Trước năm năm tuổi, Diệp Thanh Nghiêu không phải lúc nào cũng lạnh lùng như bây giờ. Khi đó, cô từng là một đứa trẻ vô tư, đôi lúc còn nghịch ngợm nữa.
Tử Nguyệt thường hay nhắc rằng rất nhớ cô bé của khoảng thời gian đó, luôn oán trách Ngọc Khuê đã khiến cô sớm biết quá nhiều chuyện, đến nỗi sau năm tuổi, Diệp Thanh Nghiêu ngày càng trở nên già dặn, càng lúc càng mất đi sự thú vị.
[Làm sao mà còn thú vị nổi nữa?]
Dù sao cô cũng có một thân thế như vậy.
Trong khoảng thời gian vừa biết được nguồn gốc của mình, Diệp Thanh Nghiêu cảm thấy ghê tởm và không thể chấp nhận nổi. Quá khứ như vậy đối với một đứa trẻ mới năm tuổi mà nói là quá nặng nề, vốn dĩ không nên để cô phải gánh chịu.
Khi đó cô còn nhỏ, chưa đạt đến cảnh giới bình thản đối mặt với mọi việc, nên cô biết oán hận, biết đau khổ, biết chán ghét chính bản thân mình, luôn cảm thấy mọi người xung quanh đang nhìn cô bằng ánh mắt khác lạ. Dù chỉ là một cái cây, một đóa hoa, một tảng đá, dường như tất cả đều đang cười nhạo xuất thân của cô.
Huống chi, cô lại là một đạo sĩ – điều đó lại càng giống như một sự châm biếm cay nghiệt.
Vậy nên những kinh văn cô tụng đọc sáng tối, những tinh quân cô thành tâm quỳ lạy, tất cả đều trở thành vòng kim cô hành hạ cô từng khắc từng giây.
Khi ấy cô còn nhỏ, chưa hiểu tình yêu là gì, tự nhiên không thể hiểu được cuộc đời của Diệp Quân Á. Cô chỉ cảm thấy vô vị. An cơm vô vị, uống nước vô vị, gió thổi qua người cũng vô vị, tắm nắng cũng vô vị, ngày ngày tụng niệm những câu kinh nhàm chán cũng vô vị. Ngay cả việc sống, mỗi hơi thở cô hít vào cũng khiến lục phủ ngũ tạng đau đơn khó chịu.
Chưa từng có lúc nào như vậy, cô chán ghét tất cả mọi thứ xung quanh. Thế nên, cô quyết định chi bằng cứ sớm kết thúc tất cả, đem sinh mệnh nhơ bẩn này chôn vùi vào đất.
Hôm đó trời trong mây tạnh, hiếm thấy một ngày đẹp ở núi Vân Đài. Mây mù quanh núi tan dần, mặt trời hiện ra, gió từ xa thổi đến, rừng cây xào xạc, cành lá lay động như thể biết được quyết tâm rời đi của cô, vạn vật đều đến để đưa tiễn..
Diệp Thanh Nghiêu năm tuổi nhắm mắt lại, cảm nhận thế gian lần cuối.
Trước mặt cô là một cái giếng cạn, chỉ cần nhảy xuống, mọi chuyện sẽ chấm dứt, cả hiện tại lẫn quá khứ, tất cả tội lỗi đau khổ cũng sẽ kết thúc.
Cô mở mắt, chậm rãi mà kiên định bước lên, không hề sợ hãi, chỉ có bình thản và mong đợi.
Cô nhìn sâu vào vực thẳm ấy, khao khát được ôm chầm lấy nó.
Đột nhiên ….
"Ê!"
Một hòn đá không biết từ đâu bay tới rơi xuống giếng cạn, rất lâu sau vẫn không nghe thấy tiếng vọng lại, có thể thấy giếng sâu không thấy đáy.
“Nhóc con định đi tìm chết à?” Giọng nói lạ lẫm, uể oải, xen chút trêu chọc như đang xem kịch, xem náo nhiệt.
Diệp Thanh Nghiêu sững người, quay đầu tìm nơi phát ra giọng nói, nhìn quanh không thấy ai, ngẩng đầu thì thấy người đó đang ngồi trên cây.
Là một thiếu niên khoảng mười tuổi, mặc trường sam kiểu cổ không hợp thời, lại mặc không ra dáng, một góc áo buộc nút treo ngọc bội.
Cậu ta ngồi vắt vẻo trên cành cây, dáng vẻ uể oải, tay nghịch miếng ngọc bội, miệng cười khẽ, gương mặt tuấn tú quá mức, từ trên cao nhìn xuống cô.
Diệp Thanh Dao không biết cậu ta đến từ lúc nào, ở đó bao lâu, chỉ thấy hơi ngẩn người.
Gió lay động áo tà dài của cậu, nơi cao thì lạnh, rõ ràng là một thiếu niên tính cách ngỗ nghịch, chửi gió đáng ghét rồi nghiêng người dựa vào cành cây bên cạnh.
“Tuổi còn nhỏ mà tìm chết làm gì? Trượt từ đây xuống, cái mặt xinh đẹp kia của ngươi cũng thành một bãi bùn nhão, xấu xí đến mức Diêm Vương cũng không muốn nhận.”
Chuyện khuyên người khác đừng tự vẫn lại xảy ra với cậu, đến chính cậu cũng thấy kỳ lạ. Thường ngày không đứng xem náo nhiệt đã là may, tự nhiên hôm nay lại nổi lòng tốt.
Cậu bĩu môi, cau mày, chính mình cũng không hiểu rõ, như thể có một sức mạnh vô hình nào đó đang thúc đẩy, bảo rằng nhất định không thể để cô chết. Nhưng miệng cậu ta độc, từ nhỏ đã thế, đến lúc khuyên cô bé đừng tìm chết mà vẫn không quên châm chọc một hồi.
Diệp Thanh Nghiêu mới năm tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ, nghe đến câu “xấu đến mức Diêm Vương cũng không nhận”, cuối cùng không nhịn được mà òa khóc, nước mắt nước mũiròng ròng tuôn rơi.
Thiếu niên thấy cô khóc lóc không hiểu ra làm sao bản thân cậu cũng cảm thấy phiền lòng vô cớ.
Cậu nghĩ thầm ở cái nơi văn nhã này, người văn nhã kiểu đó, một khi làm bộ làm tịch thì thật khiến người ta phát ngán! Ban đầu đã chẳng muốn tới, ông nội cứ bắt phải đến gặp vị hôn thê gì đó, hôn thê chẳng thấy đâu, lại gặp phải một con nhỏ khóc nhè.
“Nè phiền quá rồi đấy! Đừng có khóc nữa!”
Cậu ta ghét nhất là mấy cô bé suốt ngày khóc lóc, dỗ thì tuyệt đối không có chuyện đó.
“Còn khóc nữa là tôi đánh đấy!”
Trong tay cậu cầm vài viên đá quý đắt tiền, tùy tiện ném một viên cũng đủ khiến đầu cô lủng một lỗ.
Cô lại bướng bỉnh ngẩng đầu lên, vừa rơi nước mắt vừa nhìn cậu, dù đang khóc nhưng không phát ra tiếng nào. Đôi khi, những giọt nước mắt im lặng như vậy lại càng khiến người ta nhói lòng, càng chạm đến trái tim.
Thiếu niên đương nhiên không thực sự ném viên ngọc trong tay để đánh cô, cũng không rõ vì sao, chỉ là khi nhìn thấy những giọt lệ sắp rơi trong mắt cô, trái tim lại bất ngờ như bị đâm một nhát, đột nhiên có một ý nghĩ thật nực cười – muốn dỗ dành cô bé.
“Đúng là phiền phức,” cậu nhíu mày lẩm bẩm, tháo ngọc bội ra nhét vào ngực, sau đó nhảy từ trên cây xuống.
Cậu còn nhỏ tuổi, nhưng lại cao hơn cô bé rất nhiều, có vẻ đang bực bội, tay vẫn mân mê viên ngọc khi đi đến trước mặt Diệp Thanh Nghiêu.
Cô bé đứng trên thành miệng giếng cạn, nhưng vẫn phải ngẩng đầu nhìn cậu.
“Xuống đây!”
Tính khí cậu chắc hẳn rất tệ, gương mặt tuấn tú kia nhìn rất mất kiên nhẫn.
Diệp Thanh Nghiêu đến đây để tìm cái chết, tính khí bướng bỉnh trỗi lên, nếu không chết thì mất mặt, quyết không chịu xuống!
Cô không lên tiếng, cũng không động đậy, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
Thiếu niên càng mân mê viên ngọc trong tay càng sốt ruột, đang cố nhịn cơn muốn chửi thề, sợ mình mà mắng nặng quá thì cô bé thực sự sẽ nhảy xuống.
Cậu đưa tay ra, cố tỏ vẻ thân thiện: “Tôi đỡ cô.”
Nhưng Diệp Thanh Nghiêu lại lùi lại một bước nhỏ.
Những lời chửi thề đã đến bên miệng cậu thiếu niên, suýt nữa thì buột ra.
“Muốn chết thì chết đi!” Cuối cùng cậu nghiến răng nghiến lợi, thu tay lại rồi quay đầu bỏ đi.
[Cậu chẳng thèm quan tâm!]
[Liên quan gì đến cậu chứ!]
Sau khi cậu đi, trong rừng lại vang lên tiếng gió.
Diệp Thanh Nghiêu quay đầu nhìn vực sâu dưới chân, suy nghĩ về những lời thiếu niên nói. Như vậy mà ngã xuống thì liệu có xấu lắm không? Nếu Diêm Vương không nhận thật thì chẳng phải cô chết uổng quá sao?
Cứ thế suy nghĩ mãi, hơn nửa tiếng trôi qua vẫn chưa quyết định được có nên nhảy hay không. Cuối cùng lại ngửi thấy mùi thịt nướng, cô ngạc nhiên xoay người nhìn, thì ra thiếu niên đó lại quay lại, đang ngồi bên đống củi nướng thịt.
Ánh lửa chập chờn, có vẻ đây là lần đầu tiên cậu làm việc này, mắt nheo lại mà chẳng có chút gì là đang tận hưởng.
Gió thổi làm khói bay tán loạn, khiến cậu ho không ngừng. Người hầu nhỏ tuổi đi cùng cậu, trạc tuổi cậu, vội vàng dùng quạt phẩy khói sang chỗ khác.
Hai người bận rộn đến mức xoay vòng vòng. Trong thơ có câu: “Dạo xuân phơi phới cùng nướng thịt, rượu nhạt vui vầy thưởng vị thanh.”(*) Sự nhàn nhã như thơ đó, hoàn toàn không thấy bóng dáng đâu cả.
Lúc đó, Diệp Thanh Nghiêu cũng thấy buồn cười, lộ ra nụ cười hiếm hoi suốt thời gian qua.
Thiếu niên liếc thấy, khó chịu ra lệnh: “Còn không mau lại đây giúp thiếu gia ta!”
Diệp Thanh Nghiêu không hề bước tới. Cô đâu phải là dạng mà công tử con nhà giàu gì đó muốn sai khiến là sai khiến được. Hơn nữa, cô vẫn chưa nghĩ thông suốt là có nên nhảy hay không.
Thiếu niên như thể nhìn thấu được suy nghĩ của cô, hoặc có thể chỉ là trùng hợp, lười nhác nói:
“Hôm nay thì đừng chết vội, qua đây ăn miếng thịt nướng đã. Muốn chết thì để mai, chết ở chỗ xa xa chút, đừng chết ngay trước mặt ta, chướng mắt.”
Diệp Thanh Nghiêu cúi đầu không nói, trong lòng đã bắt đầu dao động một chút. Dù sao cô vẫn chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa mùi thịt nướng thực sự rất thơm. Nhưng nếu cứ thế bước qua thì lại có vẻ quá vô dụng.
Thiếu niên "chậc" một tiếng, dùng con dao mang theo cắt một miếng thịt mềm nhất, chậm rãi đi đến miệng giếng, đưa miếng thịt tới bên miệng cô:
“Này.”
Diệp Thanh Nghiêu nhìn miếng thịt, do dự đấu tranh, một lúc sau mới từ từ há miệng cắn, nhưng lại bị bỏng, khẽ “xì” một tiếng rồi bật dậy, quên mất mình đang ở mép giếng, lùi lại thì cả người cũng ngã về phía sau. May mà thiếu niên vẫn luôn để ý đến cô, phản ứng nhanh kéo cô lại, cũng kéo luôn cô từ mép giếng xuống mặt đất.
“Yếu ớt quá chừng.” Cậu buông một câu mắng nhẹ, vẫn nắm lấy cánh tay cô không buông, đưa miếng thịt lên miệng thổi nguội rồi mới đưa cho cô:
“Há miệng.”
Diệp Thanh Nghiêu nhìn cậu.
Thiếu niên bỗng bóp mở miệng cô, nhét miếng thịt vào.
Mùi thơm tràn đầy trong miệng, vừa cắn xuống là nước thịt và mùi thơm đặc trưng của than nướng lan tỏa. Diệp Thanh Nghiêu đã đói cả ngày, nhai ngày càng nhanh, nuốt một miếng lớn, dưới ánh nhìn nửa cười nửa không của thiếu niên.
Cô cảm thấy mất mặt, quay mặt sang hướng khác.
Thiếu niên cười khẽ:
“Còn nhỏ mà đã biết sĩ diện rồi.”
Diệp Thanh Nghiêu khẽ phản bác:
“Anh cũng đâu lớn hơn tôi bao nhiêu.”
Giọng cô giống như khuôn mặt của cô, mang theo vẻ mềm mại đáng yêu. Thật ra ngay từ cái nhìn đầu tiên, thiếu niên đã rất bất ngờ—mới nhỏ thế này mà đã xinh thế rồi, sau này lớn lên thì sao mà chịu nổi?
Cậu cũng đói rồi, kéo cô đến bên đống lửa.
Người hầu nhỏ len lén quan sát cô bé, đưa miếng thịt mới nướng xong cho cậu chủ nhà mình.
Thiếu niên định ăn, nhưng vừa đưa đến miệng thì lại thấy Diệp Thanh Nghiêu ngồi lẻ loi sưởi lửa bên kia, liền đưa miếng thịt cho cô:
“Cầm lấy.”
Diệp Thanh Nghiêu nhìn cậu ta mà không nói gì, cũng không nhận lấy.
"Có ăn không? Không thì tôi vứt đi."
Cô vẫn có vẻ hơi đờ đẫn, thiếu niên mất kiên nhẫn, định ném miếng thịt vào đống lửa thì Diệp Thanh Nghiêu lập tức giật lấy, cầm chặt mà gặm.
Thiếu niên nhìn cô một lúc với vẻ ghét bỏ: "Cô là quỷ đói đầu thai hả?"
Diệp Thanh Nghiêu không đáp, chỉ lo ăn thịt.
Đó không đơn thuần là thức ăn, mà là chút thiện ý hiếm hoi từ một người xa lạ sau những ngày cô chịu đựng đau khổ giày vò, là thức ăn tinh thần, là thứ có thể khiến cô cảm thấy một chút ấm áp.
[Chết ư?]
Cô ăn hết miếng thịt nướng, nhẹ giọng nói với thiếu niên: "Cảm ơn."
Thiếu niên cười khẽ một tiếng, ngậm một cọng cỏ, thảnh thơi nằm trong đống lá khô phía sau nhìn cô:
"Nói đi, sao lại muốn chết?"
Diệp Thanh Nghiêu đương nhiên không thể nói, đó là bí mật lớn nhất của cô, không thể để ai biết, cũng không cho phép ai biết.
Cậu ta chờ một lúc, Diệp Thanh Nghiêu chỉ ngẩn người nhìn đống lửa, ánh lửa chiếu lên khuôn mặt non nớt của cô, lại mang một vẻ đẹp bi thương quyết liệt.
Thiếu niên nhả cọng cỏ trong miệng: "Ăn thịt của tôi rồi, ít ra cũng phải nói gì chứ."
Diệp Thanh Nghiêu hỏi: "Cậu có đọc thơ không?"
"Đọc thì sao? Không đọc thì sao?"
"Có biết Tân Khí Tật không?"
"Cô đang nói nhảm cái gì đấy?" Thiếu niên bắt đầu mất kiên nhẫn.
Diệp Thanh Nghiêu ngẩng đầu định xem đêm nay có trăng sáng không, nhưng chẳng thấy gì, liền cúi đầu tiếp tục nhìn ngọn lửa đang cháy rực:
“Thiếu niên không biết mùi sầu khổ, chỉ ưa trèo lầu cao.Ưa trèo lầu cao, vì làm thơ mới gắng nói sầu.
Đến nay đã thấu hết mùi sầu khổ, muốn nói lại thôi. Muốn nói lại thôi, chỉ bảo: trời thu thật mát.”
Thiếu niên tuy có phần l* m*ng, nhưng xuất thân tốt, giáo dục đàng hoàng, không thể đến mức không hiểu được ý nghĩa bài thơ này.
Cô đang nói cho cậu biết, cô mang nỗi u sầu trong lòng, nhưng không biết phải diễn đạt thế nào.
Thế nhưng, một đứa trẻ ở tuổi này thì có thể có nỗi khổ gì, đến mức khiến cô có ý nghĩ tìm đến cái chết, mang tâm trạng u uất như vậy?
"Sao mà nặng mùi nho nhã bi lụy thế!"
Diệp Thanh Dao cũng đã quen với những lời lạnh lùng của cậu ta, không so đo, chỉ đờ đẫn mà nhìn xa xăm.
Thiếu niên gối đầu lên hai tay, chân đặt lên đầu gối khẽ đung đưa, dáng vẻ lười biếng, giọng nói đầy ngông cuồng:
“Tôi không biết cô đã trải qua chuyện gì, nhưng nếu tôi là cô, ai khiến tôi khó chịu, tôi sẽ khiến kẻ đó cũng phải khó chịu! Đã không sợ chết, còn sợ gì nữa?”
“Vì sao phải chết? Có lý do gì chứ? Cô phải hiểu rằng, không có bất kỳ điều gì xứng đáng để cô phải đánh đổi mạng sống. Cô nên sống một cách kiêu ngạo và ngẩng cao đầu lên!!”
“Hãy nhìn các vị tinh quân thần thánh được thờ phụng trong đạo quan này xem. Họ lạnh lùng nhìn chúng ta vùng vẫy trong khổ đau, lúc nào đã từng ra tay giúp đỡ? Cho nên, tu tâm thành thần mới là thượng sách. Trời đất vạn vật, đều chỉ là cỏ rác, cô sẽ vô địch không ai sánh bằng.”
Cậu ta nhắm mắt, những lời nói chậm rãi mà nhẹ nhàng lại hóa thành cơn gió mạnh, khuấy động mặt hồ bình lặng trong lòng Diệp Thanh Nghiêu, nổi sóng dữ dội, rất lâu vẫn chưa thể yên lại.
[Tu tâm thành thần, lấy trời đất vạn vật làm cỏ rác…]
Những lời đó chấn động sâu sắc trong lòng Diệp Thanh Nghiêu, ảnh hưởng đến cô mãi mãi.
Từ đó về sau, cô không còn tìm đến cái chết, không còn tự trách mình, cũng không oán trách ông trời bất công nữa.
Nếu vận mệnh của cô ngay từ đầu đã thấp hèn như cỏ rác, thì tại sao cô phải cam chịu? Cớ sao không chứng minh với ông trời vô tình kia rằng cô không phải là cỏ rác của hắn, mà là một vị thần – ngang hàng với hắn!
Vì thế, cô học cách giống như trời cao - lãnh đạm với tất cả, học cách giống như thần linh - đứng ngoài mọi việc. Rồi mọi chuyện cũng dần trở nên đơn giản.
Diệp Thanh Nghiêu chưa bao giờ phủ nhận sự tàn nhẫn của mình.
Cô xưa nay vẫn là một con người lãnh đạm, không cảm xúc, không lòng tốt, không hơi ấm.
Dù trong tay có cầm cành bồ đề đi nữa, cũng đừng vọng tưởng rằng cô là người nhân hậu, thiện lương.
Những người không liên quan đến cô trong thế gian này, vĩnh viễn không thể nhận được dù chỉ một chút quan tâm giản đơn từ cô.
Vì vậy, khi Chu Túc nói ra câu: “Tôi thích em.”
Câu trả lời của Diệp Thanh Nghiêu thẳng thắn, rõ ràng:
“Liên quan gì đến tôi?”
Thích cô thì cô nhất định phải hồi đáp sao?
Thích cô thì cô phải biết ơn sao?
Thích cô thì cô phải áy náy vì không thể đáp lại tình cảm ấy sao?
Xin lỗi.
Không thể.
Sau đêm hôm đó bị chọc giận bỏ đi, Chu Túc đã mấy ngày không đến.
Diệp Thanh Nghiêu chưa từng để tâm.
Những ngày ở nhà họ Chu, cô luôn lặng lẽ đến mức khiến người ta dễ dàng bỏ qua, mà bị bỏ qua cũng là chuyện tốt, thuận tiện để điều tra mọi việc.
Vào ngày mưa ít người ra ngoài, bởi khắp nơi ẩm ướt, ai cũng sợ làm bẩn quần áo. Nhưng Diệp Thanh Nghiêu lại thích ra ngoài trong thời tiết như vậy. Cô che một chiếc ô giấy dầu có hình hoa nhài, đi hết mọi con đường nhỏ trong nhà họ Chu, bước vào một khu rừng trúc.
Mưa rơi lộp độp trên vành ô, như thể cơn mưa của vùng Giang Nam đang ngân nga khúc sầu miên man, len qua gió mà ùa vào rừng trúc, khiến lá trúc run rẩy
Mưa và ánh sáng cùng nhau rơi xuống. Ngẩng đầu nhìn kỹ, chẳng phân biệt được là ánh sáng mang theo mưa, hay mưa mang theo ánh sáng.
Trải lên không trung một tầng mờ ảo nhàn nhạt, chậm rãi lan tỏa thành một màn nhẹ dưới mưa khói.
Diệp Thanh Nghiêu nhớ đến hồi ức trong quá khứ, nhớ đến cái giếng cạn và chàng thiếu niên ngồi trên cây.
Không biết...
Giờ này, cậu ấy đang ở nơi đâu?
