Vân Vụ Lai thừa nhận, vào khoảnh khắc này, cô cảm thấy tinh thần có chút sảng khoái.
Hơn ba tháng trước, tại cùng một địa điểm, mối nhục nhã tột cùng mà cô phải chịu đựng từ cùng một người, giờ đây đã được câu nói nhẹ bẫng “Đi thôi” của anh làm cho tan biến.
Chúc Khải Toàn trước giờ luôn là một người rất biết cách.
Có biết hay không, chỉ phụ thuộc vào việc anh có muốn hay không mà thôi.
Dĩ nhiên, ai cũng cần thể diện, Vân Vụ Lai dù cảm thấy đã rửa sạch mối nhục trước đó, cũng không thể nào nghe lời anh răm rắp. Hơn nữa, cô có xe chung của công ty để đi, tại sao phải đi cùng anh.
Anh đến đây hôm nay, hoàn toàn là vẽ vời thêm chuyện.
“Tôi đi xe buýt lớn là được rồi,” cô lạnh lùng nói.
“Em chắc chứ? Xe buýt chắc sẽ đưa em thẳng đến nhà tôi đấy” Chúc Khải Toàn dừng một chút, rồi nói thêm “Nhà của bố mẹ tôi.”
Một khi đã biết đối tượng kết hôn của Chúc Khải Toàn là ai, Chúc Hàng và Đặng Hoa Phong không có lý nào lại không đi điều tra về cô con dâu này.
Ai mà ngờ được con dâu lại tự mình dâng đến tận cửa, nói ra thật trùng hợp, thế giới rộng lớn như vậy, mà Duy Phong lại hợp tác với QC.
Nếu nói về chuyện Vân Vụ Lai tự ý đăng ký kết hôn với Chúc Khải Toàn, người duy nhất cô cảm thấy có lỗi chính là bố mẹ anh. Không một lời thông báo đã tự ý buộc đời mình với người con trai mà họ đã vất vả nuôi nấng suốt 24 năm. Cho dù có một ngày cô trả lại tự do cho anh, anh cũng chỉ có thể trở thành một người đàn ông đã ly hôn một đời vợ.
Vân Vụ Lai không kỳ thị người đã ly hôn, nhưng tư tưởng truyền thống mấy nghìn năm của người trong nước vẫn còn đó, trên thị trường hôn nhân, ly hôn một lần chính là không được ưa chuộng bằng kết hôn lần đầu. Đây là một sự thật khách quan không thể chối cãi, không thể thay đổi trong một sớm một chiều.
Nếu bố mẹ cô còn sống, chắc cũng sẽ tức đến mức muốn g**t ch*t con heo đã ủi mất cây bắp cải nhà mình. Ai cũng bênh người nhà, cho dù con mình cũng có lỗi, nhưng trong thâm tâm vẫn luôn cho rằng người nhà khác mới là kẻ không thể tha thứ.
Vì vậy, nếu phải đối mặt với bố mẹ của Chúc Khải Toàn, cô thật sự không thể cứng rắn nổi, chỉ cảm thấy sợ hãi.
Bây giờ, người đàn ông phụ trách tiếp đón trong mắt cô đã trở thành Hắc Bạch Vô Thường, chỉ chờ áp giải cô lên đường.
“Đi không?” Chúc Khải Toàn hỏi.
Miệng nói vậy, nhưng anh đã trực tiếp chìa tay về phía trợ lý Tiểu An đang đứng cách đó vài bước.
Trên người Vân Vụ Lai chỉ đeo một chiếc túi chéo không lớn, Chúc Khải Toàn nhận ra chiếc vali của cô, nó đang nằm trong tay Tiểu An.
Ăn cơm của ai thì phải nhìn sắc mặt người đó, Tiểu An nhìn về phía Vân Vụ Lai, xin ý kiến của cô.
Vân Vụ Lai khẽ vẫy tay.
Tiểu An lập tức bỏ lại vali của mình, đẩy vali của Vân Vụ Lai qua, cung kính giao vào tay Chúc Khải Toàn.
“Vất vả cho cô rồi.” Chúc Khải Toàn rất lịch sự.
Tiểu An bị anh làm cho ngại ngùng, liền xua tay lia lịa: “Đây là việc tôi nên làm ạ.”
Chúc Khải Toàn gật đầu, kéo vali đi trước một bước. Trước khi đi, ánh mắt anh dừng lại trên người Bùi Cao Trác trong một phần nghìn giây.
Anh đã đến từ rất sớm, còn sớm hơn cả người mà Duy Phong cử đến tiếp đón. Lúc nãy khi Vân Vụ Lai mải mê nhìn điện thoại không để ý đến anh, anh đã đứng ở một nơi không xa, theo thống kê chưa đầy đủ, người đàn ông kia đã nhìn Vân Vụ Lai ít nhất bảy tám lần.
Vân Vụ Lai để lại cho Tiểu An một câu “Liên lạc qua Wechat nhé”, rồi bước theo Chúc Khải Toàn rời đi.
Tiểu An nhìn theo hai người đi xa một chút, rồi đuổi theo đoàn người.
Bùi Cao Trác dĩ nhiên không bỏ qua ánh mắt tưởng như vô tình kia của Chúc Khải Toàn. Anh ta đi chậm lại, dần dần ngang hàng với Tiểu An, hỏi bằng giọng điệu như đang nói chuyện phiếm: “Chồng của sếp cô à?”
Tiểu An đã theo Vân Vụ Lai hơn một năm, đây cũng là lần đầu tiên biết đến sự tồn tại của Chúc Khải Toàn. Cô ấy không biết sếp nhà mình và người đàn ông này có quan hệ gì, không thể nào cùng người ngoài đồn đoán lung tung. Dù có biết, cô ấy cũng phải tuân thủ đạo đức nghề nghiệp để bảo vệ sự riêng tư của sếp.
Vì vậy, dù cho sắc đẹp đang ở ngay trước mắt, đầu óc có chút choáng váng, nhưng cô ấy vẫn rất kiên quyết lắc đầu: “Tôi không biết.”
Hai bóng người xa dần, một trước một sau, suốt quãng đường không hề giao tiếp. Người đàn ông không hề để ý đến việc Vân Vụ Lai đang đi giày cao gót, cứ đi theo nhịp bước của mình, chẳng mấy chốc đã kéo ra một khoảng cách. Vân Vụ Lai cũng không đuổi theo, cứ ung dung đi sau.
Đến tận lối ra của nhà ga, người đàn ông vén tấm rèm cửa bằng nhựa bước ra ngoài, không lập tức buông tay. Một hành động tưởng chừng như vô tình, nhưng Vân Vụ Lai lại bước theo, vừa vặn đi qua khoảng trống mà anh vén lên.
Lúc này anh mới buông tay.
Nói là thân mật thì tuyệt đối không phải, thậm chí còn không bằng người quen, nhưng giữa hai người lại như có một sợi dây liên kết vô hình.
Cho dù thật sự là chồng, e rằng cũng sắp đến ngày ly hôn rồi.
“Sao vậy, Garnett?” người phụ nữ lúc nãy đang trò chuyện sôi nổi đi chậm lại, quay đầu gọi Bùi Cao Trác.
“Không có gì.” Bùi Cao Trác thu lại ánh mắt, bước tới.
Hai người nhanh chóng trở lại với những trận cười nói vui vẻ.
Lúc này đã gần bốn giờ chiều, rõ ràng chưa đến giờ cao điểm, nhưng lối vào cầu vượt vẫn tắc nghẽn không một kẽ hở.
Chiếc xe nhích theo dòng xe, cứ đi một bước lại phanh ba lần, mãi một lúc lâu mà chẳng di chuyển được bao nhiêu.
Hai người trong xe, ngoài một câu “Đi đâu?” và “Khách sạn Yến Sâm”, thì không còn cuộc đối thoại nào khác.
Kể từ khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, đây là lần họ ở riêng với nhau lâu nhất.
Xe cứ đi đi dừng dừng, có chút hiệu ứng như được ru ngủ, cơn buồn ngủ của Vân Vụ Lai ập đến. Dù sao cũng không biết khi nào đường mới thông, ngồi không cũng là dày vò, chi bằng ngủ một giấc.
Chiếc xe anh lái lần này không phải chiếc lần trước, mà dù có là cùng một chiếc thì cô cũng không quen, bèn s* s**ng khắp lưng ghế để tìm nút điều chỉnh.
Cô không hỏi nó ở đâu, Chúc Khải Toàn cũng không hỏi cô muốn làm gì.
Vân Vụ Lai đoán rằng anh vốn dĩ đã biết, chỉ là cố tình đối đầu với cô.
Người này trước nay nổi tiếng khéo léo tinh tế, tâm tư tỉ mỉ, quan sát nhạy bén, chỉ cần anh muốn, rất ít có chuyện gì có thể qua mắt được anh.
Cô thử thêm hai lần nữa, có chút tức giận vì xấu hổ, tiện tay mở hộp đựng đồ phía trước ghế phụ.
Ý là: [Thấy chưa, bà đây đã đến mức biết thừa đây không phải nút cần tìm nhưng vì đã hết cách nên nút nào cũng phải bấm thử rồi đấy. Anh mà còn không chủ động hỏi tôi muốn làm gì, thì mẹ kiếp bước tiếp theo tôi sẽ tắt luôn công tắc nguồn tổng xe của anh.]
Chúc Khải Toàn nhanh tay lẹ mắt, còn chưa đợi hộp đựng đồ bật ra hoàn toàn, đã duỗi tay “cạch” một tiếng đóng mạnh nó lại.
Vân Vụ Lai chỉ kịp nhìn thấy bên trong nhét đầy các loại túi tài liệu, hộp đựng đồ đã đóng lại rồi.
Chắc là mấy thứ như bảo hiểm xe và sổ tay thông tin xe.
Lúc này Chúc Khải Toàn mới nói: “Ở trên cửa.”
Anh quả nhiên biết.
Nói sớm có phải được rồi không? Vân Vụ Lai lại loay hoay với mấy cái nút trên cửa, ngoài nút cửa sổ kính ra còn có ba nút lớn nhỏ khác nhau, nhưng bấm không được, giống như đồ trang trí vậy.
Mãi mới thấy ghế ngồi có chút phản ứng, nhưng lại là cả cái ghế trượt về phía sau, còn góc nghiêng của lưng ghế thì không hề nhúc nhích.
Ngay lúc Vân Vụ Lai đang cân nhắc có nên dùng lại chiêu cũ một lần nữa không, cuối cùng anh cũng nghiêng người qua, tay phải hờ hững đặt lên cạnh ghế, tay trái vươn đến cửa ghế phụ.
Khoảng cách giữa hai người được kéo lại rất gần, gần đến mức cô có thể nhìn thấy nốt ruồi nhỏ màu rất nhạt dưới mắt anh. Mùi hương thanh khiết trên người anh thoang thoảng bao bọc lấy cô, hòa quyện với mùi nước hoa tỏa ra từ người cô, khẽ khàng lướt qua chóp mũi. Không biết là mùi dầu gội hay sữa tắm, hay là mùi trên quần áo, rất trung tính, không có tính công kích.
Cô khẽ quay đầu nhìn xem anh điều chỉnh ghế thế nào, vì quay đầu nên tóc cô và tóc anh nhẹ nhàng chạm vào nhau, khiến cả mảng da đầu cô tê dại.
Cô đã nhịn được, không né tránh.
Thì ra cái nút đó phải xoay mới dùng được.
Khi lưng ghế từ từ ngả xuống, mái tóc quyện vào nhau của hai người tách ra, mùi hương nhàn nhạt kia cũng hoàn toàn biến mất.
Dòng xe bắt đầu có chuyển động, phía trước xe anh trống ra một đoạn ngắn, xe sau không đợi được, bóp còi inh ỏi.
“Được chưa?” Anh mặc kệ xe sau, chậm rãi hỏi.
Thực ra vẫn chưa đủ, nhưng Vân Vụ Lai gật đầu, lát nữa cô tự mình điều chỉnh lại sau cũng được.
Chúc Khải Toàn không để tâm, để lưng ghế tiếp tục hạ xuống, đến một góc độ phù hợp, anh mới dừng tay.
Vân Vụ Lai xoay người, quay lưng về phía anh, hướng mặt ra cửa sổ nhắm mắt lại. Trong cơn mơ màng, cô nhớ lại lúc mình mười mấy tuổi, một người đàn ông như thế này căn bản chính là thiên la địa võng, không lối thoát, rơi vào tay anh, chẳng qua cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Cô không ngủ được bao lâu, điện thoại của Chúc Khải Toàn rung lên vui vẻ. Cô bị đánh thức, khẽ động đậy một chút, có phần bực bội mà “chậc” một tiếng.
Chúc Khải Toàn tắt Bluetooth trên xe, bất chấp nguy cơ bị camera giao thông chụp lại lỗi sử dụng điện thoại khi lái xe, đưa điện thoại lên tai.
“Mẹ.”
“Anh đừng có gọi tôi là mẹ! Tôi đã nói với anh từ lâu rồi, anh không cho tôi một lời giải thích thì đừng có mặt dày gọi tôi là mẹ.” Đặng Hoa Phong đằng đằng sát khí.
Chúc Khải Toàn im lặng một chút, thân tình nhắc nhở: “Nhưng bây giờ là mẹ chủ động liên lạc với con.”
Cơn giận của Đặng Hoa Phong lại bùng lên mấy phần, đã hoàn toàn không thể duy trì vẻ tao nhã và đoan trang của một quý bà: “Nếu không phải anh chặn đường cướp người của tôi đi, ai thèm gọi điện cho anh, tôi đã coi như không có đứa con trai này rồi! Chúc Khải Toàn tôi cảnh cáo anh, anh mau đưa người về đây cho tôi, nếu không tôi với anh không xong đâu!”
Chúc Khải Toàn vô cùng bình thản sửa lại một lần nữa: “Đây là người của con.”
Lông mi của Vân Vụ Lai khẽ run, cô từ từ mở mắt ra. Cô ở quá gần thành xe, mắt nhanh chóng mất tiêu cự, tầm nhìn nhòe đi thành một mảng.
Dĩ nhiên, Đặng Hoa Phong hoàn toàn không cảm nhận được sự chấn động của câu nói này đối với Vân Vụ Lai, bà chỉ cảm thấy sự khiêu khích đậm đặc của Chúc Khải Toàn dành cho mình, cả người như phát điên, chỉ hận không thể chui ra khỏi điện thoại để đánh người.
Đặng Hoa Phong tức đến mức không nói nên lời, “anh” một lúc lâu mà không nói được câu nào ra hồn, cuối cùng ngang ngược nói một câu: “Nếu mẹ kết hôn rồi sống chết không cho con gặp chồng mẹ, con cảm thấy thế nào?”
“…” Chúc Khải Toàn xoa xoa sống mũi, thật sự không hiểu hai chuyện này có liên quan gì đến nhau. “Chồng của mẹ là bố con.”
Đặng Hoa Phong: “Đúng vậy, nếu mẹ không cho con gặp bố con, con cảm thấy thế nào?”
Xe cuối cùng cũng bò hết con dốc lối vào cầu vượt, lên đến cầu. Camera giao thông lần lượt chụp ảnh các phương tiện đi qua, đèn flash lóe lên không ngớt.
“Cứ vậy đi mẹ.” Chúc Khải Toàn nói trước khi Đặng Hoa Phong kịp nói lại câu “anh đừng có gọi tôi là mẹ”. “Cô ấy chưa chuẩn bị tâm lý, hơn nữa bay đường dài cả người rất mệt, có muốn gặp mặt cũng không phải lúc này. Con không nói chuyện với mẹ nữa, lái xe dùng điện thoại sẽ bị chụp hình.”
Cúp điện thoại, anh tiện tay ném điện thoại lên bảng điều khiển trung tâm, rồi không nói gì thêm.
Dù biết anh không nhìn thấy, Vân Vụ Lai vẫn nhắm mắt lại.
Xe tiếp tục bị tắc một lúc lâu, cho đến khi đi qua hiện trường vụ tai nạn giao thông, con đường cuối cùng cũng thông thoáng.
Lần này, cho đến tận khi đến khách sạn, Vân Vụ Lai cũng không ngủ được.
Xe dừng ở khu vực trả khách trước cổng khách sạn, nhân viên đỗ xe của khách sạn tiến lại, chờ bên ngoài.
Vân Vụ Lai ngồi thẳng dậy, học theo anh nhanh chóng điều chỉnh thẳng lưng ghế, lịch sự nói một tiếng “Cảm ơn”, rồi định mở cửa xe.
“Tách.” Chúc Khải Toàn bấm nút điều khiển, khóa chặt cửa xe.
Vân Vụ Lai mở hụt, không hiểu chuyện gì quay lại nhìn anh.
Anh nói với giọng tự nhiên: “Hay là em đến chỗ của tôi ở đi.”
