Bán Tiên

Chương 393: Bài xích



Cao Viễn suy nghĩ thấy cũng phải, nhiệm vụ giao xuống cho bọn hắn đúng là có

tính chất bảo vệ, nếu Ninh Triêu Ất đột nhiên hạ thủ đối với mục tiêu, những

người khác quả thực sẽ có khả năng không dễ dàng phối hợp, liền nói ra: “Vậy

thì ngươi trực tiếp chuyển lời cho ‘Đầu lĩnh’ của các ngươi, để cho nàng chấp

hành.”

Ninh Triêu Ất gật đầu, rất sảng khoái mà đáp ứng, “Được, ta lập tức đi làm.”

Y xoay người định đi, Cao Viễn chợt nghĩ tới việc khi gã phát ra tín hiệu thì

Kiều Thư Nhi làm như không thấy, trong lòng có nghi ngờ, lúc này liền gọi lại,

“Ngươi nói cho nàng biết, ta ở chỗ này chờ nàng phản hồi.”

“Được.” Ninh Triêu Ất gật đầu đồng ý, chờ đến khi người lui tới vận chuyển ở

bên ngoài xuất hiện khoảng trống thì nhanh chóng nhảy ra ngoài.

Tuy nhiên y cũng không có trực tiếp đi tìm Kiều Thư Nhi mà là ẩn giấu tại

trong thung lũng trên đường, lần lượt chờ tới Phu phụ Tặc uyên ương và Lục

Tinh Vân.

Nói thật, để cho một phụ nữ kiểu người như Lục Tinh Vân đi làm công việc

khiêng vác nặng nhọc như thế thật sự rất không phù hợp, cũng may bản thân

Lục Tinh Vân cũng không có thể hiện sự khó chịu gì, việc mà mọi người đã

quyết định thì cũng yên lặng cùng nhau đi làm.

Lục Tinh Vân vừa đến, Nhiếp Phẩm Lan liền nói với Ninh Triêu Ất: “Người

đến rồi, nói đi, chuyện gì?”

Ninh Triêu Ất hướng về phía cửa ra vào Kim Khư hất đầu ra hiệu, “Đám người

bên ngoài kia đã theo vào rồi, mới gặp mặt với ta, lại giao việc để làm.”

Nhiếp Phẩm Lan cắn răng hỏi: “Còn có việc? Không phải là nhắn nhủ chúng ta

kết thúc công việc sao?”

Ninh Triêu Ất: “Kết thúc công việc? Nếu thật sự đến lúc kết thúc công việc, chỉ

sợ đó cũng là thời điểm thời thu lấy tính mạng của chúng ta. Ta không nghĩ tới

bí mật mà bọn họ giày vò tìm kiếm vậy mà lại là Kim Khư trong truyền thuyết.

Sau khi tiến vào đây, biết rõ nơi này là Kim Khư, ta không thể có được chút hào

hứng nào, sống lưng lạnh toát, lúc đó trong người không ngừng cảm thấy từng

cơn ớn lạnh, cảm thấy được đám người kia ngay từ đầu đã không có dự định

chừa lại đường sống cho chúng ta.

Ngươi cảm thấy sau khi bọn họ đắc thủ, còn sẽ lưu lại miệng chúng ta sao?

Người có thể sử dụng loại thủ đoạn này là sẽ không để cho bí mật này tiết lộ ra

ngoài. Chúng ta đã bị nắm chặt khuyết điểm, bọn họ không chỉ sẽ không buông

tay, hẳn là còn sẽ giết chết chúng ta để diệt khẩu. Ta không biết bọn họ nắm

được điểm yếu gì của các ngươi, ta trước tiên làm rõ ý của ta, ta đã không trông

chờ vào việc bọn họ sẽ thực hiện hứa hẹn nữa rồi, ta muốn phản kháng! Các

ngươi thì sao?”

Trên mặt Nhiếp Phẩm Lan lại hiện lên sự buồn bã.

Lục Tinh Vân chất phác hiền lành, cũng không có nhiều lời, trên cơ bản sau khi

tiến vào Kim Khư thì đều cảm giác được chút gì đó.

Nhiếp Phẩm Lan chợt chậm rãi xoay người lại mặt hướng về trượng phu của

mình, đối diện với Chu Khoan Trấn ở trong bóng tối, nhẹ nhàng nói một câu,

“Ta đã tận lực rồi!”

Chu Khoan Trấn yên lặng gật đầu.

Nhiếp Phẩm Lan: “Ngươi quyết định đi.”

Ninh Triêu Ất không biết hai người đang làm chuyện bí hiểm gì, thúc giục:

“Chúng ta không thể tránh lâu tại nơi đây, e rằng khiến cho hoài nghi, các ngươi

có ý gì, nhanh nói ra đi.”

Vốn trầm mặc ít lời, vào lúc này Chu Khoan Trấn cuối cùng đã mở miệng,

giọng nói trầm thấp mà hồn hậu, “Ninh tiên sinh, ngươi định làm thế nào?”

Ninh Triêu Ất: “Nếu trước sau gì cũng không có đường sống thì há có thể ngồi

chờ chết? Càng không thể tùy ý người ta thao túng, phải phản kích, phải tranh

thủ cho chính mình.”

Chu Khoan Trấn: “Bối cảnh của bọn cúng hẳn không phải đơn giản, có thể tại

trong thời gian ngắn như vậy liền tụ tập chúng ta vào một chỗ, thế lực hẳn là rất

lớn, chúng ta không phải đối thủ.”

Ninh Triêu Ất: “Ở bên ngoài chúng ta không phải là đối thủ, nhưng tại nơi đây

thì chưa chắc, nếu không thì đã tìm vào được Kim Khư sẽ không cần phải tiếp

tục lén lút, hoàn toàn có thể áp dụng thủ đoạn cưỡng chế để chiếm hữu, nếu đã

không dám làm vậy, liền nói rõ lực lượng bọn chúng tiến vào đây có hạn.” Nói

xong hất hất cằm về sơn cốc, “Bên kia còn có một cao thủ Thượng Huyền, còn

có người cha có thực lực Cao Huyền, và cũng quen thuộc tình hình Kim Khư,

chúng ta nên liên thủ với bên kia. Ít nhất cũng phải tranh thủ làm rõ được đám

cẩu tặc kia đến tột cùng là đám người nào, không quản nỗ lực sau cùng có kết

quả như thế nào, sắp chết cũng phải cắn ngược một cú mới được!”

Chu Khoan Trấn: “Ninh tiên sinh định làm thế nào?”

Ninh Triêu Ất: “Không biết vì sao, cũng không biết có phải là qua sông dỡ cầu

hay không, nói chung bên kia sẽ hạ sát thủ đối với Lâm Nhị Khánh…”

Y đem chỉ lệnh mà Cao Viễn truyền đạt cho y nói cho mọi người biết.

Mọi người như có đăm chiêu, đại khái đã minh bạch được ý của y, hiện tại quả

thực là cơ hội rất tốt để giành được lòng tin và hợp tác với bên kia.

Chu Khoan Trấn: “Cứ làm theo ý của Ninh tiên sinh đi.”

Ninh Triêu Ất lại nhìn về phía Lục Tinh Vân.

Lục Tinh Vân rất khó khăn nói ra: “Cả một nhà con trai ta đều tại trên tay bọn

chúng, thật sự không còn có biện pháp nào khác sao?”

Nàng còn có con trai, đối với điều này, những người khác không chút nào bất

ngờ.

Chu Khoan Trấn bình tĩnh nói: “Ninh tiên sinh nói đúng, một nhà con trai ngươi

trên cơ bản đã không còn đường sống, biện pháp duy nhất là phải biết được bọn

chúng là ai, có lẽ còn có khả năng nghĩ cách cứu viện. Mẹ con các ngươi không

nên gây trở ngại chúng ta!”

Lục Tinh Vân tinh thần bi thương vỗ về đóa hoa trắng nhỏ cài bên tóc mai, nhẹ

giọng nói: “Đi.”

Ý kiến đã thống nhất, mấy người nhanh chóng tung người nhảy ra ngoài, trên

đường lục tục gặp được sư huynh đệ ba người đang vận chuyển hoàng kim.

Ba người đang còn có phần kinh ngạc, bởi vì trong khi đi lại thì đột nhiên phát

hiện không còn thấy mấy người này nữa.

Bây giờ vừa gặp mặt liền phát hiện mấy người này lén lút tụ tập, kết quả còn

kêu gọi bọn họ đồng thời tạm dừng làm việc.

Nam Trúc lải nhải bất mãn nói, “Ta nói a, đi đâu vậy a, làm gì vậy chứ, phải

nắm chặt thời gian kiếm tiền a, ít đi một chuyến là ít đi rất nhiều tiền?”

Ninh Triêu Ất: “Đi gặp đôi phụ tử kia rồi nói tiếp.”

“Làm gì vậy?” Nam Trúc nói thầm, còn ra hiệu với Dữu Khánh một cái.

Dữu Khánh không nói gì, yên lặng quan sát mấy người, mơ hồ cảm giác có chút

không thích hợp.

Lúc trước, phụ tử Ngô Hắc nghỉ ngơi tại bên cạnh vách núi, sau đó bởi vì quá

ầm ĩ nên dời xa một chút, trốn vào phía sau một chỗ thung lũng, tiểu hài tử ôm

thứ gì đó nằm tại bên cạnh y, ngủ rồi.

Một nhóm tìm đến bọn họ.

Ninh Triêu Ất ngồi xuống, vì vậy đám người Nhiếp Phẩm Lan cũng ngồi xuống

theo.

Ngô Hắc không lý giải được đưa mắt nhìn bọn họ, những người này không đi

khiêng vàng, chạy tới nơi này nhàn nhã là có ý gì?

Sư huynh đệ ba người là ngồi xuống sau cùng, sau khi ngồi xuống, Dữu Khánh

mới hỏi: “Có ý gì?”

Ninh Triêu Ất nhìn chằm chằm hắn, lại hỏi lại lời cũ, “Ba người các ngươi đến

tột cùng là người nào?”

Dữu Khánh liền thấy quái lạ, hỏi, “Chúng ta mỗi người tự phát tài, từng người

ôm tiền rời đi, mỗi người sống cuộc sống riêng của mình, nhiều vàng như vậy,

chúng ta cũng không cần phải mơ ước cái gì, chúng ta là người nào rất trọng

yếu sao?”

Đã như vậy, Ninh Triêu Ất hỏi một đằng, trả lời một nẻo, trực tiếp ném ra một

câu, “Nữ nhân gọi là Uông Thiếu Quân Bên cạnh ngươi có vấn đề, là gian tế

người khác xếp vào tại bên cạnh ngươi.”

Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết lập tức ngẩn người, có cảm giác không hiểu ra

sao.

Ngô Hắc có chút bất ngờ, nhìn nhìn hai bên.

Dưới ánh trăng, khuôn mặt Dữu Khánh đã vặn vẹo, trong nháy mắt liền giống

như xù lông, lạnh lùng nói: “Ninh tiên sinh, ta kính ngươi ba phần không có

nghĩa là ta sợ ngươi, có lời gì không khách khí nói với ta mấy câu cũng thôi đi,

nữ nhân của ta còn không tới phiên người khác tới nói năng càn rỡ!”

Hắn tự nhận mình không ngốc, Kiều Thư Nhi có phải là yêu thích mình hay

không thì chính bản thân hắn có thể cảm giác được.

Ninh Triêu Ất: “Ngay cả một câu giải thích cũng không muốn nghe sao?”

Dữu Khánh cắn răng, “Ngoại nhân không đáng xếp gian tế gì đó vào tại bên

người ta, cho nên ta không cần phải nghe lời giải thích gỉ của ngươi!”

Quả thực chính như hắn nói, không cho là thời điểm quen biết Kiều Thư Nhi thì

có gì cần thiết phải đem Kiều Thư Nhi xếp vào tại bên người hắn.

Nói cách khác, trong lòng hắn bài xích và cũng tuyệt không tiếp nhận lời chỉ

chứng này, cự tuyệt một cách không hề lý trí, cũng tuyệt không đối diện.

Ninh Triêu Ất từ từ nói: “Một ít chuyện xảy ra trên người ta, chắc hẳn các ngươi

ít nhiều cũng có nghe nói qua, chỉ là đồn đại dù sao cũng là đồn đại, có một số

điểm có sai lầm. Toàn nhà sư phụ là do ta giết, thê tử ta cũng là do sư phụ ta

giết, nhưng mà ông ta không có cưỡng hiếp, là thê tử chủ động.

Nói ra, chỉ sợ các ngươi đều không tin, tiện nhân kia chỉ là vì một ít đồ vật bên

ngoài, chỉ vì thỏa mãn một ít hư vinh phù phiếm của mình mà phá hoại sạch sẽ

tất cả gia sản của sư phụ, sư phụ ta thực sự là không cho nổi nữa, đối diện với

sự đòi hỏi vô độ của nàng ta, cuối cùng mới động sát tâm.

Kỳ thực ta còn có con trai, lúc đó nó còn nhỏ, ta cũng không biết sau khi nó lớn

lên thì phải giải thích tất cả những chuyện này với nó như thế nào, liền đưa nó

cho một đôi phu phụ không có con cái làm con nuôi, ta không muốn chuyện của

người lứa trên làm ảnh hưởng tới nó, cũng không muốn nó ghét hận người nào,

chỉ muốn cho nó được sống an ổn qua cuộc đời này. Sự việc làm rất bí ẩn, nhất

là đã trôi qua rất nhiều năm như vậy, ta cho rằng không người nào biết rõ, nào

ngờ một đêm tối mấy ngày trước đó, đột nhiên có người tìm đến ta.

Con trai của ta rơi tại trong tay bọn chúng, dùng điều đó để kiềm chế, bắt ta làm

giúp bọn chúng chút chuyện, suốt đêm liền đưa ta đến gần Liệt Cốc sơn trang.

Lực lượng những người này rất lớn, để cho phi kỵ chở ta trực tiếp bay trên

không Ân quốc, giống như không chút nào sợ bị phát hiện, hiển nhiên, dù cho

sự tình xảy ra cũng có nắm chắc đem sự tình đè xuống.

Việc ta muốn làm rất đơn giản, chính là nhằm vào ba người các ngươi, nhất là

Lâm Nhị Khánh ngươi. Bọn chúng bảo tìm cho được cây kích làm tộc huy của

Liệt Cốc sơn trang kia, nói ngươi có thể phá giải bí mật trên cây kích này, mục

đích của bọn chúng chính là bí mật này, cho nên còn dặn dò âm thầm bảo vệ các

ngươi, cũng âm thầm phối hợp. Về phần làm như thế nào để âm thầm phối hợp

thì bọn họ chỉ Uông Thiếu Quân cho chúng ta biết, bảo chúng ta nghe Uông

Thiếu Quân sai khiến.”

Sau khi y dứt lời thì nhìn về phía Lục Tinh Vân, “Ngươi thì sao?”

Cơ bắp trên mặt Dữu Khánh đều đang co giật, rõ ràng muốn nổi giận, đã nói rõ

không chịu tiếp nhận.

Ở một bên thần tình nghiêm trọng, Nam Trúc đột nhiên đưa tay nắm chặt lấy cổ

tay Dữu Khánh, “Lão Thập Ngũ, để cho bọn họ nói hết cũng không trễ!”

Mục Ngạo Thiết cũng đưa tay ấn vai Dữu Khánh lại, chỉ thấy Dữu Khánh hô

hấp trầm trọng mà gấp gáp.

Thần sắc Lục Tinh Vân ngẩn ngơ ngơ ngẩn, đều đều nói ra “Cũng không khác

với Ninh tiên sinh lắm, Khuynh Thành còn có một đệ đệ khác cha, đã thành gia

lập nghiệp rồi, rất bí ẩn, bọn chúng không chỉ mang đi cả nhà con trai của ta,

còn lấy chuyện sẽ khiến cho toàn nhà con trai của ta biết rõ ta là làm chuyện gì,

khiến cho thân bằng bạn hữu bên cạnh con trai ta biết rõ ta là làm chuyện gì để

kiềm chế ta, ta không dám không theo, ba bà cháu chúng ta bị buộc bất đắc dĩ,

chỉ có thể đến đây dốc sức, cũng là suốt cả đêm bị đưa đến gần Liệt Cốc sơn

trang.”

Ninh Triêu Ất lại nhìn về phía Tặc uyên ương, “Phụ phụ các ngươi chắc hẳn

cũng không khác nhiều đi?”

Nhiếp Phẩm Lan nhìn về phía Chu Khoan Trấn, “Hắn có một con trai một con

gái, trước khi ta giết chết vợ của hắn, nhưng ta biết rõ ta là không thể đụng tới

con của hắn, còn phải chăm sóc cho tốt, sắp xếp rất bí ẩn, cũng không biết làm

thế nào lại bị đám người kia biết rõ. Con cái của hắn chính là con cái của ta, ta

đương nhiên là không thể không quản.”

Tuy Ngô Hắc tương đối là thế ngoại, nhưng khi nghe được thì cũng sững sờ,

giết chết mẫu thân của người ta, sau đó đem con cái của người mẫu thân kia coi

như con cái của mình, đây là cái đạo lý gì?

Ninh Triêu Ất: “Cả ba nhà chúng ta đều là bị đám người kia bố trí tới đây, mục

đích đều giống nhau, tại lúc không tiện liên hệ với bọn họ thì toàn bộ phải nghe

lệnh Uông Thiếu Quân.”

Thần sắc Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết tương đương trầm trọng, điều này mới

xem như hợp lý để giải thích cho việc vì sao ba nhóm người này có thể tụ tập

vào với nhau, so với lí do nghe nói cây kích của Liệt Cốc sơn trang có bí mật gì

đó có thể giúp phát tài càng đáng tin hơn nhiều.

Dữu Khánh giãy giụa, nhưng bị hai vị sư huynh liên thủ đè lại, hắn thở hổn hển

nói: “Điều đó không có khả năng, chúng ta không có tiết lộ ra bí mật Kim Khư

đối với bất cứ ngoại nhân nào, dù cho tại trước khi Kim Khư mở ra cũng không

có tiết lộ nửa chữ, làm sao có khả năng có người vì xông tới Kim Khư mà trù

tính ta chứ?”

Ninh Triêu Ất: “Làm sao để lộ bí mật thì chúng ta đây cũng không biết. Ngươi

muốn biết có phải là rất đơn giản hay không, những kẻ kia đã theo vào tới rồi,

vừa mới liên hệ với ta, sẽ hạ sát thủ với ngươi, bào ta truyền đạt chỉ lệnh tới cho

Uông Thiếu Quân, nàng là người trực tiếp chấp hành!”
Chương trước Chương tiếp
Vietwriter; Bongdaso; Bongdapro; Keonhacaivip; W88; NEW88; Game bài đổi thưởng;
Tele: @erictran21
Loading...