Áp Chế Lãng Mạn - Cẩn Dư

Chương 35: Tôi ở đây, tôi bảo vệ em.



Tháng Tám đến mùa mưa, mấy ngày cuối tháng mưa trút xuống không ngừng.

Sấm chớp vang dội, mưa liên tục đập mạnh vào xà nhà và mái ngói.

Buổi trưa không khí u ám và ngột ngạt. Đột ngột vang lên tiếng sét thật lớn, tia chớp như xé toạc bầu trời thành hai nửa, màn mưa bắt đầu rơi xuống tràn ngập khắp trời, như muốn hủy diệt mọi thứ.

Thật phiền phức.

Nếu có thể bị hủy diệt thật thì cũng tốt, khỏi phải mỗi sáng thức dậy nhìn thấy mưa, nghe tiếng mưa dồn dập không ngừng, thực sự làm người ta khó chịu.

Mấy ngày này Chu Túc đều ở trong sân dưỡng bệnh, Chu Lâm Ngự đã cho người canh giữ viện của anh, mỗi cánh cửa đều có người đứng canh. Nguyên do là vì sức khỏe của anh ngày càng yếu, không thể chịu được việc vận động quá mạnh,

Ngày hôm đó Chu Túc vội đến nhà cũ, nghe tin Diệp Thanh Nghiêu đồng ý gả cho Chu Lễ, trong lòng nóng như lửa đốt, cảm giác nghẹn ngào ứ đọng trong ngực chạy lên cổ họng, anh không kìm được ho ra một ngụm máu tươi, trước mắt tối sầm lại và vết thương tên tay truyền đến đau đớn dữ dội.

Những điều đó như đã sắp đặt sẵn để tra tấn anh, trong khoảng một phút ngắn ngủi Chu Túc cảm nhận rõ sự khó khăn khi hít thở. Như có sợi dây vô hình kéo anh chùng xuống, máu không kiểm soát trào ra khỏi miệng, anh không suy nghĩ gì chỉ kịp gào lên “Tôi không đồng ý” không rõ ràng rồi kiệt sức ngất đi.

Khi tỉnh lại đã ở trong viện của anh, từng góc đều có người canh, mỗi ngày đều có bác sĩ đến kiểm tra sức khỏe cho anh.

Tính cách Chu Túc tất nhiên không chịu bị trói buộc, việc gần đây anh làm nhiều nhất là tập đứng dậy đi bộ từ xe lăn.

Dù khó khăn nhưng anh vẫn kiên trì, trong lòng luôn nghĩ đến việc đi tìm ‘tiểu đạo sĩ’ kia để nói chuyện cho rõ ràng.

Rõ ràng trong lòng cũng có anh, sao lại đồng ý gả cho Chu Lễ?

“Cậu chủ, hay nghỉ ngơi chút đi?”

A Ngân lo lắng đi theo sau Chu Túc.

Giờ anh đã có thể tựa vào tường đi được, nhưng bước đi chậm chạp và cứng nhắc, cứ như đó không phải chân mình mà là chân giả mới gắn vào.

Mỗi bước của Chu Túc đều phải dồn hết sức, cắn răng chịu đựng, thực ra đây đã là tiến bộ rất lớn, ban đầu chỉ đứng lên thôi cũng rất khó khăn.

Bác sĩ dặn anh phải tịnh dưỡng ít nhất ba tháng, dài hơn thì có khi một năm rưỡi mới có thể thử đứng dậy Nhưng chỉ sau vài ngày, anh đã có thể đi bộ không mà cần ai chống đỡ.

A Ngân biết tất cả điều này đều là vì Diệp đạo trưởng, cậu chủ muốn mau chóng khỏe lại để có thể đi tìm cô ấy.

A Ngân ngày nào cũng ở bên cạnh anh, chứng kiến anh từng chút từng chút chuyển mình khỏi chiếc xe lăn. Lúc đầu còn hay ngã, đến khi có thể chậm rãi đứng dậy, rồi đến bây giờ đã có thể bước đi vài bước chậm rãi.

Giống như đang được tái sinh ư?

A Ngân thậm chí cảm thấy đôi mắt mình ươn ướt, vô cùng xúc động.

Có lẽ Chu Túc không nhận ra, khi anh trở về với nguyên bản, giống như một đứa trẻ học lại cách đứng dậy và bước đi, chẳng phải đó cũng là một kiểu…tái sinh.

Người đàn ông từng lười biếng, thiếu kiên nhẫn, hành xử bừa bãi, không biết đến nỗ lực và gian khổ ấy, vậy mà giờ đây lại có thể buông bỏ sự kiêu ngạo, đối diện với chính sự thê thảm và yếu ớt của bản thân.

A Ngân biết câu này có thể không đúng lúc, nhưng cậu có thể khẳng định. Cậu chủ đang trưởng thành lại một lần nữa!

“A Ngân, cậu nói xem.”

Chu Túc hiếm khi dừng lại nghỉ ngơi, anh luôn ép bản thân luyện tập không ngừng. Ngoài lúc ăn mới nghỉ, những thời gian khác từ sáng đến tối đều luyện đi bộ.

Giọng anh khàn đặc, trên mặt lấm tấm mồ hôi, mỗi bước đi đều phải huy động toàn bộ sức lực của cơ thể, chỉ cần sơ suất một chút là có thể ngã.

Anh nắm bám chặt vào tường, cố gắng giữ cho đôi chân run rẩy không gục xuống.

“Nếu em ấy thấy tôi thế này, có phải sẽ cười nhạo tôi không?”

A Ngân vội vàng lắc đầu: “Không đâu! Diệp đạo trưởng không phải người tàn nhẫn như thế.”

Chu Túc bật cười: “Cậu sai rồi.”

Nhớ đến cô ấy.

Sau chuyện này, Chu Túc càng hiểu rõ Diệp Thanh Nghiêu.

Cô không phải lạnh lùng, cũng không phải tàn nhẫn, mà là không có trái tim.

Có lẽ cô có chút thích anh, nhưng sự thích ấy quá mong manh, không đáng kể. Chẳng đủ để khiến cô bình tĩnh suy nghĩ khi phải đối mặt với lời đe dọa từ người khác.

“Nhưng tôi không trách em ấy.”

Chu Túc tiếp tục bước đi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng thực ra trong lòng thì như dao cắt:

“Cả việc em ấy đồng ý gả cho Chu Lễ, tôi cũng không trách.”

A Ngân nhìn thấy nụ cười khổ bên khóe môi anh, cùng với sự chán chường và bất lực ẩn giấu trong tiếng nói:

“Tôi còn có thể làm gì được nữa đây?”

[Tôi còn có thể làm gì?]

Đây là sự nhượng bộ và thỏa hiệp lớn nhất của Chu Túc.

Anh yêu Diệp Thanh Nghiêu, nhưng đối với Diệp Thanh Nghiêu thì không nhất thiết phải là anh, anh có thể dễ dàng bị thay thế bởi bất kỳ ai.

Chu Túc từng chơi đùa vô số tình cảm, từng đùa bỡn lòng người, lại không ngờ có ngày bản thân cũng phải chịu quả báo.

***

“Tiểu sư cô thật sự sẽ gả cho Chu Lễ sao?”

Từ khi Diệp Thanh Nghiêu rời đạo quan, Vân Đài Quan vốn đã vắng vẻ nay càng thêm lạnh lẽo.

Hi Văn vẫn ngày ngày nghiên cứu rắn rết côn trùng, mấy hôm trước bị trúng độc, đến giờ vẫn nằm trên giường.

Tử Nguyệt hay đi vắng, hôm nay lượn lờ ở ngọn núi này, mai lại quanh quẩn ở quán rượu nọ. Cô có nhiều bạn bè, tiểu đồ đệ Ớt Nhỏ cũng hiếm khi thấy bóng dáng sư phụ.

Còn Trần Mộ thì vì công ty xảy ra chuyện, vội vã đi công tác xa.

Ớt Nhỏ sống ở đạo quan cùng Ương Hột, ngày nào cũng mong Diệp Thanh Nghiêu quay về. Hôm nay vất vả lắm mới xuống núi thăm tiểu sư cô, lại nghe tin tiểu sư cô sẽ gả cho cháu trai của Chu Túc - Chu Lễ.

Ớt Nhỏ ngạc nhiên một lúc mới phản ứng lại:

“Ban đầu tiểu sư cô chẳng phải đã đính hôn với Chu Túc sao? Sao bây giờ lại đổi thành Chu Lễ? Đại gia tộc không phải rất coi trọng quy củ sao? Nhà họ Chu mà cũng lộn xộn như vậy sao?”

Diệp Thanh Nghiêu khẽ cười:

“Kệ họ.”

“Sao người có thể không quan tâm chứ ?”, Ớt Nhỏ bĩu môi,

“Người như sư cô, thế gian này chẳng có người đàn ông nào xứng đáng! Cái tên Chu Lễ đó là thứ gì chứ, cũng xứng cưới người sao? Đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”

Diệp Thanh Nghiêu đã lâu không gặp Ớt Nhỏ, thích nghe cô bé ríu rít, cảm thấy rất náo nhiệt:

“Không cần lo, ta đến nhà họ Chu để điều tra một số việc, sẽ có cách rút lui an toàn.”

Ớt Nhỏ lập tức phấn chấn:

“Thật không ạ?”

Diệp Thanh Nghiêu mỉm cười chậm rãi:

“Tất nhiên là thật.”

Tuy cô không để tâm chuyện kết hôn hay gả cho ai, và cô cũng hoàn toàn không có hứng thú với người nhà họ Chu.

“Tiểu sư cô hôm nay sẽ chuyển vào sống trong nhà họ Chu sao?”

"Đúng vậy."

Sau khi Chu Lâm Ngự đưa ra yêu cầu này, Diệp Thanh Nghiêu không từ chối. Tiếp cận ông ta cũng có thể giúp cô dễ dàng điều tra tung tích của Ngọc Khuê.

Những năm qua, Diệp Thanh Dao luôn tìm kiếm đạo trưởng Ngọc Khuê.

Sự biến mất của ông ấy rất kỳ lạ. Đêm trước còn chơi cờ với cô, cười nói vui vẻ, còn làm bộ gian lận với cô. Vậy mà sáng hôm sau lại hoàn toàn bặt vô âm tín.

Ngọc Khuê tuy thích ngao du sơn thủy, nhưng mỗi lần rời đi đều sẽ báo trước cho Diệp Thanh Nghiêu, tuyệt đối không bao giờ lặng lẽ rời đi mà không nói một lời. Dù có thật sự lặng lẽ rời đi, thì cũng không thể suốt mấy năm trời không có tin tức gì. Vì vậy, nhất định là ông ấy đã gặp phải rắc rối lớn nào đó.

Hình xăm con bướm trên cây gậy của Chu Lâm Ngự có lẽ chính là thông điệp mà Ngọc Khuê để lại.

Còn sống thì phải thấy người, đã chết thì phải thấy xác.

Nếu thật sự Ngọc Khuê đã gặp chuyện không hay mà còn liên quan đến nhà họ Chu, thì đừng trách cô ra tay tàn nhẫn.

“Tiểu sư cô điều tra chuyện gì mà phải chịu thiệt như vậy?” Ớt Nhỏ thật sự không hiểu nổi, vì sao cô lại phải hạ mình đến thế.

"Chuyện liên quan đến sư phụ ta."

Ớt Nhỏ trở nên nghiêm túc: "Sư công sao!?"

Sư công đã mất tích nhiều năm, mọi người tuy chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm, nhưng vẫn hoàn toàn bặt vô âm tín. Mỗi khi nhắc đến, sư phụ Tử Nguyệt và sư thúc Hy Văn đều âu sầu, chỉ có tiểu sư cô là luôn bình tĩnh. Ớt Nhỏ từng nghĩ rằng tiểu sư cô không quan tâm đến sư công Ngọc Khuê.

Diệp Thanh Nghiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã tối, mưa lớn đổ xuống như trút, màn mưa nặng nề bao phủ một góc trời, mưa như một tấm màn chắn ngăn cách tất cả. Xa xa là núi xanh chìm trong màn sương trắng, gần hơn thì chỉ thấy những hạt mưa rơi không ngớt.

Sắp đến giờ hẹn, người của nhà họ Chu chắc cũng sắp đến.

Diệp Thanh Nghiêu thu lại ánh mắt, nhẹ giọng dặn dò:

“Sau khi ta đi, hãy bảo vệ đạo quan cho tốt, chờ ta trở về.”

Ớt Nhỏ nghiêm túc gật đầu.

Trong tiếng mưa ào ạt, Ớt Nhỏ thấy người của nhà họ Chu bước vào sân. Họ đều là thanh niên trai tráng, che ô đen, ai nấy đều mặc trường bào đen kiểu dân quốc, đội mũ, nét mặt lạnh tanh, ánh mắt lạnh lùng.

Tiếng sấm nổ vang giữa cơn mưa, nước bắn tung tóe dưới đất. Trường bào của đám thanh niên ngay ngắn đồng đều, họ đi xuyên qua màn mưa một cách trật tự.

Lúc này trời đất âm u rợn người, ô đen áo đen của bọn họ càng khiến khung cảnh thêm nặng nề. Màn mưa không thể xua tan sự lạnh lẽo ấy.

Từng cử chỉ hành động, thậm chí cả cách đi đứng, đều toát lên vẻ cổ hủ và gò bó đã ăn sâu vào máu thịt của một đại gia tộc.

Bọn họ là người do Chu lão gia cử đến đón Diệp Thanh Nghiêu, nhưng Ớt Nhỏ lại cảm thấy giống như áp giải hơn.

“Diệp tiểu thư, mời đi theo chúng tôi.”

Người thanh niên dẫn đầu nhìn Diệp Thanh Nghiêu với vẻ mặt vô cảm.

Bọn họ đứng trong mưa ngoài cửa sổ mà không bước vào, đó là sự tôn trọng cuối cùng. Nếu Diệp Thanh Nghiêu bất ngờ đổi ý, bọn họ cũng đã chuẩn bị sẵn dụng cụ, sẽ làm theo mệnh lệnh đưa cô ấy về, bất kể bằng cách nào.

Ớt Nhỏ lập tức nắm chặt lấy cánh tay Diệp Thanh Nghiêu, Diệp Thanh Nghiêu chạm tay vào cô bé để trấn an, chậm rãi đứng dậy bước ra ngoài. Cô không mang theo gì cả, chỉ có một chiếc ô giấy dầu, đi nhẹ nhàng, môi khẽ cười nhạt: “Đi thôi.”

Người thanh niên dẫn đầu sững sờ.

[Bọn họ từng ‘mời’ rất nhiều người, nhưng đây là lần đầu tiên gặp một người thản nhiên đến vậy, lại còn là một cô gái. Có lẽ cô ta không hiểu việc lão gia đích thân sai bọn họ đến có ý nghĩa gì chăng?]

[Thật đáng thương.]

Đám thanh niên nghiêng người nhường đường, Diệp Thanh Nghiêu mở ô ra, ung dung bước đi.

Ngoài ngôi nhà cũ đỗ vài chiếc xe hơi màu đen, người thanh niên dẫn đầu mở cửa xe đầu tiên cho Diệp Thanh Nghiêu, mời cô lên xe.

Anh ta cẩn thận quan sát Diệp Thanh Nghiêu, hy vọng thấy chút do dự hay bất an trên mặt cô.

Nhưng hoàn toàn không có.

Cô che ô đi đến bên xe, thu ô lại rồi khom người ngồi vào trong xe, người thanh niên thậm chí còn nghe rõ cô khẽ nói lời cảm ơn giữa tiếng mưa.

Mọi người lên xe, người thanh niên dẫn đầu ngồi cùng xe với Diệp Thanh Nghiêu

Sau khi đoàn xe xuất phát, bên cạnh bỗng vang lên giọng nói như cười như không của cô gái:

“Thập thiếu nhà họ Chu, định đưa tôi đi đâu để nếm thử trăm kiểu tra tấn của các người đây?”

Cô ấy biết!?

Người thanh niên không thể tin nổi.

Vẻ đẹp của cô toả ra từ trong xương cốt, cả hình dáng lẫn khí chất đều tuyệt mỹ. Tuổi còn trẻ mà đã toát ra dáng vẻ mê người, ánh mắt khẽ liếc nhìn anh ta, môi cong lên cười nhạt, phong hoa tuyết nguyệt cũng sẽ vì cô mà say đắm, huống chi là cơn mưa hôm nay.

Có vẻ vì có cô, cơn mưa to cũng dần dịu lại, biến thành mưa nhỏ nhẹ nhàng, có lẽ cũng sợ làm phiền đến cô.

Hỗ Tụng sững sờ một lúc, sau đó khôi phục vẻ lạnh lùng: “Cô biết chúng tôi?”

“Sao lại không biết?”

‘Thập tiên sinh’ là cách gọi đầy vẻ nhã nhặn, nhưng hành vi của bọn họ thì chẳng có gì gọi là tao nhã. Họ là những nhân vật bên lề được Chu lão gia nuôi dưỡng, chuyên làm những việc mà Chu Lâm Ngự không tiện ra mặt, cũng như ‘dạy dỗ’ những kẻ không nghe lời.

Về thủ đoạn thì tất nhiên chẳng có gì tốt đẹp, nhẹ thì bị thương nặng, nặng thì… để lại bóng ma suốt đời.

Diệp Thanh Nghiêu bỗng thấy tò mò không biết Chu Lâm Ngự phái đám người này đến là định ‘chiêu đãi’ cô một bữa tiệc thịnh soạn như thế nào.

“Cô không sợ sao?”

“Sợ à?” Diệp Thanh Nghiêu hơi nhướng mày, nơi đuôi mắt dài hẹp thấp thoáng vẻ quyến rũ, “Tôi đang rất mong chờ đấy.”

Hỗ Tụng vội vàng dời mắt đi, có phần không dám nhìn cô thêm nữa.

[Tính cách của cô gái này thật không biết trời cao đất dày, một cô gái yếu ớt thế kia làm sao có thể chịu nổi những cực hình đó? Chu lão gia đã căn dặn rồi, không được nương tay.]

Hỗ Tụng định nói vài câu hù dọa để cô bớt kiêu ngạo, thì tài xế đột nhiên đạp phanh.

“Cậu chủ ở phía trước.”

Hỗ Tụng nhíu mày, Chu Túc đúng là kẻ khó đối phó.

Diệp Thanh Nghiêu ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Chu Túc che dù đứng giữa đường, mưa phùn rơi nhẹ nghiêng nghiêng, anh đang hút thuốc với dáng vẻ lười nhác, làn khói trắng mỏng manh bên môi tan vào màn mưa.

Anh ta bỏ điếu thuốc ra khỏi miệng, nghiêng đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Thanh Nghiêu trong xe, xác nhận cô không bị gì rồi mới nhìn sang Hỗ Tụng, nhìn một lúc thì đột nhiên bật cười, sát khí từ từ hiện lên trong đôi mắt.

“Anh định đưa người của tôi đi đâu?”

Hỗ Tụng mở cửa xe bước xuống, chín người còn lại trong ‘Thập tiên sinh’ cũng theo ra, dù sao thì Chu Túc không phải kẻ có thể đắc tội.

Hỗ Tụng bước nhanh đến trước mặt Chu Túc, vừa định lên tiếng thì Chu Túc bất ngờ đạp ngã anh ta, giẫm một chân lên ngực.

Ngón tay anh vẫn kẹp điếu thuốc, ánh mắt nhìn uy h**p: “Cô ấy mà rụng một sợi tóc, anh gánh hết.”

Diệp Thanh Dao yên lặng ngồi trong xe, thấy Chu Túc đi về phía mình, bước chân càng lúc càng nhanh, đột ngột mở cửa xe, ánh mắt lập tức dính chặt trên người cô, cứ nhìn cô im lặng rất lâu rồi mới đưa tay ra: “Qua đây.”

“Đi đâu?”

“Đưa em về nhà họ Chu, đi tính sổ với ông già kia.”

Diệp Thanh Nghiêu khẽ nhướng mày: “Tính sổ gì cơ?”

Chu Túc nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ra khỏi xe, kéo vào trong lòng mình, che dưới chiếc ô. Vòng eo cô nhỏ nhắn, Chu Túc không dám dùng quá nhiều sức, chỉ dám nhẹ nhàng ôm cô, tim đập nhanh một cách bất thường, khẽ hít mùi trầm hương đặc trưng trên người cô, tâm trạng nôn nóng mới dần dịu lại.

“Em biết đám người đó là ai không? Bọn họ chuyện gì cũng dám làm đấy.”

Chu Túc ghé sát tai cô, giọng trầm khàn mang theo chút dịu dàng đặc biệt: “Nhưng có anh ở đây, bọn họ không dám làm gì đâu. Bây giờ anh sẽ đưa em về, hỏi lão già đó rốt cuộc có ý gì. Đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...