Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 11



Vân Vụ Lai thực ra cũng không phải cố tình bỏ chạy, cô vẫn chưa đến mức phải sợ sệt vì một câu nói của Chúc Khải Toàn.

Tục ngữ có câu, rượu vào lời ra. Chúc Khải Toàn say rượu hai lần, cả hai lần đều chứng tỏ anh vẫn có chút hứng thú với cô. Lần đầu tiên là hứng thú với cơ thể, lần thứ hai thì trong lòng cũng có chút xao động.

Thực ra cũng rất bình thường, ba năm không gặp mặt, không liên lạc, nỗi đau và cơn giận từ những trận cãi vã và chiến tranh lạnh đã phai nhạt, cảm giác mới mẻ cũng gần như được khôi phục. Vốn dĩ hai người họ thuộc tuýp người có thể thu hút lẫn nhau, vừa mới trùng phùng, dopamine và adrenaline khiến vết sẹo vừa lành đã quên đau, bắt đầu tác oai tác quái.

Hôn lễ của Yến Tùy đã kết thúc, nhiệm vụ trở về Cẩm Thành của Vân Vụ Lai xem như đã hoàn thành. Mặc dù Kerr hoàn toàn không quy định thời gian cho kỳ nghỉ của cô, nhưng cô vừa mới tạo dựng được chút danh tiếng ở QC, không cần thiết vì một chút bốc đồng và sản phẩm của đam mê nhất thời mà làm lỡ mất giai đoạn thăng tiến quan trọng.

Trong thời gian ngắn, cô không thể nào về nước phát triển. Nếu hai người thực sự dấy lên cái gọi là tình yêu, thì lại phải trải qua một lần yêu xa đầy trắc trở nữa.

Liệu có lại một lần nữa cả hai đều tổn thương hay không thì chưa nói, quan trọng là bây giờ không phải lúc để cô lãng phí tinh lực cho mấy chuyện yêu đương vớ vẩn.

Sau khi cân nhắc lợi hại, Vân Vụ Lai quyết đoán mua vé máy bay trở về Paris.

Từ nhỏ đến lớn, cô luôn rất lý trí và bình tĩnh, biết quyết định nào mới là đúng đắn, lâu dài. Những quyết định cảm tính bất chấp hậu quả nghiêm trọng đều liên quan đến Chúc Khải Toàn.

Mà trong số đó, chuyện khoa trương nhất, không gì hơn là đã chia tay rồi mà vẫn cùng anh đến Cục Dân chính đăng ký kết hôn.

Vân Vụ Lai không phải chưa từng nghĩ, nếu thời gian quay ngược lại, liệu mình có đưa ra quyết định tương tự hay không. Nhưng mà “nếu như” cũng chẳng có ý nghĩa gì, mọi chuyện đều đã xảy ra rồi. Dù sao thì vào thời khắc đó, cô vẫn cam tâm tình nguyện, cũng sẵn lòng chịu trách nhiệm cho mọi hậu quả, cho dù có một ngày nào đó sẽ hối hận, cũng không hề tiếc nuối.

Còn cô của hiện tại, đã không còn sự quyết tâm bất chấp tất cả vì anh như năm đó nữa.

Trước khi ra sân bay, Vân Vụ Lai hẹn Vân Sương ăn trưa.

Vân Sương nhỏ hơn Vân Vụ Lai ba tuổi, năm nay 22 tuổi, sắp bước vào kỳ thực tập năm cuối đại học. Chị em hai người bình thường liên lạc không thường xuyên lắm, trong ba năm qua chỉ gặp nhau hai lần, đều là Vân Sương sang Pháp tìm Vân Vụ Lai chơi.

“Chị, chị về khi nào vậy?” Vừa gặp Vân Vụ Lai, Vân Sương đã sà vào ôm cô một cách nũng nịu.

Hai chị em cùng chung dòng máu, lớn lên trong cùng một môi trường gia đình. Nhà họ Vân không giống như đa số các gia đình có hai con khác, chưa từng dạy dỗ Vân Vụ Lai theo kiểu “con là chị, phải nhường em gái”, mà luôn cố gắng đối xử công bằng nhất có thể.

Sau này đến nhà họ Lạc, Vân Vụ Lai đã ở độ tuổi biết suy nghĩ, hiểu rằng ăn nhờ ở đậu không thể thoải mái tự tại như ở nhà mình, nên trở nên rất hiểu chuyện. Còn Vân Sương khi đó còn nhỏ, không có gánh nặng tâm lý về phương diện này. Nhà họ Lạc tự thấy áy náy với nhà họ Vân nên đối xử với hai chị em vô cùng tốt, chiều chuộng hết mực.

Tính cách đỏng đảnh của Vân Sương chính là được nuôi dưỡng ở nhà họ Lạc.

“Về được hai hôm rồi, về tham dự đám cưới bạn, sắp phải đi rồi.” Vân Vụ Lai vỗ nhẹ lên lưng em gái, ra hiệu cho cô bé nhìn chiếc vali bên chân mình.

“Vậy là bây giờ chị phải đi luôn à?” Vân Sương hỏi.

“Ừ, chuyến bay lúc hơn một giờ chiều.”

“Thế sao hai hôm trước chị không nói sớm với em, cũng không về nhà xem sao.” Vân Sương cằn nhằn, không ngồi xuống đối diện mà chen vào ngồi cùng phía với chị.

“Bận.” Vân Vụ Lai nhích vào trong một chút, chừa chỗ cho Vân Sương. “Gọi món đi, chị không có nhiều thời gian.”

Phản ứng và cử chỉ của Vân Sương không có chút dấu vết diễn xuất nào, hoặc là kỹ thuật diễn xuất quá tốt, hoặc là thật sự không biết gì.

Nếu muốn làm cho ra lẽ cũng không phải là không được, chỉ cần đến phòng bảo vệ của Triêu Huy Uyển hỏi một tiếng là biết ngay. Nhưng Vân Vụ Lai không rảnh rỗi đến mức đó, càng không muốn so đo từng li từng tí với Vân Sương.

Cô và Vân Sương không tính là quá thân thiết, nhưng dù sao cũng là chị em ruột cùng nhau lớn lên, tình cảm ít nhiều vẫn còn đó. Nếu Vân Sương có thể được như ý nguyện ở bên Lạc Châu, cô làm chị cũng mừng cho cô ấy.

Huống hồ, cô quả thực cũng không tiện có quá nhiều liên quan đến nhà họ Lạc.

Sau khi gọi món xong, trong lúc chờ đợi, hai chị em trò chuyện phiếm.

Vân Vụ Lai hỏi Vân Sương: “Sắp lên năm tư rồi, các em sắp phải đi thực tập đúng không?”

“Vâng ạ.” Vân Sương nhấp một ngụm trà lúa mạch.

Vân Vụ Lai: “Trường có sắp xếp không, em tìm được công ty thực tập chưa?”

“Không sắp xếp ạ, cũng không vội, giờ mới tháng bảy thôi mà?” Vân Sương chẳng có kế hoạch nghề nghiệp gì, không hề sốt ruột chút nào.

Vân Vụ Lai không thể hiểu nổi sự ung dung của cô ấy: “Ngày kia chẳng phải là sang tháng tám rồi sao?”

“Ôi chị ơi, em còn muốn tận hưởng cho trọn vẹn kỳ nghỉ hè cuối cùng trong đời mà. Thực tập chẳng phải chỉ là làm cho có cái báo cáo thôi sao.” Vân Sương không muốn nói thêm về chuyện công việc nữa.

Thôi được rồi, đúng là hoàng đế không vội, thái giám đã vội.

Vân Sương học chuyên ngành liên quan đến marketing. Với mối quan hệ của Vân Vụ Lai ở Cẩm Thành, dù là tập đoàn Yến Sâm nhà Yến Tùy hay tập đoàn Tông Dương nhà Phó Hàng Thử, tệ nhất thì vẫn còn công ty của ông chồng trên danh nghĩa Chúc Khải Toàn, nhét một người vào chỉ là chuyện một câu nói.

Nhưng thấy thái độ này của Vân Sương, Vân Vụ Lai quyết định ngậm miệng.

Thôi bỏ đi, con cháu có phúc của con cháu, mình không nên lo chuyện bao đồng đi hại người khác.

Trợ lý của Chúc Khải Toàn, Tổ Uyển, nhạy bén nhận ra, mấy ngày gần đây tâm trạng của sếp nhà mình hình như không được tốt cho lắm.

Bình thường Chúc Khải Toàn không có cái vẻ cao cao tại thượng của người thừa kế tập đoàn, tuy không đến mức phóng túng, nhưng quả thực là kiểu người rất giỏi dùng dăm ba câu nói để thỏa mãn niềm vui tinh thần cho các cô gái. Toàn bộ phụ nữ độc thân trong phòng ban đều trông cậy vào anh để k*ch th*ch hormone mà sống qua ngày.

Nhưng gần đây, cả con người anh trở nên xét nét lạ thường, cho dù là mỹ nhân xinh đẹp nhất đứng trước mặt, anh cũng chẳng thèm liếc mắt lấy một cái. Tổng tài bá đạo đặt trong tiểu thuyết hay phim ảnh thì đúng là rất “soái”, nhưng đặt vào thực tế, cả phòng ban chỉ có nước nơm nớp lo sợ.

Hôm nay cũng không ngoại lệ, Chúc Khải Toàn chỉ lạnh lùng gật đầu một cái rồi đi vào văn phòng, cả buổi không thấy ra ngoài.

Đến giờ tan làm, anh không đi, Tổ Uyển cũng không dám về. Đợi đến hơn chín giờ tối, không đợi được Chúc Khải Toàn tan làm, lại nhận được điện thoại của mẹ anh, bà Đặng Hoa Phong. Tổ Uyển cung kính nhận lời, gõ cửa phòng Chúc Khải Toàn rồi đưa điện thoại cho anh.

“Đang bận, không thấy điện thoại.” Chúc Khải Toàn nhận điện thoại, giọng điệu rất mất kiên nhẫn. “Thế mẹ lại bị bệnh gì rồi?”

Tổ Uyển xác định rồi, tâm trạng của sếp nhà mình thật sự không tốt chút nào, cô ấy hiếm khi thấy được cảm xúc tiêu cực của anh.

Đầu dây bên kia không biết lại nói gì, Chúc Khải Toàn nói: “Chơi trò ‘sói đến rồi’ nhiều quá thì đừng trách con không tin.”

Miệng thì nói vậy, nhưng anh vẫn đứng dậy lấy áo khoác.

Bà Đặng tìm mình có chuyện gì, Chúc Khải Toàn biết rất rõ, nên mới không nghe điện thoại.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, vừa về đến nhà bố mẹ, đã thấy một bà mẹ với tinh thần sung mãn. Anh cạn lời, quay đầu định bỏ đi.

“Quay lại đây.” Đặng Hoa Phong trừng mắt.

Chúc Khải Toàn bực bội: “Không phải mẹ nói bị bệnh sao?”

“Sắp bệnh rồi đây.” Đặng Hoa Phong chỉ hận rèn sắt không thành thép. “Hành Thử nó cũng kết hôn rồi, con đến một cô bạn gái còn chưa thấy bóng dáng đâu, mẹ có không bệnh cũng bị con làm cho tức chết đây. Dì út của con giới thiệu cho một cô bé, vừa mới du học ở Anh về…”

Bình thường Chúc Khải Toàn còn bằng lòng dỗ dành mẹ, nhưng bây giờ tâm trạng anh không tốt, bản thân còn khó bảo toàn, không có thừa tinh lực để an ủi cảm xúc của người khác: “Chỉ có chuyện này thôi à? Miễn bàn. Nói xong chưa, xong rồi con đi đây.”

“Tại sao con không đi?” Đặng Hoa Phong hỏi.

Chúc Khải Toàn: “Con có bao giờ đi đâu.”

Đặng Hoa Phong im lặng một lúc, hiếm khi không tiếp tục khuyên anh đi xem mắt: “Tuy mẹ không đến dự tiệc cưới, nhưng mẹ nghe nói rồi.”

Chúc Khải Toàn: “Nghe nói gì?”

Đặng Hoa Phong vẻ mặt hóng hớt: “Cô bạn gái hồi con đi học cũng ở đó, mẹ còn nhớ tên con bé, gọi là Vân Vụ Lai đúng không? Người ta nói muốn ‘trăm năm hòa hợp’ với con đó.”

“Cô ấy nói ‘bên nhau trọn đời’.” Chúc Khải Toàn sửa lại.

Đặng Hoa Phong rất khiêm tốn sửa sai: “Ồ, đúng rồi, bên nhau trọn đời. Ý nghĩa cũng gần giống nhau.”

Đúng là không biết lựa chuyện mà nói, nhắc tới chuyện này là Chúc Khải Toàn lại thấy một bụng lửa giận không tên bùng cháy: “Cô ấy lỡ lời.”

Người phụ nữ này giữa thanh thiên bạch nhật lại bày ra một màn “bên nhau trọn đời” chẳng biết là vô tình hay cố ý, bây giờ một đồn mười, mười đồn trăm, đến cả nhà anh cũng biết rồi, vậy mà cô thì lại quay đầu đi thẳng một cách sạch sẽ, đến một lời chào hỏi cũng không có.

Coi anh là cái gì chứ?

Đặng Hoa Phong xúi giục anh: “Con bé đó kết hôn chưa, chưa thì con đi mà theo đuổi lại đi. Sớm biết sau con bé đó con không chịu quen ai khác, lúc đó mẹ đã giơ cả hai tay hai chân tán thành hai đứa rồi. Nếu mà vừa tốt nghiệp đã kết hôn thì bây giờ cháu của mẹ đã biết đi mua nước tương rồi.”

Chúc Khải Toàn khó tin nhìn bà: “Giờ thì mẹ không chê người ta không môn đăng hộ đối nữa à?”

“Mẹ chê bao giờ? Rõ ràng là bố con chê.” Mấy lời nói từ vài năm trước, bây giờ Đặng Hoa Phong hoàn toàn không nhận. “Đừng nói là không môn đăng hộ đối, bây giờ dù là đã ly hôn một đời chồng lại còn có con riêng cũng được, già hơn mẹ cũng được, mẹ không quan tâm nữa. Mẹ của con không có yêu cầu gì khác, chỉ cần người con tìm là phụ nữ là được. Là đàn ông cũng được, miễn là con có bản lĩnh khiến nó sinh con. Người ta thích tham tiền thì cứ tham tiền, thích tham sắc thì cứ tham sắc, con mau chóng định chuyện cưới xin đi, rồi sinh cho mẹ một đứa cháu trai cháu gái. Con có biết sang năm là con ba mươi rồi không?”

“Sang năm con 28.”

“Ai nói với con tuổi thật.”

“Kể cả tuổi mụ thì con cũng là 29.”

“29 làm tròn chẳng phải là 30 à?” Đặng Hoa Phong lý lẽ hùng hồn. “Con không thể thông cảm cho mẹ một chút được sao, mẹ đã 50 tuổi rồi, muốn bế cháu trai cháu gái, yêu cầu này không quá đáng chứ.”

Đặng Hoa Phong năm nay 55 tuổi, nhắc đến tuổi của mình, bà lại không tính tuổi mụ nữa, càng không làm tròn, bớt đi năm tuổi mà mắt không chớp một cái.

Chúc Khải Toàn: “…”

Phong cách nói chuyện ngang ngược quen thuộc của mẹ, với tâm trạng hiện tại của anh, thật sự không thể nào bình tĩnh nói chuyện tiếp được, nếu không anh không đảm bảo mình sẽ không vì tâm trạng không tốt mà giận cá chém thớt lên mẹ. Mà một khi anh làm mẹ không vui, nhà họ Chúc sẽ đại loạn.

Bởi vì bố anh, Chúc Hàng, giang hồ mệnh danh là kẻ cuồng vợ. Tự mình cưng vợ thì thôi, còn bắt con trai cũng phải cưng vợ.

Đặng Hoa Phong chính là người phụ nữ đứng trên đỉnh chuỗi thức ăn của nhà họ Chúc. Khả năng đối phó với phụ nữ của Chúc Khải Toàn, tất cả đều là nhờ bà ban cho.

Chuyến về nhà này khiến Chúc Khải Toàn càng thêm phiền não. Anh nén lòng kiên nhẫn đối phó với bà Đặng Hoa Phong vài câu rồi khó khăn lắm mới thoát thân được, vừa ra đến cửa nhà thì gặp Chúc Hàng.

Chúc Hàng đang gọi điện thoại, qua loa gật đầu với con trai một cái coi như chào hỏi.

Chúc Khải Toàn cũng đáp lại bằng cách chào hỏi tương tự.

Ngay khoảnh khắc lướt qua nhau, Chúc Khải Toàn nghe thấy bố mình nói: “Cuối cùng cũng chốt được show diễn Xuân-Hè tháng mười một của Quennell Cooper rồi à? Ồ, vậy thì tốt, coi như nó lấy công chuộc tội, tôi tạm tha cho nó một lần, nhưng phải chọn một đứa nào lanh lợi để theo dõi tiến độ.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...