Áp Chế Lãng Mạn - Cẩn Dư

Chương 40: Anh ấy là người quan tâm như cha nhưng lại là kẻ chiều chuộng mù quáng



Người đã đi qua có duyên phận của người đã đi qua, anh đã dạy cô cách để sống tiếp, chắc hẳn giờ đây anh cũng đang sống một cuộc đời tự do thoải mái.

Hoa có thể nở lại, người rồi sẽ gặp lại. Nếu có duyên thì dù núi xa sông cách cũng sẽ gặp lại nhau lần nữa. Còn nếu không có duyên thì cũng chẳng sao, chỉ cần cùng sống dưới bầu trời này, cùng thưởng phong nguyệt, cùng tắm ánh mặt trời, cũng đã là vượt xa vô số những nhân duyên khác ở nhân gian rồi

Diệp Thanh Nghiêu không nghĩ ngợi nhiều, cứ thế hướng về nơi đã định.

Dạo gần đây cô chỉ ở trong phòng đọc sách, chính là để khiến Chu Lâm Ngự bớt đề phòng.

Nghe nói hôm qua ông ta vừa tỉnh lại, việc đầu tiên là hỏi cô có ngoan ngoãn không, biết cô vẫn luôn yên tĩnh ở trong viện đọc sách, ông ta mới yên tâm mà ăn chút gì đó.

Ngoan ngoãn sao?

Diệp Thanh Nghiêu khẽ cười.

Từ này xưa nay vẫn luôn được dùng để hình dung cô, thực ra lại là nực cười nhất.

Cô vén tay áo, một con rắn hổ mang mắt đỏ chậm rãi bò ra, men theo tà áo bò xuống đất.

Trên con đường lát đá xanh ẩm ướt, cơ thể dài nhỏ, hoa văn uốn lượn của nó khiến người ta sởn gai ốc, không dám đến gần. Nhưng Diệp Thanh Nghiêu lại thấy nó dễ thương nhất, còn đáng yêu hơn cả A Loan.

“Bị nghẹt lâu quá rồi à?”

Con rắn hổ mang ‘dịu dàng’ thè lưỡi như thể đang đáp lại câu hỏi của cô

Ban ngày nó thay cô thăm dò đường đi, ban đêm trở về ngủ thì phải trốn trong tay áo cô, chắc là thấy bức bối khó chịu.

Diệp Thanh Nghiêu nhớ lại lời Hy Văn dặn dò trước khi đi:

“Con rắn này độc tính mạnh nhất, lại rất hung dữ và khó kiểm soát, đến ta cũng không dám tùy tiện chọc giận nó. Sư muội muốn nuôi thì nuôi con gì hiền lành, sao cứ phải là nó?”

Giờ đây nhìn con rắn đỏ đang ngoan ngoãn chổng đầu nhìn cô. Cô lại nhớ đến câu trả lời đáp lại Hy Văn, cũng như tự nói với chính mình:

“Ta chỉ thích như thế này, càng độc càng tốt.”

Diệp Thanh Nghiêu cười, đuôi mắt hơi cong, mang theo vài phần quyến rũ tà mị.

Con rắn lại thè lưỡi, như thể cũng đang phấn khích vui vẻ.

Nó là loài máu lạnh, thích những thứ lạnh lẽo, gặp được Diệp Thanh Nghiêu chẳng khác nào gặp được đồng loại.

Nó thích mùi hương của Diệp Thanh Nghiêu, thích sự quyết đoán và tàn nhẫn của cô, bởi vì đó là những điều giống với nó. Quấn quanh cô giống như đang ở trong hang ổ, an toàn vô cùng. Đây cũng là lý do con rắn hổ mang trở nên ngoan ngoãn như vậy. Ở một mức độ nào đó, nó quyến luyến Diệp Thanh Nghiêu như quyến luyến mẹ mình.

“Đi đi, tìm bao nhiêu ngày rồi, chắc hẳn có thu hoạch lớn rồi chứ.”

Nó cực kỳ thông minh, hiểu được lời của Diệp Thanh Nghiêu, lập tức trườn thân thể dài nhỏ về phía trước dẫn đường.

Diệp Thanh Nghiêu đi theo nó khoảng mười phút, đi hết cả một rừng trúc mới thấy ở cuối con đường có một ngôi nhà nằm tựa núi kề nước, ẩn mình sâu kín, có vẻ không bình thường.

Cô không vội bước tới mà dừng lại tại chỗ quan sát ngôi nhà.

Là đạo sĩ, tất nhiên cô nhìn ra cách bố trí cây cối hoa cỏ và kiến trúc của ngôi nhà đều có dụng ý.

Bên ngoài có trận pháp, bên trong có cơ quan.

Xem ra…

Diệp Thanh Nghiêu hơi nheo mắt.

Nhà họ Chu và Chu Lâm Ngự đều đang che giấu bí mật.

***

Uống rượu ngắm mưa, người say rồi, lòng ngời càng dễ say hơn.

Thật ra nói vậy cũng không đúng.

Chu Túc rất tỉnh táo, hoàn toàn chưa say.

Anh đã đem hết rượu ngon trong hầm rượu ra, bảo A Ngân bày đầy trong phòng, muốn uống vò nào thì mở vò đó, nhưng tất cả cũng không sánh được với vò ‘Vọng Thanh Sơn’ mà Diệp Thanh Nghiêu tặng anh.

Từ cái đêm tỏ tình mơ hồ đến giờ đã hai ngày hai đêm không thấy cô đâu. Ban đầu là tức giận – tức vì cô cứng miệng, rõ ràng trong mơ vẫn lo lắng cho anh mà lại không chịu thừa nhận mình đã động lòng, cứ phải cố chấp đến cùng để làm gì?

Sau đó anh nghĩ, chẳng lẽ là vì cô còn băn khoăn về Trần Mộ?

Anh đã tìm cách đuổi anh ta đi rồi, thời gian tới cũng không thể quay về.

Có lẽ cô không muốn làm người phụ nữ ngoại tình, muốn đợi sau khi ly hôn rồi mới ở bên anh? Nhưng tại sao cô lại đồng ý lấy Chu Lễ?

Là muốn trêu chọc anh? Chọc giận anh? Hay là còn mục đích gì khác?

Chu Túc càng nghĩ càng đau đầu, càng đau đầu thì lại càng uống rượu, uống càng nhiều thì đầu lại càng đau hơn, rơi vào cái vòng luẩn quẩn như vậy. Đến mức nhìn bất kỳ cảnh vật nào cũng thấy mờ mịt chồng chéo, chỉ cần sơ ý một chút là lại hóa thành hình dáng của Diệp Thanh Nghiêu, cái bóng đó vừa cười vừa giận dỗi với anh, còn quyến rũ hơn lúc bình tĩnh gấp vạn lần.

Rõ ràng không say, rõ ràng rất tỉnh táo, nhưng lại xuất hiện ảo giác khi tỉnh táo, thật sự xấu hổ đến mức không biết phải làm sao.

Anh đặt ly rượu xuống, gọi A Ngân hỏi: “Em ấy đâu rồi?”

Dù không trực tiếp đi xem cô, nhưng anh ngày nào cũng nhờ A Kim chăm sóc thật tốt cho cô ấy.

Lo sợ cô ấy lạnh, sợ cô ấy đói, sợ cô ấy không ăn uống đầy đủ, sợ cô ấy đọc sách mà không biết nghỉ ngơi, làm hỏng mắt.

Thật sự là rất lo lắng, lo đến mức mấy ngày nay anh ăn không ngon ngủ không yên, chẳng biết mình đang lo cái gì, còn mệt hơn cả làm cha.

A Ngân nói: “Đạo trưởng đi ra ngoài dạo rồi.”

Chu Túc nhíu mày nhìn ra ngoài, trời đang mưa: “Sao cô ấy cứ thích ra ngoài trong thời tiết lạnh lẽo thế này, không bị ướt à?”

A Ngân cười: “Diệp dạo trưởng từ trước đến nay luôn khác người, nếu không cậu chủ cũng sẽ không thích cô ấy.”

Bị người bên cạnh nói thẳng thừng như vậy, Chu Túc có phần không thoải mái: “Tôi có thích em ấy đâu.”

Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, trận mưa này khá nặng làm anh không thể yên tâm. Không biết cô có mặc quá mỏng không, dù hiện giờ đã là cuối hè, gió lạnh đã bắt đầu thổi, rất dễ bị cảm lạnh.

“Vâng vâng cậu chủ không thích Diệp đạo trưởng ạ.”

Chu Túc liếc nhìn cậu ta, A Ngân cười gượng đưa tay bịt miệng, cười mỉm mắt lại.

“Em ấy đi đường nào vậy?”

“Không biết ạ, tôi gọi A Kim đến hỏi cho cậu chủ.”

“Nhanh đi.” Chu Túc cau mày.

A Ngân không dám chần chừ, vội vàng đi gọi chị gái.

Hai chị em cũng quay lại rất nhanh, A Kim biết Chu Túc rất quan tâm Diệp Thanh Nghiêu, còn chưa kịp thở đều đã nói: “Diệp đạo trưởng đi ra ngoài đã một tiếng rồi, đi theo đường Lâm Thương Uyển, khi đi không mặc nhiều, tôi đã nhắc rồi nhưng đạo trưởng không thích rườm rà, chỉ mang theo một cây dù giấy dầu.”

Thật là bướng bỉnh.

Luôn khiến người ta lo lắng.

“Lấy dù đến đây.”

A Ngân từ lâu đã chuẩn bị sẵn, ngay lập tức đưa cho anh.

Trước khi ra ngoài, Chu Túc lấy một chiếc áo choàng, mấy chiếc vừa mới làm xong được gửi đến, đó là bộ quần áo anh định tặng cho Diệp Thanh Nghiêu.

Cô thường thấy ngồi bên cửa sổ ngắm mưa hóng gió, chỉ mặc một chiếc áo cổ trang hoặc áo đạo bào, rất ít khi khoác thêm áo ngoài, nên mới nảy sinh ý nghĩ như vậy.

Anh đặc biệt chọn loại có lông cổ áo tốt nhất, dùng loại lụa thượng hạng, chọn hoa trúc đào làm trang trí, nhưng vì tỏ tình bị từ chối nên chưa kịp tặng đi.

Chu Túc ôm chiếc áo choàng trong lòng, dù che mưa cũng nghiêng về phía áo choàng, không rõ là đang che mưa cho mình hay cho chiếc áo.

A Kim và A Ngân nhìn bóng dáng anh vội vã trong mưa gió, hai người lắc đầu thở dài.

“Chắc là bị điên rồi.”

“Ai mà biết được.”

Diệp Thanh Nghiêu không mất nhiều thời gian đã vào được căn cứ bí mật của Chu Lâm Ngự, khi phá trận cô đã phát hiện ra. Trận pháp mà Chu Lâm Ngự sử dụng có bí quyết từ Vân Đài Quan, là do sư phụ cô, Đạo trưởng Ngọc Khôi thiết kế.

Nghe nói ngày xưa Chu Lam Ngự đồng ý để cô đính hôn với Chu Túc là vì ông ta nợ Ngọc Khuê một ân tình lớn, nên mới đồng ý dùng cuộc hôn nhân của cháu trai yêu quý nhất để trả nợ.

Rốt cuộc nhà họ Chu sẽ được giao cho Chu Túc quản lý, ai có thể lấy Chu Túc thì coi như là chủ của một nửa nhà họ Chu.

Nhìn vào đó, quan hệ giữa Chu Lâm Ngự và Ngọc Khuê chắc chắn khá tốt, ít nhất không đến nỗi xấu, thế nhưng tại sao Chu Lâm Ngự lại có miếng da người xăm hình bướm của Ngọc Khuê ? Lại còn trang trí trên cây gậy của ông ta.

Diệp Thanh Nghiêu theo con rắn hổ mang đi sâu vào trong, căn nhà không nhỏ như nhìn bên ngoài, mà là một thế giới bí mật, bên trong có những lối đi quanh co uốn lượn dẫn đến những nơi chưa biết.

Chu Lâm Ngự chắc hẳn rất yêu thích hoa lan và hoa cẩm tú cầu, hai bên lối đi bí mật đều trồng rất nhiều.

Đi càng sâu thì ánh sáng càng yếu, may mà Diệp Thanh Nghiêu đã chuẩn bị trước.

Cô lấy chiếc trâm cài tóc trên đầu ra, từ từ xoay lại, bên trong là rỗng, giấu một que lửa nhỏ, thổi nhẹ vào rồi châm lửa lên, soi sáng lối đi phía trước.

Diệp Thanh Nghiêu cùng con rắn hổ mang tiếp tục khám phá, thấy một cánh cửa.

“Hồng Ô.” Hồng Ô là tên con rắn hổ mang, nó dừng lại nhìn cô.

“Quay lại đi.” Hồng Ô ngoan ngoãn bò trở lại, như một con non ngoan ngoãn núp phía sau Diệp Thanh Nghiêu.

Nó cũng cảm nhận được có cơ quan bẫy ở cánh cửa kia.

“Lão già này cũng thú vị đấy.” Nhưng không biết đang đề phòng ai.

Diệp Thanh Nghiêu ném chiếc trâm trong tay, hướng ném rất khéo léo. Bình thường cô hay mang theo mấy trái ớt nhỏ và hạt đậu xanh lên núi đi săn, lúc rảnh rỗi cũng hay tập ném bình, nên khả năng ném không tệ.

Chiếc trâm mang theo một chút sát khí, bay thẳng tới trung tâm cơ quan bẫy, phá vỡ trận pháp ẩn giấu ở đó, ám khí lập tức rơi xuống.

Cơ quan rất lợi hại, sách sử cổ đều có ghi chép. Thật trùng hợp là Diệp Thanh Nghiêu cũng thích đọc sách, dù là chính sử, dị sử, hay bát quái, trận pháp, thậm chí cả kỳ môn độn pháp đều có tìm hiểu.

Quan trọng nhất, cô là một đạo sĩ chính thống, nên các chiêu thức của Chu Lâm Ngự đối với cô chẳng khác nào múa rìu qua mắt thợ.

“Đi đi.”

Hồng Ô uốn thân mình lặng lẽ tiến vào bóng tối, cánh cửa bị đẩy mở ra, bên trong trang phục trắng bay phất phơ trên cao mà không có gió, nếu không nhìn kỹ, thật sự có thể nhầm tưởng đó là một bóng ma nữ đầy ác khí.

Diệp Thanh Nghiêu bước vào, tìm công tắc đèn trên tường, bật lên, căn phòng ngay lập tức sáng bừng, cũng nhìn rõ toàn bộ bố cục.

Nơi này như phòng ngủ của một người con gái, màn voan màu hồng trải giường sạch sẽ, có bàn trang điểm, trên bàn đặt đủ các loại trâm cài tóc.

Có tủ quần áo, bên trong treo đầy quần áo, nhưng đều là mấy bộ y phục kiểu cổ sườn xám đã lỗi thời từ nhiều năm trước.

Dọc theo tường là giá sách, để nhiều tiểu thuyết thần quỷ kỳ dị, tất nhiên cũng có thơ ca văn chương, vài bộ sách lịch sử nổi tiếng.

Diệp Thanh Nghiêu đi đến bàn học, mở quyển sổ tay trên đó, trang đầu ghi đầy tên người, nét chữ có lúc nghiêm túc, có lúc xiêu vẹo, có lúc mạnh đến mức xuyên thủng cả giấy, thể hiện tâm trạng người viết không ổn định, dường như rất dữ dội. Và cái tên đó, Diệp Thanh Nghiêu rất quen thuộc. Diệp Đình Sâm.

Cô không có tâm trạng xem thêm, lật sang trang thứ hai, lần này tên người đã đổi thành một người khác. Chu Hồi.

Trang thứ ba lại là một người khác nữa.

Chu Lâm Ngự.

Trang thứ tư, Hồ Tinh Di.

Trang thứ năm, Vương Như Hải, Diệp Huy.

Ngón tay Diệp Thanh Nghiêu dò trên trang giấy.

Theo như cô biết, Chu Hồi là cha của Chu Túc, Hồ Tinh Di là mẹ của Chu Túc, Diệp Huy là con gái lớn đã mất của nhà họ Diệp, Vương Như Hải là rể lớn nhà họ Diệp, cũng là người được đồn đại bị Diệp Quân Á dụ dỗ, chính là cha ruột của cô.

Hừ. Thú vị đây.

Ngón tay Diệp Thanh Nghiêu nhẹ nhàng chấm trên cuốn sổ tay.

Không cần đoán nữa.

Người từng ở đây chắc chắn là Diệp Quân Á.

Chỉ là tại sao bà ấy lại có mặt ở đây?

Tại sao những cái tên này lại xuất hiện trong cuốn sổ của bà với cách thức méo mó như vậy?

Diệp Thanh Nghiêu chỉ nghe Ngọc Khuê nói rằng Diệp Quân Á đã mất, nhưng không ai biết bà ấy chết như thế nào, có thật sự là tự sát như nhà họ Diệp nói không, có lẽ cần điều tra rõ.

Việc Ngọc Khuê biến mất có liên quan đến chuyện xảy ra cách đây hai mươi năm không? Tại sao Chu Lâm Ngự lại bố trí bẫy cơ quan để che giấu ngôi nhà này? Ông ta và Diệp Quân Á có quan hệ gì? Tại sao cha mẹ Chu Túc cũng tham gia vào chuyện này? Họ không phải là bạn sao?

Đang suy nghĩ thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân hối hả.

“Lão gia, quả nhiên có người vào rồi!”

Chu Lâm Ngự không lên tiếng, nhưng Diệp Thanh Nghiêu đoán sắc mặt ông ta hẳn rất tệ, dù sao thì bí mật được che giấu cẩn thận mà lại bị phát hiện dễ dàng như thế.

Cô rất muốn xem mặt ông ta lúc tức giận thất thần ra sao, nhưng giờ không phải lúc.

“Hồng Ô.” Hồng Ô ngẩng đầu chờ lệnh.

“Dẫn đường, về thôi.” Có đường vào thì thì tất nhiên sẽ có đường ra. Cô tin tưởng con vật nhỏ thông minh này. Hồng Ô lè lưỡi uốn thân tiến vào bóng tối.

Diệp Thanh Nghiêu đang định đi theo thì bức tường cách đó rất gần bỗng nhiên mở ra một cánh cửa đá, cô bị kéo mạnh vào bên trong. Cánh cửa đá đóng lại, trong bóng tối, một vòng tay tỏa ra mùi rượu siết chặt lấy cô.

“Em muốn chết à?”

Giọng nói quen thuộc, nghiến răng nghiến lợi nói, là Chu Túc.

Diệp Thanh Nghiêu lặng người giây lát: “Sao anh lại ở đây?”

“Câu đó phải là tôi hỏi em mới đúng!”

Trong bóng tối không nhìn rõ mặt nhau, nhưng có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

“Em gan thật đấy, chẳng sợ ông nội tôi xé xác em ra thành từng mảnh sao!”

Chu Lâm Ngự xông vào phòng nhưng không thấy ai ở đó, ông biết chắc chắc người kia không đi xa, lạnh lùng ra lệnh: “Dẫn sói của ta đến đây!”

Đó là thái độ muốn truy cứu đến cùng.

Chu Túc lại gần tai cô, dùng giọng rất nhỏ nói: “Em cứ yên lặng chờ ở đây, thật lâu sau không có tiếng động thì mới được ra.”

Diệp Thanh Nghiêu ngẩng mắt lên, chẳng nhìn thấy gì, tất nhiên cũng không rõ anh đang nghiêm túc hay đùa giỡn.

“Còn anh thì sao?”

“Tôi đi gọi sói.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...