Bán Tiên

Chương 387: Mở ra



Đương! Một tiếng chấn động vang lên.

Song kích mạnh mẽ ma sát vào nhau rồi tách ra, âm thanh ong ong mãnh liệt

vang vọng trên thân hai cây kích, có cả hồ quang điện lượn lờ chớp lóe giữa hai

cây kích.

Hồ quang xuất hiện khiến mọi người giật mình.

Đương! Lại là một tiếng chấn động vang lên.

Song kích lần nữa va chạm ma sát vào nhau rồi tách ra, hồ quang lấp lóe càng

thêm dày đặc, song kích tách ra giống như kéo mở ra một màng hồ quang.

Đương!

Sau tiếng chấn động thứ ba vang lên, khi ma sát thì phần lưỡi mác cong nơi đơn

nhận xoắn lại với nhau, hồ quang cũng đan xen thành một đoàn bao vây lập lòe

trên song nhận, lão nam nhân cầm giữ song kích đồng thời chỉ về phía thông

đạo hẻm núi, hồ quang lấp lóe thành đám hóa thành một luồng sét, ầm ầm bắn

về khu vực hư không phía trước.

Ngay sau đó, một luồng lại một luồng sét không ngừng phóng ra, không ngừng

đánh vào khỏng hư không ở phía trước.

Trong sơn cốc tình cảnh dần dần thay đổi, hiện ra cảnh tượng gió nổi mây bay,

quần áo mọi người bị gió thổi bay phần phật, lão nam nhân cầm song kích trong

tay càng là tóc dài tung bay.

Một màn này xác thực làm cho mọi người bị chấn động không ít, trọng điểm là

ngoại trừ sư huynh đệ ba người Dữu Khánh và gia đình Ngô Hắc ra, những

người khác tại hiện trường căn bản không biết đây là có chuyện gì, tại trong

chấn động tiếp tục bị chấn động.

Bên ngoài Đoạn cốc, trời trong sáng bắt đầu xám xịt, gió nổi lên, thổi bay lên

bụi bặm mù mịt bầu trời.

Đám đây nho trong đồng nho lắc lư trong làn gió thổi vù vù, thôn dân đang làm

việc nhấc tay che gió, híp mắt nhìn xung quanh, bọn họ từ lâu đã quen thuộc với

các loại hiện tượng thời thiết như bão cát, trọng điểm là phía bên đoạn cốc

không ngừng truyền đến tiếng sấm ầm ầm làm cho bọn họ giật mình kinh ngạc.

Đám hài đồng trong thôn cũng dồn dập chạy ra ngoài, kinh sợ nhìn về phía sơn

cốc.

Gió càng lúc càng lớn, dần dần cuồng phong gào thét, cát bay đá chạy, người

cũng gần như đứng không ổn, tầm mắt cũng nhìn không rõ nữa rồi, các thôn dân

trong đồng nho không thể không tạm thời trốn vào trong mương ngầm ở gần để

ẩn thân.

Tại trong khu vực mương ngầm không có thôn dân ở gần đó lại lục tục toát ra

một đám người giấu mình trong đấu bồng đen, Người mặt sắt cũng ở trong đó,

tất cả đều nhìn về phía sơn cốc sấm rung chớp giật kia, bốn yêu Bạch Lan đều

có mặt, trên mặt lộ vẻ kinh nghi, trong vùng núi tại sao lại không ngừng xuất

hiện điện quang chứ?

Bên trong thôn trang, ba người ăn mặc như thôn dân tại trong bão cát mù mịt

xông vào căn nhà của Ngô lão thái gia.

Ba người trực tiếp xông vào trong phòng, đóng cửa lại, ngăn cản bão cát, sau đó

vạch mở vải che mặt lộ ra khuôn mặt, không phải ai khác, chính là ba vị trang

chủ Liệt Cốc sơn trang bỏ trốn mất dạng lúc trước.

Thấy bên trong phòng khách không có người, ba người lập tức tiến vào phòng

ngủ kiểm tra, khi nhìn thấy Ngô lão thái gia chết thảm trên giường, ba người

đều thất kinh.

“Tộc trưởng!” Ngô Đao nhỏ giọng kinh hô.

Nào ngờ tay vừa mới đụng đụng vào Ngô lão thái gia, Ngô lão thái gia hai mắt

nhắm nghiền chợt đột nhiên mở mắt, ánh mắt lạnh lẽo đảo qua ba người, ba

người giật mình nhanh chóng thối lui, không dám lỗ mãng.

Một trận tà khí đột nhiên thấm vào dưới giường, vết máu khô tràn đầy đọng trên

mặt đất được tà khí giống khí mây cuốn cuộn ngược trở lại, sau đó vết máu trên

mặt đất cũng không còn nữa rồi, chỉ còn có nhàn nhạt ấn ký.

Trước miệng mũi Ngô lão thái gia, một luồng tà khí nồng đậm xoay chuyển liên

tục tại giữa miệng mũi, giống như bình thường lão ta hút thuốc vậy.

Hít sâu một hơi, đem toàn bộ tà khí hít vào, nuốt xuống hết, người lão dần dần

đứng lên thẳng tắp, hai mắt đã không còn thấy chút mờ đục nào, lấp lánh có

thần, tinh quang ngời ngời, nhìn có vẻ quỷ dị.

Lão ta nghiêng tai lắng nghe, lộ ra nụ cười quỷ dị, “Có tiếng sấm rồi.”

Ngô Đao cung kính nói: “Tộc trưởng bảo chúng ta khi tiếng sấm gió nổi lên thì

hãy tới đây, bây giờ quả nhiên tiếng sấm gió nổi lên rồi, bên ngoài cát bay đá

chạy, chúng ta dễ dàng là có thể tránh được tai mắt của người khác để tới đây.”

Ngô Hòa Vận cũng cung kính nói: “Tộc trưởng có thể biết trước thiên tượng,

thật là thần cơ diệu toán.”

“Thiên tượng?” Ngô lão thái gia hừ lạnh một tiếng, “Cái gì mà thiên tượng, do

người làm ra mà thôi. Các ngươi không phải vẫn luôn muốn gặp lão tổ tông

sao? Đi thôi, ta dẫn bọn ngươi đi gặp.”

Ba người lập tức tinh thần đại chấn, cùng nhau chắp tay đáp: “Vâng.”

Ngô lão thái gia thuận tay nhặt lên mũ da ở trên giường, khi định đội lên đầu thì

mới ý thức được không cần thiết, nhưng cuối cùng cũng bởi vì thành thói quen

rồi nên vẫn là chụp lên trên đầu, tiếp tục giữ bộ dáng một lão già bẩn thỉu đi ra

cửa…

Bên trong đoạn cốc ầm ầm vang, lôi điện đem hư không bổ ra từng cái vết nứt,

rồi liên tục bị sét phóng ra từ trong song kích đánh không ngừng nghỉ, cuối

cùng giống như đã đánh sụp đổ được khối hư không đó vậy.

Hư không sụp xuống bắt đầu cuốn vào bên trong cuốn, tại bị sét đánh thúc đẩy

mà xoay tròn cuốn vào bên trong, cuối cùng tựa hồ đã đánh thông cái gì đó, cảm

giác đột nhiên thông suốt, xuất hiện một luồng hấp lực, nếu như người thường

không có chuẩn bị thì khẳng định sẽ bị kéo ngã sấp xuống đất, cát bụi bay lượn

bên trong đoạn cốc bị hút đi vào.

Sát bụi bị cuốn vào giúp cho mọi người nhìn thấy rõ hình dáng trong chỗ xoay

tròn vô hình, giống như là một cái vòng xoáy nằm ngang.

Theo cát bụi bị hút sạch đi, vòng xoáy lại biến thành tình trạng trong suốt.

Trên đôi song kích giao nhau trong tay Lão nam nhân, hồ quang lập lòe đang

dần dần yếu đi.

Sự khó chịu, ngột ngạt trong thiên địa tựa hồ cũng đã được xả ra, gió to dần dần

dịu lại, tan đi, bão cát dần dần lắng xuống.

Nhưng vào lúc này, đám người Dữu Khánh đột nhiên cảm thấy phía sau có kình

khí cường đại gì đó vọt tới, còn chưa kịp quay đầu lại nhìn cho rõ là chuyện gì

xảy ra thì cả người tựa như bị đánh mạnh, mất khống chế mà bay ra ngoài, mơ

hồ cảm thấy là một bóng người đem mình đánh bay ra ngoài.

Lão nam nhân cầm song kích trong tay lấy thế sét đánh không kịp bưng tai xoay

người lại, khống chế một luồng sét đánh mạnh ra ngoài, định đánh tới nhân ảnh

đang vọt tới thì chợt khẩn cấp vung song kích lên, đem luồng sét phóng ra hất

xéo bay chếch lên không trung, luồng sét gần như là lóe qua ngay trên đỉnh đầu

người tới, phát ra một tiếng nổ vang.

Song kích trong tay Lão nam nhân đã được tách ra, hồ quang cũng biến mất tại

trên thân song kích, nhìn chằm chằm vào con tin bị cưỡng ép trong tay đối

phương.

Bị quăng ngã đầu óc choáng váng, chuyển hướng quay lại, lúc này đám người

Dữu Khánh mới thấy rõ là chuyện gì xảy ra, phụ tử Ngô Hắc vừa rồi vẫn còn ở

giữa đám bọn họ, chỉ chớp mắt sau thì đã rơi vào trong tay người khác. Kẻ đến

một tay bấm lấy cổ Ngô Hắc, một tay chậm rãi từ trong tay Ngô Hắc ôm đi tiểu

nam hài giãy giụa, nhanh chóng làm cho nó ngất đi.

Ngô Hắc vẻ mặt không cam lòng, nhưng mà thân bất do kỷ, trong nháy mắt liền

bị người chế trụ rồi.

Cái người tập kích này khiến cho đám người Dữu Khánh cực độ khiếp sợ, lão

già đội mũ da, y phục bẩn thỉu, chỉ còn thiếu một cái tẩu thuốc lá nữa rồi, chính

là Ngô lão thái gia bị Lục Tinh Vân dùng kiếm đâm xuyên thấu tim gan.

Lúc đó, Ngô lão thái gia rõ ràng đã chết không thể lại chết rồi, vì sao còn sống?

Rõ ràng là một người thường không có tu vi, làm sao sẽ có loại thực lực này?

Một đám người tụ cùng một chỗ, ngoại trừ phụ tử Ngô Hắc bị khống chế ra,

toàn bộ những người khác đều bị đánh bay ra ngoài.

Vội vàng bò đứng lên xong, lại nhìn thấy được ba vị trang chủ mặc y phục thôn

dân.

Ba vị trang chủ rõ ràng cũng bị thực lực khiến người hoa cả mắt của Ngô lão

thái gia làm cho chấn động, sau khi rơi tại phía sau người lão thì dáng vẻ vẫn

còn kinh nghi bất định.

Hiện trường đột nhiên rơi vào tĩnh mịch.

“Tránh ra!”

Ngô lão thái gia đánh vỡ bình tĩnh, giọng nói chuyện cũng thay đổi, lộ ra sự

lạnh lùng cao cao tại thượng.

Lão nam nhân chậm rãi nghiêng người thối lui, nhường ra lỗ trống hư không

xoay tròn ở phía sau.

Ngô lão thái gia nghiêng đầu sang hai bên, nói: “Các ngươi phải theo sát ta, nếu

để rơi tại trên tay hắn thì sẽ không dễ làm.” Dứt lời đẩy Ngô Hắc đi về phía

trước, một tay kia thì xách theo tiểu nam hài.

Ba vị trang chủ quả nhiên nghe lời, cẩn thận núp tại bên người lão, cùng theo

bên cạnh đồng thời đi tới chỗ sóng hư không.

Thân ảnh mấy người tại trong sóng hư không từ từ mơ hồ, cuối cùng triệt để

biến mất, có cảm giác như hư không biến mất vậy.

Lão nam nhân cầm song kích trong tay lập tức sải bước đuổi theo, cũng biến

mất tại trong đó.

Đây là tình huống gì? Đám người Ninh Triêu Ất còn chưa biết có ý gì, thậm chí

còn chưa kịp dò hỏi, nhìn thấy đám người Dữu Khánh cũng xông vào trong

sóng hư không, bọn họ đương nhiên cũng lập tức đi theo xông vào.

Đợi đến khi từ trong sóng hư không lắc mình hiện ra, trước mắt đột nhiên hiện

lên một màu xanh mát, phát hiện trong nháy mắt mình đã đi tới trong một khu

rừng cây, cây cối cao to, dây mây to lớn, mình giống như đang đứng trên một

cái thềm rộng rãi giữa trong rừng cây.

Đây là cái gì? Không biết tình hình, mọi người quay mặt nhìn nhau.

Ngô lão thái gia cũng tại trên thềm, mang theo người đứng ở một góc thềm,

hoặc nói là bị lão nam nhân cầm song kích trong tay bức đến một góc thềm.

Lui không thể lui, cũng không lùi nữa rồi, Ngô lão thái gia đột nhiên khuôn mặt

vặn vẹo, tóc cũng rất nhanh biến thành tuyết trắng, thoáng cái liền biến thành

dung mạo của một người khác, đầy mặt nếp nhăn giống như khe rãnh, sắc mặt

trắng bệch.

Sau khi nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt của lão ta, sắc mặt đám người Dữu Khánh

kịch biến, đó chẳng phải là Người ngủ say nằm ở bên trong thạch thất sao?

Ánh mắt Dữu Khánh nôn nóng lóe lên, sắc mặt sư huynh đệ ba người lập tức

mắt trở nên khó coi, tựa hồ đều đã ý thức được chút gì.

Ba vị trang chủ cũng sợ ngây người, rõ ràng không quen biết, có phần bất an mà

thối lui sang bên cạnh.

Biến hóa xong dung mạo, Ngô lão thái gia nghiêng đầu nhìn nhìn bọn họ,

“Không phải các ngươi luôn luôn muốn gặp ta sao?”

Lời này vừa nói ra, thần tình ba vị trang chủ ngưng trệ, Ngô Đao kinh nghi bất

định hỏi: “Tộc trưởng, ngài chính là bản thân lão tổ tông sao?”

Ngô lão thái gia không tiếp tục để ý tới bọn họ, nhìn quanh bốn phía, dáng vẻ có

chút cảm khái, “Mấy nghìn năm không có tiến vào rồi, không nghĩ tới đã hoàn

toàn thay đổi trở thành cảnh tượng như thế này, cỏ dại cây cối mọc dày đặc,

đang chờ đợi cố nhân tới dọn dẹp lại a.”

Quay đầu lại, nhìn chăm chú về phía lão nam nhân cười nói: “Em trai, cuối

cùng chúng ta lại gặp mặt, nếu như lần này ta không chết, chỉ sợ ngươi cũng sẽ

không hiện thân mở ra nhập khẩu a.”

Lão nam nhân liếc nhìn đám người Dữu Khánh một cái, “Ngay từ đầu ta đã

không tin tưởng bọn họ có thể giết chết được ngươi.”

“Phải không?” Ngô lão thái gia lập tức cười ha hả, rõ ràng không tin, trong nụ

cười rõ ràng có chứa sự giễu cợt, giễu cợt sự suy đoán sau khi việc đã xảy ra,

“Không lẽ người em trai ngăn cản ta nhiều năm lần này đã khai khiếu, đã nghĩ

thông suốt rồi sao, cho nên mới cố ý thả cho ta tiến vào hay sao? Nếu như quả

thật chính là như vậy, vậy thì quá tốt rồi, ngươi ta huynh đệ thủ túc, vốn không

cần phải đối địch, cần liên thủ quét ngang thiên hạ.”

Lão nam nhân: “Quả nhiên, đến nay tà tâm không chết, vẫn còn đang làm giấc

mộng bao trùm chúng sinh kia? Ta thật sự hối hận năm đó bị ma quỷ ám ảnh mà

nghe chuyện ma quỷ của ngươi, cùng ngươi mở ra nhập khẩu, đi truy tìm vĩnh

sinh gì đó, biến thành bộ dáng người không ra người, yêu không ra yêu, quỷ

không ra quỷ bây giờ.”

Ngô lão thái gia: “Có thể thay đổi, là bởi chính ngươi không muốn thay đổi mà

thôi, tình nguyện chặn ta ở bên ngoài, cũng muốn vĩnh viễn tiếp tục không

người không quỷ như vậy, tội gì chứ?”

Lão nam nhân: “Muốn trách thì trách ngươi đã quên sứ mệnh của chúng ta, đã

sinh ra vọng tưởng không nên có, nếu như để cho ngươi được vĩnh sinh, chúng

sinh sẽ trọn đời bị ngươi nô dịch, ta không có khả năng làm đồng lõa với

ngươi.”

Ngô lão thái gia nổi giận, “Hoang đường! Cường giả vi tôn, là đạo lý mãi mãi

bất biến, sau khi thiên hạ không tiên, cái thế gian này nên do huynh đệ ngươi ta

làm tôn. Chúng sinh không bị chúng ta nô dịch thì cũng sẽ bị người khác nô

dịch. Tên ngu xuẩn nước đổ vào đầu nhà ngươi này, vậy mà lại để cho một đám

kiến hôi hoành hành ngang ngược, xưng vương xưng bá đặt ở trên đầu chúng ta,

làm cho bản thân chúng ta phải trốn trốn tránh tránh uất ức mấy nghìn năm,

ngươi đến tột cùng là nghĩ như thế nào, ngươi nói ngươi có phải là ngu không

có thuốc chữa hay không chứ?”
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter; Bongdaso; Bongdapro; Keonhacaivip; W88; NEW88; Game bài đổi thưởng;
Tele: @erictran21
Loading...