Dữu Khánh vẫn không muốn đối diện với hiện thực, khuôn mặt căng thẳng đỏ
bừng, cả giận nói: “Nói bậy, nếu như đến vì bí mật thế gian thì vì sao muốn chỉ
cần giết ta?”
Ninh Triêu Ất thấy hắn khăng khăng một mực, một lần nữa nói rõ ra, “Vì sao
phải giết ngươi, chúng ta cũng không rõ ràng. Nếu ngươi cảm thấy ta nói bậy
cũng không sao, vấn đề hiện tại là, Uông Thiếu Quân có giết ngươi hay không!”
Dữu Khánh lập tức chỉ còn tiếng hít thở mà không tiếp tục hé răng, sắc mặt đó
giống như là một con dã thú bị vây khốn ở trong lồng, nghiến răng nghiến lợi
hỏi: “Nếu như các ngươi đã bị đám người kia kiềm chế, đã nghe lệnh bọn
chúng, vì sao bây giờ lại nói cho chúng ta biết sự thật?”
Nói đến việc này, trong giọng nói Ninh Triêu Ất cũng hiếm thấy mà xuất hiện
sự tức giận, “Bởi vì nơi này là Kim Khư! Chúng ta có nằm mơ cũng không nghĩ
tới mình trăm phương nghìn kế để giúp ngươi moi ra cái bí mật này vậy mà lại
là Kim Khư trong truyền thuyết. Ngươi cảm thấy bọn chúng còn sẽ để cho
chúng ta đem bí mật này đưa ra ngoài sao? Còn có thể trông chờ vào việc bọn
chúng tuân thủ hứa hẹn mà thả con tin trên tay ra sao? Lâm Nhị Khánh, chúng
ta đem theo thành ý để thẳng thắn thành khẩn với ngươi, còn ngươi thì sao, đến
cùng thì ngươi có muốn xác nhận thân phận của Uông Thiếu Quân hay không?”
Lục Tinh Vân nhỏ nhẹ toát ra một câu, “Hắn đã yêu thích nàng ta, không muốn
đối diện với hiện thực, muốn trốn tránh.”
Nhiếp Phẩm Lan lập tức cau mày, “Lâm Nhị Khánh, ngươi phải rõ ràng, người
ta muốn giết ngươi, phía sau còn có một đám người lén lút đi theo, nếu lưu lại
bên người một gian tế như vậy, ngươi muốn hại chết mọi người sao?”
Nam Trúc đột nhiên lên tiếng nói: “Nói Uông Thiếu Quân là gian tế, đầu tiên
chúng ta khẳng định là không tin, chúng ta hãy bớt nói nhảm đi, hãy để sự thực
nói chuyện. Ninh tiên sinh đã có biện pháp chứng minh, vậy thì dùng sự thực
chứng minh cho chúng ta xem đi.”
Ninh Triêu Ất lập tức đứng lên, nói với đám người Nhiếp Phẩm Lan: “Đi thôi,
tiếp tục đi chuyển đồ đi, một mình ta dễ dàng bị người hoài nghi.”
“Đi thôi.” Nam Trúc cũng đứng dậy, đồng thời muốn kéo Dữu Khánh cùng đi
làm giả bộ.
Ninh Triêu Ất lập tức nhấc tay ra hiệu ngừng lại, “Các ngươi thì thôi đi, hiện tại
hắn đã thành dạng này, chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn ra được
tâm tình hắn có vấn đề, hai người các ngươi còn là ở lại trông chừng hắn đi.
Phía bên Uông Thiếu Quân thì để ta tới dàn xếp.” Dứt lời dẫn theo mấy người
rời đi rồi.
Nam Trúc đành phải ngồi xuống lại, cùng với Mục Ngạo Thiết ngươi nhìn ta, ta
nhìn ngươi, mặt ngoài bình tĩnh nhưng tâm tình kì thực vô cùng nặng nề, nếu
như Kiều Thư Nhi thực sự là gian tế, thì đây là có kẻ đang sử dụng mỹ nhân kế
với lão Thập Ngũ, những chuyện phía sau, cả hai đều không dám suy nghĩ thêm
nhiều.
Dữu Khánh ngồi dưới đất không thốt tiếng nào, trong mắt dần dần có tơ máu,
hô hấp hỗn loạn và trầm trọng, thần tình hơi có vẻ dữ tợn, giống như là một
thanh niên trai tráng đột nhiên cụt mất hai chân, đi không được, cũng không thể
đứng lên, lại giống như bị một ngọn núi lớn đột nhiên đè lên trên người, bất ngờ
gánh lấy một sức nặng không thể chịu nổi.
Từ đầu tới cuối Ngô Hắc không hề hé răng, đầu tiên là không hiểu được những
thị thị phi phi phía sau những người này, thi thoảng nhìn thần sắc của Dữu
Khánh, đại khái cũng có thể hiểu được tâm tình của hắn, đã nhận ra được tên
gia hỏa này rất yêu thích nữ nhân kia, bị một nữ nhân như vậy lừa dối và phản
bội, đương nhiên rất không dễ chịu…
Một đám người lại lục tục tiến vào hẻm núi vận chuyển hoàng kim.
Đang đào móc hoàng kim trên vách núi, Trầm Khuynh Thành đã nhận ra được
khác thường, nhìn thấy mẫu thân Lục Tinh Vân đi tới thì từ trên vách núi nhảy
xuống trong thung lũng, đến bên cạnh mẫu thân, hỏi một câu, “Vừa rồi người
mới đi đâu vậy?”
Liếc mắt nhìn Kiều Thư Nhi đang đào móc ở trên vách núi, Lục Tinh Vân bình
tĩnh nói: “Không có việc gì, gặp nhau nói chuyện một chút.”
Không có nói nhiều, nâng lên một khối hoàng kim to lớn liền rời đi.
Về đến sau, khi Ninh Triêu Ất nhảy xuống thì phi thân treo người tại trên vách
núi, ra hiệu và nói với Kiều Thư Nhi cũng đang treo người làm việc tại trên
vách núi, “Đi một chút.”
Kiều Thư Nhi hơi trầm mặc, trong đầu lóe qua tín hiệu từ ánh sáng Huỳnh
thạch, thi pháp dùng kiếm trong tay dốc sức từ trên vách núi cạy ra một khối
vàng lớn rơi ầm ầm xuống dưới, tiếp theo vung kiếm cắm ở trên vách núi, sau
đó phi thân nhảy xuống.
Hai người một trước một sau, tại trong thung lũng lướt ra xa một chút, sau khi
đã có thể tránh được tai mắt người khác, Kiều Thư Nhi mới trầm giọng chất
vấn: “Không phải đã nói với các ngươi, có chuyện gì cũng phải tận lực tránh
trực tiếp gặp mặt nói chuyện sao?”
Ninh Triêu Ất: “Ta cũng không muốn, bị buộc bất đắc dĩ. Những người bên
ngoài đã đi theo vào rồi, tìm tới ta, bảo ta lập tức truyền lời cho ngươi, bảo
ngươi nghĩ biện pháp dẫn dắt một mình Lâm Nhị Khánh rời đi, tách hắn ra khỏi
những người bên cạnh hắn. Người hạ lệnh đang chờ đợi tại gần nơi chúng ta thả
vàng, chờ ngươi trả lời.”
Kiều Thư Nhi kinh nghi bất định, “Vì sao phải đem một mình Lâm Nhị Khánh
dẫn dắt rời đi?”
Ninh Triêu Ất: “Việc này sẽ khiến cho ngươi phải bộc lộ rồi, còn có thể là vì cái
gì, hoặc là trao đổi, hoặc là bắt, hoặc là giết. Ta nhịn không được hỏi một câu,
thật sự chính là muốn làm thịt hắn, về phần vì sao, người ta không chịu nói. Cụ
thể là chuyện gì xảy ra, chính ngươi đi hỏi đi.”
Kiều Thư Nhi lặng im đứng tại đó giống như không còn hô hấp.
Một lúc sau, Ninh Triêu Ất nhịn không được thúc giục, “Người ta đang ở bên
đó chờ ngươi phản hồi.”
Kiều Thư Nhi: “Ngươi gặp mặt bên kia thì đã nói những gì?”
Ninh Triêu Ất: “Khi đang làm việc thì tìm tới, ta không tiện rời đi quá lâu,
ngoại trừ việc này ra, không nói chuyện gì.”
Kiều Thư Nhi hơi suy tư nói: “Ngươi nói cho bên kia biết, với ta mà nói việc
này rất đơn giản, cứ nói là giờ Tý tối nay, ta sẽ dẫn dắt Lâm Nhị Khánh đến
ngọn núi cao nhất ở gần đây.”
Ninh Triêu Ất gật đầu: “Không sai, Lâm Nhị Khánh đã quỳ gối tại dưới mỹ
nhân kế của ngươi, việc này đối với ngươi mà nói không có bất kỳ khó khăn
gì.”
Kiều Thư Nhi giống như không muốn tiếp tục với đề tài này, “Ba người Lâm
Nhị Khánh đâu rồi? Vừa rồi hình như đã có một khoảng thời gian không nhìn
thấy bọn họ.”
Ninh Triêu Ất ăn ngay nói thật, “A, đi tới chỗ Ngô Hắc rồi, có khả năng là
muôn nói chuyện gì đó đi.”
Kiều Thư Nhi không tiếp tục nói lời vô dụng, yên lặng xoay người rời đi, trở lại
vị trí làm việc lúc trước, tiếp tục công việc.
Ninh Triêu Ất hơi nhìn theo, sau đó cũng đi đến, từ trong thung lũng khiêng một
khối vàng lớn, sau khi mất công mất sức leo đến trên vách núi, y cũng không có
khiêng đồ vật rời đi, mà là nhẹ nhàng thả xuống tại gần đó rồi nhanh chóng
chạy tới nơi Ngô Hắc nghỉ ngơi.
Sư huynh đệ ba người Dữu Khánh vẫn còn tại nguyên chỗ, Ninh Triêu Ất đến
nơi thì lập tức ngồi chồm hổm tại trước mặt bọn họ, nói: “Ta đã truyền đạt chỉ
lệnh của phái bên kia cho nàng rồi, nàng bảo ta đi trả lời…” Nói đến đây thì
dừng lại, nhìn chằm chằm vào đôi mắt có phần né tránh của Dữu Khánh, gằn
từng chữ: “Nói tối nay giờ Tý sẽ dẫn dụ ngươi đến trên ngọn núi cao nhất kia!”
Mọi người tại đây giống như không hít thở được, lập tức bầu không khí trở nên
yên tĩnh đến mức chỉ có tiếng gió thổi, còn có âm thanh ù ù vang vọng thỉnh
thoảng từ phía thung lũng bên kia truyền đến.
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cau mày không nói, thực sự là gian tế sao? Nghĩ
đến việc lão Thập Ngũ tại trước mặt người ta không hề có chút đề phòng, suy
nghĩ cũng thấy sợ!
Dữu Khánh chỉ cảm thấy tay chân tê dại, đến bây giờ còn không thể tin được
Kiều Thư Nhi vốn tình đầu ý hợp với mình lại có thể giết mình, không thể tin
được.
“Bây giờ ta sẽ đi chuyển lời cho bên kia.”
Ninh Triêu Ất ném xuống lời nói xong liền lập tức rời đi.
Chăm chú lắng nghe, trong ánh mắt Ngô Hắc nhìn về phía Dữu Khánh có ẩn
chứa sự đồng cảm, không biết về sau, khi nữ nhân đó tới đây ước hẹn hắn đi
đến ngọn núi cao kia thì tâm tình hắn sẽ như thế nào, không biết có thể kiềm
chế làm như không có gì hay không.
“Giờ Tý… Đã là giờ Hợi rồi, chỉ còn lại xấp xỉ nửa canh giờ.” Nam Trúc nhìn
phương vị ánh trăng thì thầm tự nói một câu.
Mọi người đều hiểu được lời gã nó có ý gì, thật hay giả, sau nửa canh giờ nữa
liền sẽ phân biệt được rõ ràng…
Khiêng khối vàng lớn tới sườn núi, Ninh Triêu Ất ném xuống, sau đó lắc mình
chạy đến chỗ thung lũng đã ước định với Cao Viễn kia, kết quả phát hiện không
thấy Cao Viễn đâu nữa rồi.
Trong lúc y đang hết nhìn đông tới nhìn tây, Cao Viễn từ nơi gần thung lũng
xông ra, nhảy đến trước mặt y, hỏi: “Nàng nói như thế nào?”
Ninh Triêu Ất phát hiện thấy tên gia hỏa này rất thận trọng, y cũng không có bẻ
cong, xuyên tạc chút gì, chuyển lại y nguyên lời Kiều Thư Nhi nói.
“Ngọn núi cao nhất…” Cao Viễn xoay người quay đầu lại, nhìn về phía dáng
hình dãy núi lờ mờ xa xa dưới ánh trăng, đăm chiêu một hồi rồi gật đầu, nói:
“Được, ta biết rồi, các ngươi cẩn thận một chút, liên hệ lại sau.” Gã ném lại lời
nói rồi vọt đi trước.
Ninh Triêu Ất dõi mắt nhìn theo, rất muốn đi theo điều tra một chút, nhưng cuối
cùng vẫn là cảm thấy không ổn thỏa, người ta khẳng định có sự canh gác nhất
định, mạo muội xông tới thì quá nguy hiểm, chỉ có thể từ bỏ, trở lại tiếp tục làm
bộ làm tịch vận chuyển hoàng kim…
Sau khi trở lại sào huyệt trong sa mạc, Cao Viễn đem tình huống báo lại cho
Người mặt sắt.
Tay chống Hoàng Kim kích, Người mặt sắt trước tiên nhìn nhìn vị trí ánh trăng,
lại nhìn về phía ngọn núi mơ hồ phía xa xa, cân nhắc nói ra: “Giờ Tý, còn có
không đến nửa canh giờ nữa, chúng ta có thể bắt đầu vừa di chuyển vừa làm
chuẩn bị rồi. Bạch Lan, hôm nay chính là ngày ngươi báo thù rửa hận, đã nói sẽ
giúp ngươi, ta không có nuốt lời đi?”
Ở một bên, Bạch Lan nghiến răng nghiến lợi, “Tạ tiên sinh thành toàn, hôm nay
ta nhất định khiến cho tên tiểu tặc kia hối hận đã đầu thai làm người!”
Trên mặt lộ ra nét nghi ngờ, Cao Viễn đột nhiên nói: “Ta lo lắng việc này không
đơn giản như vậy.”
Người mặt sắt nhìn về phía gã, “Ngươi đi liên lạc, tin tức cũng do ngươi mang
về, có chuyện gì sao? Có gì thì nói đi.”
Cao Viễn: “Tiên sinh, ta cảm thấy Kiều Thư Nhi kia rất không bình thường, lúc
trước nàng nhất định là đã nhìn thấy ta phát ra tín hiệu gặp mặt. Còn có, liên tục
làm chân chạy, có một chuyện ta đã quên nói cho tiên sinh biết, lúc chạng vạng,
khi ta từ trên cao nhìn xuống thì chú ý thấy phía sau ngọn núi cao nhất kia có
một cái hẻm núi lớn, ta tận mắt nhìn thấy một đám hoàng kim cự xà giống như
long chiến đấu cùng một con hoàng kim cự hùng, lực công kích rất mạnh mẽ,
hoàn toàn có thể địch được Sơ Huyền tu sĩ. Cự hùng bại vong, cự xà ẩn núp,
bên đó hẳn phải là của hoàng kim cự xà, nữ nhân kia chọn địa điểm gặp mặt tại
đó là có ý gì?”
Chuyện Hoàng kim quái thú kỳ thực cũng không phải là gã quên nói, vốn là có
ý giấu giếm.
Đạo lý là tương tự, sau khi đột nhiên phát hiện bí mật đã hao hết tâm tư để tìm
ra chính là Kim Khư, gã cũng có phần lo lắng, dự định để lại một hậu chiêu
chừa chút chuyện vạn nhất thì mình có thể sử dụng đến. Bây giờ đụng phải sự
bố trí của Kiều Thư Nhi, gã lo lắng có vấn đề gì đó, nhịn không được liền nói
ra.
Bạch Lan không hiểu, hỏi, “Trong khu vực núi non thung lũng đầy rẫy này, rất
nhiều đỉnh núi không khác nhau lắm, trong đêm tối càng không dễ dàng phân
biệt rõ, chọn đến ngọn núi cao nhất kia là lẽ đương nhiên. Lại nói, dùng để
chạm trán giao tiếp thì có thể có vấn đề gì?”
Cao Viễn: “Vấn đề là chúng ta sẽ động thủ đối với ‘A Sĩ Hành’, ngươi ngại
động tĩnh quá nhỏ, muốn kinh động đám quái vật kia sao? Còn có một tình
huống, Ninh Triêu Ất nói, tên gia hỏa tóc tai bù xù mang theo hài tử kia, có thực
lực Thượng Huyền. Kiều Thư Nhi chẳng lẽ không biết ở trong đó có Thượng
Huyền cao thủ, chẳng lẽ không sợ động tĩnh quá lớn sẽ kinh động làm cho tên
cao thủ kia chạy đến?”
Người mặt sắt nói: “Với thực lực của chúng ta, muốn khống chế một tên ‘A Sĩ
Hành’ cô độc còn có thể phát ra động tĩnh gì sao, ngươi lo lắng nhiều rồi.”
Cao Viễn: “Ta không nói nàng nhất định có vấn đề, chỉ là cảm giác nữ nhân đó
không bình thường, ta cảm thấy vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt.”
Có một số việc xem như là suy bụng ta ra bụng người, sau khi gã đi vào Kim
Khư thì trong lòng bất an, lẽ nào Kiều Thư Nhi có thể không có chút ý nghĩ gì
khác sao?
Người mặt sắt đằng hắng nói: “Cẩn thận một chút không có sai.”