Ngoài cửa sổ sát đất, mưa như trút nước, sấm chớp rền vang.
Chúc Khải Toàn nhắm mắt, day day sống mũi, rồi lại mở mắt ra, vừa hay một tia sét khổng lồ xé toạc bầu trời, rẽ ra những nhánh cây ngoằn ngoèo, phản chiếu trong mắt anh. Anh cố gắng kiềm chế hỏi một câu: “Thưa bà Đặng, mẹ điên rồi à?”
Đặng Hoa Phong áy náy cười gượng: “Mẹ chỉ thuận miệng hỏi thôi, con đừng coi là thật.”
“Con cúp máy đây.” Chúc Khải Toàn nói.
“Mẹ hỏi ban quản lý khu chung cư của các con rồi, hai tháng nay ngày nào con cũng về nhà một mình.” Vừa nghe con trai đòi cúp máy, Đặng Hoa Phong liền lấy ra uy nghiêm của một người mẹ, hùng hồn nói, “Hơn nữa hôm nay người ta đã chủ động rồi mà con cũng không cắn câu. Ở tuổi của con, bình thường mà nói thì phải…” Đặng Hoa Phong không nỡ nói ra bốn chữ “khỏe như rồng hổ”, bèn đổi một cách nói uyển chuyển hơn, “Bình thường mà nói thì không nên như vậy chứ nhỉ? Mẹ chỉ đang nghi ngờ một cách hợp lý thôi, không phải thì thôi, mẹ cũng chỉ là quan tâm…”
Chúc Khải Toàn nắm được điểm mấu chốt, ngắt lời bà: “Vậy là mẹ còn mua chuộc cả ban quản lý khu chung cư của con?”
Đặng Hoa Phong: “…”
Chúc Khải Toàn: “…”
Sau vài giây im lặng kỳ quái, Đặng Hoa Phong nói rất chân thành: “Mẹ cũng thấy họ tùy tiện tiết lộ thông tin riêng tư của khách hàng là không ra thể thống gì.”
Chúc Khải Toàn: “…”
Đặng Hoa Phong: “Mẹ đã đổi số khác để khiếu nại họ rồi.”
Chúc Khải Toàn: “…”
Đặng Hoa Phong an ủi: “Con cứ yên tâm đi, nhé.”
Chúc Khải Toàn: “…”
Thế nào là gài bẫy, thế nào là qua cầu rút ván, Đặng Hoa Phong đã diễn giải một cách hoàn hảo cho ban quản lý khu chung cư xem.
Nếu người ở đầu dây bên kia không phải là Đặng Hoa Phong, Chúc Khải Toàn không thể nào nhịn được câu chửi thề bốn chữ kia.
Càng gần đến ngày diễn ra show thời trang, Vân Vụ Lai càng bận rộn xác nhận các chi tiết váy cưới với xưởng thủ công, các phụ kiện trang sức đi kèm cũng rất quan trọng, đều cần phải đích thân cô kiểm tra và thông qua.
Hôm nay, tác phẩm vedette cuối cùng cũng đã hoàn thành, cô cùng Kerr thảo luận xong về thứ tự trình diễn của toàn bộ bộ sưu tập My Bride, hai người lại đến quán bar làm vài ly.
Người ta nói gay có thể chỉ cần nhìn vào mắt là xác nhận được đối phương có phải đồng loại hay không, trước đây Vân Vụ Lai còn bán tín bán nghi, nhưng Kerr đã dùng hành động thực tế để chứng minh cho cô thấy trong đầu họ quả thực tồn tại một chiếc radar thần kỳ. Ngồi xuống chưa đầy ba phút đã có một anh chàng đẹp trai người Tây Ban Nha đến bắt chuyện với anh ta, hai người trò chuyện sôi nổi, quên sạch cả cô.
Vân Vụ Lai đành phải tự mua vui một mình, cô không ngồi một mình được bao lâu thì có một người đàn ông đến hỏi cô có muốn uống vài ly không.
Tác phẩm vedette khó nhằn nhất đã ra đời một cách hoàn hảo như trong tưởng tượng, tâm trạng Vân Vụ Lai rất tốt, rượu mời ly nào cạn ly nấy.
Đối phương muốn tiến xa hơn với cô, bèn mời cô khiêu vũ.
“Tôi không biết nhảy.” Vân Vụ Lai viện cớ.
“Tôi dạy cô.” Đối phương không bỏ cuộc ngay.
Vân Vụ Lai vòng tay qua ôm lấy cánh tay Kerr: “Anh yêu, anh ấy muốn mời em khiêu vũ, em đi được không?”
Nói rồi, cô lén nhéo vào cánh tay anh ta một cái.
Anh chàng đẹp trai đang bắt chuyện với Kerr liếc qua liếc lại giữa hai người với ánh mắt nghi ngờ, có lẽ đang tự hỏi liệu radar của mình có bị lỗi không.
Kerr lộ ra vẻ mặt khó nói nên lời, cuối cùng vẫn chọn tình bạn thay vì tình yêu, vô cùng miễn cưỡng dùng bàn tay còn lại xoa đầu cô, nói: “Không được đâu nhé.”
Người kia cuối cùng cũng bỏ đi, nhưng anh chàng đẹp trai người Tây Ban Nha của Kerr cũng đi mất.
Kerr vừa mới kết thúc mối tình trước đó không lâu, đang trong giai đoạn độc thân, khó khăn lắm mới gặp được người hợp gu, cứ thế bị Vân Vụ Lai đuổi đi, anh ta rất sầu não. Trước đây anh ta có học vài câu tiếng Trung từ Vân Vụ Lai, ngoài “xin chào” và “cảm ơn” ra thì toàn là chửi bậy, anh ta rất thành thục dùng chất giọng Ý nói liền hai tiếng “Mẹ kiếp” để bày tỏ sự bất mãn của mình, chửi xong còn hỏi: “Thế nào, tôi nói có chuẩn không?”
Vân Vụ Lai cười ngặt nghẽo.
Kerr trơ mắt nhìn anh chàng đẹp trai người Tây Ban Nha khởi động radar tìm được đối tượng ưng ý tiếp theo, vừa tức giận vừa bày tỏ sự khó hiểu lần thứ tám trăm: “Tại sao cô không thể khiêu vũ với người khác? Chỉ là khiêu vũ thôi mà, cho dù là hẹn hò cũng có sao đâu, cô đang ở Paris, một thành phố lãng mạn như vậy, tuổi xuân tươi đẹp là để yêu đương chứ.”
Mọi khi Kerr hỏi vậy, Vân Vụ Lai đều thoái thác rằng mình bận, nói rằng mình phải tập trung vào công việc, nếu có trường hợp thực tế như hôm nay, cô sẽ tùy tiện tìm ra vài khuyết điểm của đối phương, nhưng hôm nay uống liền mấy ly, rượu ngấm rất nhanh, đầu óc cô có chút choáng váng, vậy mà lại buột miệng nói ra: “Bởi vì tôi kết hôn rồi.”
“Tỉnh lại đi.” Kerr kinh ngạc kêu lên “Cô rốt cuộc đã uống bao nhiêu rồi?”
“Không nhiều, để tôi đếm xem.” Cô dựa vào người Kerr, một tay lại định cầm ly rượu lên, tay kia giơ ra đếm “Tám ly, cũng có thể là chín ly, hoặc mười ly.”
Kerr giật lấy ly rượu cô vừa đưa lên miệng, la lên: “Điên rồi điên rồi, tôi không ngờ tám ly rượu có thể khiến cô ảo tưởng ra mình có chồng đấy, uống nữa chắc cả Paris này thuộc về cậu mất.”
“Paris không thuộc về tôi, nhưng mà…” Vân Vụ Lai ghé sát lại gần, nói bằng tiếng Trung “Khải Toàn quy lai.”
Kerr không hiểu tiếng Trung, không biết cô đang nói gì, anh ta sợ lát nữa cô say bí tỉ lại phải để anh ta chăm sóc: “Hay là tôi đưa cô về nhé.”
Anh ta tính toán rất kỹ, đưa cô về rồi, lát nữa có thể quay lại đoạt lại anh chàng đẹp trai Tây Ban Nha của mình.
Nhà của Vân Vụ Lai ở ngay trung tâm Paris, đi không xa. Nhưng Kerr vẫn kiên quyết tỏ ra ga lăng, hộ tống Vân Vụ Lai về tận nhà.
Chỗ ở của Vân Vụ Lai không lớn, hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng vệ sinh, là do Kerr giới thiệu lúc đó. Cô còn có một người bạn cùng phòng tên là Vạn Hựu, cũng là người Trung Quốc, làm việc cho một tạp chí thời trang, hai người đã ở chung gần 3 năm, quan hệ rất tốt.
Cô chậm rãi lên lầu, đến trước cửa nhà mình, dường như nghe thấy tiếng động lạ qua cánh cửa, cũng không nghĩ nhiều, mở khóa rồi đẩy cửa bước vào, trong nhà không bật đèn.
Hai người đang quấn lấy nhau ở huyền quan bị cô làm phiền, có chút ngượng ngùng tách ra.
Vạn Hựu dẫn một người đàn ông tóc vàng mắt xanh về nhà.
Vân Vụ Lai biết Vạn Hựu có bạn trai ở trong nước, hai người đã yêu xa mấy năm rồi, hễ có thời gian rảnh là Vạn Hựu lại chạy về nước, bạn trai cô ấy thỉnh thoảng cũng qua đây.
Vì trước khi thuê chung đã thỏa thuận không tùy tiện dẫn đàn ông về nhà, nên mỗi lần bạn trai qua, Vạn Hựu đều báo trước cho Vân Vụ Lai để tránh khó xử.
Đây là lần đầu tiên Vạn Hựu dẫn một người đàn ông khác về nhà.
Chuyện của người khác tốt nhất không nên xen vào, Vân Vụ Lai liếc nhìn một cái rồi thu lại ánh mắt, nói một câu “Hai người cứ tiếp tục” rồi vào phòng mình.
Cô ngã người xuống giường, nghe thấy hai người bên ngoài không biết nói nhỏ những gì, rồi quay về phòng, sau đó thì không nghe thấy tiếng gì nữa.
Không lâu sau, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa “rầm rầm”, kèm theo tiếng hét của một người đàn ông: “Vạn Hựu, em mở cửa ra.”
Vân Vụ Lai nhận ra giọng nói này, là bạn trai của Vạn Hựu.
Chẳng mấy chốc, cửa phòng cô bị gõ dồn dập, Vạn Hựu lo lắng gọi: “Vụ Lai, Vụ Lai mở cửa một chút!”
Cô choáng váng đỡ đầu, đi ra mở cửa.
Một người đàn ông c** tr*n, ôm mấy bộ quần áo bị đẩy một cái, lao thẳng về phía Vân Vụ Lai, thái dương cô giật giật, vội lùi lại một bước mới không bị đâm phải.
Vạn Hựu vừa chỉnh lại quần áo xộc xệch, vừa cầu xin cô: “Bạn trai tớ đến rồi, anh ấy ở bên phòng cậu lánh tạm một chút được không?”
Cùng lúc đó, tiếng đập cửa bên ngoài ngày càng dữ dội.
Vân Vụ Lai nhìn Vạn Hựu, rồi lại nhìn người đàn ông mặt mày khó chịu, thở dài một hơi, mệt mỏi vẫy tay tỏ ý đã biết, rồi đóng cửa phòng lại.
Hai người trong phòng mắt to trừng mắt nhỏ, nghe Vạn Hựu mở cửa bên ngoài, sau đó là tiếng cãi vã và khóc lóc.
Vân Vụ Lai ngáp một cái, trong lòng đã đoán được đại khái đầu đuôi câu chuyện, cặp đôi cãi nhau hoặc chia tay, cô gái vì tâm lý trả thù hay là vì muốn chữa lành vết thương mà nhanh chóng cặp kè với một người đàn ông ở xứ người.
Người đàn ông kia im lặng nghe xong, hỏi Vân Vụ Lai: “Bạn trai cô ấy à?”
Anh ta nói bằng tiếng Trung, rất lưu loát, không có khẩu âm của người nước ngoài.
“Ừm.” Vân Vụ Lai trả lời, cô hơi mệt, đi về phía giường nằm xuống, mặc kệ anh ta đứng ở cửa phòng.
Tình hình bên ngoài phát triển rất nhanh, chỉ trong vài phút, hai người đã làm hòa, dù sao thì người con trai cũng đã vượt ngàn dặm xa xôi đến đây ngay lập tức, trong lòng người con gái dù có bao nhiêu oán hận cũng đều tan thành mây khói.
Thế nên người đàn ông đang ở trong phòng Vân Vụ Lai trở nên bi kịch, anh ta tự giễu cười một tiếng: “Vậy là tôi bị chơi không công à?”
Vân Vụ Lai không mở mắt, nhưng không nhịn được mà bật cười vì lời anh ta nói.
Chính nụ cười này có lẽ đã kích động đối phương, người đàn ông đó mặc vội áo vào, vậy mà lại mở cửa đi ra ngoài.
Chết tiệt, thế chiến thứ ba sắp nổ ra rồi.
Vân Vụ Lai nghe thấy tiếng động, ngồi dậy.
Vạn Hựu ở bên ngoài cũng giật mình, sợ anh ta đi gây rối, nhìn anh ta bằng ánh mắt gần như van xin.
Nhưng may mắn là, anh ta chỉ lạnh lùng mở cửa lớn, đi thẳng ra ngoài.
Bạn trai của Vạn Hựu nhìn anh ta đi ra, tiện miệng hỏi một câu: “Bạn trai của bạn cùng phòng em à?”
Vạn Hựu không còn cách nào khác, đành phải gật đầu.
“Sao mặt mày khó coi thế.”
Vạn Hựu đành phải căng da đầu nói tiếp: “Chắc là họ cãi nhau.”
Vân Vụ Lai ở trong phòng đảo mắt hai vòng thật to, gửi cho Vạn Hựu một tin nhắn Wechat: 「Hôm khác nhớ mời tớ ăn cơm.」
Hơn một tiếng sau Vạn Hựu mới trả lời cô, gửi hai sticker rất hèn mọn: 「Nhất định, tạ ơn Vân nữ hiệp đã cứu mạng.」
Đêm đó, nhờ tác dụng của cồn, Vân Vụ Lai ngủ rất say, cả đêm không mộng mị, sáng tỉnh dậy đã gần mười giờ.
Điện thoại có tin nhắn Wechat chưa đọc từ Vân Sương: 「Chị ơi, em tìm được công ty thực tập rồi, chị đoán xem em vào được đâu?」
Vân Vụ Lai: 「Đâu thế?」
Vân Sương: 「Duy Phong!」
Ánh mắt Vân Vụ Lai thoáng ngưng lại, cuối cùng vẫn bình tĩnh trả lời: 「Vậy thì tốt quá.」
Vân Sương rất phấn khích, gửi liên tiếp mấy tin nhắn:
「Thấy chưa, em đã bảo chị là không cần vội tìm công ty thực tập mà? Mấy đứa bạn cùng phòng em tìm từ sớm mà công ty còn không tốt bằng của em, bây giờ tụi nó ghen tị chết đi được.」
「Thật ra em chỉ đi thử cho biết thôi, không ngờ Duy Phong lại nhận em.」
「Vị trí em phỏng vấn chỉ tuyển hai người, lúc đó em hỏi những người cùng phỏng vấn, học vấn của nhiều người trong số họ rất cao, lý lịch thời sinh viên cũng rất đẹp.」
Lúc Vân Vụ Lai và Chúc Khải Toàn yêu nhau, Chúc Khải Toàn và Vân Sương không tiếp xúc nhiều, Vân Sương không biết hoàn cảnh cụ thể của nhà Chúc Khải Toàn, bây giờ trở thành thực tập sinh của Duy Phong, chỉ nghĩ rằng mình quá may mắn, đúng là mèo mù vớ cá rán mà vào được Duy Phong.
Vân Vụ Lai biết năng lực của Vân Sương đến đâu, Duy Phong là doanh nghiệp có tiếng ở Cẩm Thành, tuyển chọn nhân viên rất nghiêm ngặt, Vân Sương vào được, có lẽ là nhờ phúc của Chúc Khải Toàn.
Tuy nhiên, nếu Chúc Khải Toàn không nói cho cô biết, cô cũng không cần phải đến cảm ơn anh.
Hơn nữa, nhỡ đâu Vân Sương được chọn thật sự là vì mèo mù vớ cá rán, hoặc đơn giản là vì xinh đẹp – nhiều khi, vẻ đẹp của phụ nữ ở nơi làm việc quả thực quan trọng hơn tưởng tượng rất nhiều.
Vài ngày sau, Vân Sương lại tìm cô: 「Chị, chị đoán xem em thấy ai ở công ty?」
Vân Vụ Lai đã đoán được, giả vờ không biết: 「Ai vậy.」
Vân Sương:
「Chúc Khải Toàn!」
「Em nhớ ra rồi, tổng giám đốc của Duy Phong họ Chúc, họ là một nhà đúng không, em thấy anh ấy đi thẳng vào thang máy của Tổng giám đốc.」
「Chị có biết nhà anh ấy là Duy Phong không?」
Vân Vụ Lai: 「Ừm.」
Vân Sương vẫn còn choáng váng: 「Trước đây em chỉ nghĩ nhà anh ấy giàu bình thường thôi, không ngờ lại giàu đến thế.」
Vân Vụ Lai: 「Em cứ làm tốt công việc của mình đi, đừng làm phiền anh ấy.」
Vân Sương: 「Em biết rồi.」
Lại qua vài ngày, Vân Vụ Lai lại nhận được liên lạc của Vân Sương, lần này là gọi điện trực tiếp, tin nhắn Wechat đã không thể thỏa mãn sự cấp bách của cô ấy.
Gần đây tần suất liên lạc của Vân Sương với cô đã vượt xa bình thường, trước khi bắt máy, Vân Vụ Lai nghĩ xem Vân Sương có thể nói gì, chắc là đã gặp và nói chuyện với Chúc Khải Toàn.
Quả nhiên, câu mở đầu của Vân Sương là: “Chị, chị đoán xem em vừa gặp chuyện gì không?”
“Ừm, chuyện gì?”
Kết quả, lời của Vân Sương lại vượt xa sức tưởng tượng của Vân Vụ Lai: “Vừa rồi mẹ của Chúc Khải Toàn đến tìm em.”
Chúc Khải Toàn đưa Vân Sương vào Duy Phong, không hề dặn người khác phải đặc biệt chiếu cố cô ấy, nhưng dù sao cũng là người anh đã điểm mặt chỉ tên, phòng giải trí sao dám lơ là.
Đặng Hoa Phong không có ở công ty, nhưng có tai mắt của mình ở Duy Phong, chuyện phòng giải trí theo ý Chúc Khải Toàn tuyển một cô gái năng lực không mấy nổi bật vào làm nhanh chóng đến tai bà.
Đặng Hoa Phong cho người theo dõi sát sao vài ngày, và ngấm ngầm điều tra thân phận của Vân Sương.
Mặc dù trước đây Đặng Hoa Phong đã nói những lời cay nghiệt, rằng dù Chúc Khải Toàn tìm bạn gái thế nào bà cũng không quản nữa, ra vẻ như muốn bán tống bán tháo con trai đi, nhưng đến bước này thật rồi, sao bà có thể thực sự ngồi yên không quan tâm. Con dâu nhà họ Chúc, vẫn phải kiểm tra kỹ càng.
Bà đi tìm Vân Sương uống cà phê, sau khi nói rõ thân phận của mình, cũng không hỏi nhiều về chuyện của con trai, chỉ trò chuyện vu vơ.
Cuối cùng đưa ra kết luận: E là không được.
Từ quán cà phê ra, Đặng Hoa Phong liền đi tìm Chúc Khải Toàn.
“Con bị làm sao thế?” Đặng Hoa Phong chỉ hận rèn sắt không thành thép, chọc vào trán Chúc Khải Toàn hỏi anh “Con chỉ nhìn mặt thôi à? Hay là chỉ thích mấy cô gái họ Vân 20 tuổi? Sao con lại nông cạn như vậy?”
Chúc Khải Toàn mặt mày vô tội: “Mẹ lại nói gì thế ạ?”
“Diễn, con cứ tiếp tục diễn đi.” Đặng Hoa Phong nói chắc như đinh đóng cột “Con bé đó không báo tin cho con à?”
Đúng là có người báo tin cho Chúc Khải Toàn, nhưng không phải người mà Đặng Hoa Phong nghĩ. Chúc Khải Toàn nhận được tin từ Vân Vụ Lai, đây là lần đầu tiên hai người liên lạc sau khi chia tay.
Anh chỉ trả lời cô đơn giản một câu “Biết rồi”.
Chúc Khải Toàn phải rất vất vả mới dỗ được Đặng Hoa Phong đi, sau đó, anh bị làm phiền mấy ngày liền, nhiều lần nhấn mạnh rằng mình và Vân Sương thật sự không có quan hệ gì, chỉ thiếu điều chỉ trời thề thốt.
Thái độ của anh quả thực rất kiên quyết, theo tai mắt báo lại, hai người đúng là không có tương tác gì, Đặng Hoa Phong âm thầm quan sát mấy ngày, lúc này mới miễn cưỡng tin.
Nhưng những ngày yên tĩnh rất ngắn ngủi, một buổi sáng Chủ nhật, Chúc Khải Toàn đang ngủ nướng thì bị điện thoại của mẹ đánh thức.
“Chúc Khải Toàn!!” Lần đầu tiên trong đời Đặng Hoa Phong nổi trận lôi đình với con trai, “Trong mắt con còn có mẹ, có bố con không? Con coi chúng ta đều là người chết cả rồi à?!!”
