Áp Chế Lãng Mạn - Cẩn Dư

Chương 32: Để em mỗi ngày đều nhớ đến anh.



[Bị nhìn ra thì sao chứ? Vui vẻ là gì? Là mùi vị gì? Là cảm giác như thế nào?]

Diệp Thanh Nghiêu cảm thấy mơ hồ.

Từ khi hiểu chuyện, từ khi biết thân thế của mình có ý nghĩa gì, cô và chữ ‘vui vẻ’ vĩnh viễn như hai người xa lạ.

Không biết từ lúc nào, cảm xúc mang tên ‘vui vẻ’ đã biến mất khỏi cô. Diệp Thanh Nghiêu chưa từng thật sự cảm nhận được nó, dù khi Tư Minh Yến còn bên cạnh, cô cũng không thật sự hiểu rõ, chỉ cảm thấy có anh bên cạnh thì cô rất yên tâm.

Cô cũng đã quen rồi, bao năm qua đều sống nhạt nhòa như vậy.

Diệp Thanh Nghiêu ngước mắt nhìn trời, cơn mưa này không biết là cơn thứ bao nhiêu trong năm nay. Cô khẽ nghiêng chiếc ô, mưa rơi xoay xoay thành vòng, rơi vào mắt và tóc cô.

Thật ra, cô cũng chẳng để tâm làm gì.

“Lớn thế rồi còn nghịch nước mưa.”

Giọng Chu Túc vang lên từ bên cạnh. Diệp Thanh Nghiêu khẽ mỉm cười, chỉnh lại ô:

“Đi thôi.”

“Em còn chưa nói là phải dỗ em thế nào đây?” Chu Túc đẩy xe lăn theo phía sau.

“Cảm ơn Chu tiên sinh nhưng không cần đâu.”

Đi đến một vũng nước nhỏ đọng lại, vài ba vũng xếp hàng bên nhau, cỏ dại ven đường đọng nước mưa, Diệp Thanh Nghiêu nhấc tà áo sườn xám nhẹ nhàng bước qua. Nhưng ánh mắt Chu Túc tinh tường, vẫn nhìn thấy sườn xám cô dính mấy giọt nước bẩn. Anh hỏi A Ngân:

“Sao con đường này lại lồi lõm như vậy?”

A Ngân ở nhà họ Chu đã lâu, nhưng chưa từng tới nhà cũ này nên không biết rõ, nhưng Chu Túc đã hỏi thì không thể không trả lời. Nghĩ một lúc rồi đáp:

“Cậu chủ cũng biết thời tiết Hoài Giang chúng ta là mưa nhiều gió lớn. Nhà cũ này đã lâu năm, trải qua bao năm tháng thì mang theo dấu tích của thời gian. Có lẽ đây chính là cái mà người xưa nói ‘nước nhỏ giọt cũng xuyên đá’.”

Diệp Thanh Nghiêu nghe A Ngân giải thích, khẽ cong môi, nhìn anh ta một cái đầy thâm ý. Chính ánh nhìn đó khiến Chu Túc thấy nghẹn lại.

Anh liếc nhìn A Ngân, ánh mắt trở lạnh. Trước đây anh không để ý giờ mới thấy tên trợ lý này cũng có một gương mặt thanh tú.

Anh lặng lẽ dịch chuyển xe lăn, chắn tầm mắt Diệp Thanh Nghiêu đang nhìn tới, rồi lén lút nhìn lại, phát hiện ánh mắt cô đã sớm dời đi rồi.

Anh đúng là đã nghĩ nhiều.

Diệp Thanh Nghiêu sẽ nhìn núi, nhìn sông, nhìn trời, nhìn mưa. Duy nhất là không bao giờ nhìn một người quá lâu.

Ánh mắt cô dừng lại trên một người rất hiếm khi vượt quá một phút.

Chu Túc bỗng thấy điều này miễn cưỡng cũng có thể xem là điểm tốt. Sau này, chỉ cần dạy cô nhìn anh nhiều hơn là được.

“Bảo người ta san phẳng con đường này đi.” Kẻo sau này cô không cẩn thận lại giẫm phải.

A Ngân vội vàng đáp “vâng”.

Họ tiếp tục đi về phía trước, suốt quãng đường không có mấy lời trò chuyện.

Diệp Thanh Nghiêu không nói nhiều, Chu Túc cũng im lặng.

Tất nhiên trước đây anh vốn không phải kiểu người án binh bất động như thế này. Nếu gặp chuyện hứng thú sẽ buông vài lời trêu ghẹo rồi con cá sẽ tự mắc câu.

 

 

Nhưng đối mặt với Diệp Thanh Nghiêu thì những lời ong bướm mà anh từng dùng lại không dám thốt ra. Không phải vì sợ hãi mà vì cảm thấy quá th* t*c, không xứng với cô, lại còn khiến bản thân trở nên tầm thường trong mắt cô.

Nhưng cứ đi mãi trong yên lặng như vậy cũng không được, ngoài tiếng mưa chỉ còn lại những khúc quanh trong viện, cho dù thân hình cô uyển chuyển rất có sức hấp dẫn nhưng Chu Túc không cam lòng khi quãng thời gian quý giá bên nhau lại không có tiến triển gì mang tính đột phá như vậy.

“Này.”

Giọng anh vốn luôn mang vẻ lười nhác, hoà vào tiếng mưa lại có chút khàn khàn đầy hấp dẫn.

Diệp Thanh Nghiêu cụp nhẹ đôi mắt phượng, liếc nhìn anh một cái, ánh mắt nhẹ nhàng thản nhiên không mang theo cảm xúc gì nhưng vạn vật như nghiêng lòng trước cô, đến cả ánh sáng lờ mờ trong thời tiết ẩm ướt này cũng cam lòng làm nền, phủ lên cô một bộ lọc tự nhiên, tạo nên hình ảnh mỹ nhân trong mưa đẹp như tranh vẽ.

Chu Túc ngẩn người hai giây.

Sao cô ấy cứ có bản lĩnh như vậy? Chỉ tùy tiện nhìn một cái. Lạnh lùng và dịu dàng chia đều, đẹp đến mức muốn cướp mất sinh mạng người ta.

Chu Túc ho nhẹ, quay đầu đi chỗ khác, nói chuyện một cách tùy ý: “Em đến sớm thế này đã ăn sáng chưa?”

Tiếng nói run nhẹ vì tiếng mưa khiến Chu Túc cảm thấy rất mất mặt, lại thấy câu hỏi này thật nhạt nhẽo.

Diệp Thanh Nghiêu nói: “Ăn rồi.”

“Ăn gì thế?”

“A Kim mua cho ít hoành thánh nhỏ, không ngon bằng lần trước anh đưa tới.”

Chu Túc khẽ nhướng mày tỏ vẻ ngạc nhiên, lập tức vẫy tay gọi A Ngân lại gần: “Đi mua bữa sáng lần trước ở sông Đường đi.”

“Không cần đâu.” Diệp Thanh Nghiêu mỉm cười nhạt: “Thứ mình thích nên để lại một chút để nhớ nhung.”

Nói cũng phải, nếu một lần ăn hết, thì lại dễ ngán, sau này sẽ chẳng còn hứng thú nữa.

Chu Túc không ngờ cô lại thích, điều đó thật tốt. Trong lòng nổi lên cảm giác sung sướng vô cùng. Sau này anh sẽ bảo A Ngân mỗi ngày mua một món mang đến cho cô.

 

 

Không, anh phải tự đi mua, rồi mỗi ngày đều mang đến, để cô mỗi ngày đều được ăn, mỗi ngày đều nhớ đến anh.

 

“Em còn thích gì nữa?”

Bước vào hành lang, Diệp Thanh Nghiêu nghiêng chiếc ô giấy dầu trước người.

Từng bước đi, giọt nước trên ô theo cô cả đoạn đường, cùng hòa vào sự se lạnh.

 

 

Lời của Chu Túc khiến cô hơi thất thần.

 

[Thích sao?] Ngoài cảm xúc trong lòng, dường như cô cũng không thực sự thích điều gì.

[Viết chữ, vẽ tranh ư?] Đó chỉ là thói quen từ nhỏ tới lớn, không thể gọi là thích được.

[ Hay là trồng hoa, câu cá?] Đó là gia vị cho cuộc sống, cũng không phải thích.

[Chẳng lẽ là làm đạo sĩ?] Cũng không đúng, cô là đạo sĩ từ nhỏ, chẳng thể nói là thích hay ghét. Nó giống như một công việc, giống như bác sĩ, giáo viên, công nhân vậy.

 

“Không có.” Cô thờ ơ đáp.

Chu Túc nghi hoặc cười: “Không có?”

 

 

“Ừ.” Đúng vậy, không có. Diệp Thanh Nghiêu rất chắc chắn.

 

“Em không có người mình thích sao?” Khi hỏi câu này, trái tim Chu Túc căng lên. Rõ ràng biết cô có chồng, có con, nhưng vẫn mặt dày mà hỏi.

Chỉ là đang đánh cược.

 

 

Lỡ như… lỡ như cô gả cho Trần Mộ chỉ vì anh ta lớn tuổi, có thể chăm sóc cô, dù sao con gái khi còn nhỏ rất dễ bị kiểu đàn ông chững chạc hấp dẫn. Mà thực ra, chuyện đó hoàn toàn không liên quan đến tình yêu thì sao?

"Người mà mình từng thích sao?" Tất nhiên là đã từng có.

Mặc dù hiểu ra hơi muộn, nhưng cuối cùng vẫn là đã hiểu. Tuy nhiên đối với chủ đề đặc biệt này, Diệp Thanh Nghiêu lại không muốn trả lời.

 

“Chu tiên sinh không cần phải gượng ép tìm chuyện để nói đâu.”

[Bị nhìn thấu rồi.]

Nhưng Diệp Thanh Nghiêu cũng không phủ nhận câu hỏi vừa rồi, mà cũng không khẳng định, khiến Chu Túc không đoán được trong lòng cô rốt cuộc có ai không.

Lần đầu tiên anh cảm thấy bứt rứt, rất muốn hỏi cho ra lẽ, nhưng làm vậy thì mất mặt quá, lại còn khiến người ta thấy phiền.

Chu Túc không định làm chuyện như vậy, nên quãng đường sau đó, cả hai đều im lặng.

Anh không nói, Diệp Thanh Nghiêu đương nhiên cũng không chủ động.

Chu Túc cảm thấy ngột ngạt, lâu lâu lại chỉnh tư thế trong xe lăn, tay mân mê hạt đào, tâm trạng bồn chồn không yên.

Cảm xúc của anh bị A Ngân chú ý đến.

Là một trợ lý thân cận đủ tiêu chuẩn, đoán tâm trạng cậu chủ là việc A Ngân phải làm mỗi ngày.

Lúc này Chu Túc chắc là rất muốn nói chuyện với Diệp Thanh Nghiêu, nhưng lại không muốn hạ mình trước thế nên mới tự làm mình bực bội.

A Ngân nhìn thấy những dòng chữ hành thư(*)trên bức tường trắng bên trái, bèn mạnh dạn hỏi:

“Chữ viết trên tường này thật đẹp, cậu chủ thấy sao ạ?”

(*hành thư là một phong cách viết chữ Hán, phát triển từ thảo thư)

Chu Túc mất kiên nhẫn liếc nhìn qua, vừa nãy mải bực mình nên không để ý đến bức tường trắng này đã được viết đầy kinh văn bằng hành thư.

Chữ mực đen trên nền tường trắng, đúng là mang khí chất thư hương môn đệ (gia đình có truyền thống học hành).

Chữ viết bằng bút lông, như còn có thể ngửi thấy mùi mực, nét chữ như mây trôi nước chảy, nhưng có hơi cố ý và thiếu tự nhiên.

[Không lẽ dạo gần đây sống thoải mái quá nên tay nghề thư pháp đi xuống rồi?]

[Nhưng con gái thì không chịu được lời chê bai quá thẳng thắn, phải dỗ thôi.]

Chu Túc hắng giọng, nở nụ cười:

“Diệp Thanh Nghiêu, nét chữ của em có sự điều tiết rất tốt, giãn cách hợp lý, rất đẹp đó.”

Diệp Thanh Nghiêu thản nhiên đáp:

“Là thầy dạy thư pháp viết đấy.”

Chu Túc: “......”

A Ngân lập tức cúi đầu.

Đi tiếp về phía trước vẫn là tường trắng, nhưng lần này không có chữ nữa, mà là những bông hoa tú cầu to và bắt mắt, trông cũng khá sống động. Tuy không bằng bức “Cẩm Tú Hoài Giang” lần trước của cô, nhưng cũng có chút linh khí.

“Bức tranh này không tồi, hình thần đều có, tinh xảo thanh nhã, giống như em vậy. Lúc em vẽ sao không gọi người đến báo cho tôi biết, tôi có thể qua trò chuyện với em, giúp em giải khuây.”

“Bức tranh này là do một sư phụ khác vẽ.” Diệp Thanh Nghiêu đáp lại với vẻ mặt đặc biệt bình thản.

……

Chu Túc nghiến chặt răng, nụ cười trên mặt cứng đờ.

Mẹ kiếp!!

[Khen không trúng chỗ rồi.]

Anh lại im lặng không còn hứng thú nói chuyện nữa.

A Ngân có chút đồng cảm với anh, hiếm khi một người đàn ông như anh bỏ công sức ra lấy lòng một cô gái, vậy mà lại gặp phải thất bại thê thảm thế này.

Vì thế, khi họ đến bức tường vẽ một bức thủy mặc. Cảnh rừng chuối dưới mưa, dù Chu Túc cảm thấy kinh ngạc trước vẻ đẹp đó. Nhưng lần này đã rút ra bài học từ hai lần trước, anh đánh giá một cách cực kỳ sắc bén và cay nghiệt:

“Cái quái gì đây? Xanh lè xanh lét.” [Thực ra màu xanh rất nổi bật, còn tươi mới bắt mắt hơn cả hoa tú cầu ban nãy.]

“Tối om lại còn mưa, làm cái cảnh u ám thế này làm gì?” [Thật ra khung cảnh đó là màn mưa lúc hoàng hôn, không giống tranh mà như hiện thực trước mắt.]

Chu Túc càng nói càng cảm thấy có gì đó sai sai.

Bức này dường như mới là...

“Tôi vẽ đấy.” Diệp Thanh Nghiêu cầm ô đứng trước bức tranh, lông mày nhạt màu, sắc mặt không rõ là vui hay buồn.

Chu Túc: “......”

Anh bỗng nhiên ho khan, càng lúc càng dữ dội.

Lúc đầu Diệp Thanh Nghiêu chỉ thản nhiên nhìn, không mảy may quan tâm. Cho đến khi Chu Túc ho đến còng cả lưng, có vẻ khó thở, cô mới khẽ nhíu mày, hạ mình đi đến, đưa tay về phía anh chuẩn bị bắt mạch xem thử.

Chu Túc cảm nhận được cô đang tiến lại gần, cho đến khi hít thở được mùi đàn hương quen thuộc. Cô từ từ cúi người, đầu ngón tay đặt lên cổ tay anh.Chu Túc cuối cùng cũng tìm được cơ hội để cài trâm ngọc giấu trong ngực vào búi tóc cô.

Anh nhanh tay lấy trâm ngọc trong túi ra, một phát cắm thẳng lên búi tóc nghiêng nghiêng của cô.

Cơn ho chỉ là giả vờ, chỉ để tìm một cơ hội làm cô nguôi giận và cho anh một cái cớ để xuống nước.

Diệp Thanh Dao ngẩng đầu lên, đôi mắt trong trẻo như sóng nước.

Nhìn gần như thế này, Chu Túc không tự chủ được mà nín thở ngắm nhìn, giọng nói trầm thấp dịu dàng đến mức chính anh cũng không thể tin nổi:

“Chẳng trách tôi thấy bức tranh này là đẹp nhất, miệng chê xấu mà thấy lương tâm cắn rứt lắm.”

“Trâm này tặng em, đừng giận nữa.”

Một bên mặt nghiêng, mưa trên xà nhà như rèm châu đung đưa phát ra tiếng kêu rả rích. Gió nhẹ thổi qua, cây cối ven đường trong viện khẽ lay động.

Thời gian bỗng như dài thêm ở giây phút ấy, vẻ đẹp của Diệp Thanh Nghiêu đủ để Chu Túc rót vào chén, nhấm nháp năm lần bảy lượt.

Khoảnh khắc yên bình hiếm có, tâm trạng Chu Túc rất tốt, nhưng anh không hề biết chờ đợi phía trước là cơn giông tố đang đến.

Ông nội của anh , Chu lão gia nói một là một hai là hai của nhà họ Chu - Chu Lâm Ngự đã trở về nhà lớn Chu gia giữa tiếng hò reo rầm rộ.

Theo lịch trình thì phải hai ngày nữa mới đến. Nên sự xuất hiện đột ngột của ông khiến cả Lưu quản gia cũng trở tay không kịp. Sau khi chào đón ông cụ vào nhà, lão Lưu lập tức sai người đến nhà cũ tìm Chu Túc.

Bầu trời của nhà họ Chu, vì sự trở về của Chu Lâm Ngự, bỗng bị bao phủ bởi mây đen và âm u.

So với Chu Túc, ông cụ này càng khó hầu hạ hơn.

Chu Túc tuy ngang ngạnh, nhưng lại chẳng để tâm đến nhiều chuyện, ba hôm hai bữa không ở nhà, nên người hầu trong nhà cũng sống thoải mái.

Còn ông cụ thì khác hoàn toàn.

Chu Lâm Ngự nay đã bảy mươi, là người lớn lên từ chế độ xã hội cũ, một trưởng tộc phong kiến chính hiệu, xuất thân danh gia vọng tộc, từ nhỏ đã bị gò bó bởi những quy tắc cũ kỹ lạc hậu trong các gia đình quyền quý ngày xưa.

Ông cực kỳ coi trọng lễ nghi, bảo thủ đến mức cực đoan.

Ví dụ như không cho phép ai gây ra tiếng động khi đi lại, nói chuyện cũng phải nhỏ nhẹ, từng động tác như dâng trà rót nước đều phải chính xác từng ly từng tí, không được sai sót.

Khi ông có mặt trong nhà, nơi đó chẳng khác gì một ngôi mộ nặng nề. Không tiếng động, không có tiếng nói cười, càng không có sinh khí.

Mọi người làm việc như cái máy, lặp đi lặp lại, chẳng khác nào những con rối vô hồn. Nếu không vì lương cao thì e là chẳng ai có thể chịu đựng được lâu.

Giờ đây ông già cổ hủ quái đản ấy đã trở lại, cả nhà đều căng như dây đàn.

Trong đại sảnh Chu Lâm Ngự ngồi ở ghế chính, hai tay đặt trên gậy, mắt hơi rủ xuống như đang trầm tư.

Phía bên cạnh là Chu Lễ, những người phía dưới đứng thành hai bên trái phải, không ai dám thở mạnh.

Tuy tuổi đã cao nhưng Chu Lâm Ngự không hề lẩm cẩm như những ông lão khác, ông vẫn điềm đạm và trầm ổn như thuở còn trẻ, quyết đoán và lạnh lùng.

“Chu Túc đâu?”, giọng khàn khàn nhưng đầy nội lực, ẩn chứa sự uy nghiêm.

Lão Lưu lập tức đáp: “Đã cho người đi mời rồi ạ.”

Chu Lâm Ngự bỗng nhiên bật cười, khiến Chu Lễ thấy cổ họng nghẹn lại, cảm giác rợn người.

“Bên chỗ Diệp Thanh Nghiêu thì sao?”

Lão Lưu trong lòng chột dạ, tim đánh ‘thịch’ một cái, lão gia này thật nhanh nhạy thông tin, chẳng lẽ ngay cả chuyện cậu chủ ngã xuống nước bị hỏng hai chân cũng biết rồi sao?

......

Chu lão gia cầm tách trà thổi nhẹ, rõ ràng là đang cười, nhưng hoàn toàn không thấy chút ý cười nào, nhấp một ngụm trà rồi tiện tay đặt chén xuống bàn, lại cụp mắt xuống, giọng già nua khàn khàn và trầm lắng:

“Chẳng phải đã hủy hôn rồi sao?”

Lão Lưu cười trừ:

“Cậu chủ dường như hiện tại rất thích Diệp đạo trưởng, hình như không muốn hủy hôn nữa.”

“Hôn nhân đâu phải trò đùa con nít, muốn hủy là hủy, muốn không hủy là không hủy.”

“Ý của lão gia là...”

“Nếu Chu Túc không muốn cưới Diệp Thanh Nghiêu thì là do Diệp Thanh Nghiêu không có phúc. Nhưng cô ấy đã đính ước với nhà họ Chu, thì có chết cũng phải là ma nhà họ Chu, hôn sự này không phải trò chơi nói hủy là hủy được.”

Lão Lưu nghe mà lạnh cả sống lưng, gần đây sự thay đổi của Chu Túc ông nhìn thấy rất rõ, bộ dạng đó rõ ràng là muốn cưới Diệp Thanh Nghiêu, nhưng nghe ý của lão gia thì...

“Tôi... không hiểu lắm...”

Chu Lâm Ngự cười lạnh lùng:

“Chu Lễ chẳng phải vẫn chưa cưới à?”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...