Bát Gia Tái Thế

Chương 18



Trần Đức nhìn lướt qua thì thấy Hạ Thiên Tuyết đã lấy ra hai chiếc ly nói: “Hòm nay không say không về”.

“Rượu ngon như vậy, chưa uống say thì tôi cũng sẽ không rời đi”.

“Phải không?”

Hạ Thiên Tuyết bưng hai ly rượu rồi ngồi vào trong vòng tay của Trần Đức nói: “Trần Bát Hoang, giữa người đẹp và rượu anh chọn một cái đi, anh muốn chọn cái nào?”

“Xì… cô thật là độc ác, nhất định phải chọn một trong hai sao?”

Trần Bát Hoang ngửi được mùi thơm trên cơ thể của Hạ Thiên Tuyết, lại ngửi thấy mùi rượu. Anh nói: “Giữa người đẹp và rượu, tôi sẽ chọn rượu”.

Anh cầm ly rượu rồi nhấp một ngụm đầu tiên, sau đó lại nói tiếp: “Đây không phái là rượu

năm 1982, mà là rượu năm 1984. Cô bị lừa rồi”.

Trần Đức yêu thích rượu thật sự chứ không phải chỉ biết nói suông mà thôi, giữa người đẹp và rượu ngon, nếu như muốn anh chọn một cái thì nhất định anh sẽ chọn rượu ngon trước.

“Được rồi, tên đó dám lừa tôi, hôm sau tôi nhất định sẽ tìm tên đó tính sổ”, Hạ Thiên Tuyết không nghi ngờ lời nói của Trần Bát Hoang chút nào.

Cô ấy đã biết Trần Bát Hoang từ 5 năm về trước.

Ngày xưa Trần Bát Hoang đã cứu cò ấy, cho nên cò ấy đã trở thành người phụ nữ của Trần Bát Hoang.

Nhưng Trần Bát Hoang không thuộc về cô ấy.

Cô ấy không thế nào giữ được dây cương của con ngựa hoang này.

Trong lòng Trần Bát Hoang, cô ấy còn không bằng cả một chai rượu ngon.

Đang nói chuyện thì Hạ Thiên Tuyết liền đổi giọng, không cam lòng hỏi: “Nếu như bắt anh chọn giữa người phụ nữ

kia và rượu ngon thì anh có còn chọn rượu nữa không?”

Trong mắt Trân Đức bỗng hiện lên một tia dữ tợn, giống như lời nói của Hạ Thiên Tuyết đã gợi lại một ký ức tồi tệ nào đó của anh.

Anh uống hết ly rượu vang lớn chỉ trong một hơi.

Trần Đức nói: “Vấn đề này sẽ không bao giờ có câu trả lời”.

“Anh vẫn chưa quên được cô ấy”, Hạ Thiên Tuyết thở dài trong lòng, trong lòng người đàn ông này thì cò ấy vẫn luôn thua kém người phụ nữ đó, cò ấy nói

tiếp: “Đừng nói những lời này nữa, chúng ta uống rượu”.

Hạ Thiên Tuyết là một phụ nữ gợi cảm quyến rũ, trong suốt cuộc đời cò ấy đã giao thiệp với đủ mọi loại người nhưng chưa bao giờ tỏ ra như thế này. Cô ấy nũng nịu dựa vào lồng ngực của Trần Đức nói: “Bát Hoang, tôi đã chuẩn bị rượu ngon vì anh rồi, anh kể cho tòi nghe một ít chuyện cũ của anh đi được không?”

Anh có câu chuyện, cô ấy có rượu.

Niềm vui lớn nhất trong cuộc đời của Hạ Thiên Tuyết

chính là được uống rượu cùng với Trần Đức, vì chỉ khi uống rượu thì Trần Đức mới nhắc đến quá khứ của mình, và cò ấy mới có thể hiểu anh hơn một chút.

Người đẹp nằm trong vòng tay anh, rượu ngon tràn vào cổ họng, Trần Đức nhớ lại một số sự việc trong quá khứ và chọn ngẫu nhiên một sô’ thứ có thể nói ra được. Thời gian chậm rãi trôi, chai rượu vang chậm rãi cạn dần trong bóng tối.

Không biết từ lúc nào Hạ Thiên Tuyết đã trèo lên người Trần Đức, bắt đầu cởi áo của anh, bên dưới lớp quần áo là những vết thương cũ tròng rất

đáng sợ.
Chương trước Chương tiếp
Tele: @erictran21
Loading...