Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1304: Mọi người vất vả rồi!
A!!!
Diệp Khiếu Thiên kêu gào thảm thiết, cả người bị lỗ đen không gian nuốt chứng, không rõ sống chết. Nhưng với tình huống của ông ta có lẽ không sống nổi.
Cũng không thể coi là Diệp Phàm giết đối phương được!
Nhưng Diệp Phàm sẽ không để cho Diệp Khiếu Thiên sống sót.
"Hậu duệ của ma thần Xi Vưu, ngươi tưởng sẽ thoát được sao?"
Đột nhiên, Diệp Phàm lạnh lùng quát.
Đúng lúc này, hậu nhân của ma thần Xi Vưu lại định bỏ chạy, kết quả bị Diệp Phàm trấn áp quỳ xuống đất không thể cử động.
Người này liên tục thúc giục Ma Đao Hổ Phách muốn chặn trấn áp của Diệp Phàm. Nhưng không thể làm được gì, cho dù ma khí có mạnh tới đâu cũng không chịu được đè ép của Diệp Phàm!
“Lần trước để cho ngươi chạy thoát, lần này ngươi sẽ không có cơ hội đó đâu!"
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn hậu nhân của ma thần Xi Vưu.
Ầm!!!
Dứt lời, hắn chém một kiếm về đối phương, hậu nhân của ma thần Xi Vưu bộc phát sức mạnh huyết mạch định chặn kiếm. Nhưng chiêu kiếm của Diệp Phàm nhanh như chẻ tre, bên trong ẩn chứa toàn bộ sức mạnh của Diệp Phàm nên khó mà đỡ được!
Hậu nhân bị Diệp Phàm dùng một chiêu kiếm. chém chết
Rầm!
Lúc này, thanh Ma Đao Hổ Phách đột nhiên bản tới phía Diệp Phàm, vẻ mặt hẳn lập tức thay đổi định dùng kiếm ngăn lại, nhưng thanh đao kia đã vọt thắng vào trong đan điền của hẳn.
Ặc?
Diệp Phàm nhướng mày, ánh mắt không ngừng lóe lên, hắn định lôi Ma Đao ra nhưng làm cách nào cũng không thể lôi được.
Thấy Ma Đao không ảnh hưởng tới cơ thể, Diệp Phàm cũng chỉ có thể mặc kệ, đợi xem sau này có cách nào khác không.
Sau đó, Diệp Phàm nhìn về phía đám người Đông Phương Hạo Thiên, nhìn thấy tình trạng bi thám của mọi người thì nhíu mày.
“Tay của anh..”
Diệp Phàm đi tới thấy tay trái trống không, gương mặt hắn trở nên khó coi!
“Chủ nhân, tôi không sao!"
'Đông Phương Hạo Thiên thoải mái nói.
“Mọi người vất vả rồi!"
Diệp Phàm nhìn những người khác, đám người Hoàng Bộ Thương của Thiên Cung quỳ xuống nói: “Thiếu quân chủ, xin lỗi là bọn ta vô dụng không bảo vệ được quân Thiên Sách!”
“Thiếu chủ, xin lỗi, bọn ta không bảo vệ được Quỷ Cốc"
Sau đó, người của Quỷ Cốc, điện Long Vương, đám người Cơ Như Yến đều quỳ xuống nhận tội.
Nghe một lúc mới hiểu được chuyện gì xảy ra!
Biết được gần như toàn bộ quân Thiên Sách bị diệt, Quỷ Cốc, điện Long Vương thậm chí Bách Hoa Lâu đều bị tổn thất nặng nề, Diệp Phàm nhíu chặt mày.
Rầm!
Hắn lạnh lùng nhìn về phía đám tu hành giả trung thành với Diệp Tranh Vanh, nói: “Giết người của ta, các người đáng chết!”
Uỳnh!!!
Sát khí trên người Diệp Phàm tỏa ra bao phủ khắp đám tụ hành giả khiến họ lạnh run người, ai nấy đều sợ hãi nhìn hắn.
“Chờ đã công tử!
Ngay khi Diệp Phàm định giết sạch toàn bộ, vài bóng người bay tới, đứng đầu chính là tông chủ Huyền Cửu Thiên của Côn Lôn tông trong tiểu thế giới, các chủ Chử Thiên Huyền của Trích Tinh Các và một người đàn ông mặc áo trắng, khuôn mặt trắng trẻo, mái tóc dài ánh mắt đầy thâm thúy.
Diệp Phàm liếc nhìn ba người lạnh nhạt nói: "Có ý gì?”
“Công tử, bọn họ đều bị Diệp Tranh Vanh bắt ép nên không thể không phục tùng, mong công tử cho bọn họ một cơ hội!”
Huyền Cửu Thiên nói.
“Đúng vậy, bọn họ không có ý đối địch với công tử!"
Chử Thiên Huyền cũng lên tiếng.
“Từ lúc nào mà các ông lại biết thương tiếc như vậy?"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Bọn họ đều là lực lượng tu hành giả trung thành của Thần Châu, nếu họ chết thì sẽ là một đả kích rất lớn với giới tu hành Thần Châu!”
Huyền Cửu Thiên trầm giọng nói.
“Thần Châu?”
Diệp Phàm nhướng mày, Chử Thiên Huyền nói tiếp: "Ở thời kì cổ đại, nơi đây được gọi là Thần Châu, vậy nên chúng ta đều lệ thuộc vào giới tu hành Thần Châu!"
“Công tử, giết nhiều người cũng không phải là một chuyện tốt!"
Lúc này, người đàn ông áo trắng nhẹ nhàng nói.
Đột nhiên, Diệp Phàm giơ Tu La Kiếm chém xuống, ánh kiếm chém xuống bao phủ toàn bộ tu hành giả
Xoẹt xoẹt xoẹt!!!
Diệp Khiếu Thiên kêu gào thảm thiết, cả người bị lỗ đen không gian nuốt chứng, không rõ sống chết. Nhưng với tình huống của ông ta có lẽ không sống nổi.
Cũng không thể coi là Diệp Phàm giết đối phương được!
Nhưng Diệp Phàm sẽ không để cho Diệp Khiếu Thiên sống sót.
"Hậu duệ của ma thần Xi Vưu, ngươi tưởng sẽ thoát được sao?"
Đột nhiên, Diệp Phàm lạnh lùng quát.
Đúng lúc này, hậu nhân của ma thần Xi Vưu lại định bỏ chạy, kết quả bị Diệp Phàm trấn áp quỳ xuống đất không thể cử động.
Người này liên tục thúc giục Ma Đao Hổ Phách muốn chặn trấn áp của Diệp Phàm. Nhưng không thể làm được gì, cho dù ma khí có mạnh tới đâu cũng không chịu được đè ép của Diệp Phàm!
“Lần trước để cho ngươi chạy thoát, lần này ngươi sẽ không có cơ hội đó đâu!"
Diệp Phàm lạnh lùng nhìn hậu nhân của ma thần Xi Vưu.
Ầm!!!
Dứt lời, hắn chém một kiếm về đối phương, hậu nhân của ma thần Xi Vưu bộc phát sức mạnh huyết mạch định chặn kiếm. Nhưng chiêu kiếm của Diệp Phàm nhanh như chẻ tre, bên trong ẩn chứa toàn bộ sức mạnh của Diệp Phàm nên khó mà đỡ được!
Hậu nhân bị Diệp Phàm dùng một chiêu kiếm. chém chết
Rầm!
Lúc này, thanh Ma Đao Hổ Phách đột nhiên bản tới phía Diệp Phàm, vẻ mặt hẳn lập tức thay đổi định dùng kiếm ngăn lại, nhưng thanh đao kia đã vọt thắng vào trong đan điền của hẳn.
Ặc?
Diệp Phàm nhướng mày, ánh mắt không ngừng lóe lên, hắn định lôi Ma Đao ra nhưng làm cách nào cũng không thể lôi được.
Thấy Ma Đao không ảnh hưởng tới cơ thể, Diệp Phàm cũng chỉ có thể mặc kệ, đợi xem sau này có cách nào khác không.
Sau đó, Diệp Phàm nhìn về phía đám người Đông Phương Hạo Thiên, nhìn thấy tình trạng bi thám của mọi người thì nhíu mày.
“Tay của anh..”
Diệp Phàm đi tới thấy tay trái trống không, gương mặt hắn trở nên khó coi!
“Chủ nhân, tôi không sao!"
'Đông Phương Hạo Thiên thoải mái nói.
“Mọi người vất vả rồi!"
Diệp Phàm nhìn những người khác, đám người Hoàng Bộ Thương của Thiên Cung quỳ xuống nói: “Thiếu quân chủ, xin lỗi là bọn ta vô dụng không bảo vệ được quân Thiên Sách!”
“Thiếu chủ, xin lỗi, bọn ta không bảo vệ được Quỷ Cốc"
Sau đó, người của Quỷ Cốc, điện Long Vương, đám người Cơ Như Yến đều quỳ xuống nhận tội.
Nghe một lúc mới hiểu được chuyện gì xảy ra!
Biết được gần như toàn bộ quân Thiên Sách bị diệt, Quỷ Cốc, điện Long Vương thậm chí Bách Hoa Lâu đều bị tổn thất nặng nề, Diệp Phàm nhíu chặt mày.
Rầm!
Hắn lạnh lùng nhìn về phía đám tu hành giả trung thành với Diệp Tranh Vanh, nói: “Giết người của ta, các người đáng chết!”
Uỳnh!!!
Sát khí trên người Diệp Phàm tỏa ra bao phủ khắp đám tụ hành giả khiến họ lạnh run người, ai nấy đều sợ hãi nhìn hắn.
“Chờ đã công tử!
Ngay khi Diệp Phàm định giết sạch toàn bộ, vài bóng người bay tới, đứng đầu chính là tông chủ Huyền Cửu Thiên của Côn Lôn tông trong tiểu thế giới, các chủ Chử Thiên Huyền của Trích Tinh Các và một người đàn ông mặc áo trắng, khuôn mặt trắng trẻo, mái tóc dài ánh mắt đầy thâm thúy.
Diệp Phàm liếc nhìn ba người lạnh nhạt nói: "Có ý gì?”
“Công tử, bọn họ đều bị Diệp Tranh Vanh bắt ép nên không thể không phục tùng, mong công tử cho bọn họ một cơ hội!”
Huyền Cửu Thiên nói.
“Đúng vậy, bọn họ không có ý đối địch với công tử!"
Chử Thiên Huyền cũng lên tiếng.
“Từ lúc nào mà các ông lại biết thương tiếc như vậy?"
Diệp Phàm lạnh lùng nói.
“Bọn họ đều là lực lượng tu hành giả trung thành của Thần Châu, nếu họ chết thì sẽ là một đả kích rất lớn với giới tu hành Thần Châu!”
Huyền Cửu Thiên trầm giọng nói.
“Thần Châu?”
Diệp Phàm nhướng mày, Chử Thiên Huyền nói tiếp: "Ở thời kì cổ đại, nơi đây được gọi là Thần Châu, vậy nên chúng ta đều lệ thuộc vào giới tu hành Thần Châu!"
“Công tử, giết nhiều người cũng không phải là một chuyện tốt!"
Lúc này, người đàn ông áo trắng nhẹ nhàng nói.
Đột nhiên, Diệp Phàm giơ Tu La Kiếm chém xuống, ánh kiếm chém xuống bao phủ toàn bộ tu hành giả
Xoẹt xoẹt xoẹt!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương