“Hay là em đến chỗ tôi ở đi.”
Đối diện với ánh mắt của anh, ánh mắt Vân Vụ Lai có giây lát ngưng đọng.
Mặc dù ánh mắt anh rất bình tĩnh, không có sóng ngầm cuộn chảy, nhưng trong thế giới của người trưởng thành, ý nghĩa của câu nói này chắc chắn không thể đơn thuần.
Chúc Khải Toàn vẻ mặt lạnh nhạt, đưa ra một lời giải thích có vẻ rất hợp lý: “Em ở đây, mẹ tôi có thể sẽ tìm đến.”
Bà Đặng Hoa Phong mà bị dồn vào thế bí thì chuyện gì cũng dám làm, không chừng bây giờ đang tức tốc chạy đến đây rồi.
Vân Vụ Lai từ chối: “Ở chỗ anh, mẹ anh cũng sẽ tìm đến thôi.”
Không phải cô nghi ngờ tính xác thực trong lời nói của anh, chỉ là so với việc tìm người ở khách sạn, thì đến chỗ con trai tìm người có vẻ còn thuận tiện hơn.
Chúc Khải Toàn nói: “Tôi có một chỗ ở mà bà ấy không biết.”
Trong lúc cả hai im lặng, điện thoại của Vân Vụ Lai bắt đầu rung không ngừng trong túi.
Mang theo dự cảm không lành lấy ra xem, quả nhiên là một số lạ, nơi đăng ký số thuộc về Cẩm Thành.
“Mẹ anh?”
“Mẹ tôi.”
Hai người đồng thanh.
Vân Vụ Lai như cầm phải củ khoai lang nóng bỏng tay, ném thẳng điện thoại cho Chúc Khải Toàn.
Chúc Khải Toàn bất giác đỡ lấy.
Hành động này quá mức thân mật và không phòng bị, mang nặng ý vị dựa dẫm, Vân Vụ Lai đột nhiên có chút chột dạ, thấy vẻ mặt Chúc Khải Toàn vẫn tự nhiên, dây thần kinh căng thẳng của cô mới thả lỏng ra.
Chúc Khải Toàn bắt máy, bật loa ngoài: “Mẹ.”
“Đừng gọi tôi là mẹ, lần này tôi không tìm anh.” Đặng Hoa Phong không hề ngạc nhiên khi nghe thấy giọng con trai mình, bà ra lệnh “Anh đưa điện thoại lại cho Vụ Lai, tôi nói với nó vài câu.”
Vân Vụ Lai không dám thở mạnh, hai tay xua lia lịa, tỏ ý từ chối.
“Có chuyện gì, con chuyển lời giúp mẹ.” Chúc Khải Toàn đưa ra một lời giải thích chính đáng trước khi mẹ mình nổi điên “Cô ấy ngủ rồi.”
Nếu không phải vì kẹt xe trên cầu vượt, thì bây giờ họ đúng là đã đến nơi được một lúc rồi. Vì vậy Chúc Khải Toàn nói Vân Vụ Lai ngủ rồi, Đặng Hoa Phong không hoàn toàn không tin, giữ thái độ nửa tin nửa ngờ.
“Vậy hai đứa rốt cuộc định thế nào? Con cũng gan thật đấy Chúc Khải Toàn, không liên lạc với chúng ta cũng không về nhà, định cắt đứt quan hệ thật à?” Đặng Hoa Phong oán trách nửa ngày, cuối cùng vẫn thỏa hiệp, nhưng bà cần một lời đảm bảo “Hai đứa phải cho mẹ và bố con một lời giải thích.”
“Trong vòng mấy ngày tới, nhất định sẽ cho mẹ một lời giải thích.” Chúc Khải Toàn nói qua loa một câu “Con cúp máy trước đây mẹ, làm ồn cô ấy tỉnh giấc.”
“Chúc Khải…”
Không đợi Đặng Hoa Phong nói xong, Chúc Khải Toàn đã trả điện thoại lại cho Vân Vụ Lai.
Trong lúc Vân Vụ Lai đưa tay lấy điện thoại, anh lặp lại câu hỏi: “Đến chỗ tôi không?”
Vân Vụ Lai đã được chứng kiến sự lợi hại của mẹ chồng mình, lòng còn sợ hãi gật đầu.
Cô chưa có sự chuẩn bị tâm lý, mà cho dù có đi nữa, cô cũng không dám một mình đối mặt với bố mẹ Chúc Khải Toàn.
Dĩ nhiên, chỗ của Chúc Khải Toàn không phải là lựa chọn duy nhất để cô lánh nạn, cô có thể đến ở khách sạn khác, cũng có thể đến ở chỗ Yến Tùy.
Đến lúc này, cô đột nhiên nhận ra, thực ra bản thân cũng không phải hoàn toàn không xem Chúc Khải Toàn là chồng. Ít nhất, nếu bây giờ họ chỉ là quan hệ người yêu cũ, cô tuyệt đối không thể theo anh về nhà.
Chúc Khải Toàn lái xe rời khỏi khách sạn Yến Sâm.
Vân Vụ Lai im lặng thắt lại dây an toàn.
Giờ cao điểm buổi tối đã đến, đường phố trong nội thành chật cứng các loại xe, đèn phanh màu đỏ kéo dài bất tận, hắt lên khuôn mặt cô cũng một màu đỏ ửng.
“Đói chưa, hay là đi ăn cơm nhé?” Chúc Khải Toàn tùy ý hỏi.
“Không cần đâu, trên máy bay tôi ăn rồi.” Đây là lời nói dối, Vân Vụ Lai hoàn toàn không thích suất ăn trên máy bay hôm nay, chỉ ăn qua loa một chút.
“Ừm.” Chúc Khải Toàn không hỏi thật giả, giống như anh cũng chỉ hỏi khách sáo vậy thôi.
Trong xe lại trở nên yên tĩnh, Vân Vụ Lai quen đường quen lối, ngả ghế ra sau lần nữa.
Dù đã nhắm mắt, mắt vẫn bị ánh sáng đỏ lúc tỏ lúc mờ của biển xe làm cho khó chịu. Cô dứt khoát đội mũ áo khoác lên, che đi nửa trên khuôn mặt.
Nhưng người lại rất tỉnh táo, không hề buồn ngủ, chỉ là, giả vờ ngủ có thể danh chính ngôn thuận giữ im lặng suốt quãng đường, tránh sự khó xử khi không có gì để nói trong không gian chật hẹp.
Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có tiếng còi xe, nhưng đột nhiên có một chiếc xe bên cạnh bấm còi liên tục không ngừng.
Sau đó, Vân Vụ Lai nghe thấy Chúc Khải Toàn hạ cửa sổ ghế lái xuống.
Bên ngoài một giọng nói có chút quen thuộc gọi: “A Khải.”
Vân Vụ Lai nhất thời không nhớ ra đây là giọng của ai, đang còn hồi tưởng, thì nghe thấy Chúc Khải Toàn nói: “Nghê Đông, đi ăn cơm à?”
Thì ra là gặp Nghê Đông.
Mặc dù Vân Vụ Lai cảm thấy Nghê Đông là một tên thiểu năng nhỏ đáng yêu và hoạt bát, nhưng trong hoàn cảnh này, nếu cô lộ mặt, nhất định sẽ gây ra một số phiền phức không cần thiết, vì vậy cô không chào hỏi Nghê Đông, mà còn kéo vành mũ thấp hơn, gần như che kín cả khuôn mặt mình.
Xe di chuyển với tốc độ rùa bò, Chúc Khải Toàn và Nghê Đông vừa chú ý phía trước, vừa mở cửa sổ nói chuyện.
Nghê Đông: “Anh thật sự không đi à? Hôm nay Hành Thử cũng đi đấy.”
Chúc Khải Toàn: “Không đi.”
Đây là cuộc hẹn mà mấy hôm trước mọi người rủ thì anh đã từ chối rồi, vì anh phải ra sân bay đón Vân Vụ Lai.
Nghê Đông thấy lạ: “Hiếm thấy nha, trước đây Hành Thử đi thì anh chắc chắn đi, hôm nay là sao thế?”
Nói xong, anh ta mới muộn màng nhận ra có người ở ghế phụ, ngó đầu qua Chúc Khải Toàn nhìn sang, không thấy rõ mặt, nhưng thấy mái tóc dài, xác định là phụ nữ, anh ta lập tức kêu lên đầy ẩn ý: “Ồ~ ra là có em gái đi cùng, thảo nào không có thời gian tiếp anh em.”
Trêu chọc Chúc Khải Toàn xong, anh ta bắt đầu làm quen với Vân Vụ Lai: “Chị gái ghế phụ ơi, chào chị, em là Nghê Đông, là anh em của A Khải.”
Mà trong xe của Chúc Khải Toàn, Vân Vụ Lai chỉ coi như mình thật sự đã ngủ rồi, không hề động đậy.
“Còn ngại ngùng nữa chứ.” Nghê Đông cười vui vẻ.
Một đợt đèn đỏ trôi qua, tín hiệu chuyển sang màu xanh, đoàn xe bắt đầu tiến về phía trước.
Chúc Khải Toàn để lại một câu chúc không thật lòng: “Mọi người chơi vui vẻ.”
Rồi nâng cửa sổ xe lên.
Nghê Đông bị bỏ lại phía sau, làn xe của anh ta di chuyển chậm, vẫn chưa đến lượt anh ta đi, anh ta đành trơ mắt nhìn xe của Chúc Khải Toàn đi trước một bước.
Nghê Đông bấm còi hai tiếng để bày tỏ lòng hóng hớt tha thiết, và sự bất mãn vì không được thỏa mãn cơn hóng hớt của mình.
Chúc Khải Toàn liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh đang trùm kín mít như chim cút, không tiếng động mà khẽ cười nhạo một tiếng.
Khoảng mười lăm phút sau, họ đến nơi.
Bấm sáng nút tầng thang máy, Chúc Khải Toàn đưa cho Vân Vụ Lai một chiếc móc khóa nhỏ.
Chiếc móc khóa này bao gồm thẻ ra vào cổng khu dân cư, cổng tòa nhà, và thẻ quẹt thang máy.
Thang máy dừng ở tầng áp mái, căn hộ thông tầng, một thang máy một hộ, view sông, vị trí địa lý vô cùng đắc địa, tầm nhìn lại càng tuyệt vời.
Chúc Khải Toàn dùng vân tay để mở khóa cửa.
Mở cửa ra, nhưng không lập tức đưa Vân Vụ Lai vào, mà khởi động chức năng ghi dấu vân tay mới của khóa cửa, nói với cô: “Đặt ngón tay lên đi.”
Vân Vụ Lai không động đậy, từ chối: “Anh cho tôi biết mật khẩu là được rồi.”
Cô chỉ ở tạm vài ngày, không cần thiết phải ghi dấu vân tay.
Việc ghi dấu vân tay giống như đãi ngộ chỉ dành cho nữ chủ nhân, khiến cô cảm thấy rất kỳ quặc.
Mặc dù xét về mặt pháp lý, cô đúng là nữ chủ nhân.
Chúc Khải Toàn dừng lại một chút, đọc một chuỗi sáu chữ số, giọng điệu rất lạnh lùng.
Đó là ngày họ đến với nhau.
Vân Vụ Lai không thể tin nổi nhìn sang.
Anh không giải thích, mở to cửa, đi vào trước.
Vân Vụ Lai do dự một lúc ngoài cửa, đè nén cảm xúc trong lòng rồi đi theo vào, liếc mắt một cái liền hiểu ra tại sao.
Một bức tranh ghép hình khổng lồ chiếm trọn cả một bức tường, bức ảnh đó được chụp ở tiệm ảnh vào ngày cô tròn mười tám tuổi, cô nằm trên lưng anh, anh quay đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy sự yêu thích, nồng nhiệt và đậm sâu.
Gương soi toàn thân nối với một chiếc gương tròn nhỏ có thể gấp lại, loại có thể phát sáng, để cô có thể kiểm tra lại lớp trang điểm trước khi ra ngoài.
Bên cạnh tủ giày có một chiếc ghế đẩu, tiện cho việc ngồi xuống thay giày.
Vách ngăn giữa huyền quan và phòng khách được chạm khắc hoa văn rỗng tinh xảo.
…
Huyền quan hoàn toàn được thiết kế theo tương lai mà họ từng mơ ước, phòng khách bị vách ngăn che khuất không nhìn rõ, nhưng không cần phải nói nhiều, cả căn nhà đều như vậy.
Chỉ là nó lạnh lẽo, trống rỗng, không có chút hơi người, trong tủ giày có mấy đôi dép lê, ngay cả bao bì cũng chưa bóc.
Chúc Khải Toàn nói ra suy đoán của cô một cách nhẹ bẫng: “Nơi này vốn định làm nhà tân hôn.”
Căn nhà này, mua vì cô, trang hoàng theo sở thích của cô.
“Nơi này…” Cổ họng cô khô khốc hỏi “Anh mua khi nào?”
Chúc Khải Toàn: “Năm em học cao học năm nhất.”
Năm cô học cao học năm nhất, quan hệ của họ bắt đầu trở nên căng thẳng, đến năm hai, đã như nước với lửa.
Vốn định trang trí xong sẽ cho cô một bất ngờ, nhưng đợi đến khi công trình trang trí kéo dài cuối cùng cũng hoàn thành, thì tình yêu của họ cũng đã đi đến bờ vực tan vỡ.
Rồi nơi này cứ thế bị bỏ trống, anh cũng chưa từng đặt chân đến.
Sau nhiều năm, cuối cùng nó cũng đợi được chủ nhân muộn màng của mình đến.
“Đồ dùng sinh hoạt cơ bản đều có đủ cả, phòng cũng đã nhờ giúp việc theo giờ dọn dẹp hai hôm trước rồi, phòng ở cuối cùng chính là nó. Căn nhà này em tự tìm hiểu dùng nhé, tôi cũng chưa ở bao giờ.” Chúc Khải Toàn giới thiệu đơn giản cho cô xong, thậm chí không định đi cùng vào trong, liền chào tạm biệt “Tôi đi trước đây.”
Hình ảnh trước mắt tác động không nhỏ, Vân Vụ Lai bất giác gọi anh lại: “Chúc Khải Toàn.”
Anh dừng bước.
Cô do dự một chút, chủ động hỏi: “Chuyện bố mẹ anh, anh định thế nào?”
Cô nhận ra rồi, chỉ cần cô không hỏi, anh thật sự không có ý định thảo luận giải pháp với cô.
“Vậy em định thế nào?” Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
Cô suy nghĩ một lúc, thăm dò tình hình: “Bố mẹ anh nghĩ sao?”
“Họ muốn gặp em.” Chúc Khải Toàn nói rất ngắn gọn.
Bây giờ lựa chọn đặt ra trước mắt hai người họ rất rõ ràng, trừ khi họ ly hôn, nếu không, cả về tình và về lý đều phải đến thăm bố mẹ Chúc Khải Toàn.
Vân Vụ Lai: “Ý tôi là thái độ của họ, thái độ đối với tôi.”
“Rất tốt.” Chúc Khải Toàn vẫn rất kiệm lời, không chịu nói thêm lời nào.
Hai người im lặng một lúc.
“Vậy anh có muốn ly hôn không?” Vân Vụ Lai hỏi.
Đây là lần thứ hai cô nói ra hai từ ly hôn với anh, trong căn phòng trống trải, hai từ này vang lên đặc biệt rõ ràng, cô cảm thấy chói tai, bèn đổi một cách nói ẩn ý hơn: “Cứ không rõ ràng như vậy cũng đã kéo dài ba năm rồi, nếu gia đình anh hoặc anh có suy nghĩ mới, tôi có thể phối hợp…”
Chúc Khải Toàn ngắt lời cô: “Ngày Hành Thử kết hôn, tôi đã cho em câu trả lời rồi.”
—— Tôi về nước đột xuất hơi bận, anh muốn ly hôn thì cứ nói chuyện thẳng với luật sư của tôi.
—— Vậy nếu em muốn hẹn tôi ăn cơm, nhớ tìm trợ lý của tôi để đặt lịch hẹn nhé.
—— Anh yên tâm, tôi sẽ không.
—— Em cũng yên tâm, tôi cũng sẽ không.
Nơi này quá yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng kim giây đồng hồ trên cổ tay hai người chuyển động, giống như nhịp trống của tim.
Một lúc lâu sau, Vân Vụ Lai nói: “Vậy hai ngày này tìm một lúc đến gặp họ đi.”
Nửa là câu trần thuật, nửa là câu hỏi. Bây giờ cô không có thân phận để quyết định thay anh.
“Được.” Không biết có phải là ảo giác của cô không, giọng anh dường như nhẹ nhõm hơn một chút “Nếu đói thì gọi đồ ăn ngoài, địa chỉ lát nữa tôi gửi vào điện thoại cho em.”
Từ nhà tân hôn đi ra, Chúc Khải Toàn gọi điện cho Đặng Hoa Phong.
Đặng Hoa Phong vẫn còn giận anh, không bắt máy, cúp thẳng.
Chúc Khải Toàn gọi cho bà tổng cộng ba lần, cả ba lần đều bị bà cúp máy.
Tính khí tiểu thư của bà Đặng lại phát tác rồi, nhất thời khó mà dỗ được, Chúc Khải Toàn gửi cho bà một tin nhắn Wechat: 「Chuẩn bị đi, ngày mai ngày kia con dâu đến thăm mẹ đó.」
Bà Đặng nhìn thấy tin nhắn Wechat không thể làm bộ làm tịch được nữa, ba giây sau điện thoại của Chúc Khải Toàn liền vang lên.
“Thật không?”
Đặng Hoa Phong thật sự rất vui, qua điện thoại Chúc Khải Toàn cũng có thể cảm nhận được sự hân hoan của bà, bà tuyên bố hòa giải với con trai, ngay cả cách xưng hô cũng đổi lại thành thân mật: “A Khải, con không lừa mẹ chứ? Vụ Lai thật sự muốn đến nhà mình à?”
Những năm qua, nhìn bố mẹ lo lắng sốt ruột vì chuyện chung thân đại sự của mình, Chúc Khải Toàn không phải không áy náy, đặc biệt là sau khi bị bố mẹ phát hiện đã kết hôn, sự áy náy của anh càng lên đến đỉnh điểm, anh không còn là cậu con trai mười bảy mười tám tuổi, đã có thể thấu hiểu lòng cha mẹ.
“Không lừa mẹ đâu.” Chúc Khải Toàn an ủi mẹ, thuận tiện nhắc một câu, “Mẹ đừng gọi điện cho cô ấy, cũng đừng tìm cô ấy, sẽ gây áp lực cho cô ấy.”
“Mẹ biết rồi.” Đặng Hoa Phong luôn miệng đồng ý, vấn đề tuôn ra không ngớt “Vậy rốt cuộc là ngày mai đến hay ngày kia đến? Vụ Lai nó thích ăn gì? Có kiêng món gì không? Mẹ phải chuẩn bị cho nó mấy phong bì đỏ, để mẹ đếm xem, phong bì gặp mặt, phong bì đổi cách xưng hô, phong bì cưới… Thế còn sính lễ? Sính lễ phải đưa bù chứ, cho bao nhiêu thì hợp lý? Mẹ có cần chuẩn bị vàng cho nó không nhỉ? Mẹ quên mất các bước lúc cưới bố con rồi, phiền phức lắm, để mẹ hỏi bà ngoại con xem.”
Bà càng nói tốc độ càng nhanh, Chúc Khải Toàn dỗ dành bà: “Mẹ, mẹ đừng lo lắng quá, cứ tùy ý là được rồi, chúng con kết hôn ba năm rồi, người nhà cả không cần khách sáo như vậy.”
“Sao lại tùy ý được, nó lần đầu tiên đến nhà mình một cách chính thức, không coi trọng một chút, trong lòng nó sẽ buồn.” Đặng Hoa Phong không nghe lời khuyên “Hay là các con để ngày kia đến đi, ngày mai gấp quá.”
Chúc Khải Toàn im lặng một lúc, trong lòng dâng lên nỗi áy náy và xót xa ngập trời, anh hạ giọng xin lỗi: “Mẹ, xin lỗi mẹ.”
“Xin lỗi mẹ làm gì, cả đời này của mẹ là vì con mà.” Đặng Hoa Phong là điển hình của kiểu ăn mềm không ăn cứng, Chúc Khải Toàn vừa xuống nước, bà liền hết sạch giận dỗi, quay lại an ủi con trai “Con đừng lo, bảo Vụ Lai cũng đừng lo, bố và mẹ sẽ không phản đối các con nữa, chúng ta chỉ cần các con sống tốt, chúng ta sẽ vui rồi, biết chưa?”
Trong lúc gọi điện cho Đặng Hoa Phong, Chúc Khải Toàn nhận được hai cuộc gọi của Phó Hành Thử.
Đợi nói chuyện xong với mẹ, anh gọi lại: “Tìm tôi có việc à?”
Phó Hành Thử nhận được tin báo của Nghê Đông, gọi đến hỏi thăm tình hình: “Nghê Đông nói trên xe cậu chở một cô gái, cậu có bạn gái rồi à?”
Chúc Khải Toàn không trả lời, mở cửa xe ngồi vào, gọi Phó Hành Thử: “Hành Thử, cậu ra đây, ra một mình thôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Phó Hành Thử bỏ bom giữa chừng, đương nhiên bị phản đối và níu kéo.
Nghê Đông bất bình: “Anh với A Khải lần nào cũng chơi hội riêng, anh đến anh ấy mới đến, hôm nay khó khăn lắm mới không xuất hiện cùng nhau, lại định đi hưởng thế giới hai người, ý gì đây, hóa ra chỉ có các anh là tình yêu đích thực, còn bọn em đều là NPC à?”
Háo Tử hùa theo: “Đúng thế, anh ấy có bạn gái chỉ cho một mình anh xem à, bọn em cũng muốn xem.”
Phó Hành Thử mãi mới thoát thân được.
Với sự ăn ý mười mấy năm của anh và Chúc Khải Toàn, anh có thể cảm nhận được lần này Chúc Khải Toàn rất nghiêm túc.
Chắc là có liên quan đến người phụ nữ trong xe.
Từ sau khi Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai chia tay, Chúc Khải Toàn hiếm khi nói chuyện về cô với Phó Hành Thử, Phó Hành Thử thực ra cũng không chắc chắn lắm rốt cuộc Chúc Khải Toàn có suy nghĩ gì với Vân Vụ Lai.
Chỉ còn lại cái tên trên mạng xã hội tám trăm năm không đổi kia, nửa thật nửa giả.
Buổi chiều anh ta nhận được tin từ Yến Tùy nói Vân Vụ Lai đã về nước, vốn định tìm cách tác hợp cho hai người, không ngờ Chúc Khải Toàn đã có người mới.
Suy cho cùng không phải thanh xuân nào cũng có thể trọn vẹn.
Phó Hành Thử rất nhanh đã đến điểm hẹn với Chúc Khải Toàn, ở một nhà hàng, thức ăn đã được dọn lên, hai người họ quá thân rồi, không cần thiết phải khách sáo, Chúc Khải Toàn đói bụng, tự mình động đũa trước.
Phó Hành Thử kéo ghế ngồi xuống đối diện Chúc Khải Toàn.
Chúc Khải Toàn dừng đũa, dựa vào lưng ghế: “Thú thật với cậu một chuyện, đừng quá tức giận.”
Ánh mắt nghi ngờ của Phó Hành Thử đánh giá anh từ trên xuống dưới một lượt, không thành khẩn lắm mà đồng ý: “Ừm, cậu nói đi.”
Cứ lừa Chúc Khải Toàn nói ra trước, rồi anh ta quyết định xem mình có tức giận hay không sau.
“Tôi kết hôn rồi.” Chúc Khải Toàn đi thẳng vào vấn đề.
Đúng là một tin tức bom tấn, Phó Hành Thử nhìn Chúc Khải Toàn không chớp mắt một lúc, dựa vào mức độ hiểu biết của người anh em mười mấy năm, mà vẫn không tài nào phán đoán được lời Chúc Khải Toàn nói là thật hay giả.
“Với ai, cô gái trong xe cậu hôm nay à? Quen lúc nào, tôi chưa từng nghe cậu nhắc đến một lần.”
“Ừm.” Chúc Khải Toàn dùng đũa chọc thức ăn trong đĩa, giọng điệu rất tùy ý, có chút cho qua chuyện.
“Vậy hôm nào dắt ra ngoài ăn bữa cơm.” Phó Hành Thử nói rồi không nhịn được mà bật cười, chửi “Mẹ kiếp… rốt cuộc cậu muốn nói với tôi chuyện gì?”
Chúc Khải Toàn không giống loại người sẽ đột nhiên quyết định kết hôn.
Nói chính xác thì, nếu là mấy năm trước, Chúc Khải Toàn không hề báo trước mà tuyên bố mình kết hôn và đối tượng là Vân Vụ Lai, thì Phó Hành Thử sẽ tin.
Nhưng Phó Hành Thử không tin, Chúc Khải Toàn sau khi đã trải qua chuyện với Vân Vụ Lai, đến bây giờ vẫn có thể giữ được sự bốc đồng đột ngột kết hôn với một người phụ nữ.
Sự cuồng nhiệt của con người là có giới hạn.
Chúc Khải Toàn ngước mắt nhìn anh ta: “Người trong xe tôi hôm nay là Vân Vụ Lai.”
Phó Hành Thử: “………………”
Lượng thông tin có hơi lớn, nhưng anh ta tin rồi.
Chúc Khải Toàn trước nay không bao giờ vô duyên vô cớ nhắc đến Vân Vụ Lai, càng không thể lấy cô ra đùa, lại còn là chuyện đùa về kết hôn.
Dù sao cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, Phó Hành Thử rất nhanh đã tiêu hóa được tin tức bom tấn này, điều kỳ lạ duy nhất là, tại sao Chúc Khải Toàn lại bảo anh ta đừng tức giận, Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai có thể gương vỡ lại lành, anh ta đương nhiên sẽ mừng cho người anh em của mình, sao lại nói đến tức giận.
Giây tiếp theo, Chúc Khải Toàn liền cho anh ta biết tại sao.
“Tôi và Vân Vụ Lai đã đăng ký kết hôn từ ba năm trước rồi, ngày tôi đưa cô ấy ra sân bay, hai đứa tôi đã đến cục dân chính đăng ký.”
Chuyện đăng ký kết hôn, Chúc Khải Toàn không phải chưa từng nghĩ đến việc nói cho Phó Hành Thử một tiếng, với quan hệ của họ, chuyện lớn như kết hôn đáng lẽ phải nói.
Nhưng mỗi lần lời nói đến bên miệng, Chúc Khải Toàn lại nuốt xuống, anh không muốn nói về Vân Vụ Lai, cũng không biết phải giải thích thế nào với người khác về cuộc hôn nhân rất bốc đồng, rất l* m*ng, thậm chí có thể nói là rất vô trách nhiệm này của mình.
Anh lần này đến lần khác muốn thổ lộ, lại lần này đến lần khác nén lại, cuối cùng chôn sâu trong lòng, không còn h*m m**n giãi bày nữa.
Mấy tháng trước, nhân dịp Phó Hành Thử tổ chức hôn lễ, Chúc Khải Toàn suýt chút nữa đã nói ra.
Lúc Phó Hành Thử chọn phù rể, người đầu tiên nghĩ đến chính là Chúc Khải Toàn, lúc đó Chúc Khải Toàn đã hỏi anh một câu: “Nếu tôi kết hôn trước cậu, cậu còn cho tôi làm phù rể không?”
Ngày nay tập tục truyền thống đã thoáng hơn trước rất nhiều, nhưng trong trường hợp thông thường, lựa chọn hàng đầu cho phù rể phù dâu vẫn là người chưa kết hôn.
Vì vậy nói một cách nghiêm ngặt, anh không đủ tiêu chuẩn làm phù rể.
“Làm chứ, thời đại nào rồi, ai còn tin vào mấy thứ mê tín phong kiến đó.” Phó Hành Thử coi thường, nói đến đây, anh ta đặt trước với Chúc Khải Toàn “Đợi cậu kết hôn, nhớ tìm tôi làm phù rể cho cậu đấy.”
Người đàn ông nào mà không hy vọng lúc mình kết hôn, bên cạnh là người phụ nữ mình yêu nhất và người anh em tốt nhất.
Mặc dù nhận được lời đảm bảo không bận tâm của Phó Hành Thử, nhưng để cho chắc chắn, Chúc Khải Toàn giả vờ vô tình hỏi ý kiến mấy vị trưởng bối, sau đó nhận được câu trả lời thống nhất: “Nếu chỉ đăng ký kết hôn thì không sao, người chưa làm lễ cưới có thể làm phù rể phù dâu.”
Đặng Hoa Phong chỉ nghĩ Chúc Khải Toàn hỏi vậy là có ý đồ khác, còn trịnh trọng cảnh cáo anh: “Đến lúc con kết hôn, không được để Hành Thử làm phù rể cho con đâu nhé. Nó kết hôn trước con, lại làm phù rể cho con, không may mắn.”
Thế là, Chúc Khải Toàn không hề có gánh nặng tâm lý mà tiếp tục che giấu tin mình đã đăng ký kết hôn với Phó Hành Thử.
Mà đối với Vân Vụ Lai, biết Chúc Khải Toàn có thể làm phù rể cho Phó Hành Thử, thì cô đương nhiên cũng không cần lo lắng vấn đề mình làm phù dâu.
Vì vậy cặp vợ chồng họ, cứ thế mà không ai hay biết làm phù rể phù dâu cho Phó Hành Thử và Yến Tùy.
Phó Hành Thử mặt không cảm xúc ngồi đối diện Chúc Khải Toàn suốt hơn mười giây, trong thời gian đó không nói một lời nào, đến cuối cùng, anh ta giơ hai tay lên, cả hai tay đều giơ ngón giữa biểu thị sự tức giận.
Chúc Khải Toàn cũng giơ hai ngón giữa về phía anh, nhắc nhở: “Nhớ giữ lời đấy, đã hứa không tức giận rồi.”
