Cuối cùng Chu Túc vẫn lỡ hẹn. Dù đã hứa với Diệp Thanh Nghiêu là sẽ đến tìm cô lần nữa. Nhưng anh không thể mang một thân đầy máu này đến gặp cô được. Dù biết rõ cô sẽ không bận tâm, nhưng đôi chân đã không thể đi lại đã đủ khiến anh chật vật rồi, cớ gì còn phải để bản thân thêm thảm hại.
Vở kịch hay do chính Chu Túc khởi đầu chỉ khép lại sau khi anh mất máu quá nhiều mà ngất xĩu.
Khi tỉnh lại Chu Túc thấy bản thân đang nằm trên giường trong phòng ngủ. Căn phòng tối om không ánh sáng, anh không phân biệt nổi hiện tại là ngày hay đêm.
A Ngân đang túc trực bên giường, nghe thấy tiếng động liền ngẩng đầu nhìn, thấy Chu Túc đã mở mắt, chân mày nhíu lại, thờ ơ nhìn vết thương được băng bó trên tay.
“Cậu chủ tỉnh rồi! Có muốn ăn chút gì không ạ?”
“Không muốn ăn.” Chu Túc cố gắng ngồi dậy, phát hiện toàn thân không có sức lực, đầu đau âm ỉ, cổ họng đầy mùi máu, chắc là di chứng sau khi cắt mạch máu. “Đỡ tôi dậy.”
A Ngân vội vàng đưa tay đỡ, Chu Túc mượn lực ngồi dậy, dựa vào chiếc gối được đưa tới để nghỉ ngơi, rồi thản nhiên ra lệnh: “Kéo rèm ra.”
“Vâng.”
Rèm vừa được kéo lên, bên ngoài là cảnh chiều tối u ám, ngọn cây lay động, bóng mờ in lên khung cửa lưới, sân nhỏ yên ắng không người quấy rầy, nhưng ánh hoàng hôn đã dần buông xuống.
“Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
“Một ngày.”
Chu Túc cau mày, một ngày là đủ để xảy ra rất nhiều chuyện.
“Ông nội có ra ngoài không?”
A Ngân lắc đầu: “Xin lỗi cậu chủ, theo quy củ Chu gia, người làm như chúng tôi không được phép dò hỏi hành tung của chủ nhân.”
Chu Túc bỗng nhớ ra cái quy củ chết tiệt này là do chính ông nội đặt ra.
“Nhưng khi lão gia đến thăm cậu chủ, ông ấy có nói một câu.”
Chu Túc nhìn về phía cậu ta: “Nói gì?”
A Ngân cắn răng: “Lão gia nói, cậu chủ cần gì phải làm đến mức này, cưới Diệp Thanh Nghiêu về rồi thì cô ấy chính là người của nhà họ Chu, cậu chủ muốn chơi sao thì chơi, ông ấy sẽ không can thiệp, nhưng để làm vợ của ngài thì…”
Cảm nhận được hơi lạnh tỏa ra từ người Chu Túc, A Ngân cúi đầu thấp hơn, cố gắng không để răng cắn vào lưỡi, ấp úng nói tiếp: “Ông ấy nói… cô ấy đã không còn xứng đáng để làm vợ cậu chủ nữa.”
Tách trà trên bàn bị hất xuống đất, tiếng vỡ sắc nhọn khiến A Ngân giật lùi mấy bước. Cậu run rấy bờ vai không dám ngẩng đầu, cảm thấy cay đắng cho chính mình. Dù là đối mặt với Chu lão gia hay cậu chủ nhà mình đều không dễ dàng gì, ông cháu nhà này đều thất thường, khó hầu hạ.
Việc tức giận đến mức đập đồ thế này là lần đầu tiên trong đời Chu Túc làm. Trước kia khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy, anh chỉ cảm thấy nực cười, đáng để như vậy sao? Đến khi chính mình rơi vào tình cảnh ấy mới hiểu rằng khi cơn giận dâng đến đỉnh điểm thì đừng nói là ném cốc, thậm chí còn muốn giết người, muốn đập tan bức tường cao sâu thẳm của ngôi nhà cổ này, cùng với tư tưởng phong kiến cổ hủ của Chu Lâm Ngự.
Trước đây anh chưa từng nghiêm túc suy nghĩ đến vấn đề tồn tại trong nhà họ Chu, làm ngơ trước sự ngột ngạt và lạnh lẽo trong dinh thự này, chẳng mấy bận tâm đến sự cẩn trọng dè dặt của đám người hầu, bởi vì những nỗi đau đó chưa từng xảy ra với chính anh.
Giờ đây có lẽ anh phải xé toạc lớp vỏ xa hoa giả tạo đó, đi sâu vào bên trong để suy ngẫm thật kỹ.
Ông nội thân thiết nhất của anh, thực ra cũng là cùng một dạng người với anh.
Tận sâu trong cốt tủy, họ đều là những kẻ bạc tình, máu lạnh, ích kỷ, và không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.
Nếu gặp phải vấn đề mà không thể giải quyết, không sao, giải quyết người gây ra vấn đề là được. Nếu vẫn không thể giải quyết, thì dùng một thứ có giá trị tương đương để trao đổi. Vì thế, Chu Lâm Ngự đã đưa ra Chu Lễ.
Điều ông ta muốn là ép Diệp Thanh Nghiêu gả vào nhà họ Chu, giam giữ cô, dùng lễ giáo quy củ để trói buộc cô, để sự nặng nề khắc nghiệt của ngôi nhà này mài mòn cô, chỉ bởi vì cô dám đồng ý hủy hôn, lại còn bình tĩnh thản nhiên đến thế. Sự thản nhiên đó trở nên phản nghịch và gai mắt, cũng là một sự thách thức đối với quyền uy tối cao của Chu Lâm Ngự trong nhà họ Chu.
Vì thế, Chu lão gia sẽ không buông tha cô.
[Nhưng kiểu xử sự như vậy chẳng phải cũng giống hệt Chu Túc sao? Nếu như anh không yêu Diệp Thanh Nghiêu, nếu cô chỉ là một người có cũng được không có cũng chẳng sao thì anh sẽ làm thế nào?]
[Chắc chắn anh sẽ không cho rằng cách làm của ông nội là sai, thậm chí còn hào hứng xem trò vui, chờ đợi cô gái thanh cao đó bị ép gả vào nhà họ Chu, sau đó như lời ông nói, rảnh thì trêu ghẹo một chút, hứng lên thì chơi đùa một chút, chẳng khác gì đối xử với một con thú cưng bị nuôi nhốt.]
Càng nghĩ sâu, thân thể Chu Túc càng lạnh lẽo và cứng đờ.
[Thì ra, anh là một con người như vậy sao?]
[Thì ra, anh lại bẩn thỉu đến thế?]
Thật nực cười. Nếu mọi chuyện không xảy ra với chính bản thân, có lẽ cả đời này anh cũng chẳng nhận ra vấn đề nằm ở đâu, lại càng không dùng những từ ngữ như vậy để nói tới bản thân mình.
Cuối cùng thì Chu Túc cũng phần nào hiểu được vì sao Diệp Thanh Nghiêu luôn lạnh nhạt với anh.
Đạo bất đồng thì không thể mưu sự cùng nhau, một cô gái như cô ấy mà lại phải ở bên anh, dường như... thật sự có phần đáng tiếc.
Đây là lần đầu tiên trong đời Chu Túc thẳng thắn phân tích bản thân. Tới giữa chừng mới hoảng hốt mà dừng lại, không dám nghĩ sâu thêm nữa, chỉ những suy nghĩ này thôi cũng đã khiến anh cảm thấy khó thở.
“Tôi muốn ra ngoài.”
Chu Túc kéo chăn một cách vội vã, suýt nữa thì ngã khỏi giường. Xe lăn vẫn đặt bên cạnh như thường lệ, trước kia việc di chuyển không phải quá khó khăn nhưng hôm nay do cổ tay bị thương nên lại trở nên vô cùng bất tiện.
A Ngân đỡ anh ngồi dậy, cùng anh ra mở cửa, nhưng phát hiện cửa đã bị khóa.
“Cậu chủ phải làm sao bây giờ?”
Chu Túc cười lạnh, thì ra ông nội tốt của anh lại đang nhốt anh ở đây.
“Phá cửa!”
A Ngân nhìn quanh phòng, nhấc ghế đập vào cửa, nhưng dù có cố đến mấy cũng chẳng ích gì. Cửa nhà họ Chu sao có thể dễ dàng đập vỡ như vậy được chứ.
Chu Túc hiểu rõ ông nội anh, nếu ông đã làm đến mức này, thì cũng có nghĩa lúc này ông đang trên đường đi gặp Diệp Thanh Nghiêu rồi.
“Trong tủ tôi có dao, lấy ra phá khoá”
Chu Túc còn có một sở thích là sưu tầm các loại dao tinh xảo.
Chiếc dao anh dùng để cắt cổ tay cũng là một trong số đó, vốn chỉ mang theo bên người theo thói quen, lúc rảnh rỗi thì lấy ra chơi đùa, không ngờ lại thực sự có lúc dùng đến.
A Ngân lập tức làm theo, lấy ra bộ dao sưu tầm tinh xảo kia. Đúng là hàng sưu tầm có khác, ngay cả hộp đựng dao cũng được chế tác bằng vàng nguyên chất, xứng đáng là hàng xa xỉ trong giới dao kéo. Không hiểu vì sao cậu chủ lại có sở thích sưu tầm dao như vậy.
Trong hộp sưu tầm có đủ loại dao: dao dĩa, dao găm, dao quân dụng... chủ yếu là những món nhỏ gọn, đối với người có tiền thì những thứ tinh xảo như thế lại càng có giá trị sưu tầm.
“Cậu chủ thật sự phải dùng sao?”
“Làm đi.”
Đáp lại A Ngân là Chu Túc, anh tùy ý chọn một con dao quân đội sắc nhọn rồi đi đến cửa.
Để có thể ra ngoài gặp Diệp Thanh Diêu, anh đã không còn quan tâm đến bộ sưu tập yêu thích của mình nữa, hơn nữa so với Diệp Thanh Diêu, những thứ đó chẳng đáng gọi là quý giá cả.
Anh tập trung toàn tâm toàn ý, dùng mũi dao một chút một chút mở khóa cửa, A Ngân nhìn thấy chỗ bị băng bó của anh lại rỉ máu lần nữa.
“Cậu chủ!”
Chu Túc phớt lờ, không để ý.
Cuối cùng, khóa cửa bị mũi dao của anh đẩy bật, ngay khi ổ khóa rơi xuống đất, Chu Túc lập tức đẩy cửa bước ra, đón lấy làn mưa nhẹ trong đêm cùng gió mát thổi đến, vỗ vào mắt, thấm vào ngực.
Chu Túc hoàn toàn không quan tâm đến vết thương bị rách ra thêm do sức lực dùng để mở cửa, nỗi đau lại khiến anh tỉnh táo hơn, không muốn lãng phí một giây một phút nào, anh bảo A Ngân đẩy xe lăn đến nhanh chóng đến nhà cũ.
***
Như Chu Túc nghĩ, Chu Lâm Ngự đúng là đi gặp Diệp Thanh Nghiêu, nhưng không gấp gáp, không vội vàng.
Từ nhà họ Chu đến nhà cũ, ông không đi xe mà chọn đi bộ, vì gần một năm không trở lại, ông cảm thấy hứng thú muốn ngắm nhìn Hoài Giang.
Dù trời đã tối nhưng ban đêm cũng có cảnh đẹp riêng.
Hai bên bờ sông hiện lên mái ngói xanh và tường trắng mờ ảo dưới ánh đèn lồng, tiếng hát kịch vang vọng từ đâu đó, tiếng côn trùng râm rang, sóng nước lững lờ, thời gian trôi thật chậm thật thanh bình, tiếc là người cùng ngắm cảnh đã không còn nữa.
Lão Lưu đứng phía sau Chu Lâm Ngự, dù không thấy biểu cảm của ông nhưng có thể cảm nhận ông đang mơ màng, chắc lại đang nghĩ về người đó.
“Đi thôi.”
Chu lão gia quay người, che giấu mọi cảm xúc.
Gậy gõ từng nhịp xuống đất, chậm rãi tiến về phía nhà cũ.
Khi đến nơi, ông không vội vào nhà mà đứng ngoài nhìn kỹ.
Cũng hơn hai mươi năm rồi, những năm qua ông ít trở lại, không muốn chạm vào những ký ức đã qua.
Ông nhớ những năm tháng đó, cha mẹ của Chu Túc và người đó có quan hệ rất tốt, trong ngôi nhà này thường xuyên vang lên tiếng cười đùa của ba người họ.
Ông là trưởng bối, không tiện tham gia, chỉ có thể đứng xa nhìn, nhìn nụ cười của người đó.
Chớp mắt đã lâu đến vậy...
Hơn hai mươi năm trước ông còn trẻ, giờ thì đã già hơn nhiều.
Tuổi tác quả thật như vực sâu khó vượt qua.
“Lão gia.” Lão Lưu thử gọi nhẹ.
Chu Lâm Ngự nhẹ đáp “ừm” một tiếng rồi thu lại ánh mắt và bước vào trong.
Hình ảnh trong ngôi nhà cũ anh đều nhớ, càng đi sâu vào thì những chi tiết nhỏ lại có thay đổi, nguyên do cũng rất rõ ràng.
Chu Túc đã mời Diệp Thanh Nghiêu làm kiến trúc sư cảnh quan, chuyện này khá hiếm, anh thật sự muốn để cô sắp đặt lại khu vườn này, cũng chính vì chuyện này mà Chu Lâm Ngự bắt đầu âm thầm chú ý đến Diệp Thanh Nghiêu.
Lần này đi cùng ông chỉ có lão Lưu, lão Lưu đi phía trước dẫn đường cho ông. Thực ra không cần thiết vì dù đã lâu không đến đây nhưng ông vẫn nhớ rất rõ mọi thứ, kể cả những chỗ quẹo của con đường nhỏ, từng viên đá và cây cối ở chỗ nào cũng nhớ rõ.
Đi trên con đường đá xanh uốn lượn trong ký ức, Chu Lâm Ngự như chìm trong hồi ức. Thoáng thấy ánh đèn cuối con đường, cô gái mặc sườn xám chăm chú pha trà, dịu dàng uyển chuyển, như người trong mộng tái hiện, phía sau cô ánh đèn vàng ấm áp nhuộm màu cơn mưa, im lặng mà xinh đẹp.
Chu Lâm Ngự dừng lại, không thể bước tới, ánh mắt dừng lại nhìn dáng hình như ánh trăng đó.
Diệp Thanh Nghiêu từ trước đã đoán được sẽ có khách đến, pha nửa chén trà để chờ, thấy đối phương mãi không bước tới, mới nhẹ nhàng ngẩng đầu nhìn lên.
Theo lời đồn thì Chu lão gia rất quyết đoán trong việc xử lý công việc, là người rất nghiêm khắc, A Ngân từng dùng ông ta để đe dọa cô, khiến Diệp Thanh Nghiêu tưởng Chu Lâm Ngự là một ông già hung dữ đáng sợ. Không ngờ ông ấy gầy gò nhưng cao ráo, không mang vẻ già nua tàn tạ, dù có nếp nhăn trên khóe mắt, vẫn còn giữ được nét đẹp trai ngày trẻ, tuổi đã cao nhưng vẫn phong độ lịch lãm, tinh thần minh mẫn.
Diệp Thanh Nghiêu không thúc giục, ghi lại sự ngạc nhiên và thoáng ngơ ngác của ông.
Chu Lâm Ngự đứng lặng vài phút mới lấy lại tinh thần.
Cô ngồi đó dưới ánh đèn le lói, lặng lẽ liếc nhìn ông, thật giống người đó nhưng cuối cùng vẫn khác, cô không dịu dàng như người đó. Cô có nét mặt lạnh lùng, khiến người khác không dám cẩu thả tùy tiện, không dám xúc phạm.
Chu Lâm Ngự chẳng bao giờ nghĩ, Diệp Thanh Nghiêu lại có phần giống Diệp Quân Á
Khoan đã…Diệp Quân Á…Diệp Thanh Nghiêu…Đều cùng họ Diệp.
Thảo nào Ngọc Khuê lại không ngại phiền phức mà nhận nuôi cô, hóa ra đó là con gái của bà ấy!
Nhưng như vậy thì Chu Lâm Ngự càng thêm phần ghét Diệp Thanh Nghiêu, dù sao cô cũng là con của Diệp Quân Á với người đàn ông khác.
“Biết ta là ai không?” Chu Lâm Ngự cười đầy ý vị, chống gậy đi lại gần.
Diệp Thanh Nghiêu không đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng, không cao cũng không thấp: “Chu lão tiên sinh.”
Chu Lâm Ngự hơi ngạc nhiên, cô còn điềm tĩnh hơn cả Diệp Quân Á, nhớ ngày xưa ngay cả mẹ cô khi gặp ông cũng có chút căng thẳng, tuyệt nhiên không có thái độ bình tĩnh như thế này.
“Đã biết là ta, sao không sợ?”
Diệp Thanh Nghiêu cầm ấm trà rót hai chén, đẩy một chén về phía ông.
“Sao phải sợ?”
[Sao phải sợ?]
Đã lâu rồi không ai hỏi ông câu đó.
Tất nhiên là vì ông là Chu Lâm Ngự người nổi tiếng ở Hoài Giang, không phải dạng dễ bắt nạt.
Danh tiếng của ông vang dội khắp Giang Nam mấy chục năm trước, giờ thì già yếu rồi, lại có một cô bé dám lạnh lùng hỏi ông câu ấy, như thể cuộc đời này của ông sống khá vô nghĩa.
Điều bất ngờ là Chu Lâm Ngự không tức giận, trái lại thấy Diệp Thanh Nghiêu rất thú vị. Ông cười, nâng tách trà uống, thần thái bỗng chốc dừng lại, nhìn vào chén trà, nói: “Cô pha trà cũng giỏi đấy, không hề thua kém mẹ cô.”
Diệp Thanh Nghiêu không đáp, coi như đồng ý.
“Cô có biết lần này tôi đến đây vì lý do gì không?”
“Hôn sự của Chu tiên sinh.”
“Thật thông minh.”
Chu lão gia uống hết chén trà trong một hơi.
“Cách cô xử lý chuyện hôn sự khiến ta rất không hài lòng, bây giờ ta cho cô một con đường để lựa chọn.”
Dương Thanh Nghiêu không hề có chút căng thẳng hay hoảng loạn nào, bình tĩnh đến mức Chu Lâm Ngự cảm thấy, có vẻ như cô đã biết trước ông sẽ nói gì.
Diệp Thanh Nghiêu thực sự biết. Suy nghĩ của một số người không khó để đoán đối với cô. Ban đầu cô không định đồng ý, cũng không ai có thể đe dọa được cô. Nhưng khi Chu Lâm Ngự đi tới, Diệp Thanh Nghiêu nhìn thấy trên cây gậy của ông có một món đồ trang trí. Đó là thứ trông như da người, trên đó có hình xăm con bướm màu xanh.
Đó là dấu hiệu mà Diệp Thanh Nghiêu cực kỳ quen thuộc, nó nằm trên cánh tay trái của đạo trưởng Ngọc Khuê, cũng là người dạy dỗ cô từ nhỏ.
Ngọc Khuê từng nói, hình xăm còn thì người còn, hình xăm không còn thì người cũng không còn.
Lúc đó ông cười nói với cô rằng, khi cô nhìn thấy hình xăm này thì nhất định phải đi tìm ông, để giúp ông thu thập hài cốt.
Ngọc Khuê đã biến mất nhiều năm liền, có phải là đã chết rồi?
Về hình xăm da người trên gậy của Chu Lâm Ngự, Diệp Thanh Nghiêu nhất định phải điều tra rõ ràng.
“Gả cho chắt của ta, là Chu Lễ.”
“Được.”
Chu Túc vừa đến kịp lúc thì nghe thấy câu trả lời này.
