Bảo Anh Làm Sao Không Yêu Em
Chương 94
CHƯƠNG 94 Dư Nhã Thiểm kéo cánh tay của Khúc Chấn Sơ . “Anh thật tốt, Chấn Sơ .” Khúc Chấn Sơ nghe được tiếng gọi này thì hơi nhíu mày. “Em gọi anh là gì?” “Chấn Sơ , có gì không đúng sao?” Khúc Chấn Sơ nhướng mày nói: “Anh nhớ trước kia em gọi anh là Anh Sơ.” Tròng mắt Dư Nhã Thiểm xoay chuyển, thoáng qua lại cười. “Ôi, nhưng đó là trước đây, bây giờ chúng ta đều lớn rồi, đương nhiên phải gọi anh là Chấn Sơ chứ!” Cô ta lắc cánh tay của Khúc Chấn Sơ , khẽ nói: “Nếu anh thích, sau này em đều gọi anh là Anh Sơ.” Khóe miệng Khúc Chấn Sơ hơi cong lên. “Không cần, em thích gọi thế nào cũng được.” Mặt trời từ từ lặn xuống. Dư Nhã Thiểm lại chọn mấy thứ từ tạp chí, cuối cùng mới đứng dậy. “Thời gian không còn sớm nữa, em về đây. Hình như chị Nhĩ Giai không thích em lắm, em vẫn không ở lại đây thì hơn.” Cô ta liếc mắt nhìn lên lầu, cười nói: “Huống chi em cũng không muốn khiến anh khó xử.” Nghe vậy, mi tâm Khúc Chấn Sơ xuất hiện một nếp nhăn. Lúc trước khi anh rời khỏi cô nhi viện đã thề nhất định phải tìm “Thiểm Thiểm ” về. Ngay cả tập đoàn M.I trong tay anh, thậm chí tòa thành này, cũng đều xây dựng vì cô. Ở trong lòng anh, “Thiểm Thiểm ” là em gái, là thiên sứ cứu vớt anh, cũng là người quan trọng nhất. Lúc đầu anh lưu lạc ở cô nhi viện, giống như đặt mình vào trong vũng bùn đen tối, chỉ có đôi tay non nớt của “Thiểm Thiểm ” xua tan sương mù dày đặc, kéo anh ra từng chút từng chút một. Trong một tháng ngắn ngủi ở cô nhi viện, trở thành nguồn động lực khiến anh không ngừng cố gắng. Nhưng bây giờ khó khăn lắm mới tìm được cô về, mình đã bị ép kết hôn rồi. Nghĩ đến kết hôn, trong đầu Khúc Chấn Sơ vô thức hiện ra dáng vẻ của An Diệc Diệp. Anh cau mày, ném những hình ảnh này đi. “Anh giúp em xử lý thủ tục nhập học của đại học Nhu Tinh, em có thể đến trường bất cứ lúc nào, anh nhớ không phải lúc còn nhỏ em luôn nói muốn đi học sao?” Dư Nhã Thiểm cười khẽ. Sao cô ta có thể thích đi học chứ? Trước kia niềm vui mỗi ngày khi đến trường chính là bắt nạt An Diệc Diệp. Nhưng bây giờ lại không dám biểu hiện ra ngoài, còn vui vẻ nở nụ cười. “Nhu Tinh ? Có phải trường học của chị Nhĩ Giai không?” “Ừm, cô ấy là học viện thương mại, nếu em không thích, có thể đổi cái khác.” “Không, em cũng đi học viện thương mại, ở cùng một lớp có thể giao lưu tình cảm.” Cô ta đưa tay kéo tay Khúc Chấn Sơ , tươi cười xán lạn. “Trước kia lúc em ở cô nhi viện cũng có một người bạn, luôn bắt nạt em, sau này em tâm sự với cô ấy đã tốt lên rồi.” Dư Nhã Thiểm nheo mắt, đáy mắt hiện lên vài tia sáng ác độc. Khúc Chấn Sơ đè nén do dự nơi đáy lòng lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương