Có lời đồn rằng trong một tòa miếu Thạch trêи ngọn núi Tiên Thần có thờ cúng một vị tôn giả vô cùng tuấn mỹ. Thế nhưng núi non hiểm trở, độc trùng dã thú tràn lan, chướng khí quanh năm không tiêu tan, gần mấy trăm năm qua, không ai có thể trộm nhìn được dáng vẻ của vị đó.
Diệp Hề lớn lên ở Hợp Hoan Tông, theo quy củ của tông môn, ngày trưởng thành phải chọn ra một người để cộng phó mây mưa, hưởng thú kɧօáϊ lạc. Mặc dù nàng không có bản lĩnh gì nhiều nhưng mắt rất cao. Nàng đã dõng dạc tuyên bố với tông phái rằng nếu có thể có một đêm với vị tôn giả kia thì chẳng những có lợi cho tu vi mà Hợp Hoan Tông cũng sẽ nở mày nở mặt.
Câu nói đó khiến mọi người chế nhạo không ngớt.
Trời còn thương cho Diệp Hề đi cả quãng đường gập ghềnh, cuối cùng nàng còn sống đến được ngôi miếu.
Tôn giả ngồi trêи bồ đoàn, bảo tướng trang nghiêm, môi đỏ thắm, lông mày sắc nhọn, mặc dù nhắm hai mắt nhưng cũng khó giấu khí khái bức người.
Khi nhìn thấy, hai chân nàng như nhũn ra và thân dưới ướt đẫm.
Nàng chịu đựng ngồi dưới tượng Phật hai ngày, thậm chí còn không dám chạm vào một góc áo của tôn giả.
Nhưng qua tối nay, nàng sẽ phải thành niên rồi.
Ngoài miếu, màn đêm buông xuống, sao trời trải khắp. Nàng nuốt nước bọt, nhẹ nhàng vén vạt áo của chàng, khung xương của nam tử này thật tuyệt, làn da óng ánh như ngọc, nàng chỉ cởi áo thôi mà mặt đã đỏ lên không dám tiếp tục nữa.
Cũng may chàng đang bế quan, thần hồn không ở trong người.
Nàng kéo quần chàng xuống, tôn giả giữ mình trong sạch, vô cầu vô ɖu͙ƈ nhưng nơi đó lại thật hùng vĩ.
Nàng ngượng ngùng cẩn thận quan sát chốc lát, nhẹ nhàng cầm gậy thịt lên ɭϊếʍ láp.
Mới đầu thân nhiệt của chàng khá thấp nhưng nàng chỉ ɭϊếʍ hai cái thì gậy thịt trong lòng bàn tay chợt nóng lên, bành trướng và cương cứng hẳn.
Nàng nhìn gậy thịt đang ngẩng đầu, nghĩ thầm tôn giả khổ tu nhiều năm nhưng thật may là không tu thành bất lực.
Nàng mở rộng hai chân cho nơi đó đâm vào khe huyệt của mình, khẽ hít thở rồi chầm chậm ngồi xuống.
Thứ kia còn lớn hơn so với nam tử bình thường nên đã làm nàng đau đến mức dường như sắp rơi lệ.
Nàng tựa vào vai chàng lắc lư hồi lâu, đến khi bầu trời dần sáng tỏ, tiếng chim hót thánh thót vang lên, cuối cùng mới buộc chàng bắn ra trong cơ thể nàng.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, nghỉ ngơi một lát, nâng vòng eo đau nhức để thứ kia thoát khỏi miệng huyệt.
Tôn giả mở mắt ra rồi chậm rãi nhìn xuống.
Thần hồn của nàng rung mạnh cũng vô thức nhìn xuống theo chàng.
Máu xử nữ đã nhuộm đỏ hạ thân chàng, trêи âm mao còn dính vài giọt trăng trắng, tỏa mùi ɖâʍ loạn hăng hăng.
Gò má nàng nóng lên, khϊế͙p͙ sợ rút tay về, cảm thấy mình sẽ bị chàng dùng một chưởng đánh chết không chừng.
Trêи thế gian này e là không có nữ tử nào can đảm dám làm bẩn thân thể quý giá của chàng như nàng.
Trong mắt tôn giả không hề dao động mà chỉ lẳng lặng nhìn nàng.
Nàng chợt hiểu ra điều gì.
Tôn giả đã ngồi thế này tận vài thập niên chưa từng thay đổi, bây giờ còn chưa tới lúc xuất quan.
Nàng đánh bạo hôn lên môi chàng.
Tôn giả vẫn không cử động.
Nàng cười tít mắt.
Qua nhiều ngày đêm, tôn giả không cần nhúc nhích mà chỉ cần dùng ƈôи ȶɦịt cương cứng nọ là có thể hút hồn khiến nàng ngây ngất.
Chàng cứ mở mắt mãi nhìn nàng. Nàng cởi y phục của mình, dùng bầu nhũ mềm mại và trắng mịn cọ vào lồng ngực chàng, vừa thân mật vừa ngọt ngào kể về sự ngưỡng mộ của mình với chàng.
Dù thế nào đi nữa chàng cũng không thể bác bỏ.
Làm bạn như thế tận vài năm, vào mùa xuân, nàng đựng mật hoa trong lá cây đút vào bờ môi ngậm chặt của chàng.
Sang đông, nàng vượt qua tuyết đọng dày đặc leo lên đỉnh núi, lúc về bị hụt chân ngã đến nỗi toàn thân đầy vết thương, chỉ vì muốn tôn giả suốt ngày ngồi trong động không thấy mặt trời kia nếm thử vị thơm ngon của Tuyết Liên.
Bốn mùa cứ thay phiên, nàng luôn có cách cho chàng nhận biết được, cho chàng nhìn ngắm.
Hôm đó gió tuyết mù trời, chẳng biết tại sao lại có một con sói hoang xông vào miếu Thạch, tính tình nó cực kỳ hung ác, đôi mắt sói đỏ như máu cứ nhìn chằm chằm vào nàng và tôn giả đang tĩnh tọa.
Mị thuật của nàng không có tác dụng với súc sinh nên nàng đành lấy thân thể ra giao đấu, sói hoang giảo hoạt thấy nàng một lòng bảo vệ tôn giả, mấy lần vòng qua nàng có ý đồ nhào tới chàng nhưng đều bị nàng ngăn chặn được.
Tranh thủ nó đang nổi điên cắn xé cánh tay mình, Diệp Hề đánh một chưởng lên gáy nó, bẻ gãy xương cổ của nó.
Nàng quay đầu liếc nhìn tôn giả đang nhắm mắt tĩnh tọa, mặc dù chàng không biết gì cả nhưng nàng không dám sát sinh ngay trước mặt chàng.
Vì vậy nàng bèn lôi con sói hoang nọ vứt đi ở một nơi thật xa.
Nàng mệt mỏi vô cùng, sau khi xử lý vết thương qua loa xong thì nàng từ từ ôm chàng rồi khẽ hỏi: “Tôn giả, chàng có lạnh không?”
Trêи người nàng rất nóng, có lẽ nàng sắp bệnh đến nơi rồi.
Không biết có phải nàng sốt quá cao, hốc mắt trở nên khô khốc dẫn đến mọi cảnh tượng cứ mơ hồ, nàng thấy tôn giả đưa nàng lên giường đá, cởi xiêm áo rồi chuyển động eo, sau đó từ từ cúi xuống mạnh mẽ giao hợp với nàng.
Khi tỉnh lại, nàng biết đây là thật, tôn giả ngồi trước án, vì vẫn là ban đêm nên chàng đốt sáp tạo nên ánh lửa lập lòe.
Nàng cúi đầu, từ từ mặc y phục tử tế và không dám làm gì suồng sã.
Tôn giả bế nàng ngồi lên đầu gối trong khi tay đang lật xem kinh văn.
Chàng hỏi: “Biết chữ không?”
Bắt đầu từ hôm đó, nàng cứ như chìm vào giấc mộng đến nỗi trí nhớ cũng không quá rõ ràng.
Nàng lắp bắp hỏi chàng: “Chàng vẫn luôn có tri giác sao?”
Tôn giả trả lời: “Ta không phải là người chết, đương nhiên có tri giác.”
Gò má nàng ửng hồng, bối rối “à” lên một tiếng.
Băng tuyết đã tan chảy trêи ngọn núi Tiên Thần, nhánh cây đâm chồi xanh biếc, một mùa xuân nữa lại đến.
Tôn giả thoát khỏi trần thế một lòng khổ tu, đến lúc nên xuất quan chỉ cần loại bỏ chướng ngại trước mắt thì công pháp sẽ đại thành.
Đôi mắt hẹp dài của chàng cứ nhìn vào nàng không hề dao động, dường như không có bất cứ điều gì mà chàng không thể phá vỡ.
Miệng Diệp Hề chảy máu. Nàng nhìn chàng với vẻ khó tin, sau đó cố chịu đau bò đến trước mặt chàng: “Tôn giả...”
Tôn giả lau trán nàng, bàn tay to rộng thật ấm áp, có vẻ như chàng đã nảy sinh niềm thương tiếc chỉ trong một thoáng chốc.
Nàng run rẩy nhắm mắt lại rồi run rẩy mở ra.
Chưởng kia đã đánh vỡ đỉnh đầu nàng.
Từ đó, chàng đã không còn nghe nàng gọi chàng là “Tôn giả” nữa.
Tôn giả nhắm mắt, chắp tay đặt trước ngực.
Ảo tưởng đã vỡ, nợ oan đã bồi, lục căn thanh tịnh.
Nhưng vì sao bên tai chàng cứ xuất hiện giọng nói của nàng.
“Tôn giả, ngọt không?”
“Tôn giả, chàng có lạnh không?”
“Tôn giả, ta có thể theo chàng không?”
“Tôn giả, ta biết chàng không thích sát sinh, cho nên gần đây ta đang ăn chay đấy.”
“... Tôn giả, ta đau quá.”
Diệp Hề không còn trở về nữa.
Trong Hợp Hoan Tông chỉ nói nàng lên núi bỡn cợt tôn giả bất thành, trái lại đã mất mạng dưới tầng tầng độc chướng.
Người ta cũng chỉ thở dài một tiếng mà thôi.