Bát Gia Tái Thế
Chương 19
Những vết thương trên thân thể của anh hết sức chằng chịt, vết gậy vết đao vết súng thứ gì cũng có.Những vết sẹo này đại diện cho quá khứ bí ấn của người đàn ông này và ghi lại những vinh quang trên cuộc hành trình của anh.Đèn mờ nháp nháy, ly rượu đã rơi xuống đất, đôi nam nữ đã ôm lấy nhau từ lúc nào.Đèn tắt, tấm màn đã hạ xuống, cảnh xuân ngay lập tức hiện ra. Khi Hạ Thiên Tuyết thứcdậy qua một đêm, căn phòng bừa bộn, quần áo vứt lung tung trên sàn, trong thùng rác còn có thêm vài cái BCS như minh họa cho chiến tích huy hoàng mới vừa xảy ra mấy giờ trước.Tuy nhiên, người đàn ông bên cạnh cò ấy đã rời đi.“Bát Hoang, tôi không tham lam muốn có được trái tim của anh, chỉ cần có được con người của anh thì Thiên Tuyết đã cảm thấy mãn nguyện lắm rồi”, Hạ Thiên Tuyết ngồi dậy, nhìn sương mù ngoài cửa số, đôi mât đẹp khẽ động, cô ấy lẩm bẩm một mình.Tập đoàn dược phẩm Thiên Vũ.Văn phòng chủ tịch.“Trần Bát Hoang, thủ tục chúng tôi đã làm xong cho anh, từ hôm nay anh sẽ đến học viện thương mại. Nhiệm vụ chính của anh là bảo vệ cò Tống, những chuyện khác đừng nghĩ nhiều”, Diệp Khánh Ngôn đưa cho Trần Đức một phần tài liệu rồi nói tiếp: “Hãy xem một sô’ thông tin ở trên, đừng bỏ qua thông tin nào”.Trần Đức cầm lấy tài liệu đọc qua một lần rồi cười nói: “Ai đã giúp các người dựng nên câuchuyện này vậy? Nó thú vị đấy…”Trên phần tài liệu kia có viết thân phận được sắp đặt cho Trần Đức.Theo như tài liệu viết thì anh sẽ đóng vai một người vừa mới xuống núi, là học trò của một đại sư y dược, mà thầy của anh thì đã qua đời. Chính vì có vị đại sư đó mà Tống Thiên Vũ mới có ngày hôm nay.Ngay từ hai mươi năm trước, Tống Thiên Vũ đã hứa hẹn với vị đại SƯ đó, nếu như sau này vị đại sư đó và ông ấy có con trai và con gái thì sẽ hứa hôn hai đứa trẻ với nhau, còn nếu khôngphải một cặp trai gái thì cũng sẽ để cho hai đứa trẻ kết nghĩa làm anh chị em với nhau.Nhưng nếu như vị đại sư đó không có con nối dòng thì một người học trò của ông ấy sẽ giúp ông ấy thực hiện lời hẹn ƯỚC.Mà Trần Đức chính là người học trò sẽ giúp vị đại sư y dược kia thực hiện lời hứa hẹn, vì anh chính là người học trò duy nhất.Câu chuyện đó đã khiến cho Trần Đức không nói nên lời mất một lúc, còng việc đóng vai vị hôn phu này thực sự không hề dễ dàng.“Bát Hoang à, đừng ngạc nhiên, câu chuyện trên đây không phải hư cấu mà là sự thật, cũng thực sự có chuyện đó, nếu không có vị đại sư ấy thì sẽ không có dược phẩm Thiên Vũ hòm nay”.Tống Thiên Vũ cười tự giễu: “Hôn ước cũng có, nhưng tiếc là vị đại sư đó không coi trọng nhà họ Tổng của tôi. Trong mắt ông ấy, nhà họ Tống không là gì cả, có lẽ ông ấy cũng chẳng hề để tâm đến chuyện này, cũng có thể ông ấy không có con nối dõi. Tóm lại bao nhiêu năm rồi, ôngấy chưa từng xuất hiện”.Nhắc đến chuyện cũ, trong đầu Tống Thiên Vũ bất giác hiện lên khuôn mặt vị đại sư đó, nhớ lần đầu tiên được gặp vị đại sư ấy, ông đã ba ngày ba đêm không ngủ được.Mà phương pháp y thuật của ông ấy cũng kỳ quái đến mức làm da đầu người ta tê dại, cho đến giờ ông vẫn nhớ rõ những phương pháp đó.“Ngữ Yên biết những chuyện này, với con bé mà nói, đây là sự thật, không phải chỉ là câu chuyện”, Tống Thiên Vũ nói tiếp: “Vậy nên chỉ cần cậu không đểlộ sơ hở thì sẽ không có vấn đề gì”.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương