Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 14



Đặng Hoa Phong phát hiện ra thân phận người đã có gia đình của Chúc Khải Toàn hoàn toàn là một sự tình cờ.

Thành phố ngày càng tắc nghẽn, để giảm bớt tình trạng giao thông, Cẩm Thành đã tiến hành một đợt quy hoạch đô thị quy mô lớn, ngôi nhà cũ của nhà họ Chúc bị đưa vào diện giải tỏa để nhường đường cho một cây cầu vượt.

Ngôi nhà cũ là nơi Chúc Hàng từng sống cùng bố mẹ lúc nhỏ, đã bị bỏ trống hơn 30 năm nay. Đặng Hoa Phong chưa từng ở đó một ngày nào, nhưng điều đó không ngăn cản bà trong những năm qua đã hai lần cho xây dựng, cải tạo lại và trang hoàng rầm rộ, cuối cùng còn tổ chức một bữa tiệc tân gia thật náo nhiệt.

Bởi vì Đặng Hoa Phong quá nhàn rỗi. Thỉnh thoảng cùng các phu nhân nhà giàu uống trà chiều, chơi mạt chược, lâu lâu lại cùng nhau ra nước ngoài nghỉ dưỡng, hưởng thụ biển xanh cát trắng dừa xanh cũng không tệ, nhưng cứ kéo dài mãi như vậy thì bà không chịu nổi.

Từ nhỏ Đặng Hoa Phong đã đam mê trò chơi “nuôi dưỡng”, lúc nhỏ thì chăm bẵm em trai em gái, sau khi lập gia đình thì chăm bẵm con trai. Tiếc là Chúc Khải Toàn đã lớn, từ nhiều năm trước đã hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của bố mẹ, nên niềm mong mỏi lớn nhất của bà bây giờ là Chúc Khải Toàn sớm ngày kết hôn, sinh một đứa con để bà được lên chức bà nội.

Tiếc là mục tiêu làm bà nội tạm thời vẫn còn xa vời. Nếu không phải nhà cũ sắp bị giải tỏa, Đặng Hoa Phong suýt nữa đã nảy ra ý định xây lại lần thứ ba.

Mọi việc liên quan đến giải tỏa nhà cũ đều do một tay Đặng Hoa Phong lo liệu.

Tiền đền bù giải tỏa và nhà ở đối với những gia đình bình thường là một khoản tiền khổng lồ, thậm chí đủ để làm cuộc sống thay đổi nghiêng trời lệch đất. Có không ít ví dụ về những người vội vã kết hôn sinh con chỉ vì chuyện giải tỏa.

Bên ủy ban phường rất có trách nhiệm, đã nhắc nhở Đặng Hoa Phong: “Sao bà không để con dâu nhà mình chuyển hộ khẩu vào đây luôn? Như vậy có thể thêm một suất nữa, nếu trong vòng ba năm mà sinh được một đứa con thì đứa bé cũng được hưởng chính sách giải tỏa đấy.”

Đặng Hoa Phong cười, đương nhiên bà biết nhà càng đông người thì tiền đền bù càng nhiều: “Nhưng cũng không thể vì chút tiền đền bù mà đi kiếm đại một cô con dâu được.”

Kể cả khi nhà họ Chúc chỉ là một gia đình bình thường, bà cũng không thể vì tiền mà hy sinh hạnh phúc của con trai mình, huống chi là với gia nghiệp lớn mạnh như hiện tại.

Nhân viên ủy ban phường nhíu mày, có vẻ không hiểu: “Nhưng nhà bà có sẵn rồi mà, chỉ cần chuyển hộ khẩu là được thôi.”

“Hả?” Lần này đến lượt Đặng Hoa Phong không hiểu “Có sẵn cái gì?”

“Chứ sao nữa, lẽ nào tôi nhìn nhầm?” Nhân viên ủy ban phường xem lại cuốn sổ, ngón tay chỉ vào tên Chúc Khải Toàn, quả quyết nói: “Tôi không nhìn nhầm, con trai bà chẳng phải đã cưới vợ rồi sao? Tình trạng, đã kết hôn, không sai đâu, này, bà xem đi.”

Đến lúc này Đặng Hoa Phong vẫn chưa coi lời đối phương là thật, không tin bèn ghé mắt nhìn qua, quả đúng là như vậy, tình trạng hôn nhân của Chúc Khải Toàn ghi rành rành hai chữ “Đã kết hôn”.

Tháng mười ở Cẩm Thành, mùa hè đã qua nhưng nhiệt độ ban ngày vẫn không thấp, hôm nay nắng to, Đặng Hoa Phong nóng đến mức phải cởi áo khoác ngoài.

Lúc này, cùng với dự cảm chẳng lành đang nhen nhóm trong lòng, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, nhiệt độ cơ thể lập tức giảm xuống.

Đặng Hoa Phong chỉ vào hai chữ “Đã kết hôn”: “Cái này… có khả năng nào bị nhầm không?”

“Cái này mới được lấy ra từ hệ thống máy tính hai hôm trước, không sai được đâu.” Nhân viên ủy ban phường rất chắc chắn, rồi lại tò mò hỏi một câu: “Lẽ nào con trai kết hôn mà bà không biết sao?”

Một nhân viên khác ở bên cạnh cũng đi tới: “Sao thế?”

Người lúc nãy liền kể lại sự việc một cách đơn giản.

Người đến sau nhìn Đặng Hoa Phong với ánh mắt có chút thông cảm, gần như viết thẳng lên mặt dòng chữ [Nỗi khổ tâm không ai biết của quý phu nhân nhà giàu, bề ngoài hào nhoáng, thực tế đến con trai mình kết hôn cũng không hay biết]: “Hệ thống của chúng tôi được cập nhật theo thời gian thực, chắc là không có sai sót đâu. Hay là bà về hỏi lại con trai xem rốt cuộc là thế nào?”

Với các mối quan hệ của Đặng Hoa Phong, việc vượt qua Chúc Khải Toàn để tra cứu tình trạng hôn nhân của anh là chuyện dễ như trở bàn tay. Trước đây chưa bao giờ tra là vì bà chưa từng nghĩ đến khả năng đó.

Còn bây giờ?

Chưa đầy năm phút, Đặng Hoa Phong đã nhận được điện thoại gọi lại.

Chúc Khải Toàn quả thực đã đăng ký kết hôn từ ba năm trước. Về phần người vợ của anh, nói quen thì không hẳn quen, nói lạ cũng chẳng phải lạ, nói kinh ngạc thì cũng nằm trong dự liệu, nhưng vẫn khiến bà choáng váng như bị một gậy giáng vào đầu.

Đặng Hoa Phong suýt chút nữa ngất đi tại chỗ.

Chúc Hàng hiếm khi rảnh rỗi đi câu cá cùng bạn cũ, liền bị vợ gọi điện cắt ngang, ra lệnh cho ông phải về nhà ngay lập tức. Trên đường về, cứ hai phút Đặng Hoa Phong lại gọi cho ông một cuộc, hỏi ông đã về chưa.

Hỏi bà có chuyện gì thì bà nhất quyết không nói. Chúc Hàng lòng dạ bồn chồn, giục tài xế phóng xe như bay về nhà, và gặp Chúc Khải Toàn cũng vừa nhận được tin tức chạy về ngay trước cửa.

Trái ngược với sự lo lắng của ông, Chúc Khải Toàn mắt vẫn còn ngái ngủ, dáng vẻ uể oải, ra điều đã nắm chắc phần thắng. Chúc Hàng hỏi dò con trai: “Mẹ con có chuyện gì vậy?”

Chúc Khải Toàn lờ mờ đoán được nguyên nhân cơn giận của mẹ, nhưng mọi chuyện chưa ngã ngũ, anh không thể chưa đánh đã khai, bèn lắc đầu tỏ vẻ không biết.

Đặng Hoa Phong im lặng ngồi trên sofa phòng khách, nghe thấy tiếng hai bố con mở cửa đi vào cũng không thèm quay đầu lại.

Chúc Hàng như thể nhìn thấy lửa giận ngùn ngụt bùng cháy sau lưng vợ mình, nhưng thấy bà không sao, tảng đá lớn trong lòng ông mới hạ xuống. Ông ngồi xuống cạnh vợ, dỗ dành hỏi: “Làm sao thế này?”

Đặng Hoa Phong cuối cùng cũng nhìn sang: “Để con trai ông tự nói đi.”

“Con làm gì rồi?” Chúc Hàng quay sang nhìn Chúc Khải Toàn.

Chúc Khải Toàn vẫn điềm tĩnh, còn có tâm trạng bóc quýt trên bàn trà ăn: “Con không biết.”

Đặng Hoa Phong ném một tờ giấy lên bàn trà, tờ giấy lượn một vòng trong không trung rồi nằm thẳng ra.

Chúc Khải Toàn liếc mắt đã thấy tên của Vân Vụ Lai.

Anh khựng lại, đặt quả quýt xuống, rút một tờ khăn giấy lau nước quýt dính trên tay, rồi ngồi thẳng người, im lặng chờ đợi diễn biến tiếp theo.

Chúc Hàng khó hiểu cầm lên xem, và rồi sững sờ. Ánh mắt hồ nghi của ông đảo qua lại giữa vợ, con trai và tờ giấy chứng nhận kết hôn mấy vòng: “A Khải, trên này nói con đã kết hôn rồi, rốt cuộc là chuyện gì đây?”

Khi Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai kết hôn, sổ hộ khẩu của Vân Vụ Lai do bố mẹ đều đã qua đời nên nằm trong tay hai chị em cô, còn hộ khẩu của anh ở cùng bố mẹ, cuối cùng anh phải mở két sắt trong phòng bố mẹ để lấy trộm.

Tình trạng hôn nhân trên sổ hộ khẩu không có quy định bắt buộc phải cập nhật theo thời gian thực. Bọn họ vốn không định nói cho ai biết, đương nhiên sẽ không tự tìm phiền phức chạy đến đồn công an sửa đổi. Lấy giấy chứng nhận xong, hai người đường ai nấy đi.

Anh không ở nhà nên không cần lo bị phát hiện giấy đăng ký kết hôn.

Vì vậy suốt ba năm qua, tình trạng hôn nhân của anh vẫn được giấu kín với tất cả mọi người.

Bất kể là vì lý do gì mà gió lọt ra ngoài, tóm lại, giấy không thể gói được lửa.

Anh thu lại vẻ mặt hờ hững, nét mặt trầm xuống: “Con xin lỗi, bố, mẹ. Ba năm trước con đã tự ý đi đăng ký kết hôn với Vân Vụ Lai.”

Dù đã biết sự thật, nhưng khi Chúc Khải Toàn thực sự tự miệng thừa nhận, đầu óc Đặng Hoa Phong vẫn “ong” lên một tiếng, nước mắt lập tức trào ra.

Chúc Hàng vốn đã tức giận, thấy vợ khóc liền bùng nổ ngay tại chỗ, vớ lấy khay hoa quả trên bàn ném về phía Chúc Khải Toàn.

Chúc Khải Toàn khẽ siết ngón tay, không né, mặc cho hạt dưa và khay hoa quả đập vào ngực mình. Hạt dưa rơi lả tả, một ít đọng lại trên người anh, một ít rơi xuống sofa và sàn nhà.

Chúc Hàng giận dữ quát: “Con không có bố mẹ hay sao? Chuyện lớn như kết hôn mà không cần báo cho người nhà biết, con tưởng hai đứa đang chơi trò đồ hàng của con nít à? Bao nhiêu năm nay, con cứ trơ mắt nhìn bố mẹ lo sốt vó cho chuyện chung thân đại sự của con, bị con xoay như chong chóng, con thấy vui lắm phải không?”

Thấy con trai trông thảm hại, Đặng Hoa Phong vừa giận vừa xót: “Có phải con nghĩ rằng mẹ sẽ không đồng ý nên mới lén lút đi đăng ký không? Mẹ đã nói với con từ lâu rồi, mẹ tôn trọng lựa chọn của con, vợ là người sẽ sống với con cả đời, con thích mới là quan trọng nhất. Lùi một vạn bước mà nói, cho dù mẹ thật sự không đồng ý, con cũng không thể tự mình lén đi đăng ký được. Con làm vậy làm mẹ đau lòng quá, con trai mình kết hôn mà mẹ lại phải đợi đến lúc nhà sắp giải tỏa, người của ủy ban phường đến nói mẹ mới biết.”

“Con xin lỗi.” Chúc Khải Toàn lại cúi đầu xin lỗi, nhưng không có thêm lời giải thích nào.

Chúc Hàng chợt lóe lên một ý nghĩ, nhớ ra một việc vô cùng quan trọng: “Hai đứa có lập thỏa thuận tiền hôn nhân không?”

“Không có.” Chúc Khải Toàn trả lời rất thành thật.

“Con cũng hào phóng thật đấy, đúng là biết cách tiêu tiền của bố con.” Chúc Hàng tức đến không nói nên lời, tay run não cũng run, chỉ vào Chúc Khải Toàn nói “Con” mãi mà không ra hơi, suýt nữa thì ngất đi, bèn ngồi phịch xuống, lẩm bẩm: “Gia môn bất hạnh, thật là gia môn bất hạnh.”

Điều may mắn duy nhất là hiện tại phần lớn tài sản của nhà họ Chúc vẫn nằm trong tay hai vợ chồng ông, trong tay Chúc Khải Toàn ngoài một ít tiền mặt và vài chiếc xe, căn nhà ra thì không có nhiều.

Đặng Hoa Phong vuốt ngực cho ông, ván đã đóng thuyền, lúc này, điều quan trọng nhất là làm rõ tình hình của con dâu: “Vụ Lai đâu rồi? Bao nhiêu năm nay, sao con bé không có chút tin tức nào, mẹ còn tưởng hai đứa chia tay lâu rồi. Còn nữa, hai đứa đã kết hôn sao không ở cùng nhau?”

Chúc Khải Toàn không thể nói cho bố mẹ biết mình và Vân Vụ Lai đã kết hôn trong hoàn cảnh nào và hiện tại ra sao, nếu không bố mẹ có lẽ sẽ không chịu nổi thật. Anh chỉ có thể tránh nặng tìm nhẹ: “Cô ấy bận sự nghiệp, ở nước ngoài dài hạn.”

Đặng Hoa Phong: “Vậy đều là con qua đó sao?”

“Vâng, thỉnh thoảng cô ấy cũng về đây.” Ví dụ như hồi tháng bảy, cuối cùng cũng đã về lần đầu tiên sau ba năm.

Chúc Hàng vẫn còn nghi ngờ: “Bố thấy con đâu có thường xuyên ra nước ngoài.”

Chúc Khải Toàn: “Cô ấy khá bận.”

Đặng Hoa Phong: “Nước ngoài nào?”

Chúc Khải Toàn: “Pháp, Paris.”

Thái độ của Chúc Khải Toàn coi như thẳng thắn, Đặng Hoa Phong được an ủi phần nào, trong lòng dần bình tĩnh lại, lại dò hỏi: “Vậy hai đứa không phải là đã có con rồi chứ.”

Chúc Khải Toàn: “…”

Sự im lặng của anh trong mắt Đặng Hoa Phong lại trở thành ngầm thừa nhận, huyết áp lập tức lại tăng vọt.

Trước khi mẹ mình bùng nổ, Chúc Khải Toàn vội ngăn lại: “Con không đến mức mất trí như vậy, có con rồi mà không cho mẹ biết.”

Thời gian tiếp theo, Đặng Hoa Phong và Chúc Hàng mỗi người một câu, tỉ mỉ tra hỏi về tình hình hiện tại của Vân Vụ Lai và tình trạng của hai người trong những năm qua.

Chúc Khải Toàn tùy cơ ứng biến, nói thật nói dối lẫn lộn năm ăn năm thua, dựng nên một bức tranh rằng [Vì bố mẹ thấy chúng con không môn đăng hộ đối, nên chúng con đành phải lén lút đăng ký kết hôn, và không ngại vợ chồng phải xa cách hai nơi dài ngày, để Vân Vụ Lai ra nước ngoài tự lực cánh sinh, thề phải tạo dựng nên sự nghiệp lớn, mới xứng với con trai của bố mẹ].

Về nghề nghiệp của Vân Vụ Lai, Chúc Khải Toàn chỉ nói chung chung là cô đang làm công việc liên quan đến thiết kế thời trang, không nói chi tiết.

Hai vợ chồng cũng không hỏi kỹ, vì họ không nghĩ một cô gái không có bối cảnh có thể đơn thương độc mã tạo dựng được sự nghiệp gì ở xứ người.

Cuộc nói chuyện của cả nhà kéo dài rất lâu, Đặng Hoa Phong đưa ra quyết định cuối cùng: “Nếu đã như vậy, con gọi con bé về đi. Đã kết hôn thì phải ở bên nhau cho đàng hoàng, xa cách hai nơi dài ngày thì còn ra thể thống gì nữa.”

Chúc Khải Toàn từ chối: “Sự nghiệp của cô ấy đang trên đà phát triển, rất có triển vọng.”

Chưa nói đến việc hai người họ hiện đang trong tình trạng chia tay, kể cả khi quan hệ của họ rất thân mật, cũng không có lý do gì để Vân Vụ Lai từ bỏ tương lai tốt đẹp để chạy về đây.

Chúc Hàng lùi một bước: “Chuyện công việc nói sau, nhưng dù thế nào đi nữa, Vụ Lai cũng phải về gặp bố mẹ một lần. Yêu cầu này của bố và mẹ con dù đi đâu nói cũng không quá đáng. Kết hôn ba năm không gặp mặt bố mẹ chồng, trên đời này không có cái lý đó.”

Đặng Hoa Phong là phụ nữ, suy nghĩ vấn đề tỉ mỉ và thấu đáo hơn chồng: “Hay là, tình cảm của hai đứa có vấn đề, con không gọi được con bé về.”

Xa nhau ba năm, tần suất Chúc Khải Toàn ra nước ngoài thấp đến đáng sợ. Theo bà biết, cũng toàn là đi chơi cùng bạn bè. Bà đã từng trẻ, biết đây không phải là cách chung sống của một cặp vợ chồng bình thường.

Chúc Khải Toàn không do dự phủ nhận: “Không phải.”

Đặng Hoa Phong nhìn anh chằm chằm vài giây, Chúc Khải Toàn lạnh nhạt nhìn lại, không chút nhượng bộ.

Cuối cùng, Đặng Hoa Phong không nói tin cũng không nói không tin, chỉ lấy ra một tập tài liệu từ sau lưng ném lên bàn trà, tiêu đề rành rành là 《Đơn ly hôn》.

Bà thể hiện sự mạnh mẽ chưa từng có: “A Khải, mẹ nói cho con biết, bây giờ mẹ rất tức giận. Trước mặt con có hai lựa chọn, một là ly hôn, hai là đưa con bé về đây. Giống như bố con nói, nếu sự nghiệp thật sự đang trên đà phát triển, bố mẹ sẽ không vô lý bắt con bé phải an phận chăm chồng dạy con, từ bỏ sự nghiệp, nhưng con bé phải đến gặp bố mẹ một lần. Sự tôn trọng con người là đến từ hai phía. Đương nhiên, con đã trưởng thành, nếu con nhất quyết không chịu, mẹ không ép được con. Nhưng từ nay về sau, con đừng gọi mẹ là mẹ nữa.”

Chúc Hàng cùng vợ chung một chiến tuyến: “Cũng đừng gọi bố là bố nữa.”

Trong cuộc đối đầu hai chọi một, Chúc Khải Toàn không đưa ra câu trả lời rõ ràng, cũng không ở lại nhà ăn tối, chỉ để lại một câu nước đôi “Con biết rồi” rồi rời đi.

Anh đi ra sân, khởi động xe, có người gõ vào cửa sổ.

Là Đặng Hoa Phong.

Chúc Khải Toàn hạ cửa kính xuống.

“Nếu tình cảm đã đến mức không thể cứu vãn, đừng kéo dài, đó là vô trách nhiệm với cả hai.” Đặng Hoa Phong đặt 《Đơn ly hôn》 vào một túi tài liệu trong suốt đưa vào, để lên ghế phụ lái của anh “Trong điều khoản phân chia tài sản, mẹ đã thêm vào không ít tài sản dưới tên mẹ và bố con. Cái này mẹ chỉ soạn thảo qua loa thôi, không phải là đến đơn ly hôn của con mẹ cũng muốn can thiệp, mẹ chỉ muốn thể hiện thái độ của mình. Một cô gái đã ở bên con bao nhiêu năm không dễ dàng gì, nếu thật sự đến bước đó, đừng bạc đãi con bé.”

Vân Vụ Lai hoàn toàn không biết gì về những chuyện Chúc Khải Toàn đã trải qua ở trong nước. Cô ngủ một giấc đến khi tự nhiên tỉnh lại mới thấy tin nhắn anh gửi đến.

「Nhà cũ sắp bị giải tỏa, mẹ anh biết chuyện từ bên ủy ban phường rồi.」

Biết chuyện gì thì không cần nói cũng hiểu.

Anh giải thích sự việc và nguyên do một cách gọn gàng, dứt khoát, không cho nhiều không gian qua lại.

Trước đây khi trò chuyện, anh không như vậy. Anh sẽ để lại chủ đề, chỉ cần không dừng lại thì có thể nói chuyện mãi. Kể cả khi cuộc trò chuyện bị gián đoạn vì ăn cơm hay đi ngủ, đến khi rảnh rỗi vẫn có chủ đề để nói tiếp.

Câu hỏi duy nhất cô có thể hỏi dường như chỉ còn lại: 「Vậy em phải làm gì?」

Cô đợi một lúc, nhận được một tin nhắn trả lời lạnh lùng của anh: 「Tùy em.」

Vân Vụ Lai nhìn chằm chằm tin nhắn này một lúc, không trả lời lại, đứng dậy đi rửa mặt. Mấy ngày nay là buổi thử đồ của người mẫu, Kerr cho cô đặc quyền, để cô có thể chọn người mẫu mình muốn.

Tám tác phẩm của My Bride lần này đều do một tay cô thiết kế, tác phẩm bế mạc là màn trình diễn đôi, trang phục chú rể và cô dâu cùng lên sân khấu. Cô dâu mặc váy cưới voan đen, chú rể mặc một bộ vest trắng trang nghiêm. Thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng thực tế một bên vai áo được thêu đầy những họa tiết màu bạc rất nhạt, dưới ánh đèn thấp thoáng lóe lên những tia sáng tinh xảo và kín đáo.

Một đen một trắng, độ tương phản màu sắc mạnh mẽ.

Vì vậy, ngoài việc chọn 8 người mẫu nữ, cô còn phải chọn 1 người mẫu nam.

Phải nói rằng thế giới này thật nhỏ bé, Vân Vụ Lai lại tình cờ thấy người đàn ông bị Vạn Hựu “bao” lần trước trong số vài người mẫu nam.

Người đàn ông đó nhìn thấy cô cũng sững người một lúc, có lẽ cảm thấy mất mặt, đang nói cười vui vẻ bỗng dưng không nhìn cô nữa.

Giống như tất cả các đám cưới, cô dâu mới là nhân vật chính, trang phục của chú rể không có nhiều đột phá, chỉ đơn thuần là làm nền.

Vì vậy, việc lựa chọn người mẫu nam của Vân Vụ Lai cũng tùy ý hơn nhiều. Cô lập tức chỉ tay về phía đó, nói với Kerr: “Người này không tệ.”

“Garnett Pei.” Kerr góp ý cho cô “Là một người mới nổi chưa lâu, lần đầu tiên trình diễn cho show của QC chúng ta, cô chắc chắn không cần một người có tên tuổi hơn sao?”

“Cứ thử xem sao đã.” Vân Vụ Lai nói.

Yêu cầu của cô rất thực tế, không ảo tưởng sẽ xuất hiện một người mẫu khiến cô có cảm giác kinh ngạc kiểu [A, bộ đồ này chính là được may đo riêng cho anh ta], chỉ cần ngoại hình, chiều cao đạt chuẩn là được. Thứ hai, cô muốn tìm một trai thẳng, dù sao cũng là trình diễn đôi, trai thẳng sẽ dễ tạo cảm giác cặp đôi hơn.

“Được rồi.” Kerr ra hiệu cho trợ lý gọi anh ta qua.

“Vân Vụ Lai.” Vân Vụ Lai chủ động đưa tay phải ra, nói bằng tiếng Trung.

Một quý cô chủ động làm quen, sắc mặt anh ta có chút gượng gạo, nhưng cũng đưa tay ra: “Garnett Pei, Bùi Cao Trác.”

Kerr không ngờ hai người họ lại trực tiếp giao tiếp bằng tiếng Trung, ánh mắt kinh ngạc đảo qua đảo lại trên người hai người.

Vân Vụ Lai giải thích cho anh ta nghe: “Tôi và Garnett đã gặp nhau vì một sự cố ngoài ý muốn.”

Cô lại khơi lại ký ức không mấy tốt đẹp của Bùi Cao Trác, nhưng công việc là trên hết, không phải lúc để ôn lại chuyện cũ.

Anh ta thay đồ xong đi ra, Vân Vụ Lai đang trao đổi với một người mẫu nữ, quay đầu lại nhìn, quan sát anh ta từ trên xuống dưới, chỉ nói ba chữ: “Là anh rồi.”

Nói bộ đồ sinh ra là để dành cho anh ta thì hơi quá, nhưng nói là khiến người ta sáng mắt lên thì vẫn dư sức, vô cùng hợp với anh ta.

Nói xong, cô lại tiếp tục bận rộn công việc của mình.

Đến chập tối, cô từ tòa nhà QC đi ra, lại bắt gặp Bùi Cao Trác đi xuống cùng bạn bè. Bùi Cao Trác tạm biệt hai người bạn rồi đi về phía cô.

Mấy người bạn của anh ta ở sau lưng huýt sáo một tiếng, cười đùa rồi đi trước.

“Cô là Lai.” Bùi Cao Trác dùng câu khẳng định.

“Đúng vậy, là tôi.” Vân Vụ Lai không hề khiêm tốn với anh ta, trong mắt lóe lên một tia ranh mãnh “Nhờ phúc của Vạn Hựu, anh đã trở thành người mẫu kết màn rồi đấy, nhớ cảm ơn cô ấy cho đàng hoàng.”

Bùi Cao Trác: “…” Một lúc sau, anh ta nói “Tôi cảm ơn cô ấy làm gì, hay là cảm ơn cô đi, mời cô uống cà phê.”

Dưới tòa nhà QC có quán cà phê, hai người mỗi người gọi một ly, tùy ý ngồi xuống một chỗ ngoài trời.

Vân Vụ Lai nói: “Trông anh không giống con lai lắm.”

Bùi Cao Trác giải thích: “Vì chỉ lai có một phần tư thôi, bố tôi là người Trung lai.”

“Ồ, tiếng Trung của anh rất thành thạo.”

“Tôi ở An Thành đến năm 14 tuổi mới ra nước ngoài.” Bùi Cao Trác hỏi, “Cô là người ở đâu?”

“Cẩm Thành.”

“Vậy chẳng phải là địa điểm của show diễn lần này sao?”

“Đúng vậy.”

Ly cà phê chưa uống được mấy ngụm, Vạn Hựu gọi điện nói mình sắp nấu cơm, hỏi Vân Vụ Lai có cần nấu luôn phần của cô không. Vân Vụ Lai vui vẻ đồng ý, cô không biết nấu ăn, mỗi lần muốn ăn chút đồ Trung Quốc chính tông đều phải nhờ Vạn Hựu. Cô cầm ly cà phê lên huơ huơ về phía Bùi Cao Trác, đứng dậy chào tạm biệt: “Tôi đi trước đây, cảm ơn cà phê của anh.”

Bùi Cao Trác ngồi yên không nhúc nhích: “Hai người họ làm lành rồi à?”

Vân Vụ Lai cảm thấy anh ta đang nói lời thừa: “Đương nhiên rồi. Đổi lại là anh, bạn gái bay từ Trung Quốc sang Pháp để làm lành với anh, anh có thể không đồng ý sao?”

“Còn tùy đối tượng.” Bùi Cao Trác nói, giọng điệu có sự tự phụ không hề che giấu “Kiểu người như tôi, và kiểu người như bạn trai cô ấy, tôi chọn tôi, cô thấy sao?”

“Tôi rất ngưỡng mộ sự tự tin của anh.” Vân Vụ Lai cười cười rồi bỏ đi.

Vài ngày trước buổi trình diễn thời trang, Vân Vụ Lai khởi hành từ Paris bay đến Cẩm Thành. Nhân viên của QC đi theo nhiều đợt, không ít nhân viên cấp cơ sở và hậu cần đã đến từ sớm, cô được xem là đi muộn, muộn hơn nữa còn có nhóm lãnh đạo cấp cao của Kerr.

Trong phòng chờ, cô nhàm chán lướt điện thoại xem bảng quy trình của buổi trình diễn thời trang kết hợp với phía trong nước lần này. Bìa điện tử khiến ánh mắt cô ngưng đọng.

Cô trước nay chỉ phụ trách thiết kế của mình, những chuyện linh tinh khác không cần bận tâm, vì vậy trước đó cô hoàn toàn không biết cũng không quan tâm công ty trong nước đứng ra tổ chức show diễn lần này là công ty nào.

Đôi khi người ta phải thừa nhận, thói quen là thứ rất khó thay đổi.

Cô vẫn nhớ mình đã phát hiện ra mình thích Chúc Khải Toàn từ lúc nào. Đó là một buổi chiều bình thường, nắng ấm gió nhẹ, cô ngồi trong lớp học, tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, uể oải chống đầu dậy. Tờ đề thi trên cùng của chồng giấy trên bàn bị gió thổi lật lên, kêu sột soạt.

Cô vừa định đưa tay đậy tờ giấy lại, ánh mắt lướt qua lại bắt được một thứ gì đó khác thường, rồi lại nhìn kỹ lại: Khải Toàn.

Hai chữ hết sức bình thường, nhưng vì là tên của anh, nên trở nên chói mắt.

Kể từ lúc đó, cô sở hữu một kỹ năng đặc biệt, đó là phát hiện ra bất kỳ chữ nào trong tên anh giữa một đống chữ. Kỹ năng này ngày càng thuần thục, sau này, cô còn có thể nhận ra chữ Duy Phong ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Kỹ năng này, đến bây giờ cô vẫn chưa quên.

Lần này, công ty đứng ra tổ chức show diễn thời trang của QC là Duy Phong.

Có người ngồi xuống bên cạnh.

Phòng chờ còn trống, người không quen biết thực sự không cần thiết phải ngồi sát nhau không có khoảng cách. Cô theo bản năng quay đầu lại xem, liền thấy Bùi Cao Trác. Khoảng cách của anh ta được kiểm soát rất tinh tế, gần hơn một tấc là mập mờ, xa hơn một tấc lại là khoảng cách giao tiếp bình thường.

“Hi.”

Vân Vụ Lai không thay đổi sắc mặt, cũng không kéo giãn khoảng cách, chỉ mỉm cười rộng rãi: “Hi.”

“Đang xem gì vậy?” Bùi Cao Trác ghé lại gần nhìn một cái, xương quai xanh cách một lớp áo, dường như vô tình chạm vào vai cô, rồi lập tức lùi ra. Anh ta cũng không mấy để tâm mà nhìn đi chỗ khác “Bảng quy trình à.”

“Ừm.” Vân Vụ Lai khóa màn hình điện thoại “Tôi vậy mà đến bây giờ mới phát hiện ra công ty nhà chồng tôi đứng ra tổ chức.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...