủ thích là tốt rồi!”
Một người kiêu ngạo như Chu Túc mà lại có ngày nói lời cảm ơn với người giúp việc, khiến người ta chấn động.
Hai chị em ngẩn ngơ nhìn bóng lưng ủ rũ của Chu Túc rời đi.
***
Cuối cùng cũng ra ngoài. Chu Túc cảm nhận được ánh mắt lén lút dò xét của đám người giúp việc, nhưng anh đã chẳng còn hứng thú để chỉnh đốn hay duy trì cái gọi là uy quyền nữa.
[Chẳng phải là do anh đã làm trò cười quá nhiều rồi sao ?]
Ra khỏi nhà họ Chu, Chu Túc đứng nhìn hai con đường trước mặt.
Chọn đường nào đây? Mà sẽ đi đâu chứ?
Đi uống rượu?
[Nhưng anh làm gì có tri kỷ thật sự? Toàn là mấy kẻ rượu chè nơi tiệc tùng, chỉ chờ xem anh làm trò cười.]
Đi ăn à?
[Dường như cũng chẳng còn khẩu vị. Thậm chí lại thấy nhớ bữa cháo và dưa muối ở Vân Đài quan hôm đó, dù không phải do Diệp Thanh Nghiêu nấu, Chu Túc cũng có thể tự lừa mình bỏ qua sự thật ấy.]
Hay là... tìm một cô gái nào đó để qua đêm cho xong?
[Không ổn, mới nghĩ thôi đã thấy buồn nôn.]
Xem ra lão đạo sĩ kia nói đúng, anh thật sự có tâm bệnh.
Trước khi bị anh đuổi đi, lời của lão đạo sĩ vẫn còn vang bên tai:
“Chu tiên sinh, trong muôn vàn cảm xúc của con người. Tình yêu là thứ phức tạp và khó nắm bắt nhất. Nó xuất hiện bất ngờ, đặc biệt, và khiến người ta không kịp trở tay.”
“Nhưng trái tim con người lại vô cùng thành thật, nó sẽ đập rộn ràng khi thấy người mình yêu thích. Nó cũng rất trung thành, không chịu nổi sự phản bội. Thế nên khi ngài đến gần ai đó mà nó không thích, trái tim cùng với cơ thể và suy nghĩ sẽ gửi đến ngài những cảnh báo đủ kiểu, có thể nhẹ cũng có thể nặng.”
“Nếu ngài cứ cố kháng cự, từ chối và phủ nhận, nhưng trái tim lại mãnh liệt muốn gần người kia, ngài nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra ? Chu tiên sinh? Nó sẽ phản kháng kịch liệt lại ngài đấy.”
Thảo nào cơ thể anh lại xuất hiện đủ loại khó chịu, và cái sự phản cảm với người những người phụ nữ khác mà không lý do.
Chu Túc chỉ muốn bật cười.
Còn sau đó thì sao?
Dĩ nhiên là anh đã phản bác lại bằng thái độ lạnh lùng nhất có thể. Vừa kìm nén cái ý nghĩ muốn bỏ chạy, vừa cố nở nụ cười nhạt để che đi khủng hoảng trong lòng.
“Nhảm nhí”
Lão đạo sĩ thì vẫn cười đầy ẩn ý: “Vậy thì cứ coi là tôi nói nhảm đi. Chúc Chu tiên sinh ‘vô ái thân khinh’ (không yêu đương, lòng thanh thản).”
‘Vô ái thân khinh.’
Âm thanh của chiếc bật lửa vang lên giữa màn mưa.
Chu Túc cúi đầu nhả một vòng khói, tự giễu: nghe thì hay đấy, nhưng nếu đã yêu, thì làm sao có thể thanh thản được nữa?
Cuối cùng, Chu Túc không đi uống rượu, cũng không ăn cơm, càng không tìm người bầu bạn, mà chỉ lặng lẽ đi bộ, mất một giờ để đến căn nhà cũ.
Lý do chọn đi bộ là để có cơ hội quay đầu bất cứ lúc nào, nếu đổi ý thì chỉ cần xoay người là xong.
Thế mà anh vẫn đến.
Không vướng bận điều gì, chỉ là muốn gặp cô.
Mới có năm ngày mà lại thấy dài như năm năm. Cánh cửa kia như cách biệt cả một đời.
Chu Túc bước vào trong, ban đầu còn giữ được vẻ bình thản, dần dần bước chân lại trở nên bối rối, nóng vội.
Lão đạo nói đúng, trái tim thật sự rất thành thật, Nó yêu ai, nó sẽ không chờ đợi để được gần gũi người đó.
[Vậy thì Diệp Thanh Nghiêu chính là tình yêu của anh sao? Là nơi trái tim anh hướng về ?]
Căn nhà đã cũ nhưng lại rộng rãi, quanh co khúc khủy, muốn tìm người cũng mất chút thời gian.
Chu Túc đến trước viện cô từng ở lần trước, không thấy người, chỉ có mấy bức tranh đặt trên bàn.
Mưa rơi lên cành lá, gió thổi lên một góc tranh, mùi mực lan tỏa, tranh vẽ cảnh hoa đào tháng ba, trùng hợp gặp cơn mưa tháng bảy, như cùng viết nên một khúc ca về tháng năm yên bình dài lâu.
Người như cô dù chẳng thấy bóng dáng, những nơi cô từng sống, bút từng dùng, bậc cửa từng tựa vào đều phảng phất nét dịu dàng như con người cô.
Chu Túc dừng lại một lúc, rồi quay người tiếp tục tìm.
Cơn mưa này đến thật đúng lúc, như khán giả cố ý đến xem náo nhiệt, nếu không sao lại mỗi lúc một lớn hơn?
Tựa như đang thúc giục anh nhanh đi tìm cô, nhanh hơn nữa.
Thế là Chu Túc bắt đầu chạy, tìm từng nơi một cách kỹ lưỡng.
Tính cách Chu Túc rất dễ mất kiên nhẫn, nhưng từ sau khi gặp Diệp Thanh Nghiêu lại trở nên nhẫn nại hơn, có lẽ vì anh luôn trong tình huống đi tìm cô, từ đầu đến giờ vẫn luôn là như vậy.
Cuối cùng ở cuối con đường nhỏ, Chu Túc nhìn thấy một bóng áo vàng nhạt.
Anh dừng bước, điều chỉnh nhịp thở, chờ đến khi cả người bình thường lại mới bước tới.
Nơi đây trồng đầy chuối xanh, nước mưa rửa sạch lá, một màu xanh mướt tươi sáng, càng tôn lên bộ Hán phục màu vàng nhạt dịu dàng của cô, đẹp đến mức thơ từ cũng không tả nổi.
Bước chân trên đường đá, từng bước rõ ràng, giữa tiếng mưa rào anh nghe được nhịp tim mình đập, xác nhận một vạn lần đó chính là cô.
Cuối con đường là đình giữa hồ, người trong đình cũng là người trong lòng anh.
Anh thấy Diệp Thanh Nghiêu ngồi nghiêng bên lan can đang nhắm mắt nghe mưa. Tay cô phe phẩy quạt tròn, tay áo rộng đung đưa theo gió, thoang thoảng mùi hương trầm. Là sự lưu luyến mà cả gió mưa cũng không thể mang đi.
Sự yên ổn trong lòng Chu Túc từng chút lan rộng, trở nên sâu sắc.
Nếu anh chấp nhận, thỏa hiệp, nhận thua, thừa nhận thì sao đây?
Diệp Thanh Nghiêu cảm thấy có người tới, chậm rãi mở mắt, nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của Chu Túc, không quá ngạc nhiên khi anh xuất hiện nơi đây.
“Chu tiên sinh đến rồi.”
“Ừ.”
“Có việc gì sao?”
“Có.”
“Mời nói.”
“Em biết đây là nơi nào không?” Chu Túc ngồi cạnh cô, nhìn cô.
Diệp Thanh Nghiêu lắc đầu.
“Nơi này là chỗ cha tôi tỏ tình với mẹ tôi. Mẹ tôi thích căn nhà này, sau khi kết hôn cha tôi tặng luôn cho mẹ tôi.”
Diệp Thanh Nghiêu mỉm cười: “Lệnh tôn thật lãng mạn.”
Cô cảm thấy hôm nay Chu Túc có gì đó khác lạ, anh nhìn cô chăm chú. Không phải ánh nhìn vô lễ, mà là cẩn thận từng chút một, như đang khắc ghi hình bóng cô vào tim bằng tất cả sự nghiêm túc.
Cô tạm gọi đó là sự dịu dàng, vốn là sở trường của Chu Túc, nhưng hôm nay lại mang một màu sắc khác, không phải sự dịu dàng giả vờ.
“Anh bị bệnh sao?” Diệp Thanh Dao hỏi.
Chu Túc nhướn mày cười, thì ra cô nhìn ra được, thì ra anh thể hiện rõ ràng đến thế.
“Ừ, bệnh không nhẹ đâu.”
“Vậy thì chữa sớm đi.”
“Thế nên tôi mới đến tìm em.”
Diệp Thanh Nghiêu đúng là biết y thuật. Nhưng khi nào thì anh biết chuyện này?
Tuy cô không phải người nhiệt tình, nhưng cũng không đến mức thấy bệnh không cứu.
“Tiên sinh thấy không khỏe ở đâu?”
Chu Túc không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Diệp Thanh Nghiêu cũng không gặng hỏi, tiếp tục phe phẩy quạt, hương trầm trên bàn lan vào tim anh, xoắn lấy rồi cột chặt lại.
[Phải rồi.]
[Anh thừa nhận.]
[Anh đã động lòng.]
[Không thể chối bỏ.]
“Diệp Thanh Nghiêu.”
“Ừ?”
“Tôi cũng muốn tặng em một căn nhà, ở Hoài Giang này em thích nơi nào? Dù là nhà lớn Chu gia cũng được.”
