Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Chương 93
CHƯƠNG 93 Khi cô ta ngẩng đầu lên, trên mặt không thấy có một giọt nước mắt, đắc ý mỉm cười nhìn An Diệc Diệp . Khúc Chấn Sơ lạnh lùng nhìn qua, ánh mắt không có lấy một chút hơi ấm nào, mãi đên khi trái tim của An Diệc Diệp giá lạnh. “Tiêu Nhĩ Giai , cô đừng tưởng rằng kết hôn rồi là cô thật sự có thể quản lý tất cả mọi thứ ở đây. Cô chẳng qua là một món hàng do Khúc Chấn Sơ tôi mua về mà thôi, cô nên nhận biết rõ thân phận của mình đi!” An Diệc Diệp mím thôi, thậm chí không còn sức lực để nói chuyện nữa. Dư Nhã Thiểm nghe Khúc Chấn Sơ gọi An Diệc Diệp như vậy thì kinh ngạc nhìn hai người bọn họ, trong mắt lóe lên ánh sáng tối tăm. Cô ta dường như đã mơ hồ đoán được điều gì đó. Cô ta giơ tay lên vỗ nhẹ vào vai Khúc Chấn Sơ . “Thôi bỏ đi, Chấn Sơ, anh đừng tức giận, em nghĩ cô ấy không phải cố ý đâu.” Khúc Chấn Sơ sa sầm mặt, nói với An Diệc Diệp : “Cô còn đứng ở đây làm gì?” Tay An Diệc Diệp để ở sau người và chậm rãi siết chặt, đầu ngón tay cắm vào lòng bàn tay rõ ràng truyền đến cảm giác đau đớn. “Hôm qua, mẹ bảo hôm nay chúng ta về nhà một chuyến, sắp đến đại thọ sáu mươi của ba.” “Tôi biết rồi.” Khúc Chấn Sơ lạnh lùng nói một tiếng. “Còn có việc gì nữa không?” An Diệc Diệp lắc đầu, xoay người đi lên tầng. Khi cô đi được nửa đường, lại nghe có tiếng cười đùa của Dư Nhã Thiểm từ trong phòng khách truyền vào trong tai. An Diệc Diệp quay đầu, thấy Dư Nhã Thiểm dựa vào trên người anh, không biết đang loay hoay làm gì. Trên mặt Khúc Chấn Sơ cười với vẻ nuông chiều, đó là nụ cười mà cô chưa từng thấy qua. Cô vừa nhìn sang lại thấy Dư Nhã Thiểm đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô. Trái tim An Diệc Diệp lập tức thắt lại. Cô và Dư Nhã Thiểm sống ở cô nhi viện từ nhỏ đến lớn, cô ta biết thân phận của cô! Hơn nữa từ nhỏ Dư Nhã Thiểm đã thích bắt nạt cô, cô ta có thể nói chuyện này cho Khúc Chấn Sơ biết không? An Diệc Diệp lo lắng đi lên tầng, trong đầu hoàn toàn rối bời. Trong phòng khách, Dư Nhã Thiểm dựa vào cánh tay của Khúc Chấn Sơ , lật quyển tạp chí trong tay và đưa tới trước mặt anh. “Cái túi xách này thật đẹp, vừa vặn hợp với chiếc váy em mới mua hôm qua, anh thấy có đúng không?” Khúc Chấn Sơ không hề nhìn. “Tối hôm nay, anh sẽ bảo bọn họ đưa qua.” Dư Nhã Thiểm hài lòng cười. Ai có thể ngờ được, ba ngày trước cô ta còn mặc quần áo lao động dơ bẩn làm công việc của nhân viên vệ sinh, hôm nay lại có thể tiện tay mua túi xách có giá tới bảy con số? Cho dù đến bây giờ cô ta cũng không biết tại sao Khúc Chấn Sơ đột nhiên tốt với cô ta như vậy nhưng đây là một cơ hội, cô ta tuyệt đối sẽ nắm lấy!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương