Trở lại phòng suite của khách sạn, Vân Vụ Lai tắm rửa qua loa rồi nằm vật ra giường, ngay cả các bước dưỡng da cũng chỉ quệt đại một lớp kem dưỡng dày cộp lên mặt cho xong chuyện.
Mệt mỏi cả ngày lại còn uống rượu, cả người cô rã rời buồn ngủ. Trước khi ngả lưng, cô đã nghĩ mình chỉ cần chạm gối là sẽ ngủ được ngay. Ai ngờ, trong đầu cứ lởn vởn mãi hình ảnh của Chúc Khải Toàn và câu nói của anh lúc cửa thang máy đóng lại.
“Mượn lời chúc tốt đẹp của em, bên nhau trọn đời, vợ à.”
Anh gọi cô là “vợ”.
Vân Vụ Lai không chắc mình có nghe nhầm không.
Trước đây lúc còn yêu nhau, thỉnh thoảng Chúc Khải Toàn cũng gọi cô là vợ, nhưng cơ bản đều là những lúc đầu óc mụ mị, nói đơn giản là trên giường.
Đương nhiên, “trên giường” chỉ là cách nói chung chung, chính xác hơn thì không chỉ giới hạn trên giường, mà có thể là trên xe, trong phòng tắm hay trên sofa phòng khách, bất cứ nơi nào có điều kiện.
Nhưng đây là lần đầu tiên anh danh chính ngôn thuận gọi cô là vợ – nếu cô không nghe lầm.
Mối quan hệ giữa họ bây giờ rất kỳ quái.
Vừa là người cũ, vừa là vợ chồng.
Nhiều người biết chuyện Vân Vụ Lai và Chúc Khải Toàn chia tay đều cảm thấy tiếc nuối cho họ, và số người tò mò thì lại càng không ít.
Vân Vụ Lai đã nói với người khác rất nhiều lần: “Chia tay trong hòa bình.”
Không một ai tin ngay lập tức.
Mối tình thanh xuân vườn trường của cặp kim đồng ngọc nữ cuối cùng lại đi đến kết cục mỗi người một ngả. Người ta luôn có xu hướng thêu dệt nên một lý do chia tay kinh thiên động địa, đầy kịch tính, dường như chỉ có vậy mới không uổng phí một cuộc tình nồng nhiệt.
“Có phải có người thứ ba xen vào không?”
Đây thường là nghi ngờ đầu tiên của hầu hết mọi người, và đối tượng bị nghi ngờ thường là Chúc Khải Toàn. Không chỉ vì anh là đàn ông, mà còn vì đôi mắt trông đã thấy đào hoa của anh.
Những năm tháng ấy, số cô gái thầm thương trộm nhớ Chúc Khải Toàn quả thật không ít. Con trai vừa đẹp vừa có gia cảnh tốt, đi đến đâu cũng là “hàng hot” trong mắt người khác giới. Hồi cấp ba còn đỡ, lên đại học dù học chung thành phố nhưng khác trường, chưa kể sau này cô còn ra nước ngoài học thạc sĩ, căn bản không thể quản được anh.
“Thế là do nhà anh ấy không đồng ý à?”
Sau khi phỏng đoán có người thứ ba bị bác bỏ, sự tò mò của đám đông hóng chuyện lại thống nhất một cách đáng kinh ngạc ở khả năng thứ hai.
Trong phim ảnh, trong tiểu thuyết, cô gái nhà bình thường yêu công tử nhà giàu, thế nào cũng bị gia đình nhà trai phản đối kịch liệt. Mẹ chàng trai mình đầy châu báu, hẹn cô gái ra quán cà phê, vênh váo ném tấm séc ra bàn: “Chẳng phải cô muốn tiền sao, đây là năm triệu, hãy rời xa con trai tôi.”
Nhưng, thật sự không phải những lý do đó.
Không có người thứ ba xen vào, họ đều là những người chung thủy, giữ được giới hạn đạo đức của mình.
Cũng không có sự ngăn cản từ gia đình. Năm đó nhà họ Chúc đúng là không quá hài lòng về cô, nếu được chọn, dĩ nhiên họ muốn một cô con dâu môn đăng hộ đối hơn. Nhưng gia đình họ Chúc rất dân chủ, tôn trọng quyết định cá nhân của Chúc Khải Toàn, chưa bao giờ gây áp lực gì cho anh.
Không hiểu lầm, không “cẩu huyết”, không có nỗi niềm khó nói.
Họ chỉ đơn giản là yêu nhau nhiều năm, rồi lại vướng phải hai năm yêu xa khi cô học thạc sĩ. Giống như bao cặp đôi yêu lâu và yêu xa khác, giữa lúc nồng nhiệt phai nhạt và khoảng cách địa lý, họ đã thua trước hiện thực mà thôi.
Từ những cuộc cãi vã không dứt ban đầu, đến sau này là không còn gì để nói với nhau.
Năm hai thạc sĩ, trong một cơ duyên tình cờ, Vân Vụ Lai quen biết Kerr. Kerr nhìn trúng tài năng thiết kế của cô và mời cô về làm việc cho QC.
Vào QC làm việc đồng nghĩa với việc cô phải đến Pháp sinh sống, ngày về chưa hẹn; cũng đồng nghĩa với việc cô phải tiếp tục yêu xa với Chúc Khải Toàn.
Vân Vụ Lai không trải qua quá trình đấu tranh tâm lý gian nan nào, cô quyết định rất dứt khoát. QC là thương hiệu xa xỉ hàng đầu mà bao người mơ ước, một cơ hội ngàn năm có một, cô không thể bỏ lỡ.
Chúc Khải Toàn hoàn toàn thấu hiểu cho lựa chọn của cô, không một lời níu kéo.
Sau khi tốt nghiệp, Vân Vụ Lai về nước làm các thủ tục giấy tờ. Ngày rời Cẩm Thành đến Pháp, Chúc Khải Toàn đã tiễn cô ra sân bay.
Trên suốt quãng đường, hai người không nói với nhau câu nào. Về mối tình này, họ đều đã kiệt sức. Không ai nói ra hai chữ “chia tay”, nhưng trong lòng cả hai đều hiểu rõ, tình yêu mong manh của họ không thể trụ qua lần ly biệt này. Kết cục đã định, họ không cần phải giãy giụa, cũng chẳng còn sức để giãy giụa.
Lấy thẻ lên máy bay, gửi hành lý xong, hai người lặng lẽ đi đến cổng hải quan.
Vân Vụ Lai dừng bước.
“Anh ôm em một cái nữa được không?” Chúc Khải Toàn khẽ giang tay về phía cô.
Ngay khoảnh khắc ôm lấy anh, hốc mắt Vân Vụ Lai không kìm được mà đỏ lên.
Đây có lẽ là lần cuối cùng cô được ôm anh, lần cuối cùng gặp nhau với tư cách người yêu.
Thậm chí có thể họ sẽ không bao giờ gặp lại nữa.
Trải qua một thời gian dài cãi vã và chiến tranh lạnh, thực ra cô cũng không rõ mình còn yêu anh hay không. Chỉ là những năm tháng thanh xuân ấy quá nặng, quá sâu đậm, đứng trước ngã rẽ của số phận, cô không thể nào dửng dưng được.
Sau cái ôm ngắn ngủi, hai người buông ra.
Trong mắt Vân Vụ Lai đã không còn dấu vết của nước mắt: “Vậy em đi nhé.”
Chúc Khải Toàn gật đầu.
Vân Vụ Lai nghĩ ngợi, cảm thấy cuộc sống vẫn cần một chút nghi thức, thế là cô có chút gượng ép nói với anh: “Chúc anh hạnh phúc.”
Nói ra rồi, cô lại cảm thấy đây không hoàn toàn là lời khách sáo. Ở một góc độ nào đó, cũng có thể coi là lời thật lòng của cô. Lúc đó họ đã quen nhau chín năm, bên nhau gần bảy năm, mối quan hệ từ lâu đã không chỉ là người yêu, mà còn là bạn bè và người thân cùng đồng hành.
Dù nghĩ đến việc người đàn ông mình dày công “đào tạo” bấy lâu nay một ngày nào đó lại thuộc về người phụ nữ khác, cô rất không cam tâm.
Chúc Khải Toàn chỉ nhìn cô, không nói “Em cũng vậy”.
Đúng là đồ đàn ông nhỏ nhen.
Đến cuối cùng ngay cả một lời chúc khách sáo cũng không nỡ cho cô.
“Tạm biệt.” Vân Vụ Lai không ép, nói lời tạm biệt lần nữa rồi đi vào cổng hải quan, xếp hàng chờ đợi.
Ngay lúc cô sắp bước vào trong, cô bất giác quay đầu lại nhìn.
Chúc Khải Toàn vậy mà vẫn còn đứng đó.
Chính cái nhìn này đã khiến anh hạ quyết tâm, sải bước nhanh về phía cô.
Dáng vẻ hùng hổ của anh khiến nhân viên hải quan đứng bên cạnh cũng phải căng thẳng, tay cảnh giác đặt lên vũ khí sau lưng.
Chúc Khải Toàn nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ra khỏi hàng, rồi buông một câu kinh thiên động địa: “Đi đăng ký kết hôn không?”
Vân Vụ Lai hóa đá.
Dù trong lòng đã có đáp án, nhưng để chắc chắn, Vân Vụ Lai vẫn hỏi một câu: “Đăng ký cái gì?”
Đúng là một câu hỏi thừa thãi, ngoài giấy đăng ký kết hôn ra thì hai người họ còn có thể đăng ký cái gì được nữa.
Chúc Khải Toàn không trả lời câu hỏi vô nghĩa đó, mà cố chấp hỏi lại: “Cứ nói thẳng là em có dám không?”
Tay anh nắm tay cô rất chặt, để lộ sự thiếu tự tin khi nói ra lời này.
Vân Vụ Lai dùng năm giây để suy nghĩ về đại sự cả đời mình, rồi đồng ý với lời mời hoang đường này.
Máy bay sắp cất cánh? Mặc kệ.
Hành lý đã ký gửi? Không quan trọng nữa.
Sổ hộ khẩu? Lấy được thì lấy, không lấy được thì trộm.
Suốt cả quá trình, đầu óc cô cứ lâng lâng, như thể linh hồn đang bay lơ lửng trên không trung nhìn cơ thể mình máy móc làm một việc hoang đường tột độ. Anh cũng chẳng khá hơn là bao, không khí giữa hai người rất nặng nề. Lúc chụp ảnh thẻ, ngay cả nhân viên ở đó cũng nhận ra có gì đó không ổn, bèn giả vờ vô tình nói một câu: “Hôn nhân không phải trò đùa đâu, hai người phải có trách nhiệm với bản thân mình đấy.”
Cuốn sổ màu đỏ về tay, không có bất kỳ lời chúc mừng nào. Vân Vụ Lai ném cuốn giấy đăng ký kết hôn thuộc về mình vào chiếc túi đeo bên người, lại một lần nữa ra sân bay, bắt chuyến bay gần nhất rời khỏi Cẩm Thành.
Đăng ký kết hôn không phải là làm lành. Họ không công khai, không cho nhau bất kỳ lời hứa nào, càng không yêu cầu đối phương thực hiện nghĩa vụ gì. Vào thời khắc ly biệt, họ không có chút hơi ấm nào dành cho nhau.
Mãi đến khi ngồi trên máy bay, Vân Vụ Lai mới dần bình tĩnh lại. Nhìn cuốn sổ màu đỏ trong tay, cô bắt đầu tự vấn xem lúc nãy mình đã nghĩ gì.
Có yếu tố bốc đồng trong đó. Bị anh khích một câu, cô không muốn chịu thua. Anh là con trai độc nhất của tập đoàn Chúc Thị mà còn dám cưới cô không cần hợp đồng tiền hôn nhân, tính thế nào cô cũng không thiệt.
Cũng vì không cam tâm, hy sinh bao nhiêu năm thanh xuân, bỏ ra bao nhiêu công sức như vậy, cô không muốn cứ thế buông tay.
Nhưng suy cho cùng, nguyên nhân lớn nhất, lớn nhất vẫn là cô không nỡ, không nỡ từ đây trở thành người dưng với Chúc Khải Toàn, không nỡ để người khác có được anh. Tâm trạng cô lúc đồng ý đi đăng ký kết hôn cũng giống như việc duy trì máy trợ thở cho một bệnh nhân đã chết não – chỉ cần còn sống, vẫn tốt hơn là đã chết.
Dù sao thì thời buổi này kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn. Kết quả tệ nhất, tệ nhất cũng chỉ là nhìn nhau thấy chán ghét, dày vò nhau đến bạc đầu.
Nhưng nghĩ đến người đó là Chúc Khải Toàn, thì cũng chẳng có gì to tát.
Chúc Khải Toàn tỉnh lại lần nữa đã là chiều ngày hôm sau.
Trong đám cưới của Phó Hành Thử hôm qua, để chú rể còn có sức mà tận hưởng đêm tân hôn, mấy người phù rể gần như đã đỡ hết rượu cho anh ta, trong đó Chúc Khải Toàn là người uống nhiều nhất.
Anh say đến mức lúc về còn quên cả mang theo bộ đồng phục học sinh của mình.
Say thì say, nhưng ý thức vẫn còn. Anh biết rất rõ lúc mình đến khách sạn lấy đồng phục, gặp Vân Vụ Lai và đã nói gì với cô.
Anh đã gọi cô là “vợ”.
Rượu vẫn có tác dụng xúc tác rất lớn, nếu không say, anh sẽ không nói những lời đó.
Nhưng mà, đã nói ra rồi, giờ lại giả vờ như không quen biết cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Hay là cứ thuận theo chuyện tối qua mà tiếp tục.
Anh gửi cho Vân Vụ Lai một tin nhắn: 「Vân Vụ Lai, đi ăn một bữa đi.」
Vân Vụ Lai không trả lời.
Điện thoại cũng tắt máy.
Lúc đó Chúc Khải Toàn đã có dự cảm không lành. Anh gọi cho Yến Tùy định hỏi tung tích của Vân Vụ Lai, nhưng Yến Tùy cũng tắt máy. Lúc này anh mới nhớ ra vợ chồng cô ấy đã lên máy bay đi hưởng tuần trăng mật rồi.
Hết cách, anh đành mang theo tia may mắn cuối cùng chạy đến khách sạn Yến Sâm một chuyến.
Anh gõ cửa phòng cô một lúc lâu, một nhân viên dọn phòng đi ngang qua.
“Người ở phòng này đã trả phòng rồi ạ.”
