Cô thấy anh đau lòng thì dịch sang ngồi bên cạnh anh: “Hơn nữa, nếu anh bị thương thì em cũng sẽ đau lòng như em bị thương vậy.”
Cô nắm lấy bàn tay của anh, cười nói: “Em thật sự rất yêu anh đấy.”
Cô từng nói vậy rất nhiều lần nhưng chưa bao giờ cảm động như bây giờ.
Đàm Dận khẽ nhướng môi, ngay cả đôi mắt cũng cong lên như vầng trăng khuyết.
Biên Nhan tranh thủ: “Anh cười trông đẹp quá, em muốn hôn anh có được không?”
Anh nghiêng đầu đặt môi lên nhưng Biên Nhan chợt rụt cổ trốn tránh.
Đàm Dận: “?”
“Em muốn hôn vào tai anh.”
Vành tai của Đàm Dận nom rất duyên dáng, trắng trẻo và sạch sẽ, cô rất muốn biết nếu hôn vào đó thì nó có trở nên ửng hồng hay không.
Nhưng không biết có phải do quá nhạy cảm không, lần nào anh cũng không cho cô chạm vào.
Đôi mắt Đàm Dận tỏ rõ sự do dự, cuối cùng anh nhắm mặt lại như cam chịu.
Biên Nhan cố nhịn cười kề sát vào tai anh, nhẹ nhàng phà hơi: “Bảo bối, bây giờ trông anh đáng yêu vô cùng.”
Năm ngón tay của Đàm Dận khép chặt thành quyền: “Đừng nói vào chỗ đó.”
“Oh, vậy em không nói nữa.”
“...”
“Wow, chưa chạm vào mà đã đỏ rồi, hồng hồng muốn ɭϊếʍ quá đi à.”
Đàm Dận cố không để ý tới cô.
Cô lè lưỡi cẩn thận chạm vào vành tai anh, vai của anh khẽ run lên, cả sống lưng cũng cứng ngắc. Phản ứng này quá thú vị, Biên Nhan không nhịn được ngậm lấy tai anh khẽ cắn một cái, rất mềm và rất non, sau đó đầu lưỡi tham lam còn chui vào tai anh.
Lần này, bỗng Đàm Dận thở gấp rồi đẩy cô ra.
Anh nhìn cô chằm chằm, mũi ửng đỏ, mắt ngấn nước.
Biên Nhan cười chết: “Bảo bối, anh cứng rồi hả, tai là điểm G của anh sao?”
“...” Đàm Dận đứng lên muốn cách xa cô.
Biên Nhan níu lấy tay áo của anh không cho anh đi: “Em còn chưa hôn xong mà, bên còn lại cũng cho em hôn luôn nha.”
“... Không được.”
“Ha ha, lần này em sẽ không quá đáng nữa đâu.”
“...”
“Hơn nữa thật ra anh rất thoải mái chứ gì, bên dưới đã ngóc đầu dậy rồi kìa.”
“Em im đi.”
“Em có thể thêm tiền không? 1000? 3000?”
“...”
Bầu không khí đang tình cảm thì Tiết Ngôn gọi điện thoại tới nói anh ta đã đến.
Biên Nhan buông tay áo Đàm Dận ra, ngượng ngùng tạm biệt: “Bảo bối, em phải về nhà rồi.”
Đàm Dận nhìn cô cầm túi lên ra khỏi phòng nghỉ thì ánh mắt hơi sa sầm.
Trong studio, đạo diễn Phương đang xin lỗi Tiết Ngôn, đèn bị lỏng rồi rơi xuống suýt nữa đã làm người khác bị thương, hơn nữa người khác này còn là hòn ngọc quý trêи tay nhà họ Biên. Trán đạo diễn Phương đổ đầy mồ hôi, mọi người trong tổ đạo cụ ai nấy đều đang lo sợ.
“Tiết Ngôn.” Biên Nhan nhẹ nhàng gọi.
Tiết Ngôn quay sang nhìn thấy cô, lập tức sải bước đi đến chỗ cô, mày cau lại: “Em bị thương ở đâu?”
Biên Nhan lắc đầu: “Không trúng vào em. Chúng ta về nhà ăn cơm đi, ba đang đợi đấy.”
Dù cô đã nói vậy nhưng Tiết Ngôn vẫn lo lắng nhìn cô một lượt từ trêи xuống dưới.
“Tiết tổng yên tâm, qua lần này chúng ta nhất định sẽ tăng cường kiểm tra và quản lý an toàn.” Phó đạo diễn vội vàng ra mặt bảo đảm.
Trước khi đi, Tiết Ngôn lạnh lùng liếc nhìn Đàm Dận.
...
Trêи bàn ăn, ba Biên nói liên miên với Biên Nhan và Tiết Ngôn về việc nhà, trong phòng ăn lớn như thế chỉ có ba người ngồi nhưng không lộ vẻ hiu quạnh.
Hai cha con cô đã lâu không cùng ngồi kể vài chuyện vặt thế này rồi, Biên Nhan bóc hết vỏ tôm đẩy tới trước mặt ba Biên, không ngừng đáp lại lời ông.
Việc gì đến sẽ đến, Biên Chí Thành uống một miếng trà, cười tủm tỉm hỏi: “Nghe Tiết Ngôn nói đã sắp xếp buổi xem mắt cho con. Sao? Có vừa mắt ai không?”
Biên Nhan ra vẻ rầu rĩ: “Ba, con muốn tự do yêu đương.”
“Các con rất tự do mà. Ba chỉ làm mai thôi, sau này các con phát triển thế nào ba sẽ không hỏi tới.”
Biên Nhan uyển chuyển nói: “Con không vừa ý ai cả.”
“Hả?” Bên Chí Thành liếc nhìn Tiết Ngôn: “Phải thế nào mới có thể lọt vào mắt xanh của con? Ba đều chọn dựa theo tiêu chuẩn những ngôi sao nam mà con thích đấy.”
Tiết Ngôn im lặng gắp đồ ăn.
“Bình thường là được.” Biên Nhan nói: “Ít nhất không thể xấu hơn con, phải suy nghĩ cho đời sau của con nữa chứ.”
Cô vừa dứt lời, biểu hiện của ba Biên và Tiết Ngôn đều trở nên vi diệu.
Biên Chí Thành kéo dài giọng: “Tiêu chuẩn của con không vừa đâu.”
Đột nhiên ông chuyển đề tài: “Con nói thật với ba đi, có phải con đã có bạn trai rồi không?”
Biên Nhan lắp bắp: “... Cũng không hẳn ạ.”
Ba Biên: “? Không hẳn là thế nào?”
Ông nhìn Tiết Ngôn, ý bảo anh giải thích.
Lúc đó Biên Nhan đổ đầy mồ hôi, sợ anh ta tiết lộ chuyện bao nuôi.
Tiết Ngôn dừng đũa: “Ba, con cũng không rõ lắm.”
Ăn cơm xong, Biên Nhan đi tản bộ ở trong đình để tiêu cơm với ba Biên, vừa lúc trợ lý Tống tới báo cáo công việc, sau đó ba Biên nổi hứng đánh cờ với chú ấy.
Chiều tối, ánh tà dương còn le lói, gió thổi nhẹ từng cơn mát lạnh. Biên Nhan đi ngang qua bồn hoa cao cao. Trong khi Tiết Ngôn đi theo sát sau lưng cô, anh ta chợt nhớ tới hôm đó.
Hôm đó là lần cuối cô nói với anh muốn ở bên anh ta.
Anh ta không nghĩ hôm đó sẽ là lần cuối cùng, cô từng thất vọng nhiều lần nhưng mỗi khi anh ta thoáng thể hiện chút ít tình cảm thì cô như bắt được hi vọng rồi tiếp tục bám lấy anh ta.
Thế nhưng cô càng ngày càng cẩn thận, càng ngày càng do dự, sau khi bị từ chối thì cũng càng lúc càng đau khổ.
Anh ta còn nhớ rõ khi đó anh đã nói gì.
“Anh không thích cô ấy và cũng sẽ không bao giờ thích em.”