Khi tin tức Chu Lâm Ngự trở về được đưa tới nhà cũ, thì Chu Túc đã cùng Diệp Thanh Nghiêu đi dạo xong một vòng quanh khu vườn mới được tu sửa. Anh cũng không vội quay về, còn định tiện đường đưa cô về phòng, nếu thời gian cho phép thì muốn ở lại ăn cùng cô một bữa.
Lão gia nhà họ Chu tính tình tuy có phần cổ quái, nhưng trước giờ vẫn luôn để anh tự do làm theo ý mình. Chu Túc vì thế chưa bao giờ cảm thấy ông nội là người khó sống chung.
Trong ấn tượng của anh, ông luôn là người dễ nói chuyện.
Mà ông là người trọng quy củ như thế, chắc chắn sẽ thích một cô gái như Diệp Thanh Nghiêu.
Chu Túc nghĩ xa hơn người khác, trong lòng đã sớm mường tượng ra cuộc sống sau khi Diệp Thanh Nghiêu gả vào nhà họ Chu.
Anh không vội, nhưng có người thì rõ ràng đang sốt ruột.
Diệp Thanh Nghiêu tinh ý nhận ra người mà nhà họ Chu cử đến đang cau chặt mày, mấy lần muốn mở miệng nhưng lại thôi, rõ là vừa sợ đắc tội Chu Túc, vừa lo nếu về trễ sẽ khiến lão gia phật ý. Nhìn y chẳng khác gì con kiến bò trên chảo nóng.
Ánh mắt Diệp Thanh Nghiêu khẽ lướt sang Chu Túc. Anh đang không biết nghĩ gì, nghiêng người dựa nhẹ, thong dong xoay hạt hồ đào, trên môi là một nụ cười nhàn nhạt.
“Chu tiên sinh còn chưa về sao?”
Chu Túc hơi khựng lại, rồi mới nghiêng đầu nhìn cô.
Anh muốn hỏi: “Em đang mong tôi đi lắm đúng không?”, nhưng nghĩ đến việc có lẽ sẽ nhận được câu trả lời khiến lòng nguội lạnh, nên thôi, không tự chuốc lấy bẽ bàng.
“Đi chứ.” Anh nói, nhưng ánh mắt thì vẫn dừng nơi cô, như có như không lướt qua gương mặt dịu dàng kia. Khi bắt gặp cây trâm cài trong tóc cô, tâm trạng anh bất chợt tốt lên. Dù có bị đuổi, cũng không đến nỗi ngột ngạt như trước, vì ít ra, cô đã nhận lấy cây trâm đó, phải không?
Hai tiếng đồng hồ rong ruổi, cuối cùng cũng đợi được cơn mưa tạnh bớt. Sân trong nhà cổ yên tĩnh sâu thẳm, cửa tròn tường trắng, cô đứng đó dưới mái ngói xanh, tà áo dài ôm sát cơ thể, vải lụa như biển xanh dập dờn họa tiết gợn nước ở gấu váy, cổ chân nhỏ nhắn thanh tú. Thân hình mềm mại uyển chuyển như nhành liễu, vừa tô điểm rực rỡ cho khung cảnh mùa hè chói chang, lại vừa khuấy động trái tim vốn đã không yên ổn, ngày một nóng rẫy và rối loạn của anh.
Chu Túc đắm chìm trong vẻ đẹp của cô đến độ A Ngân cũng chẳng dám đến gần làm phiền. Nhưng lão gia họ Chu thì lại không phải người dễ đợi, còn chưa về đến nhà, A Ngân đã bắt đầu run cầm cập vì căng thẳng.
Diệp Thanh Nghiêu nhìn ra được sự bồn chồn trong mắt họ, e rằng vị lão gia đó thật sự có uy nghiêm khiến người ta không dám thở mạnh.
“A Ngân, đưa tiên sinh của cậu về đi.”
Diệp Thanh Nghiêu vừa dứt lời, A Ngân như được đại xá, lập tức đẩy xe lăn của Chu Túc rời đi, dù sao đây cũng là mệnh lệnh của Diệp đạo trưởng.
Mấy ngày nay, cậu ta đã hiểu rõ một điều: tiên sinh có thể không nghe bất kỳ ai, nhưng lời của Diệp đạo trưởng thì phải nghe. Bởi giờ đây, cô là người duy nhất có thể ảnh hưởng đến tiên sinh.
Quả nhiên, Diệp Thanh Nghiêu tự ý ra lệnh mà Chu Túc chẳng hề nổi giận, ngược lại còn nở nụ cười đầy hứng thú.
Anh có chút thích, thích cảm giác cô bước vào thế giới riêng của mình một cách thẳng thắn, tham gia vào chuyện của anh, thậm chí dùng cả những "đặc quyền" vốn chỉ anh mới có, ví như tùy ý sai bảo người bên cạnh anh. Điều đó khiến Chu Túc cảm thấy họ thật gần gũi.
Khi xe lăn được đẩy ra xa vài bước, Chu Túc bỗng bảo dừng lại, rồi điều khiển quay đầu lại, dừng trước mặt Diệp Thanh Nghiêu. Anh nhìn cô, môi hơi cong, như có như không mà cười, chợt nói:
“Gặp ông nội xong, tôi sẽ quay lại thăm em.”
Diệp Thanh Nghiêu hơi sững người.
Lời này, nghe chẳng khác gì lời tạm biệt của một chàng trai đang lưu luyến cô gái mình thích, một chút không nỡ, một chút lo sợ cô không vui, nên cố ý quay lại trấn an, cố ý hứa hẹn sẽ còn gặp lại. Nhưng... tại sao anh lại nói điều đó với cô?
Chưa kịp để cô trả lời, Chu Túc đã vui vẻ tự đẩy xe đi tiếp. Lần này anh không để A Ngân chạm vào, vì không muốn tỏ ra yếu ớt trước mặt Diệp Thanh Nghiêu.
Tâm trạng dễ chịu đó theo anh suốt dọc đường về nhà họ Chu, thậm chí khi chạm phải bầu không khí ngột ngạt, căng thẳng nơi ấy, anh cũng chẳng quá bận lòng.
Anh đã quen rồi, hễ lão gia có mặt, cả căn nhà như bị bóp nghẹt trong im lặng, mọi người đều như đang nín thở, chẳng ai dám thở mạnh.
Chu Túc lớn lên trong kiểu “thả cho tự do”, muốn gì cũng được, thích gì cũng chẳng ai cản.
Với người khác, lão gia họ Chu là nhân vật nghiêm khắc khó gần. Nhưng trong mắt Chu Túc, ông lại là một ông già tương đối dễ chịu, ít nhất anh từng nghĩ như vậy.
Thế nhưng, trước khi bước vào chính sảnh, Chu Túc chợt nhớ ra một chuyện.
Đôi chân của anh.
Ông nội tuy đối với anh có phần bao dung, nhưng đối với người ngoài lại luôn lạnh lùng tàn nhẫn, điều này Chu Túc hiểu rõ hơn ai hết. Nếu để ông biết chân anh thành ra như vậy, mà chuyện này ít nhiều lại liên quan đến Diệp Thanh Nghiêu, chắc chắn ông sẽ không vui, thậm chí có thể không ưa gì cô.
“Này, lát nữa vào trong, chuyện gì không nên nói thì đừng nói. Chân tôi là do tôi uống say rồi ngã xuống hồ, hoàn toàn không liên quan tới bất kỳ ai khác, nghe rõ chưa?”
Giọng điệu của Chu Túc lạnh lùng và nghiêm khắc, khiến A Ngân lập tức răm rắp nghe theo, trong lòng càng thêm kính sợ Diệp Thanh Nghiêu. Xem ra cậu chủ thực sự để tâm rồi, đã suy nghĩ chu toàn đến mức này, ra sức bảo vệ một người, cũng có nghĩa là Diệp đạo trưởng với anh quan trọng đến mức nào.
“Đi thôi, tới xem ông già kia nào.”
A Ngân thì chẳng thể nào nhẹ nhàng thong dong như Chu Túc được, toàn thân căng cứng, bước thấp bước cao theo sau chiếc xe lăn.
**
Đến lúc Chu Lâm Ngự uống xong ly trà thứ năm trong ngày, cuối cùng mới nghe thấy giọng nói lười nhác, chẳng mấy đứng đắn của Chu Túc vang lên:
“Ông về mà cũng không báo trước một tiếng à?”
Cách nói chuyện giữa hai ông cháu xưa giờ vẫn thế. Chu Túc chưa từng giữ lễ nghĩa gì trước mặt ông nội, mà trong cả nhà họ Chu, chỉ có mình anh mới có được đặc quyền ấy , thứ được Chu Lâm Ngự dung túng một cách vô điều kiện.
Chu Lâm Ngự ngẩng lên, thấy Chu Túc ngồi xe lăn tiến lại gần.
Đã mấy hôm không gặp, trông thằng bé gầy đi trông thấy, làn da trắng nhợt đến đáng lo, cả người phủ một lớp bệnh khí mỏng mảnh. Nhưng tâm trạng thì có vẻ không tệ, hẳn là vừa từ chỗ cô gái kia trở về, lòng đang khoái chí lắm.
Chu Lâm Ngự hừ khẽ, đặt chén trà xuống, đôi mắt già nua lặng lẽ đánh giá cháu trai.
Chu Túc chẳng chút e dè, chỉ cười thản nhiên để mặc ông quan sát:
“Còn định đi nữa không?”
Ông nội năm ngoái vừa khởi hành chuyến du ngoạn, nói là tuổi già rồi phải tranh thủ lúc còn sống mà ngắm non xanh nước biếc. Thế là tự mình vác túi lên đường chu du thiên hạ.
Mà làm cháu như Chu Túc thì rõ là chẳng ra gì, suốt một năm qua, không thăm, không gọi, không gửi một bức thư nào.
Vì thế, Chu Lâm Ngự càng thấy tò mò, không hiểu cô gái tên Diệp Thanh Nghiêu rốt cuộc có bản lĩnh gì, mà khiến đứa cháu lạnh lùng đến mức chẳng buồn quan tâm cả ông nội ruột của mình nay lại thay đổi rõ rệt đến vậy.
Tạm gác chuyện khác sang bên, Chu Lâm Ngự bắt đầu thấy có hứng gặp mặt cô gái ấy.
“Ông sợ nếu đi thêm một chuyến nữa, cháu quên luôn ông là ai mất.”
Không giống với cách ông trò chuyện cùng người khác, lúc nói chuyện với Chu Túc, ông hay pha chút đùa cợt, có chút trêu ghẹo. Đó là một phần tình cảm hiếm hoi của nhà họ Chu, nhưng chỉ dành riêng cho một mình Chu Túc.
Chu Túc cười:
“Thế thì đừng đi nữa, ở lại Hoài Giang đi, cháu nuôi ông đến hết đời luôn.”
Chu Lâm Ngự tức đến bật cười:
“Không thể cầu chút gì tốt lành từ ngươi à?”
Chu Túc nhún vai, cười cợt nhả mà không hề khách khí:
“Ông à, người sống ắt có lúc chết, có gì mà ngại.”
Thử nhìn xem, lời như vậy mà cũng chỉ có mình Chu Túc dám nói ra. Dù là nhà thường dân, con cháu mà nói kiểu đó với bề trên thì kiểu gì cũng bị ăn một cái bạt tai. Nhưng Chu Lâm Dự chỉ giơ tay ra chọc vào trán anh, bật cười cho qua.
“Chân cháu làm sao vậy?”
Chu Túc đáp bâng quơ: “Uống say, ngã xuống hồ.”
Lão Lưu nghe đến đây thì khẽ liếc nhìn anh một cái, ánh mắt đầy bất ngờ.
Cũng đúng thôi. Từ nhỏ đến lớn, hễ ai làm Chu Túc không vừa ý, dù chỉ là không cười với anh, chỉ cần anh chịu hé răng mách với ông nội một câu, người đó đảm bảo xui xẻo.
Tất nhiên, chuyện đó chỉ xảy ra trước năm anh mười ba tuổi. Sau mười ba, Chu Túc không còn là đứa trẻ hay đi méc người lớn nữa. Nhưng Chu Lâm Ngự cũng chưa từng thực sự mặc kệ anh, ngược lại vẫn luôn để tâm đến mọi chuyện, không để ai bắt nạt cháu mình.
Ấy vậy mà bây giờ, Chu Túc lại chủ động giấu đi nguyên nhân thật sự khiến mình bị thương, chỉ để bảo vệ một cô gái. Một cô gái mà anh thật lòng thích.
Anh muốn ở bên Diệp Thanh Nghiêu, nhưng hành trình này e là chẳng dễ dàng. Và chướng ngại đầu tiên, chính là người trước mặt.
“Không phải là bị gì đó kích động sao?” Ông nội nheo mắt cười, giọng vẫn mang vẻ trêu đùa như thường.
Chu Túc suýt nữa thì không giữ nổi nụ cười trên mặt.
Anh luôn biết rõ, một người có thể giữ cho nhà họ Chu đứng vững ở đỉnh cao thế gia thì tuyệt đối không thể là người đơn giản. Nhưng anh chưa từng nghĩ đến việc có một ngày, sự sắc bén đó lại dùng để nhìn thấu chính mình.
Anh đã đánh giá thấp ông nội, cũng đồng thời đánh giá quá cao bản thân.
“Không.” Nhưng cuộc đấu trí này mới chỉ bắt đầu, anh sao có thể sớm chịu thua? Huống hồ, anh còn có người cần được anh bảo vệ.
“Ai có thể kích động được cháu?” Chu Túc cong môi, cười đầy ẩn ý.
Chu Lâm Ngự vẫn bình thản nhấp trà, nhẹ nhàng đẩy câu chuyện đi như không có gì: “Cháu hủy hôn rồi?”
Chu Túc đáp ngay, không chút chần chừ: “Chưa ạ.”
Ánh mắt anh lạnh băng quét một vòng qua tất cả những người có mặt trong phòng, giọng cũng lạnh đi mấy phần: “Ai dám nói linh tinh với ông vậy? Ngược lại, cháu đang định sẽ kết hôn trong thời gian tới.”
Chu Lâm Ngự bật cười: “Cháu đó, cháu đó…”
Ánh mắt ông nhìn cháu trai đầy ý vị, tay khẽ vuốt cây gậy gỗ trong tay, giọng nói mang chút giễu cợt, chẳng hề tin lấy một lời:
“Đã hủy hôn rồi thì cũng chẳng cần cưới lại làm gì. Cô gái tên Diệp Thanh Nghiêu đó, rõ ràng là không biết điều.”
Sắc mặt Chu Túc lạnh hẳn đi. Từ sau khi quen biết Diệp Thanh Nghiêu, anh cực kỳ ghét nghe những lời như thế này, bất kể là ai nói cũng không chấp nhận được. Giờ phút này cũng chẳng có tâm trí vòng vo ứng phó với Chu Lâm Ngự, anh thẳng thừng mở miệng:
“Lời của ông, có phải cũng nên cẩn trọng một chút?”
Chu Lâm Dự giơ tay ngăn anh nói tiếp, gậy chỉ sang Chu Lễ bên cạnh:
“Đưa Diệp Thanh Nghiêu cho Chu Lễ đi. Cháu là người kế thừa nhà họ Chu, hoàn toàn có thể chọn một cô gái tốt hơn. Nếu không vì nợ ân tình với sư phụ cô ta năm xưa, ông sao có thể để cháu cưới một đạo sĩ, làm ô uế gia môn?”
“Ông nội!”
Không khí trong phòng lập tức căng như dây đàn.
Nếu không có Diệp Thanh Nghiêu, có lẽ cả đời này Chu Túc cũng sẽ không nhận ra vấn đề thật sự trong nhà họ Chu và trong chính ông nội mình.
Một con người, sao có thể bị nói như món hàng, muốn cho ai là cho? Huống hồ gì, Diệp Thanh Nghiêu là người anh muốn giữ lấy, bằng cả cuộc đời này.
Nhường cho người khác?
Trừ khi anh chết.
“Cũng được thôi. Ngày cô ấy gả cho Chu Lễ, tiện thể khiêng luôn quan tài tôi ra chôn luôn đi.”
Chu Lâm Ngự giỏi mưu tính, nhưng Chu Túc lại là loại người "ăn nói không kiêng dè, làm chuyện chẳng ai ngờ", đã nói là làm, chẳng úp mở.
Cho nên dù lăn lộn cả đời, Chu Lâm Ngự cũng không lường được rằng cháu mình sẽ to gan đến mức nói ra những lời như thế. Mà không chỉ nói, ánh mắt anh lúc này còn vô cùng nghiêm túc.
“Vì một người con gái mà đòi sống đòi chết?” Chu Lâm Ngự cười phá lên, cười đến run vai.
Ông hiểu đứa cháu này quá rõ, xưa nay chưa từng coi tình cảm ra gì. Từ nhỏ đến lớn, con gái theo đầy mình nhưng chẳng ai khiến nó thật lòng. Cả cái họ Chu này đều biết, Chu Túc chính là mẫu người đào hoa vô tâm điển hình. Vậy mà bây giờ, lại nói vì một cô gái mà muốn chết? Thật đúng là trò cười lớn nhất thiên hạ!
“Cháu nghĩ ông sẽ tin à?” Đã lâu lắm rồi Chu Lâm Ngự mới cười đến mức rơm rớm nước mắt, cười vì cảm thấy chuyện này thật quá sức nực cười.
Chu Túc thì vẫn giữ vẻ mặt bình thản:
“Vậy thì... thử xem.”
Nói xong, anh bất ngờ luồn tay vào trong áo, rồi rút ra một con dao nhỏ.
Chưa kịp ai phản ứng, anh đã không hề do dự rạch một đường sâu vào cổ tay mình. Máu tươi lập tức tuôn ra, đỏ rực cả một mảng.
Toàn bộ người trong phòng sững sờ.
Chu Lâm Ngự đơ ra hai giây, rồi cả đại sảnh nhà họ Chu đồng loạt rúng động. Không ai ngờ Chu Túc lại giấu dao trên người… và càng không ngờ anh sẽ thực sự... nói làm là làm.
“Nhanh lên!” Chu Lâm Ngự gào lên giận dữ:
“Mau gọi bác sĩ!”
Chu Túc chẳng buồn để ý đến vết thương đang rỉ máu trên cổ tay. Ánh mắt lạnh lẽo, anh nhìn thẳng vào ông nội đang chống gậy hấp tấp chạy đến, vẻ mặt dửng dưng, ngữ điệu nhẹ nhàng đến đáng sợ, lại đưa con dao dí thêm vào miệng vết thương, nhướng mày hỏi:
“Có cần cháu rạch sâu thêm chút nữa không?”
“Chu Túc!” Chu Lâm Ngự lần đầu mất hết bình tĩnh, giọng run rẩy vì giận và lo: “Cháu điên rồi sao?!”
Tất nhiên là không.
Chu Túc vô cùng tỉnh táo, vô cùng rõ ràng. Chính vì vậy, anh mới không thể chấp nhận được những gì Chu Lâm Ngự vừa nói.
Những lời lẽ kẻ cả, sự khinh thường dành cho Diệp Thanh Nghiêu — tất cả như từng nhát dao lạnh đâm thẳng vào lòng anh. Mỗi một chữ đều khiến anh chưa bao giờ phẫn nộ đến thế.
Nói gì mà chọn cô gái tốt hơn? Dù trên đời này thật sự có người “tốt hơn”, Chu Túc cũng không cần. Huống hồ, căn bản là không có ai tốt hơn cả, vì cô chính là người tuyệt vời nhất, như ngọc như châu, sao có thể để bị chà đạp?
Máu từ cổ tay anh tuôn ra từng dòng dữ dội, chẳng ai dám tiến lại gần. Mọi người sợ, sợ anh bất ngờ nổi điên, sẽ cứa sâu thêm một nhát.
Cả căn phòng vây quanh anh, như thể đang tìm cơ hội để đoạt lấy con dao trên tay anh, nhưng lại không ai dám hành động trước.
Chu Túc khẽ chau mày, trong lòng bỗng dâng lên một nỗi đau mơ hồ.
Không phải vì bản thân, mà là vì... Diệp Thanh Nghiêu.
Cô chỉ là một cô gái bình thường, một tiểu đạo sĩ chẳng có gì trong tay, nên cuộc đời dễ dàng bị người ta sắp đặt. Hồi nhỏ bị gia đình định sẵn hôn sự, lớn lên lại bị kẻ quyền thế quyết định tương lai.
Nếu không gặp anh thì sao?
Cô sẽ vì không thể chống cự mãi, mà đành gả cho một người chẳng hề yêu thương? Rồi bị giam cầm trong thế giới của những gia tộc lớn, sống một đời áp lực, chẳng bao giờ còn được bình yên như xưa?
Còn anh thì sao?
Anh có quá nhiều, chỉ cần đổ chút máu, liền có hàng chục người vây quanh lo lắng, sợ anh chết, sợ anh xảy ra chuyện.
Thế còn cô?
Khi ở trên núi, lúc ốm đau có ai để tâm?
Khi bị thương có ai chăm sóc?
Khi buồn, có ai dỗ dành?
Cô lúc nào cũng viết chữ, vẽ tranh, ngồi nhìn trời, nhìn mưa, nhìn về nơi xa.
Nghĩ kỹ lại, dường như cô luôn chỉ có một mình. Cô đơn, lặng lẽ, lặng lẽ đến xót xa…
Không được, không thể như vậy.
Cô cũng xứng đáng có một cuộc đời vui vẻ, hạnh phúc, giống như bất kỳ ai khác.
Và chính trong khoảnh khắc đó, Chu Túc mới thật sự hiểu rõ sự khác biệt giữa anh và Diệp Thanh Nghiêu — hai người, quả thực là thuộc về hai thế giới khác nhau.
Nhưng thì sao chứ?
Nếu núi không bước về phía anh, thì anh sẽ bước về phía núi.
Cô không có gì để dựa vào? Vậy thì anh sẽ là chỗ dựa của cô.
Dù có phải chết, anh cũng sẽ bảo vệ cô cho bằng được.
