Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương)
Chương 1305: Người cản tôi đều phải chết!
Huyền Cửu Thiên, Chữ Thiên Huyền và người đàn ông kia nhìn thấy cảnh tượng này thì vẻ mặt lập tức thay đổi, không một ai kịp ngăn cản!
Ầm!!!
Tiếng nổ ầm vang khiến toàn bộ tu hành giả ngã xuống, bọn họ đều chết dưới kiếm của Diệp Phàm.
“Giết người đến mạng là lẽ đương nhiên!”
"Bọn họ giết người của tôi thì phải đền mạng!”
Diệp Phàm lạnh lùng quát.
Vẻ mặt ba người không ngừng thay đối, người đàn ông áo trắng nói: "Công tử, sát nghiệp nặng như vậy không phải chuyện tốt"
"Có phải chuyện tốt hay không không liên quan tới ông!"
Diệp Phàm lạnh lùng đáp.
Ầm!!!!
Đúng lúc này, nơi nào đó bỗng vang lên tiếng nổ, hào quang Đức Phật phóng lên thẳng trời xanh, uy nghiêm của phật pháp bao trùm thế giới.
“Phật quang mạnh quá!”
Vẻ mặt ba người thay đổi, nhìn về nơi ánh sáng phóng lên.
Đột nhiên hai viên Xá Lợi mà Diệp Phàm vẫn luôn mang theo rung lên, dường như đang chỉ dẫn Diệp Phàm tới nơi phật quang kia.
“Mọi người ở đây chữa thương trước đi!”
Diệp Phàm nói với đám người Đông Phương Hạo Thiên, hẳn bay thắng tới chỗ ánh sáng vàng, ba người Huyền Cửu Thiên cũng đi theo.
Ánh sáng phát ra từ một ngôi chùa cổ, trên còn viết ba chữ to Chùa Vạn Phật.
Nơi này là ngôi chùa cổ đầu tiên của Trung Quốc, cũng là nơi mà Diệp Phàm có được viên Xá Lợi đầu
Trong chùa có một tòa tháp Phật cao mười tám tầng, lúc này ánh sáng vàng chói mắt rọi sáng từ bên trong, tỏa ra phật uy mênh mông cuồn cuộn!
Ngoài tháp Phật đang tụ tập toàn bộ tăng nhân của chùa, đứng đầu là trụ trì Huyền Hòa.
“Lại có một viên Xá Lợi!”
“A di đà phật!"
Hai tay Huyền Hòa chắp thành chữ thập.
Vèo!
Lúc này, một bóng hình xuất hiện nhìn chăm chú tháp Phật, người này chính là Diệp Phàm.
“Là hắn!”
Một vị tăng nhân đứng sau Huyền Hòa kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, ông chính là vị cường giả của Chùa Vạn Phật đã từng giao đấu với Diệp Phàm - Huyền Chân.
Huyền Chân bước lên nói thân phận của Diệp Phàm cho Huyền Hòa biết, sau khi Huyền Hòa biết Diệp Phàm là người trộm Xá Lợi, ông bước tới trước mặt hẳn nói:
“Thí chủ, thì ra cậu là người đã lấy Xá Lợi của chùa ta, hôm nay thí chủ tới là định trả lại Xá Lợi sao?”
“Thứ đã vào túi của tôi thì đừng hòng lấy lại!"
“Nhưng mà tôi thấy trong tháp của mấy người hình như lại có thêm một viên nữa!"
“Viên này ta cũng muốn lấy!”
Diệp Phàm nói.
Lời nói của hẳn khiến Huyền Hòa nhướn mày, trầm giọng nói: “Công tử..."
Ầm!!!
Diệp Phàm không nhiều lời trực tiếp ra tay đánh về phía Huyền Hòa, vẻ mặt đối phương lập tức thay đổi, tung chưởng ngăn lại, kết quả bị đẩy lùi về sau rồi phun ra máu.
“Người cản tôi đều phải chết!”
Diệp Phàm lạnh lùng quát, hân bay thắng lên tháp Phật định tiến vào trong.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Tháp Phật chính là cấm địa của Chùa Vạn Phật, đã tồn tại rất lâu. Bên trong là nơi viên tịch của đại cao tăng, chưa một ai dám bước vào. Nhưng hôm nay một người ngoài lại muốn bước vào trong, làm sao người của chùa Vạn Phật có thể chấp nhận được?
Huyền Hòa cũng bước vào nhưng bị đám người Huyền Cửu Thiên ngăn lại.
“Nếu các người không muốn chết thì tốt nhất đừng đắc tội hắn!”
Huyền Cửu Thiên trầm giọng.
“Kẻ dám xông vào nơi đại cao tăng viên tịch chính. là sỉ nhục bọn ta, ta phải lôi hẳn ra"
Huyền Hòa nói.
“Hắn chính là Tử Vi Đế Tinh, ông cảm thấy mình. là đối thủ của hẳn sao?”
Chử Thiên Huyền nói.
Rầm!
Nghe xong, vẻ mặt Huyền Hòa thay đổi.
Trong tháp Phật, Diệp Phàm vừa bước vào đã cảm nhận được phật uy cực lớn trấn áp mình.
Ầm!!!
Diệp Phàm dùng uy áp bản thân chặn lại phật uy rồi lao thẳng tới tầng cao nhất, bởi vì hẳn cảm ứng được Xá Lợi ở trong đó!
Mỗi một tầng tháp, phật uy phóng ra càng đáng sợ càng khủng bố hơn. Mỗi một tầng đều có phật âm cuồn cuộn vang lên bên tai Diệp Phàm, như có một cao tăng đang cảm hóa hắn. Khiến tâm loạn như ma nếu ý chí không đủ kiên định sợ là sớm chết rồi!
Ầm!!!
Cuối cùng, Diệp Phàm tốn rất nhiều công sức cũng lên được tầng cao nhất, khi bước vào, một luồng ánh sáng đã trấn áp hắn.
Cùng lúc đó, bên ngoài Trái Đất xuất hiện một bóng người bước đi trên bầu trời đầy sao, vô cùng thần bí
Người này nhìn chấm chắm Trái Đất, thì thầm: “Không ngờ gia tộc này lại lưu lạc trong một thế giới cấp thấp như vậy, huyết mạch có lẽ đã hoàn toàn lụi bại rồi, nhưng sao lão tổ lại nói có dấu hiệu hồi phục?”
Người này lầm bẩm đi về phía Trái Đất.
Ầm!!!
Tiếng nổ ầm vang khiến toàn bộ tu hành giả ngã xuống, bọn họ đều chết dưới kiếm của Diệp Phàm.
“Giết người đến mạng là lẽ đương nhiên!”
"Bọn họ giết người của tôi thì phải đền mạng!”
Diệp Phàm lạnh lùng quát.
Vẻ mặt ba người không ngừng thay đối, người đàn ông áo trắng nói: "Công tử, sát nghiệp nặng như vậy không phải chuyện tốt"
"Có phải chuyện tốt hay không không liên quan tới ông!"
Diệp Phàm lạnh lùng đáp.
Ầm!!!!
Đúng lúc này, nơi nào đó bỗng vang lên tiếng nổ, hào quang Đức Phật phóng lên thẳng trời xanh, uy nghiêm của phật pháp bao trùm thế giới.
“Phật quang mạnh quá!”
Vẻ mặt ba người thay đổi, nhìn về nơi ánh sáng phóng lên.
Đột nhiên hai viên Xá Lợi mà Diệp Phàm vẫn luôn mang theo rung lên, dường như đang chỉ dẫn Diệp Phàm tới nơi phật quang kia.
“Mọi người ở đây chữa thương trước đi!”
Diệp Phàm nói với đám người Đông Phương Hạo Thiên, hẳn bay thắng tới chỗ ánh sáng vàng, ba người Huyền Cửu Thiên cũng đi theo.
Ánh sáng phát ra từ một ngôi chùa cổ, trên còn viết ba chữ to Chùa Vạn Phật.
Nơi này là ngôi chùa cổ đầu tiên của Trung Quốc, cũng là nơi mà Diệp Phàm có được viên Xá Lợi đầu
Trong chùa có một tòa tháp Phật cao mười tám tầng, lúc này ánh sáng vàng chói mắt rọi sáng từ bên trong, tỏa ra phật uy mênh mông cuồn cuộn!
Ngoài tháp Phật đang tụ tập toàn bộ tăng nhân của chùa, đứng đầu là trụ trì Huyền Hòa.
“Lại có một viên Xá Lợi!”
“A di đà phật!"
Hai tay Huyền Hòa chắp thành chữ thập.
Vèo!
Lúc này, một bóng hình xuất hiện nhìn chăm chú tháp Phật, người này chính là Diệp Phàm.
“Là hắn!”
Một vị tăng nhân đứng sau Huyền Hòa kinh ngạc nhìn Diệp Phàm, ông chính là vị cường giả của Chùa Vạn Phật đã từng giao đấu với Diệp Phàm - Huyền Chân.
Huyền Chân bước lên nói thân phận của Diệp Phàm cho Huyền Hòa biết, sau khi Huyền Hòa biết Diệp Phàm là người trộm Xá Lợi, ông bước tới trước mặt hẳn nói:
“Thí chủ, thì ra cậu là người đã lấy Xá Lợi của chùa ta, hôm nay thí chủ tới là định trả lại Xá Lợi sao?”
“Thứ đã vào túi của tôi thì đừng hòng lấy lại!"
“Nhưng mà tôi thấy trong tháp của mấy người hình như lại có thêm một viên nữa!"
“Viên này ta cũng muốn lấy!”
Diệp Phàm nói.
Lời nói của hẳn khiến Huyền Hòa nhướn mày, trầm giọng nói: “Công tử..."
Ầm!!!
Diệp Phàm không nhiều lời trực tiếp ra tay đánh về phía Huyền Hòa, vẻ mặt đối phương lập tức thay đổi, tung chưởng ngăn lại, kết quả bị đẩy lùi về sau rồi phun ra máu.
“Người cản tôi đều phải chết!”
Diệp Phàm lạnh lùng quát, hân bay thắng lên tháp Phật định tiến vào trong.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người đều giật mình.
Tháp Phật chính là cấm địa của Chùa Vạn Phật, đã tồn tại rất lâu. Bên trong là nơi viên tịch của đại cao tăng, chưa một ai dám bước vào. Nhưng hôm nay một người ngoài lại muốn bước vào trong, làm sao người của chùa Vạn Phật có thể chấp nhận được?
Huyền Hòa cũng bước vào nhưng bị đám người Huyền Cửu Thiên ngăn lại.
“Nếu các người không muốn chết thì tốt nhất đừng đắc tội hắn!”
Huyền Cửu Thiên trầm giọng.
“Kẻ dám xông vào nơi đại cao tăng viên tịch chính. là sỉ nhục bọn ta, ta phải lôi hẳn ra"
Huyền Hòa nói.
“Hắn chính là Tử Vi Đế Tinh, ông cảm thấy mình. là đối thủ của hẳn sao?”
Chử Thiên Huyền nói.
Rầm!
Nghe xong, vẻ mặt Huyền Hòa thay đổi.
Trong tháp Phật, Diệp Phàm vừa bước vào đã cảm nhận được phật uy cực lớn trấn áp mình.
Ầm!!!
Diệp Phàm dùng uy áp bản thân chặn lại phật uy rồi lao thẳng tới tầng cao nhất, bởi vì hẳn cảm ứng được Xá Lợi ở trong đó!
Mỗi một tầng tháp, phật uy phóng ra càng đáng sợ càng khủng bố hơn. Mỗi một tầng đều có phật âm cuồn cuộn vang lên bên tai Diệp Phàm, như có một cao tăng đang cảm hóa hắn. Khiến tâm loạn như ma nếu ý chí không đủ kiên định sợ là sớm chết rồi!
Ầm!!!
Cuối cùng, Diệp Phàm tốn rất nhiều công sức cũng lên được tầng cao nhất, khi bước vào, một luồng ánh sáng đã trấn áp hắn.
Cùng lúc đó, bên ngoài Trái Đất xuất hiện một bóng người bước đi trên bầu trời đầy sao, vô cùng thần bí
Người này nhìn chấm chắm Trái Đất, thì thầm: “Không ngờ gia tộc này lại lưu lạc trong một thế giới cấp thấp như vậy, huyết mạch có lẽ đã hoàn toàn lụi bại rồi, nhưng sao lão tổ lại nói có dấu hiệu hồi phục?”
Người này lầm bẩm đi về phía Trái Đất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương