Y mang theo nhi tử chạy đến trên đỉnh núi cao nhất chính chỉ là muốn đứng cao
nhìn được xa, muốn nhìn xem Tiên cung có ở gần đây hay không, cũng không
phải là muốn tranh thủ chạy cả trong đêm.
Về nguyên nhân, người khác không hỏi, y cũng không cần phải nói cho người
khác biết.
Tâm tình của những người khác vẫn còn chưa bình phục lại sau trận chiến đấu
vừa rồi ở bên trong hẻm núi.
“Các ngươi có chú ý tới vảy của những con rắn vừa rồi kia không? Vảy nào
cũng to như một chiếc quạt lá cọ vậy, chuyển động khép mở và cả động tĩnh
trườn bò với thân thể to lớn như vậy nữa, thực sự nhẹ nhàng, linh hoạt chẳng
khác gì một con rắn thật a.”
Vừa đứng lên, Nhiếp Phẩm Lan cất lời cảm thán.
Nam Trúc gật đầu, “Các ngươi có nhìn thấy da lông của con gấu kia không, mỗi
một sợi lông đều giống như thật, không biết trong thân thể thì như thế nào, có
người nào cùng ta đi xuống đó mở ra xem không?”
Không người nào hưởng ứng.
Nam Trúc trầm mặc một hồi, sau đó lại nói: “Các ngươi không tò mò sao?”
Ninh Triêu Ất: “Ngươi không nhìn thấy phía dưới có một đống lỗ thủng sao?
Đó hẳn phải là hang rắn, con gấu kia xuất hiện và đánh nhau tại gần hang rắn
như vậy, hẳn phải là do đi lầm vào trong địa bàn của đám rắn này, nên mới đánh
nhau. Vừa rồi ngươi cũng đã thấy được uy lực tấn công của đám rắn kia rồi đi,
lực công kích thật lớn, không thua tu sĩ Sơ Huyền, lại còn là một đám, cũng
không biết chúng nó còn có bản lĩnh gì nữa không, đi xuống đó lỡ kinh động tới
chúng thì thực sự phiền phức. Chúng ta tới đây phát tài, không cần phải gây
thêm phức tạp.”
Nam Trúc suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng đành bỏ qua.
Một đám người không có nhiều chuyện, trở lại làm việc.
Qua đêm, đương nhiên là thành đàn kết đội mới tương đối tốt, Ngô Hắc kéo
theo con trai, cùng đi theo một đám người quay về lại Hoàng Kim cốc kia.
Trên đường, mọi người vẫn còn duy trì thảo luận về tinh hình quái thú tranh đấu
lúc trước.
Ở trên không trung rất cao, một con chim ưng đầu trắng khổng lồ lượn quanh,
dưới ánh tà dương phản chiếu, nếu không nhìn kỹ vào không trung trên cao thì
căn bản không phát hiện được sự tồn tại của nó. Mà với lợi thế lượn quanh ở
trên cao, những động tĩnh to lớn xảy ra giữa vùng núi nong thung lũng trên mặt
đất, nó đều có thể nhìn thấy rõ ràng…
Sau khi màn đêm buông xuống, ở trên vách núi, Ngô Hắc cởi áo khoác ra,
khoác lên người nhi tử, vỗ về con trai nghỉ ngơi sớm một chút.
Nhưng mà tiểu gia hỏa không chịu an phận, thỉnh thoảng bò dậy mở to đôi mắt
trong sáng, nhìn một đám tu sĩ đang phấn đấu làm việc vì tiền.
Đám cu-li đó đương nhiên là mấy người Dữu Khánh và đám người Ninh Triêu
Ất, mỗi một lần đều là khiêng tảng vàng nặng cả nghìn cân leo lên núi, đưa ra
bãi chứa nơi sa mạc, khối lượng ít cũng chẳng muốn khiêng, không muốn vì
mấy tảng vàng nhỏ đó mà mất công đi về đi một chuyến, nếu thực sự phải
khiêng thì sẽ một lúc khiêng hai khối.
“A cha, bọn họ mệt mỏi.”
Trong mắt tràn đầy đồng cảm, Tiểu Hắc quay đầu nhìn phụ thân, nói ra.
Ngô Hắc lắc đầu, “Bọn họ không mệt, bọn họ rất vui vẻ.”
Tiểu Hắc không hiểu được, tiếp tục khẳng định: “Mệt.”
Ngô Hắc xoa xoa đầu nó, đè nó nằm xuống, “Bây giờ con còn không rõ, chờ
đến khi lớn lên con liền sẽ hiểu. Ngày mai cần phải dậy rất sớm, đi ngủ sớm
một chút đi.”
Tiểu Hắc mang theo nỗi lòng nghi hoặc nhắm hai mắt lại, bỗng nhiên, dưới
vách núi lại vang lên một chấn động ‘rầm rầm’, Tiểu Hắc lập tức lại trừng lớn
đôi mắt trong veo, lại bò dậy, lại bò đến bên cạnh vách núi, vươn đầu ra, nhìn
xuống dưới.
Ngô Hắc bỗng thấy đau đầu, xem ra đêm nay con trai sẽ rất khó ngủ được rồi…
Người khiêng tảng vàng to lớn trèo đèo lội suối không ngừng nghỉ, đi đến trước
sa mạc, liền trực tiếp ném trên mặt đất, khối vàng lớn sẽ tự lăn xuống, sẽ tự
động tụ tập thành đống tại phía dưới chân núi, sau đó người liền lướt trở về.
Một nhóm người đã tính toán sẵn rồi, đêm nay dành cả một đêm vận chuyển ra
núi, ngày mai thì dành toàn bộ ban ngày để vận chuyển ra sa mạc, đến đêm tối
ngày mai thì tiếp tục vận chuyển vào trong khu rừng cây và đưa ra ngoài, dự
tính làm việc liên tục đến sáng sớm ngày mốt sẽ hoàn thành, số vàng vận
chuyển được đi ra ngoài dù cho chia đều mỗi người một phần thì cũng đã là một
khoản tài phú rất lớn rồi.
Rầm rầm, nhằm phía dưới chân núi ném xuống khối vàng to lớn xong, Ninh
Triêu Ất xoay người bay trở về, trên đường gặp được Nhiếp Phẩm Lan đang
khiêng vàng đi ra, người sau gọi một tiếng, “Ninh tiên sinh.”
Ninh Triêu Ất dừng lại, lắc mình quay trở về, rơi tại bên cạnh bà ta, hỏi: “Gì
vậy?”
Nhiếp Phẩm Lan: “Chúng ta đang làm gì vậy? Chúng ta cùng tên kia giày vò ở
đây làm gì? Thật sự là tới phát tài sao?”
Ninh Triêu Ất trầm mặc một hồi, chậm rãi nói: “Ta nghĩ phu phụ các ngươi là
giống như ta, cũng là bị nắm lấy nhược điểm gì đó, ta muốn nói chính là, nơi
này là Kim Khư trong truyền thuyết! Đã tiến vào nơi đây, ngươi cho rằng đám
người bên ngoài kia còn sẽ thực hiện hứa hẹn sao?”
Đang khiêng vật nặng, Nhiếp Phẩm Lan buồn bã, Ninh Triêu Ất lắc mình mà đi,
bà ta cũng tiếp tục khiêng vàng đi tới trước…
Đã thăm dò được con đường những người này vận chuyển, Cao Viễn giấu mình
tại trong hắc đấu bồng cuối cùng chậm rãi tiến tới gần, ẩn thân tại phía sau một
gò núi nhỏ, đợi cho Kiều Thư Nhi khiêng theo vật nặng đi tới, gã lập tức lấy
Huỳnh thạch ra, hai tay khép lại, chỉ cho ánh sáng lóe lên chiếu ra một cái
phương hướng cố định, cho Kiều Thư Nhi nhìn thấy, không ngừng dùng tia
sáng phát ra tín hiệu gặp mặt.
Kiều Thư Nhi đã nhìn thấy được, nhưng không để ý đến, đi đến một cái sườn
núi sau cùng, ném hoàng kim xuống, rồi lập tức lướt đi.
Không ngừng hướng về phía nàng và phát ra tín hiệu, Cao Viễn thấy vậy thì
kinh ngạc, hai tay che lại ánh sáng Huỳnh thạch, rồi lặng yên rút lui.
Sau khi đã cách xa bên này, gã mới khẩn cấp bay vọt vào trong sa mạc, chui vào
trong một cái hố ở ngoài mấy dặm.
Trông thấy người mặt sắt, gã lập tức bẩm báo: “Tiên sinh, nữ nhân kia không
biết đã xảy ra chuyện gì, ta phát tín hiệu cho nàng, nhưng nàng ta lại không đưa
ra bất cứ phản hồi gì.”
Người mặt sắt: “Có phải là do nàng ta không nhìn thấy hay không?”
Cao Viễn: “Hẳn là không phải như vậy, lúc đó ta ở rất gần nàng ta, chỉ cần nàng
ta không mù thì không thể không nhìn thấy.”
Ở một bên, Bạch Lan trầm giọng nói: “Để ta đi.”
Người mặt sắt nhấc tay ra hiệu ngừng lại, “Ngươi oán niệm quá sâu, dễ dàng
xung động, có thể khiến cho con trai của kẻ canh cổng chạy đi, chúng ta cũng
không dám cách cửa ra vào quá xa. Cao Viễn, ngươi lại đi một chuyến, thử lại
một lần, nếu thực sự không liên hệ được thì ngươi liên hệ với Ninh Triêu Ất,
bảo hắn nghĩ biện pháp đi.”
“Được.” Cao Viễn đáp lời rồi rời đi.
Trở lại trong sơn cốc, Kiều Thư Nhi thất thần thật lâu, những người khác nhìn
thấy cũng không nói gì.
Thẳng đến khi Dữu Khánh trở về phát hiện được, mới đi tới gần hỏi: “Sao vậy?
Sau khi tiến vào Kim Khư, tinh thần ngươi giống như một mực hoảng hốt.”
Kiều Thư Nhi lắc đầu, “Không có gì.”
Dữu Khánh cảm thấy trong ánh mắt nàng cất giấu thật sâu lo lắng, cất tiếng an
ủi: “Yên tâm, sau khi đưa được hết đống hoàng kim này ra ngoài, ta sẽ dư sức
giúp ngươi trả được tiền. Có phải bởi vì hai ngày vừa qua quá mức mạo hiểm
mà khiến cho thể xác và tinh thần của ngươi đều mệt mỏi rồi hay không? Nếu
mệt thì lên núi đả tọa nghỉ ngơi đi, thiếu ngươi cũng không ảnh hường đến công
việc.” Hắn đưa ra hai tay về phía nàng, làm động tác ra vẻ ta đây rất cường
tráng.
Kiều Thư Nhi bị hắn trêu đùa mà bật cười, thậm chí còn cười ra ánh lệ, vươn
một tay ra, lần đầu tiên ngay trước mặt mọi người vuốt ve khuôn mặt hắn, thần
sắc tràn đầy luyến ái, “Tại sao ngươi ngốc như thế chứ?”
Dữu Khánh vui cười, “Tại trước mặt ngươi ngu một chút không được sao?
Nhanh như vậy đã ghét bỏ ta rồi à?”
Kiều Thư Nhi lắc đầu, hai tay nâng khuôn mặt hắn, ôn nhu nói: “Không có a, ta
là sợ tương lai ngươi sẽ hận ta. Tương lai nếu là ngươi không thích ta nữa, mà
hận ta, thì ta không biết nên làm gì a, ta rất sợ nhìn thấy ánh mắt ngươi ghét bỏ
ta, lúc đó ta không biết phải nên làm gì a?” Nước mắt đột nhiên giống như dây
chuyền ngọc đứt ra, từng giọt từng giọt tràn mi không ngừng nhỏ xuống.
Dữu Khánh vẻ mặt đau lòng, nhanh chóng đưa tay gạt lệ giúp nàng, “Đang nói
tại sao lại khóc rồi, nữ nhân các ngươi đều đa sầu đa cảm như thế sao? Vui vẻ
lên đi, ngươi nhìn xem, đã có nhiều vàng như vậy, chúng ta đã phát tài rồi,
chuyện ta đồng ý với ngươi đã làm được. Về sau có tiền rồi, ta phong phong
quang quang cưới ngươi về, không thể không thích ngươi nha, đảm bảo quấn
lấy ngươi cả đời không buông, đến lúc đó ngươi đừng chê ta phiền phức mới
tốt.”
Kiều Thư Nhi nín khóc mỉm cười.
Dữu Khánh cảm thấy nàng là bởi vì cực vui mà khóc, dù sao thật sự đã tìm
được thật nhiều tiền, rốt cuộc có thể giải tỏa được tất cả áp lực rồi.
Cảnh tượng anh anh em em ngay trước mặt mọi người làm cho những người đi
ngang qua bên cạnh không nói nên lời, nhất là đám người Ninh Triêu Ất, sau
khi nhìn thấy một màn như vậy thì ánh mắt nhìn về phía Dữu Khánh có chút là
lạ.
Nam Trúc đi ngang qua bên cạnh nhấc tay áo lên cao, che một bên mặt mà qua,
biểu hiện như là không có nhìn thấy gì cả.
Sau khi trấn an được Kiều Thư Nhi, Dữu Khánh lại ngăn cản Trầm Khuynh
Thành lại, mượn cớ trong hẻm núi đã không còn đủ những tảng vàng lớn nữa
rồi, nếu mọi người vừa tới tới lui lui vận chuyển vàng lại còn phải đến vách núi
đào vàng nữa thì có khả năng hiệu suất không đủ, nên bảo nàng ta và Kiều Thư
Nhi tập trung phụ trách đào, chuyện vận chuyển thì giao cho bọn họ.
Kỳ thực chính là không muốn Kiều Thư Nhi quá mệt mỏi, âm thầm còn căn dặn
Trầm Khuynh Thành hỗ trợ chiếu cố một chút.
Trầm Khuynh Thành cũng là dùng ánh mắt là lạ nhìn hắn, nhưng mà cũng xem
như hắn nói có lý, nên đã đồng ý…
Ném khối vàng khổng lồ xuống sườn núi xong, Ninh Triêu Ất vừa xoay người
thì nhìn thấy được trên gò núi nhỏ ở một bên có ánh sáng lấp lóe rọi về phía y, y
lắc mình nhanh chóng nương theo địa hình nhấp nhô lẻn đi tới, chạm mặt cùng
Cao Viễn đang âm thầm ẩn núp tại đó.
Cao Viễn vốn là muốn một lần nữa thử liên hệ với Kiều Thư Nhi, nào ngờ chờ
đợi một hồi lâu cũng không có trông thấy Kiều Thư Nhi xuất hiện, đành phải
liên hệ với Ninh Triêu Ất.
Vừa nhìn thấy gã, Ninh Triêu Ất liền kinh ngạc hỏi: “Ngươi tại sao lại tiến vào
đây rồi?”
Cao Viễn: “Lối ra vào sấm rung chớp giật lâu như vậy, gây ra động tĩnh lớn như
thế, ta có thể không tiến đến nhìn xem sao? Trước tiên đem tình huống đại khái
nói một chút đi.”
Ninh Triêu Ất nhìn nhìn xung quanh, chối từ nói: “Hiện tại là đang làm việc a,
thật sự không thuận tiện nói chuyện, lâu không thấy ta, sẽ khiến người khác
hoài nghi. Tại thời điểm này, có lời gì cần nói thì có thể nói đơn giản một chút
hay không?”
Cao Viễn suy nghĩ cũng phải, hỏi: “Các ngươi định làm gì?”
Ninh Triêu Ất đơn giản trực tiếp: “Ở bên trong sơn cốc làm việc, đào vàng từ
vách núi.”
Cao Viễn trầm mặc một hồi, “Vậy thì giao cho ngươi đi làm đi.”
Ninh Triêu Ất: “Lại chuyện gì?”
Cao Viễn: “Đơn giản. Ngươi nghĩ biện pháp đem tên ‘Lâm Nhị Khánh’ kia dẫn
dắt rời đi, dẫn hắn rời xa một ít, để cho hắn đơn độc rời đi là được, những
chuyện khác thì không cần ngươi làm, tự có người sẽ xử lý.”
Ninh Triêu Ất thầm run sợ, vừa nghe liền hiểu, làm vậy còn có thể là để làm gì,
hoặc là bắt người, hoặc là giết người, lập tức thăm dò hỏi: “Ngươi muốn giết
hắn?”
Cao Viễn: “Làm tốt việc của chính ngươi là được, những chuyện khác không
cần ngươi phải quan tâm.”
Ninh Triêu Ất cau mày nói: “Ta không quan tâm, ta chỉ là không rõ có ý gì.
Ngươi không phải đã nói hắn có thể phá giải bí mật, nói tu vi hắn còn chưa phá
Huyền, bảo chúng ta âm thầm bảo hộ hắn, bảo chúng ta âm thầm lợi dụng hắn
để phá giải bí mật sao? Bây giờ không bảo chúng ta bảo hộ, lại muốn giết hắn,
làm cái gì vậy? Chúng ta sắp phải đi ra ngoài rồi, ra tới bên ngoài rồi thì các
ngươi muốn giết như thế nào cũng được, hà tất làm điều thừa?”
Có chuyện y vốn định tìm bên này để giải thích nghi hoặc, đó chính là vấn đề tu
vi của đám người Dữu Khánh, nhưng mà hiện tại y không muốn hỏi nữa rồi.
Cao Viễn: “Bí mật đã được phá giải, xử lý hắn tự nhiên là có nguyên nhân,
không nên hỏi thì không nên hỏi.”
Ninh Triêu Ất giang hai tay ra, “Việc này ta không làm được.”
Sắc mặt Cao Viễn lập tức trầm xuống, “Ngươi dám kháng mệnh sao?”
Ninh Triêu Ất xua tay, “Đừng hiểu lầm, ta không phải muốn kháng mệnh, mà
một mình ta là không có cách nào làm việc này. Có một tình huống mà các
ngươi có khả năng không biết, trong đám chúng ta bây giờ xuất hiện một gia
hỏa tóc tai bù xù mang theo hài tử, tên đó có thực lực Thượng Huyền, quan hệ
với Lâm Nhị Khánh rất tốt, vẫn luôn luôn bảo hộ hắn.”
Cao Viễn hơi kinh, “Thực lực Thượng Huyền?”
Ninh Triêu Ất gật đầu, “Đúng rồi, muốn động tới Lâm Nhị Khánh thì phải có
người giữ lại tên kia, ta thế tất phải bắt chuyện kêu gọi người khác cùng phối
hợp, nhưng mà người khác cũng sẽ không nghe lệnh ta. Vấn đề lớn nhất nằm
trong việc xung đột trong nhiệm vụ, một trong những nhiệm vụ bọn họ tiếp
nhận chính là bảo vệ Lâm Nhị Khánh, ngươi nói bọn họ có thể dễ dàng tin
tưởng sao? Việc này còn là nên giao cho chúng ta ‘Đầu lĩnh’ kia của chúng ta,
chỉ có nữ nhân kia lên tiếng, mọi người mới có thể phối hợp được.”