Bay Giữa Lưng Trời
Chương 7: Trùng trùng nguy nan
- Bốp! Thằng khốn! Mày dám điện thoại à? - Chúng lao đến đánh Frank, mấy tên khác dí súng vào đầu Tâm Loan, Jolh, Tương Quân.
- Dừng lại! Đừng đánh anh ấy!
Tương Quân nài nỉ, chúng chợt nhướng mày.
- Con nhỏ này! - Mặt hắn cười nham hiểm - Dắt nó đi!
- Tương Quân! - Jolh la lên nhưng kẻ khác dí súng vào cổ anh - Khốn kiếp!
- Đừng lo cho em! - Cô hướng ánh mắt về phía mọi người.
Một gã khác lôi cô vào căn phòng bên cạnh. Hắn đóng cửa lại rồi cười man rợ.
- Nào, con cừu bé bỏng!
Tất nhiên cô biết hắn định làm gì, hắn vứt súng sang bên và cởi áo ra. Cô nhìn hắn, chợt mỉm cười. Chỉ mình cô với hắn và cô biết mình là ai!
- Đến đây đi anh!
Cô vẫy tay khiến hắn sửng sốt, hắn thích thú cực độ lao vào cô. Khoảnh khắc sắp ôm được cô thì lãnh trọn cú đấm như trời giáng vào mặt, cú tiếp theo vào bụng, tất nhiên đòn tay sau hạ nốc ao hắn ngay.
- Thế là xong! Tuyệt chiêu của karate!
Cô lôi hắn xuống góc giường, lấy súng từ từ bước ra.
Trong căn phòng kia chúng thôi không đánh Frank nữa mà đưa sang phòng khác. Tương Quân lần theo lối đó, cô nép cạnh tường chờ đợi. Kẻ đầu tiên rời khỏi đó, cô tỉa hắn bằng đòn Shuto uke!
Thế là hai tên bị khóa lại trong phòng, mấy kẻ khác thì "ngây thơ" chưa biết gì. Không đợi họ phát hiện cô lập tức bước vào.
- Frank!
- Em có sao không? - Frank bất ngờ, người anh toàn máu.
- Em không sao! Anh nhìn nè!
Cô chỉ khẩu súng cho Frank xem, đột nhiên Frank ôm cô vào lòng.
- Anh xin lỗi..
Không chần chờ lâu nhưng giây phút tình cảm này khiến cô chạnh lòng. Cô hiểu anh muốn nói gì, cô biết hết cả nhưng cứ giả vờ. Lý do gì ai mà hiểu chứ?
- Bám theo sau anh! - Frank nói.
- Á, thằng ranh này!
- Bốp!
Tương Quân kinh ngạc, Frank ra đòn nhanh đến nỗi cô không kịp thấy gì. Ngay từ đầu anh chưa dám phản công vì sự an toàn của mọi người. Anh cừ thật!
Đến căn phòng đầu tiên, chúng đông hơn họ tưởng. Mấy tên khác khá lơ là, chúng đánh bài, toàn nói lời thô tục.
- Frank, em sẽ đánh lạc hướng họ rồi chạy về phía đó, anh hãy cứu mọi người!
- Không! Em cứ ở cạnh bên anh, đừng liều lĩnh!
Frank xiết tay cô, tim cô đập loạn xạ cả lên.
Tiếng trực thăng vang bên tai họ. Alex đến rồi. Tất nhiên thế, ngay cả cảnh sát cũng có mặt.
- Ở yên đây nhé! - Frank nói và anh chạy nhanh để mở cửa vào trong. Kẻ khác lần lần đến xem động tĩnh, hắn thấy cửa bị mở khóa. Hẳn là ăn ngay một đòn từ Tương Quân rồi! Mọi người rời khỏi phòng với ba khẩu súng trên tay.
- Jolh!
- Hiểu rồi!
Chia làm hai đội. Hiển nhiên Tương Quân có lý khi định đánh lạc hướng nhưng Frank quyết không để chuyện đó xảy ra.
- Cửa mở kìa!
Thật khổ sở! Chúng phát hiện ngay sau đó. Mọi người liền chia hai hướng. Đây là bến cảng, Frank thấy chiếc trực thăng của Alex ngay trên đầu, xe xảnh sát ùn ùn hú còi.
- Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Mấy phát súng nổ liên tục, cảnh sát bủa ra vây quanh nhưng họ lại lùi về sau vì Tâm Loan bị bắt làm con tin!
- Ôi trời! - Mặt Tương Quân tối sầm lại.
- Bỏ súng xuống! Hắn ra lệnh.
Những tên khác nhìn vẻ mặt đầy ngạo nghễ.
- Tao nói bỏ súng xuống! Lũ khốn!
Hắn hét lên và nắm tóc Tâm Loan khiến cô rất đau. Chỉ còn tám tên, ba gã khác bị nhốt trong phòng. Nhưng có cái gì đó không ổn cho lắm. Jolh còn nấp sau một chiếc tàu, chắc anh ấy có kế hoạch rồi!
Tương Quân chợt nhớ thứ trong túi mình, món này của kẻ định tấn công cô. Nhìn nó là biết thứ gì rồi!
- Frank.. Cô quay sang định nói thì anh không có đó. Chưa biết làm thế nào cô nghĩ ngay đến Jolh. Tương Quân lập tức lẩn vào đám người tiếp cận Jolh. Thật nguy hiểm! Cảm giác như tim sắp rơi ra ngoài.
- Trời! Em đến đây làm gì?
- Jolh, nghe em! Thứ bột này có khả năng làm cho chúng ngủ ngon. Em lấy từ trong tay chúng đấy!
- Em chắc không?
- Em tận mắt chứng kiến mà!
- Được, anh sẽ thử nhưng Frank đâu?
- Em không biết! Alex vẫn ngay trên đầu chúng ta đấy!
- Anh có ý này.. mà sao liên lạc cho Alex đây?
- Điện thoại của Frank! - Cô nói và lấy nó ra.
- Làm tốt lắm cô bé!
Chiếc trực thăng bay là là trên mặt nước, có người vừa xuống nhưng không ai để ý.
- Đi thôi! - Jolh kéo Tương Quân ngay tức khắc, chiếc trực thăng bay cao, mọi người thấy lớp bột trắng bay mù xuống.
- Khốn kiếp!
Chúng la lên, lảo đảo một lúc rồi gục hẳn.
- Bốp! - Frank tung cú đá làm khẩu súng văng đi khỏi.
- Đứng yên!
Cảnh sát bắt đầu hành động, bọn chúng bị còng tay khi còn ngủ mơ màng.
- Cô có sao không Tâm Loan?
Hanso ân cần hỏi han, Marc và Ben cũng có mặt kịp thời.
- Tôi ổn, chúng ta về thôi!
Hanso khoác cho Tâm Loan một chiếc áo, họ lên trực thăng, Tương Quân là người cuối cùng. Cô luôn bất an, cảm giác đó không rời ngay khi mọi người đang rất an toàn.
- Đoàng! Đoàng!
Frank đẩy cô thấp xuống. Alex cho trực thăng bay cao hơn, chuyện rắc rối lại xảy ra.
- Là hắn! - Tương Quân sực tỉnh, kẻ đầu tiên hỏi cô trên đảo, cô đã bỏ xót hắn!
- Điên thật! - Jolh nói đoạn lấy súng trong ngăn phòng vệ ra.
- Bay theo đường sông ấy!
- Phải, tất nhiên!
- Em nghĩ hắn không để ta yên đâu, còn ông sếp nữa! - Tương Quân nói.
- Biết ngay mà! Jolh, còn thấy hắn không? - Alex hỏi, Jolh nhìn quanh chưa thấy gì.
- Đoàng! Đoàng! Đoàng!
- Cái quái gì thế? - Alex la lên. Một chiếc trực thăng khác bám theo họ sát nút.
- Jolh, gọi cảnh sát mau lên!
- Hừ.. trước khi họ đến thì chúng ta tiêu rồi! - Jolh mở cửa kính ra.
- Đoàng!
- Ôi! - Frank chau mày lại.
- Chết tiệt! Làm gì đi Jolh! - Alex kêu lên.
- Píp! Píp! Píp!
- Này, tắt cái âm thanh đó đi Jolh, phiền quá! - Alex nói, Tương Quân thấy lạ. Phải, từ nãy giờ cứ nghe tiếng đó mãi mà không biết ở đâu.
- Frank! - Tương Quân gọi - Chị ơi, anh Frank trúng đạn rồi!
Alex với Jolh giật mình. Tình huống này xoay sở thế nào đây?
Tương Quân cởi áo Frank ra, máu chảy xuống rất nhiều. Anh bị thương từ trước rồi. Tình hình căng quá trong khi Alex với Jolh lại đối phó chiếc trực thăng điên kia.
- Nghĩ cách đi Jolh! - Tâm Loan hối thúc - Frank cần vào viện gấp!
- Trời ơi! - Jolh đấm vào thành trực thăng. Tương Quân lo lắng vô cùng, Frank còn tỉnh nhưng anh đang kiệt sức dần. Tiếng píp píp cứ gần đâu đây. Máy bay ồn như vầy còn nghe được. "Có khi nào là bom hẹn giờ không?". Cô hơi lạnh người. Ồ, túi áo khoác của Frank?
- Chị! Bom hẹn giờ! - Cô la lên.
- Cái gì? - Tất cả sửng sốt.
- Nhanh lên! Còn Ba phút nữa nó nổ!
- Ném đi Jolh! Khói bụi làm ta thoát được! Ra giữa sông rồi! - Alex gào lên.
Chiếc trực thăng kia đuổi theo như sam, còn một phút cuối cùng, Jolh mở cửa sổ và..
- Bùm!
Tiếng nổ thật to, chiếc trực thăng kia vì bất ngờ không hiểu sao nó lại nổ tung.
- Ôi lạy Chúa! - Tâm Loan thở phào nhẹ nhõm.
- Cho tôi viên thuốc trợ tim đi Tâm Loan! - Alex cười.
- Đừng nói tiếng bản xứ chứ Alex!
- Rần!
- Cái gì nữa vậy? Hôm nay như thế là quá đủ rồi! Tôi muốn một viên trợ tim đấy! - Jolh ôm đầu.
- Tôi không biết, e là nó bị giống như con chim sắt của cậu! - Alex nhăn mặt.
- Các anh làm gì đi! Frank cần vào viện gấp hoặc ít nhất cho tôi một cái ba lô thuốc! Ôi trời! - Tâm Loan nhíu mày.
- Mười lăm phút Tâm Loan! Tôi thề đấy! Chúng ta đến đó ngay!
* * *
- Frank! Sao không ở lại bệnh viện kiểm tra? Cậu đi đâu vậy? - Tâm Loan chặn anh lại.
- Em ổn, không sao đâu chị!
Frank nói và đi thật nhanh, Tâm Loan không tài nào cản được.
- Nè, Jolh! Bắt thằng nhóc đó lại đi!
Jolh ngớ người ra nhìn Tâm Loan.
- Ơ.. ờ.. hiểu rồi!
Jolh chạy sau Frank, Tương Quân cũng vừa đến. Tưởng như đùa, Frank về trung tâm chỉ để cho Lucky ăn. Cô há hốc miệng khi thấy cảnh đó.
- Làm gì với cậu ta bây giờ? - Tâm Loan khoanh tay lại
- Tôi nghĩ nên cho một liều an thần rồi đè nó xuống giường! - Jolh bảo.
- Này! - Alex hùa theo - Làm chứ?
- Ok!
Frank thấy lạnh cả người, anh quay lại nhìn họ. Alex xắn tay áo lên, cả Jolh cũng vậy, họ cười rất "man rợ"!
- Không!
Tiếng la của Frank làm cả văn phòng giật mình, Marc và Ben nhún vai. Hanso tháo kính ra rồi lại đeo vào. Anna với Quang Nhật không nhịn nổi cười sặc sụa.
- Đừng! Tôi không muốn!
Frank cầu cứu Lucky nhưng xem ra không khả quan. Alex ôm chặt Frank còn Jolh thì ghì anh nằm xuống giường. Tâm Loan mỉm cười với cái ống tiêm trong tay.
- Đừng! Làm ơn! - Frank gào lên.
Không phải giỡn mà làm thật! Tâm Loan tiêm cho Frank mũi thuốc, Tương Quân hơi sốc nhẹ!
- Thế đấy! Bỏ tay ra được rồi!
Frank bắt đầu choáng váng.. không biết gì nữa.
- Vậy phải tốt hơn không?
Alex, Jolh ngồi xuống sofa, Tâm Loan cũng vậy. Họ toát cả mồ hôi với Frank!
- Hắn ngủ cứ như hoàng tử trong truyện vậy!
- Nè, tôi đẹp trai hơn cậu ấy đấy! - Alex nhăn nhó nhìn Jolh.
- Thôi nào các anh, để cậu ấy ngủ đi! - Tâm Loan bảo.
Tương Quân thấy sợ. Họ nói là làm! Dù sao Frank ngủ thế này tốt hơn. Anh ấy thật lì lợm!
Hôm sau, không ai dám nhìn Frank cả! Cậu ấy đã tỉnh và đủ dùng vài ngón võ ghê gớm.
Bình yên thật..
Tương Quân ngồi chơi cùng Lucky. Frank ra vườn.
- Anh.. còn giận việc em đẩy anh xuống hồ đúng không? Cô hỏi nhưng không nhìn anh.
- Anh không có!
- Nhưng em thấy điều đó! - Cô quay mặt lại, Frank ngạc nhiên rồi anh tránh ánh mắt của cô.
- Tại sao hỏi anh như vậy?
- Em không biết!
Tương Quân khẽ khàng, cô cảm giác nặng nề làm sao!
- Anh xin lỗi! - Frank thì thầm - Em quá mạnh mẽ, còn anh thì không! Em đặt niềm tin vào điều gì?
- Bản thân em thôi! - Cô đáp.
- Phải, anh biết.. nhưng em thoát khỏi hồ nước đó ngay trong tiếng nổ?
- Chính anh nắm tay em, anh không nhớ sao? Em rơi vào địa đạo khác, mọi chuyện như giấc mơ!
- Nếu không phải mơ, nếu người cứu em không phải anh mà là người khác thì sao? - Frank thở mạnh hơn, anh ghì chặt vai cô.
- Em..
- Anh biết có thể là ảo tưởng nhưng em hãy quên người đó đi hoặc anh sẽ chờ em được không?
- Frank?
Tương Quân sửng sốt, Frank đang nói gì thế? Mặt cô đỏ ửng lên. Frank vẫn giữ lấy hai bờ vai của cô, trong đáy mắt anh cảm xúc dâng trào. Phải chăng tình yêu chớm nở giữa lưng trời đây sao?
Cô thấy nhói cả tâm can, chẳng biết nên làm gì. Cô sợ lắm! Sợ phải yêu một ai đó. Frank đang khổ sở, cô biết ấy thế mà cô cứ trốn tránh. Biết làm sao giờ?
- Dừng lại! Đừng đánh anh ấy!
Tương Quân nài nỉ, chúng chợt nhướng mày.
- Con nhỏ này! - Mặt hắn cười nham hiểm - Dắt nó đi!
- Tương Quân! - Jolh la lên nhưng kẻ khác dí súng vào cổ anh - Khốn kiếp!
- Đừng lo cho em! - Cô hướng ánh mắt về phía mọi người.
Một gã khác lôi cô vào căn phòng bên cạnh. Hắn đóng cửa lại rồi cười man rợ.
- Nào, con cừu bé bỏng!
Tất nhiên cô biết hắn định làm gì, hắn vứt súng sang bên và cởi áo ra. Cô nhìn hắn, chợt mỉm cười. Chỉ mình cô với hắn và cô biết mình là ai!
- Đến đây đi anh!
Cô vẫy tay khiến hắn sửng sốt, hắn thích thú cực độ lao vào cô. Khoảnh khắc sắp ôm được cô thì lãnh trọn cú đấm như trời giáng vào mặt, cú tiếp theo vào bụng, tất nhiên đòn tay sau hạ nốc ao hắn ngay.
- Thế là xong! Tuyệt chiêu của karate!
Cô lôi hắn xuống góc giường, lấy súng từ từ bước ra.
Trong căn phòng kia chúng thôi không đánh Frank nữa mà đưa sang phòng khác. Tương Quân lần theo lối đó, cô nép cạnh tường chờ đợi. Kẻ đầu tiên rời khỏi đó, cô tỉa hắn bằng đòn Shuto uke!
Thế là hai tên bị khóa lại trong phòng, mấy kẻ khác thì "ngây thơ" chưa biết gì. Không đợi họ phát hiện cô lập tức bước vào.
- Frank!
- Em có sao không? - Frank bất ngờ, người anh toàn máu.
- Em không sao! Anh nhìn nè!
Cô chỉ khẩu súng cho Frank xem, đột nhiên Frank ôm cô vào lòng.
- Anh xin lỗi..
Không chần chờ lâu nhưng giây phút tình cảm này khiến cô chạnh lòng. Cô hiểu anh muốn nói gì, cô biết hết cả nhưng cứ giả vờ. Lý do gì ai mà hiểu chứ?
- Bám theo sau anh! - Frank nói.
- Á, thằng ranh này!
- Bốp!
Tương Quân kinh ngạc, Frank ra đòn nhanh đến nỗi cô không kịp thấy gì. Ngay từ đầu anh chưa dám phản công vì sự an toàn của mọi người. Anh cừ thật!
Đến căn phòng đầu tiên, chúng đông hơn họ tưởng. Mấy tên khác khá lơ là, chúng đánh bài, toàn nói lời thô tục.
- Frank, em sẽ đánh lạc hướng họ rồi chạy về phía đó, anh hãy cứu mọi người!
- Không! Em cứ ở cạnh bên anh, đừng liều lĩnh!
Frank xiết tay cô, tim cô đập loạn xạ cả lên.
Tiếng trực thăng vang bên tai họ. Alex đến rồi. Tất nhiên thế, ngay cả cảnh sát cũng có mặt.
- Ở yên đây nhé! - Frank nói và anh chạy nhanh để mở cửa vào trong. Kẻ khác lần lần đến xem động tĩnh, hắn thấy cửa bị mở khóa. Hẳn là ăn ngay một đòn từ Tương Quân rồi! Mọi người rời khỏi phòng với ba khẩu súng trên tay.
- Jolh!
- Hiểu rồi!
Chia làm hai đội. Hiển nhiên Tương Quân có lý khi định đánh lạc hướng nhưng Frank quyết không để chuyện đó xảy ra.
- Cửa mở kìa!
Thật khổ sở! Chúng phát hiện ngay sau đó. Mọi người liền chia hai hướng. Đây là bến cảng, Frank thấy chiếc trực thăng của Alex ngay trên đầu, xe xảnh sát ùn ùn hú còi.
- Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Mấy phát súng nổ liên tục, cảnh sát bủa ra vây quanh nhưng họ lại lùi về sau vì Tâm Loan bị bắt làm con tin!
- Ôi trời! - Mặt Tương Quân tối sầm lại.
- Bỏ súng xuống! Hắn ra lệnh.
Những tên khác nhìn vẻ mặt đầy ngạo nghễ.
- Tao nói bỏ súng xuống! Lũ khốn!
Hắn hét lên và nắm tóc Tâm Loan khiến cô rất đau. Chỉ còn tám tên, ba gã khác bị nhốt trong phòng. Nhưng có cái gì đó không ổn cho lắm. Jolh còn nấp sau một chiếc tàu, chắc anh ấy có kế hoạch rồi!
Tương Quân chợt nhớ thứ trong túi mình, món này của kẻ định tấn công cô. Nhìn nó là biết thứ gì rồi!
- Frank.. Cô quay sang định nói thì anh không có đó. Chưa biết làm thế nào cô nghĩ ngay đến Jolh. Tương Quân lập tức lẩn vào đám người tiếp cận Jolh. Thật nguy hiểm! Cảm giác như tim sắp rơi ra ngoài.
- Trời! Em đến đây làm gì?
- Jolh, nghe em! Thứ bột này có khả năng làm cho chúng ngủ ngon. Em lấy từ trong tay chúng đấy!
- Em chắc không?
- Em tận mắt chứng kiến mà!
- Được, anh sẽ thử nhưng Frank đâu?
- Em không biết! Alex vẫn ngay trên đầu chúng ta đấy!
- Anh có ý này.. mà sao liên lạc cho Alex đây?
- Điện thoại của Frank! - Cô nói và lấy nó ra.
- Làm tốt lắm cô bé!
Chiếc trực thăng bay là là trên mặt nước, có người vừa xuống nhưng không ai để ý.
- Đi thôi! - Jolh kéo Tương Quân ngay tức khắc, chiếc trực thăng bay cao, mọi người thấy lớp bột trắng bay mù xuống.
- Khốn kiếp!
Chúng la lên, lảo đảo một lúc rồi gục hẳn.
- Bốp! - Frank tung cú đá làm khẩu súng văng đi khỏi.
- Đứng yên!
Cảnh sát bắt đầu hành động, bọn chúng bị còng tay khi còn ngủ mơ màng.
- Cô có sao không Tâm Loan?
Hanso ân cần hỏi han, Marc và Ben cũng có mặt kịp thời.
- Tôi ổn, chúng ta về thôi!
Hanso khoác cho Tâm Loan một chiếc áo, họ lên trực thăng, Tương Quân là người cuối cùng. Cô luôn bất an, cảm giác đó không rời ngay khi mọi người đang rất an toàn.
- Đoàng! Đoàng!
Frank đẩy cô thấp xuống. Alex cho trực thăng bay cao hơn, chuyện rắc rối lại xảy ra.
- Là hắn! - Tương Quân sực tỉnh, kẻ đầu tiên hỏi cô trên đảo, cô đã bỏ xót hắn!
- Điên thật! - Jolh nói đoạn lấy súng trong ngăn phòng vệ ra.
- Bay theo đường sông ấy!
- Phải, tất nhiên!
- Em nghĩ hắn không để ta yên đâu, còn ông sếp nữa! - Tương Quân nói.
- Biết ngay mà! Jolh, còn thấy hắn không? - Alex hỏi, Jolh nhìn quanh chưa thấy gì.
- Đoàng! Đoàng! Đoàng!
- Cái quái gì thế? - Alex la lên. Một chiếc trực thăng khác bám theo họ sát nút.
- Jolh, gọi cảnh sát mau lên!
- Hừ.. trước khi họ đến thì chúng ta tiêu rồi! - Jolh mở cửa kính ra.
- Đoàng!
- Ôi! - Frank chau mày lại.
- Chết tiệt! Làm gì đi Jolh! - Alex kêu lên.
- Píp! Píp! Píp!
- Này, tắt cái âm thanh đó đi Jolh, phiền quá! - Alex nói, Tương Quân thấy lạ. Phải, từ nãy giờ cứ nghe tiếng đó mãi mà không biết ở đâu.
- Frank! - Tương Quân gọi - Chị ơi, anh Frank trúng đạn rồi!
Alex với Jolh giật mình. Tình huống này xoay sở thế nào đây?
Tương Quân cởi áo Frank ra, máu chảy xuống rất nhiều. Anh bị thương từ trước rồi. Tình hình căng quá trong khi Alex với Jolh lại đối phó chiếc trực thăng điên kia.
- Nghĩ cách đi Jolh! - Tâm Loan hối thúc - Frank cần vào viện gấp!
- Trời ơi! - Jolh đấm vào thành trực thăng. Tương Quân lo lắng vô cùng, Frank còn tỉnh nhưng anh đang kiệt sức dần. Tiếng píp píp cứ gần đâu đây. Máy bay ồn như vầy còn nghe được. "Có khi nào là bom hẹn giờ không?". Cô hơi lạnh người. Ồ, túi áo khoác của Frank?
- Chị! Bom hẹn giờ! - Cô la lên.
- Cái gì? - Tất cả sửng sốt.
- Nhanh lên! Còn Ba phút nữa nó nổ!
- Ném đi Jolh! Khói bụi làm ta thoát được! Ra giữa sông rồi! - Alex gào lên.
Chiếc trực thăng kia đuổi theo như sam, còn một phút cuối cùng, Jolh mở cửa sổ và..
- Bùm!
Tiếng nổ thật to, chiếc trực thăng kia vì bất ngờ không hiểu sao nó lại nổ tung.
- Ôi lạy Chúa! - Tâm Loan thở phào nhẹ nhõm.
- Cho tôi viên thuốc trợ tim đi Tâm Loan! - Alex cười.
- Đừng nói tiếng bản xứ chứ Alex!
- Rần!
- Cái gì nữa vậy? Hôm nay như thế là quá đủ rồi! Tôi muốn một viên trợ tim đấy! - Jolh ôm đầu.
- Tôi không biết, e là nó bị giống như con chim sắt của cậu! - Alex nhăn mặt.
- Các anh làm gì đi! Frank cần vào viện gấp hoặc ít nhất cho tôi một cái ba lô thuốc! Ôi trời! - Tâm Loan nhíu mày.
- Mười lăm phút Tâm Loan! Tôi thề đấy! Chúng ta đến đó ngay!
* * *
- Frank! Sao không ở lại bệnh viện kiểm tra? Cậu đi đâu vậy? - Tâm Loan chặn anh lại.
- Em ổn, không sao đâu chị!
Frank nói và đi thật nhanh, Tâm Loan không tài nào cản được.
- Nè, Jolh! Bắt thằng nhóc đó lại đi!
Jolh ngớ người ra nhìn Tâm Loan.
- Ơ.. ờ.. hiểu rồi!
Jolh chạy sau Frank, Tương Quân cũng vừa đến. Tưởng như đùa, Frank về trung tâm chỉ để cho Lucky ăn. Cô há hốc miệng khi thấy cảnh đó.
- Làm gì với cậu ta bây giờ? - Tâm Loan khoanh tay lại
- Tôi nghĩ nên cho một liều an thần rồi đè nó xuống giường! - Jolh bảo.
- Này! - Alex hùa theo - Làm chứ?
- Ok!
Frank thấy lạnh cả người, anh quay lại nhìn họ. Alex xắn tay áo lên, cả Jolh cũng vậy, họ cười rất "man rợ"!
- Không!
Tiếng la của Frank làm cả văn phòng giật mình, Marc và Ben nhún vai. Hanso tháo kính ra rồi lại đeo vào. Anna với Quang Nhật không nhịn nổi cười sặc sụa.
- Đừng! Tôi không muốn!
Frank cầu cứu Lucky nhưng xem ra không khả quan. Alex ôm chặt Frank còn Jolh thì ghì anh nằm xuống giường. Tâm Loan mỉm cười với cái ống tiêm trong tay.
- Đừng! Làm ơn! - Frank gào lên.
Không phải giỡn mà làm thật! Tâm Loan tiêm cho Frank mũi thuốc, Tương Quân hơi sốc nhẹ!
- Thế đấy! Bỏ tay ra được rồi!
Frank bắt đầu choáng váng.. không biết gì nữa.
- Vậy phải tốt hơn không?
Alex, Jolh ngồi xuống sofa, Tâm Loan cũng vậy. Họ toát cả mồ hôi với Frank!
- Hắn ngủ cứ như hoàng tử trong truyện vậy!
- Nè, tôi đẹp trai hơn cậu ấy đấy! - Alex nhăn nhó nhìn Jolh.
- Thôi nào các anh, để cậu ấy ngủ đi! - Tâm Loan bảo.
Tương Quân thấy sợ. Họ nói là làm! Dù sao Frank ngủ thế này tốt hơn. Anh ấy thật lì lợm!
Hôm sau, không ai dám nhìn Frank cả! Cậu ấy đã tỉnh và đủ dùng vài ngón võ ghê gớm.
Bình yên thật..
Tương Quân ngồi chơi cùng Lucky. Frank ra vườn.
- Anh.. còn giận việc em đẩy anh xuống hồ đúng không? Cô hỏi nhưng không nhìn anh.
- Anh không có!
- Nhưng em thấy điều đó! - Cô quay mặt lại, Frank ngạc nhiên rồi anh tránh ánh mắt của cô.
- Tại sao hỏi anh như vậy?
- Em không biết!
Tương Quân khẽ khàng, cô cảm giác nặng nề làm sao!
- Anh xin lỗi! - Frank thì thầm - Em quá mạnh mẽ, còn anh thì không! Em đặt niềm tin vào điều gì?
- Bản thân em thôi! - Cô đáp.
- Phải, anh biết.. nhưng em thoát khỏi hồ nước đó ngay trong tiếng nổ?
- Chính anh nắm tay em, anh không nhớ sao? Em rơi vào địa đạo khác, mọi chuyện như giấc mơ!
- Nếu không phải mơ, nếu người cứu em không phải anh mà là người khác thì sao? - Frank thở mạnh hơn, anh ghì chặt vai cô.
- Em..
- Anh biết có thể là ảo tưởng nhưng em hãy quên người đó đi hoặc anh sẽ chờ em được không?
- Frank?
Tương Quân sửng sốt, Frank đang nói gì thế? Mặt cô đỏ ửng lên. Frank vẫn giữ lấy hai bờ vai của cô, trong đáy mắt anh cảm xúc dâng trào. Phải chăng tình yêu chớm nở giữa lưng trời đây sao?
Cô thấy nhói cả tâm can, chẳng biết nên làm gì. Cô sợ lắm! Sợ phải yêu một ai đó. Frank đang khổ sở, cô biết ấy thế mà cô cứ trốn tránh. Biết làm sao giờ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương