Có thể dùng loại lời nói này để thăm dò, hiển nhiên là quãng thời gian trước lúc
ông ta ngủ say thì không phải là hoàn toàn không biết gì về những chuyện bên
ngoài, phỏng chừng ông ta cũng nắm rõ được những thông tin về tình hình trong
Tiểu Vân gian được lưu truyền như thế nào trong truyền thuyết ở bên ngoài.
Dữu Khánh suy nghĩ một chút, trả lời: “Hoàn cảnh bên trong Tiểu Vân gian đến
bây giờ dù vẫn chưa hoàn toàn bộc lộ hết, nhưng người đi vào đã rất nhiều, tình
huống bên trong đã được truyền lưu ra bên ngoài, ta nói ra khung cảnh bên
trong đó, tiền bối chỉ sợ chưa chắc đã tin, e rằng sẽ nghĩ lầm là ta nghe được từ
người khác.”
Lão nam nhân lập tức nhìn về phía con trai của mình, hỏi: “Đã có rất nhiều
người tiến vào Tiểu Vân gian rồi sao?”
Hắc y nhân gật đầu nói: “Đúng vậy, Tiểu Vân gian là được mở ra tại hai năm
trước. Phụ thân, những cường giả ngoại vực trước lúc ngươi ngủ say kia đều đã
mất rồi. U Nhai hẳn phải đã được tân nhiệm Phán quan kế nhiệm. Sau khi Yến
Phu Tử mất, hắn có hai đệ tử đều bước vào cảnh giới Bán Tiên, một kẻ chấp
chưởng Đại Nghiệp ty của Ân quốc, một kẻ chấp chưởng Ty Nam phủ của Cẩm
quốc, mỗi người đều là quyền lực áp một phương, nghe nói bởi vì yêu mà sinh
hận, trở thành đối thủ một mất một còn.
lão Đại thánh Thiên Lưu sơn của Yêu giới tại trước khi mất chung quy là không
muốn nhìn thấy Yêu giới suy sụp, dùng một thân tu vi tạo nên tân Đại thánh để
kế nhiệm. Sau đó là phía bên Đại Hoang Nguyên, tộc trưởng của một bộ tộc
cũng bước vào cảnh giới Bán Tiên. Hiện nay vực ngoại là có năm vị cường giả
cảnh giới Bán Tiên đó, những người khác mà ngài biết rõ năm đó đều đã hai
hay buông xuôi rồi.
Hai năm trước Tiểu Vân gian mở ra, các thế lực xâm nhập chính là thế lực của
hai đệ tử Yến Phu Tử, còn có thế lực của Thiên Lưu sơn, nghe nói đã giết chết
Thủ sơn thú Vân Hề của Tiểu Vân gian. Nguyên tắc hành sự của U Nhai vẫn
giữ nguyên như cũ, còn vị tộc trưởng kia, chỉ cần không đi trêu chọc hắn, thì
hắn cũng không quá để ý tới sự việc bên ngoài Đại Hoang Nguyên.”
Lão nam nhân trầm mặc một hồi, lại hỏi: “Vậy thì cũng không có thể chứng
minh bọn họ nhất định có thể từ Tiểu Vân gian biết được bí mật của Kim Khư,
ngươi lẽ nào không có nghĩ đến bọn họ là cái bẫy mà bá phụ của ngươi thiết lập
ra sao?”
Hắc y nhân: “Phụ thân, có một điểm ta đã điều tra qua, có thể xác định, bọn họ
mới đến Liệt Cốc sơn trang không bao lâu, Tiểu Hắc bị trúng cạm bẫy. Bá phụ
có thể khống chế người khác lúc nào đi đến Liệt Cốc sơn trang nhưng không
cách nào khống chế được lúc nào Tiểu Hắc sẽ trúng cạm bẫy, bá phụ cũng
không có khả năng tính được ta cũng sẽ tự mình đi cảm tạ, không có những tiền
đề này thì không bố cục được như vậy. Còn có, bá phụ đã qua nhiều năm như
vậy cũng không thể truy tìm được tung tích của ta, hắn thì vừa mới tới liền tìm
được rồi, nếu như bá phụ có năng lực như vậy, tình thế đã sớm thay đổi. Từ các
loại dấu hiệu, ta có thể rõ ràng cảm giác được, bọn họ không phải là người của
bá phụ.”
Lúc này, Dữu Khánh cuối cùng đã minh bạch vì sao Hắc y nhân nói muốn để
mình tới đây làm chứng, hiện tại thì hiểu rồi, hắn đột nhiên tiếp lời: “Ta tại
trong Tiểu Vân gian nhìn thấy một phần báo cáo, nói là Vân Trung tiên tử muốn
xây dựng một tòa Hoàng Kim lầu các tại Vân Hồ, vì vậy Tiểu Vân gian phái
một người tên là ‘Tấn Dương’ tiến vào Kim Khư, phụ trách vận chuyển hoàng
kim về Tiểu Vân gian để làm nguyên vật liệu xây dựng. Tại trong báo cáo mà
‘Tấn Dương’ trình lên cho Vân giám đốc tạo có nói, sở dĩ trễ nãi vận chuyển
kim liệu là bởi vì Kim Khư xuất hiện dị biến, nghiêm ngặt khống chế ra vào,
trước tiên để cho một người gọi là ‘Tiếu Sơn’ áp tải hai nghìn nghìn cân kim sa
đi trước. Trong báo cáo của ‘Tấn Dương’ nói, bởi vì biến cố, khi nhân mã áp tải
chạy tới Kim Khư thì không thể đi thẳng, Hoàng Kim cốc đã bố trí phong ấn,
cần phải tìm Cầm Kích thủ vệ ngoài cốc!”
Thần sắc Lão nam nhân biến đổi bất định một hồi, không biết đang suy tư việc
gì, trầm mặc một lúc lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu ngước nhìn trời cao, chợt
vù một tiếng phóng lên cao, đột nhiên bóng người chợt lóe rồi biến mất.
Mấy người tại đây đều ngơ ngẩn nhìn không trung, Dữu Khánh sau đó hỏi hắc y
nhân: “Phụ thân ngươi có ý gì?”
Hắc y nhân đứng lên, cũng buông tay thả cho tiểu nam hài đi chơi, lắc đầu nói:
“Không biết, chờ, sẽ biết.”
Được rồi, nhưng mà Dữu Khánh lại hiếu kỳ nói: “Ngươi gọi là Nốt Ruồi Đen?”
Hắc y nhân: “Ta gọi là Ngô Hắc.”
Dữu Khánh kinh ngạc hỏi: “Ô Hắc?”
Hắc y nhân nhắc lại: “Ngô, giống như họ Ngô của Liệt Cốc sơn trang!”
“A! Xin lỗi, xin lỗi, là tại hạ nghe nhầm.” Dữu Khánh nhanh chóng xin lỗi một
tiếng, trong lòng rịn mồ hôi, phát hiện gia trưởng của vị này cũng thật là biết
chọn tên, tiếp đó chợt nhớ tới cái gì, “Phụ thân ngươi cùng một Người ngủ say
khác là huynh đệ ruột, sau đó trở mặt sao?”
Cuối cùng đã thổ lộ ra tên thật, Ngô Hắc nói: “Người cũng đã bị các ngươi giết
chết rồi, không cần phải tiếp tục hỏi nhiều việc này.”
Dữu Khánh suy nghĩ cũng phải, không quản đồng lứa phía trên người ta trở mặt
như thế nào, dù sao đều là bá phụ của người ta, người ta và ngươi thông đồng
giết chết bá phụ của mình, quả thực không cần phải nói thêm nữa rồi.
Hiện trường yên tĩnh một hồi, Ngô Hắc đột nhiên hỏi: “Lối vào Tiểu Vân gian
là do ngươi tìm ra?”
“Ách…” Dữu Khánh vụt quay đầu lại nhìn về phía hắn ta, sững sờ không nói
nên lời.
Đang nhìn chằm chằm tiểu hài tử chạy chơi, Mục Ngạo Thiết cũng vụt quay đầu
lại nhìn chăm chú về phía hắn ta.
Từ phản ứng vô ý thức của hai người, Ngô Hắc đã có được đáp án mình muốn
biết, “Ta không có sống khép kín như ngươi tưởng, ta thỉnh thoảng cũng sẽ đi ra
ngoài mua sắm. Từ việc ngay từ đầu ngươi nói ngươi từng tiến vào Tiểu Vân
gian, lại thêm việc cứu nhi tử của ta, ta đã có điểm suy đoán về thân phận của
ngươi.”
Dữu Khánh nhịn không được gãi gãi ria mép, hỏi: “Ngươi không nghi ngờ ta là
người của tam đại thế lực kia sao?”
Ngô Hắc: “Không quản là nhân mã của thế lực nào phái tới, đối diện với loại
chuyện này, không có khá năng quá lớn sẽ để cho người tuổi tác như ngươi
quyết đoán hành động!”
“…” Đối mặt với cách giải thích này, Dữu Khánh nhất thời không có lời nào để
chống đỡ, để tay lên ngực tự vấn, rõ ràng như thế sao?
Ngô Hắc tiếp tục nói: “Có thể là người đầu tiên tìm được lối vào Tiểu Vân gian,
lại có thể là người đầu tiên tìm đến lối vào Kim Khư thì cũng không tính ngạc
nhiên. Còn có thể tìm được ta, có thể tìm được Hoàng kích, thiên hạ đệ nhất tài
tử quả nhiên danh bất hư truyền. Thảo nào ngay cả ngay cả thủ thuật che mắt
liên hoàn của bá phụ ta cũng không thể gạt được ngươi, ông ta chết cũng không
tính oan uổng!”
Dữu Khánh muốn nói lại thôi, rất muốn hỏi một chút hắn ta, lời này của ngươi
là kiểu logic gì? Có phải quá mức võ đoán một chút hay không chứ? Nhưng mà
nghĩ lại một chút, nếu như người ta đã hoài nghi như vậy rồi, mà nếu mình tiếp
tục cố ý lừa gạt người ta, vạn nhất bị vạch trần, vậy thì không tốt.
Mục Ngạo Thiết không biết có phải mình bị ảo giác hay không, nhưng giống
như từ trong lời Ngô Hắc nói đã nghe được có ẩn chứa sự ngưỡng mộ trong đó,
khóe miệng của y hơi có chút co quắp, sau đó lại tựa hồ nhưng không có nghe
được, tiếp tục nhìn chăm chú về phía tiểu nam hài đang chơi đùa bên bờ hồ.
“Thứ gọi là thiên hạ đệ nhất tài tử chỉ là trò cười, không đáng nhắc tới, tại hạ tên
là Dữu Khánh, tại trước mặt những người kia, ta dùng tên giả gọi là Lâm Nhị
Khánh.”
Dữu Khánh báo ra tên thật của mình, xem như là thừa nhận lai lịch của chính
mình.
Trong mắt Ngô Hắc lấp lóe, gật đầu nói: “Tên chỉ là cách để xưng hô, gọi cái gì
cũng không sao.”
Chính vào lúc này, một cái bóng người đột nhiên từ trên trời giáng xuống, lại
đột nhiên dừng tại trên mặt hồ nước.
Người tới chính là lão nam nhân, lơ lửng ở trên không thủy đàm, đầu ngón chân
gần như sắp chạm đến mặt nước thì dừng lại, kình phong kèm theo tràn ra bốn
phía.
Ông ta nhìn tiểu nam hài đang chơi đùa ven bờ hồ, tựa hồ là bởi vì tiểu nam hài
mà không có trực tiếp làm chấn động mặt nước.
Hồ nước bởi vì kình phong mà tạo ra sóng nước đập vào bờ, tràn đến dưới chân
tiểu nam hài, tiểu nam hài cũng ngẩng đầu nhìn ông ta, nhìn thấy ông ta lơ lửng
trong không trung thì dáng vẻ rất hiếu kỳ, chăm chú nhìn.
Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết thì mở to hai mắt nhìn chằm chằm và trên tay
lão nam nhân, cây kích, lại là một cái đơn nhận kích, chỉ là nó không phải màu
vàng óng, mà là một cây kích màu lam, bởi vì góc độ phản chiếu ánh sáng, nhìn
như là màu băng lam, trông rất đẹp mắt.
Ngoại trừ màu sắc không giống ra, ngoại hình của nó thoạt nhìn không khác gì
cây Hoàng Kim kích kia, cũng không biết lão nam nhân từ đâu lấy tới một cây
kích như thế.
Băng lam kích trong tay Lão nam nhân đột nhiên đụng nhẹ mặt nước dưới chân,
mặt nước cuộn sóng đột nhiên từ vị trí điểm trúng bắt đầu ngừng lại, nhanh
chóng khuếch tán ra xung quanh, thoáng cái đóng băng cả tòa thủy đàm, những
tảng đá sát mép hồ nước cũng nhanh chóng hiện lên một tầng sương lạnh.
Người đứng ở bên mép hồ nước bỗng thấy hơi lạnh ập tới, sư huynh đệ hai
người giật mình, lần nữa nhìn chằm chằm vào cây Băng lam kích kai.
Trên mặt Tiểu nam hài tràn đầy sự kỳ lạ, hưng phấn mà vuốt ve mặt băng, lại
thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía lão nam nhân, dáng vẻ rất sùng bái.
Lão nam nhân mỉm cười, đầu ngón chân hạ xuống, đứng ở trên mặt băng, quay
đầu lại nhìn về phía nhi tử, “Làm người bình thường tất nhiên là một cái lựa
chọn, sứ mệnh của ta quả thực cũng không cần phải áp đặt lên người phụ tử các
ngươi, nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, vận mệnh của người bình thường mới là
vô thường nhất, không có tốt như ngươi tưởng tượng, ta và bá phụ của ngươi tại
trước khi tiến nhập Kim Khư thay đổi vận mệnh, đã cảm nhận đầy đủ những
gian khổ của một người bình thường. Ta lần cuối hỏi lại ngươi một lần, ngươi
thật sự không có hối hận?”
Ngô Hắc: “Vấn đề này ta từng cân nhắc qua thật lâu, thật lâu rồi, không hối
hận!”
Lão nam nhân quay đầu lại nhìn về phía tiểu nam hài, than thở: “Được, vậy liền
đi đi.”
Ngô Hắc đi đến ôm lấy tiểu hài tử, một nhóm lập tức xuất phát, lão nam nhân
vù một tiếng phi thiên mà đi…
Khi thấy lại lão nam nhân thì ông ta đứng một mình sừng sững tại trên đỉnh núi
Liệt Cốc sơn trang, cầm trường kích trong tay, nhìn ra trời cao xa, tóc dài phiêu
lãng theo gió.
Nhìn thấy Dữu Khánh và Mục Ngạo Thiết đã bình an trở về, Nam Trúc và đám
người Ninh Triêu Ất mới từ nơi ẩn núp trong hang động sơn trang xông ra, nhảy
xuống chạm mặt với hắn.
Còn cố ý trao đổi một vài lời để xác nhận là bản thân hai người, lúc này mọi
người mới trở nên yên tâm.
Đương nhiên, người không biết tình hình khi nhìn thấy Ngô Hắc còn ôm theo
một tiểu hài tử thì ít nhiều ít có chút kỳ quái.
Đây chỉ là việc nhỏ, mọi người không quá để ý, Ninh Triêu Ất hỏi Dữu Khánh:
“Thế nào, đã cởi mở được bí mật chưa?”
Dữu Khánh nhấc tay chỉ về phía trên đỉnh núi, mọi người quay đầu nhìn tới,
mới phát hiện trên đỉnh núi đứng thẳng một lão nam nhân.
Ngô Hắc ôm người trước tiên phi thân bay lên, Dữu Khánh cũng như thế, những
người khác tự nhiên là cũng cùng bay theo lên trên.
Đi đến bên trên, đám người Ninh Triêu Ất không quan tâm tới bản thân lão nam
nhân, đều kinh nghi bất định mà nhìn chằm chằm Băng lam kích trong tay ông
ta.
Lão nam nhân nhìn thấy Nam Trúc khiêng Hoàng Kim kích thì lạnh nhạt nói:
“Đưa kích cho ta.”
Nam Trúc vẻ mặt kinh ngạc, chỉ chỉ cây kích trong tay mình, ra vẻ đang hỏi,
ngươi muốn thứ này?
Dữu Khánh nhịn không được trừng mắt lườm gã, thật là, không có việc gì
khiêng cái đồ giả chạy khắp nơi làm gì?
Hắn nhanh chóng đi đến bên phía Ninh Triêu Ất lấy đồ thật tới đây, cởi lớp vải
bao bọc ra, mở ra Hoàng Kim kích chân chính, đi tới trước mặt lão nam nhân,
sau đó lại nhịn không được nghi vấn hỏi: “Lão tiền bối, ngài không muốn hỏi
một chút xem vì sao chúng ta muốn đi vào đó?”
Thái độ đối phương không chút nào có ý muốn làm rõ tình hình khiến cho lòng
hắn có chút không yên tâm.
Lão nam nhân nắm lấy Hoàng Kim kích đoạt vào tay, sau khi xác định là thật thì
cũng gợn sóng không dao động, ra vẻ thuận miệng đáp một câu, “Lí do đã
không trọng yếu nữa rồi. Đi thôi!” Dứt lời sải bước mà đi, ở tại trên đỉnh núi
một đường đi tới trước, nhằm hướng đoạn cốc vắt ngang ở giữa dãy núi lớn mà
đi đến.
Dữu Khánh phất tay thể hiện với đám người Ninh Triêu Ất một cái, ra hiệu kêu
gọi mọi người cùng nhau đuổi theo, đã đồng ý sẽ dẫn bọn hắn cùng đi phát tài.
Một đường đi tới trước hẻm núi, lão nam nhân trực tiếp nhảy xuống, đợi cho
mọi người đã cùng nhau nhảy theo xuống, ông ta đứng ở giữa hạp cốc, một tay
Hoàng Kim kích, một tay Băng Lam kích, không chút do dự đem song kích
dùng sức va đập vào nhau.
Bán Tiên
Chương 386: Cây kích màu băng lam
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương