Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 18



Phó Hành Thử không những tức giận mà còn phớt lờ yêu cầu “tạm thời giữ bí mật” của Chúc Khải Toàn, quay đầu gửi ngay một tin nhắn Wechat, báo tin cho vợ.

Yến Tùy đang dự sinh nhật một cô bạn thân, nhận được tin nhắn liền rời khỏi bữa tiệc, đến tìm hai người.

Cô ấy còn tiện tay mang về hai chai rượu vang từ bữa tiệc để chúc mừng.

Hai vợ chồng có thái độ thống nhất cao độ, một người mềm mỏng, một người cứng rắn, chỉ thiếu nước kề dao vào cổ Chúc Khải Toàn, nhất quyết đòi đi cùng anh đến gặp Vân Vụ Lai.

Sợ Chúc Khải Toàn chạy mất giữa đường, nên khi đến bãi đỗ xe, Yến Tùy không lên xe của chồng mà lên xe của Chúc Khải Toàn.

Chúc Khải Toàn vừa tức vừa buồn cười với hai người này, hỏi Phó Hành Thử: “Vợ cũng không cần nữa à? Cậu có phải là người không thế?”

Phó Hành Thử lờ đi câu hỏi của anh, chỉ hỏi: “Vân Đỉnh Thủy Ngạn?”

Vân Đỉnh Thủy Ngạn là tên khu chung cư nơi có căn nhà tân hôn, mấy năm trước Chúc Khải Toàn bận rộn chuẩn bị nhà tân hôn, Phó Hành Thử đương nhiên biết.

Trong lúc chờ đèn đỏ, Chúc Khải Toàn gửi một tin nhắn cho Vân Vụ Lai để báo cho cô: 「Hành Thử và Tiểu Tùy biết rồi, bây giờ đang qua thăm em.」

Yến Tùy ở ghế phụ trông thấy, vẻ mặt quả thật là khó nói nên lời: “Hai người nói chuyện bằng tin nhắn à?”

“Hoài cổ.” Chúc Khải Toàn vừa nói vừa khóa màn hình điện thoại đặt lên bảng điều khiển trung tâm.

“Là chưa add Wechat của nhau thì có.” Yến Tùy nói toạc ra.

Chúc Khải Toàn: “…”

Lúc nhận được tin nhắn của Chúc Khải Toàn, Vân Vụ Lai vừa mới ăn tối xong.

Trước đó, cô cứ đi lang thang khắp nhà, đến nỗi quên cả thời gian.

Không khó để nhận ra, Chúc Khải Toàn đã đặt rất nhiều tâm huyết vào việc trang trí căn nhà này. Rất nhiều chi tiết, thậm chí cô đã quên từ lâu, đến khi nhìn thấy mới nhớ ra họ quả thực đã từng nói như vậy, cũng nhớ lại khung cảnh và dáng vẻ của họ lúc đó.

Cô dường như thấy được dáng vẻ của anh mấy năm trước đã nỗ lực vì tương lai của họ.

Tim cô nhói lên một cơn đau âm ỉ.

Nhóm ba người của Chúc Khải Toàn đến rất nhanh.

Yến Tùy vào cửa đầu tiên, ánh mắt liền bị bức tranh ghép khổng lồ trên tường huyền quan thu hút, ngây người ra.

Cô ấy chỉ nghĩ đây là một nơi ở không thường xuyên của Chúc Khải Toàn.

Phó Hành Thử vào sau, giải thích cho cô: “Đây là nhà tân hôn mà A Khải chuẩn bị.”

“Nhà tân hôn cũng chuẩn bị xong rồi ư?” Yến Tùy hiểu ra, lúc này mới nhớ chào hỏi Vân Vụ Lai, bước đến ôm nhẹ cô một cái, trêu chọc: “Bà Chúc, cậu không tử tế chút nào đâu nhé.”

Vân Vụ Lai làm vợ Chúc Khải Toàn đã hơn ba năm, đây là lần đầu tiên nghe thấy danh xưng này, có một cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.

Lúc Yến Tùy nói “Bà Chúc”, vừa hay Chúc Khải Toàn là người cuối cùng bước vào, hai tay anh cầm hai chai rượu vang, dồn sang một tay, tay kia đóng cửa lại.

Ánh mắt hai người giao nhau, rồi mỗi người đều thản nhiên dời đi.

“Xin lỗi A Tùy.” Vân Vụ Lai vỗ vai Yến Tùy “Tớ tưởng các cậu biết lâu rồi.”

Với tình bạn thân đến mức mặc chung một cái quần của Chúc Khải Toàn và Phó Hành Thử, Vân Vụ Lai không thể nào ngờ Phó Hành Thử lại không biết chuyện, lần trước trở về, cô chỉ nghĩ vợ chồng Phó Hành Thử và Yến Tùy là do e ngại mối quan hệ nhạy cảm giữa cô và Chúc Khải Toàn, nên mới không hề nhắc đến chuyện họ đã đăng ký kết hôn.

Phó Hành Thử tiếp lời: “Mấy năm nay cậu ấy không nói với tôi một dấu chấm câu nào, giả làm cẩu độc thân ba năm, mãi đến hôm nay tôi mới biết.” Nói đến đây, anh ta không khỏi tức giận “Kết hôn cũng không nói, bạn bè thế này thì cần làm gì, thà tuyệt giao cho xong.”

“Vậy cậu mau đi đi, tôi vốn cũng đâu có mời cậu đến.” Chúc Khải Toàn từ phía sau bước tới, đi thẳng qua bức tường ngăn, vào phòng khách, đặt hai chai rượu vang lên bàn ăn, chỉ tiếp đãi Yến Tùy “Tiểu Tùy, ngồi đi, cứ coi như đây là nhà mình.”

Phó Hành Thử đương nhiên không thể nào đi được.

Bốn người cùng ngồi xuống trước bàn ăn dài kiểu Tây, mở rượu vang, cùng nhau trò chuyện.

Về những ân oán tình thù và các chi tiết liên quan của Chúc Khải Toàn và Vân Vụ Lai trong những năm qua, vợ chồng Phó Hành Thử và Yến Tùy trước đó đã hiểu gần hết, lúc này hai người không hỏi thêm nhiều, chỉ lặng lẽ điều chỉnh không khí, nói những chủ đề vui vẻ để tránh cho cặp vợ chồng đã sống riêng hơn ba năm bị gượng gạo.

Vân Vụ Lai không nói nhiều, cô vốn không phải là người sôi nổi, bây giờ quan hệ giữa cô và Chúc Khải Toàn lại không bình thường, cô càng kiệm lời hơn.

Tuy nhiên, không khí này khiến cô cảm thấy rất thoải mái, cô như một người lang bạt quá lâu, cuối cùng cũng trở về bến cảng ấm áp đã xa, cả người đều thả lỏng.

Yến Tùy đã uống không ít rượu ở bữa tiệc, men rượu ngấm lên, cô ấy lười biếng dựa vào vai Vân Vụ Lai, cũng không nói gì nữa.

Hai người cùng nhìn hai người đàn ông đối diện khởi động chế độ cà khịa nhau.

Yến Tùy cười, hỏi Vân Vụ Lai: “Vân Vụ, cậu có nhớ không, ngày xưa chúng ta đã từng mơ về cuộc sống như thế này.”

Vân Vụ Lai sao có thể không nhớ.

Vân Vụ Lai, Chúc Khải Toàn, Yến Tùy, Phó Hành Thử.

Người yêu và bạn bè.

Thời thanh xuân tươi trẻ, tương lai mà họ cùng nhau nghĩ đến cũng chỉ có vậy. Tình yêu và tình bạn của tuổi trẻ vẫn rực rỡ, mọi người ở rất gần nhau, rồi dăm ba bữa lại tụ tập, uống chút rượu, trò chuyện, thật náo nhiệt.

Ký ức xa xôi lại rất sống động, sống động đến mức Vân Vụ Lai đến nay vẫn có thể nhớ lại rõ ràng những hoạt động tâm lý lúc đó.

Yến Tùy đề nghị: “Chúng ta có thể mua một căn nhà lớn để ở cùng nhau, thế thì sẽ náo nhiệt lắm.”

Vân Vụ Lai tỏ vẻ đồng ý: “Được đó, chúng ta nuôi thêm chó mèo nữa.”

Phó Hành Thử cười xấu xa nhìn Chúc Khải Toàn một cái: “Tôi thì sao cũng được, nhưng chắc là A Khải không làm được đâu.”

Chúc Khải Toàn quả nhiên không đồng ý: “Làm hàng xóm là đủ rồi.”

Yến Tùy không hiểu: “Tại sao không ở cùng nhau?”

Anh và Phó Hành Thử rõ ràng như cặp song sinh dính liền, chỉ mong được ở cùng nhau hai mươi bốn giờ, cô ấy cứ tưởng họ rất khao khát cuộc sống ở chung.

Chúc Khải Toàn: “Không tiện.”

“Có gì mà không tiện?” Yến Tùy hỏi dồn.

Mà lúc này, Vân Vụ Lai đã nhận ra muộn màng, hiểu tại sao Chúc Khải Toàn không đồng ý. Tuy cô và Yến Tùy bằng tuổi, nhưng dù sao cũng học trên Yến Tùy hai khóa, chuyện hiểu biết cũng nhiều hơn.

Còn không phải vì trong đầu con trai toàn những thứ đen tối, một khi ở chung, địa điểm “sinh hoạt” sẽ rất hạn chế.

Mà Phó Hành Thử sở dĩ nói sao cũng được, là vì anh ta còn phải nuôi Phó Minh Chước, trước khi nuôi em gái lớn, không thể nào có thế giới hai người, nên mới không quan tâm dưới cùng một mái nhà có thêm hai người nữa.

Trong ánh mắt ghét bỏ của Vân Vụ Lai, Chúc Khải Toàn choàng qua cổ cô, tựa mặt l*n đ*nh đầu cô, cười tủm tỉm nói với Yến Tùy: “Ngoan, đừng hỏi, đợi em lớn rồi sẽ hiểu, em xem Vân Vụ của em kìa, cô ấy có hỏi đâu.”

Hôm đó, bốn người trò chuyện đến rất muộn mới tan, hai người đàn ông cùng nhau dọn dẹp bàn, vợ chồng Phó Hành Thử và Yến Tùy đứng dậy ra về.

Chúc Khải Toàn cầm rác lên, cùng Vân Vụ Lai đi đến huyền quan tiễn khách.

Phó Hành Thử chỉ nghĩ Chúc Khải Toàn định xuống lầu vứt rác, chìa tay về phía anh: “Rác đưa tôi.”

Chúc Khải Toàn đá dép lê ra, nhanh chóng thay giày: “Tôi tự vứt.”

Yến Tùy hiểu ra: “Anh định đi à?”

“Ừ.” Chúc Khải Toàn đáp.

Phó Hành Thử: “Cậu không ở đây à?”

Chúc Khải Toàn lại “ừ” một tiếng.

Phó Hành Thử không nhịn được muốn chửi người, nhưng cuối cùng anh ta không nói gì, chỉ đẩy mạnh Chúc Khải Toàn vào trong nhà, sau đó “rầm” một tiếng, đóng sầm cửa lại từ bên ngoài.

Chúc Khải Toàn không phòng bị, lảo đảo lùi về sau, rác trong tay rơi vãi khắp sàn.

Vân Vụ Lai cũng không ngờ Phó Hành Thử lại chơi trò này, cộng thêm uống rượu không quen, phản ứng chậm nửa nhịp, trơ mắt nhìn Chúc Khải Toàn lùi lại, đâm sầm vào người mình.

Đợi đến khi đứng vững, một người tiến lên, một người lùi lại, tách ra một khoảng cách.

Không khí có chút vi diệu.

Chúc Khải Toàn hỏi: “Em ổn không?”

Trong quá trình lùi lại, anh nhớ mình đã giẫm lên chân cô, gót giày da của đàn ông rất cứng, sợ là đã làm cô đau.

“Không sao.” Cô hoàn toàn không lộ ra vẻ đau đớn.

Cô có nói đau thì cũng thế nào, đâu còn là ngày xưa để anh hôn hôn ôm ôm dỗ dành.

Dù sao lát nữa cũng sẽ hết đau.

Chúc Khải Toàn không nói tin hay không tin, anh “ừ” một tiếng, bắt đầu ngồi xổm xuống nhặt rác vương vãi trên sàn.

Anh vừa nhanh chóng bỏ rác vào túi rác, vừa nói: “Tôi nói với bố mẹ rồi, hai ngày tới em có kế hoạch gì không?”

Vân Vụ Lai trả lời: “Có chút việc lặt vặt, buổi tối đều rảnh.”

“Tối mốt không phải có một bữa tiệc sao?” Chúc Khải Toàn ngẩng đầu nhìn cô.

Tối mốt, QC sẽ tổ chức một bữa tiệc du thuyền mang tính chất khá thoải mái, mời không ít ngôi sao giải trí, nhân vật trong giới thời trang và các nhân vật nổi tiếng của địa phương tham gia.

Vân Vụ Lai nói: “Không đi cũng không sao.”

“Vẫn nên đi đi, tối mai đến nhà tôi là được rồi.”

“Ồ, được thôi.”

Chúc Khải Toàn lại cúi đầu xuống, nhanh chóng dọn dẹp xong rác, anh đứng dậy, nói: “Vậy chuẩn bị đi, chiều mai bốn giờ tôi qua đón em.”

“Ừm.” Vân Vụ Lai nhìn anh một lát, hỏi “Bố mẹ anh thích gì?”

Chúc Khải Toàn nói: “Không cần lo, tôi sẽ mua.”

“Ừm, cũng được.” Cô quả thực không giỏi xử lý những chuyện xã giao phức tạp này.

Chúc Khải Toàn chào tạm biệt: “Tôi đi đây.”

Một câu nói của Vân Vụ Lai khiến động tác xoay người của anh khựng lại: “Anh uống rượu rồi, về thế nào?”

Lúc nãy, anh chỉ nhấp vài ngụm rượu, rất tỉnh táo, nhưng cũng là đã uống. Phó Hành Thử và Yến Tùy đã gọi tài xế lái thay từ trước, anh thì chưa gọi.

Cô không biết anh định thế nào, không lẽ định tự lái xe về?

Câu hỏi vừa thốt ra, cô có chút hối hận, bởi vì đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc, nói những lời này thật sự quá mập mờ, rất giống như đang khéo léo mời anh ở lại qua đêm.

Chúc Khải Toàn rõ ràng cũng nghĩ đến tầng ý nghĩa sâu hơn, anh không trả lời cô, ánh mắt có chút nghi ngờ dò xét trên mặt cô, phán đoán xem rốt cuộc ý cô là gì.

Vân Vụ Lai giả vờ không cảm nhận được, vô tình thanh minh: “Anh uống rượu rồi, hay là bắt taxi đi, cho an toàn.”

“Ừm.” Anh dời tầm mắt “Tôi cũng định gọi xe.”

Cô đã năm năm không thường xuyên ở trong nước, hoàn toàn không biết bây giờ trong nước quản lý lái xe sau khi uống rượu nghiêm ngặt đến mức nào.

Chủ đề đến đây là kết thúc.

“Tôi đi đây.”

“Ừm.”

Sau đó là tiếng đóng cửa rất kiềm chế, nhà cách âm rất tốt, tiếng động anh rời đi gần như không thể nghe thấy.

Căn nhà trở lại trạng thái một mình, Vân Vụ Lai từ từ dựa vào tường ngăn, đối mặt với bức tranh ghép khổng lồ đối diện, trong đầu thoáng qua rất nhiều hình ảnh ngày xưa.

Cô không muốn tiếp tục hồi tưởng nữa, nhưng có lẽ vì say, bước chân cô như bị đóng đinh tại chỗ không thể di chuyển.

Hồi lâu, cô thở ra một hơi thật dài, tựa cả gáy vào tường, rồi nhắm mắt lại.

Chiều tối hôm sau, bốn giờ, Chúc Khải Toàn đúng giờ đến Vân Đỉnh Thủy Ngạn đón Vân Vụ Lai.

Vân Vụ Lai đã trang điểm xong, trang điểm nhẹ nhàng, tóc được kẹp thẳng, buộc đuôi ngựa thấp; trang phục cũng chọn kiểu đơn giản thanh lịch, áo len trắng phối với quần jean ống đứng, bên ngoài khoác một chiếc áo dạ màu hồng tro, chân đi một đôi bốt đế bằng, cả người trông rất hiền dịu, đúng kiểu gái ngoan mà phụ huynh sẽ thích.

“Tôi mặc thế này được không?” Cô hỏi ý kiến Chúc Khải Toàn.

“Được.” Anh thấy cô căng thẳng, liền an ủi “Cứ tự nhiên là được, họ không có nhiều yêu cầu đâu.”

Có yêu cầu cũng vô dụng, gạo đã nấu thành cơm ba năm rồi.

Trên đường hai người không nói gì, đợi đến khi lái xe vào khu dân cư, anh cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng suốt quãng đường: “Gặp họ phải gọi là bố mẹ, biết chứ?”

Vân Vụ Lai đang trong trạng thái thần kinh căng thẳng, khó tránh khỏi nói chuyện hơi gắt: “Nói thừa, tôi có ngốc đâu.”

Chẳng lẽ cô lại ngốc đến mức chạy lên gọi một tiếng “chú” và “dì”?

Chúc Khải Toàn không nhịn được cười: “Ai mà biết được?”

Anh cười một cái, không khí trong xe thoải mái hơn nhiều.

Đặng Hoa Phong và Chúc Hàng cũng đã bận rộn cả ngày cho buổi gặp mặt con dâu mà họ mong ngóng bấy lâu nay, từ sớm đã mở cả cổng sân và cửa chính, nghe tiếng xe lái vào, cả hai cùng ra đón từ trong nhà.

Chúc Khải Toàn dừng xe, cuối cùng an ủi cô: “Đừng căng thẳng.”

Đặng Hoa Phong đã không thể chờ đợi được nữa mà ghé sát vào cửa sổ ghế phụ, nhìn vào trong qua lớp kính riêng tư đen kịt, như đang xem bảo vật quốc gia nào đó.

Cứ như vậy Vân Vụ Lai không tiện mở cửa, nếu không sẽ va vào mẹ chồng đại nhân.

Chúc Khải Toàn xuống xe trước, kéo Đặng Hoa Phong ra xa hơn một chút: “Bà Đặng, mẹ là mẹ chồng, có thể giữ giá một chút không?”

Đặng Hoa Phong bực bội cằn nhằn anh: “Nếu con mang về từ ba năm trước, mẹ đúng là phải ra vẻ mẹ chồng một chút, bây giờ mẹ còn quan tâm gì đến giữ giá hay không? Gặp được là tốt rồi.”

“Đây không phải là mang về cho mẹ xem rồi sao?” Chúc Khải Toàn vừa nói, vừa mở cửa ghế phụ.

Vân Vụ Lai hít một hơi thật sâu, bước xuống xe.

Cô mang theo vài phần thấp thỏm, gọi: “Mẹ.” Rồi lại nhìn về phía Chúc Hàng cách đó không xa “Bố.”

“Ấy ấy ấy, Vụ Lai, chào con.” Đặng Hoa Phong liên tục đáp lời, như làm ảo thuật lôi ra hai bao lì xì dày cộp đưa cho cô “Đây là lì xì đổi cách xưng hô, đáng lẽ phải đưa cho con từ sớm.”

Họ càng nhiệt tình, Vân Vụ Lai càng cảm thấy áy náy, kéo dài lâu như vậy mới gặp bố mẹ chồng, khiến cô có cảm giác như đợi người ta tốt nghiệp đại học rồi mới phát bằng tốt nghiệp tiểu học, sao còn mặt mũi nào mà nhận lì xì đổi cách xưng hô.

Chúc Khải Toàn trực tiếp cầm lấy, nhét vào túi áo khoác của cô, tay anh không buông ra, duy trì tư thế ôm eo cô, thân mật cúi đầu xuống, thúc giục: “Còn không mau cảm ơn bố mẹ.”

Anh đột nhiên làm vậy, cơ thể Vân Vụ Lai theo bản năng cứng đờ, nhưng cô nhanh chóng hiểu ra, bố mẹ anh tuyệt đối không thể chấp nhận hiện trạng của họ, họ cần phải giả vờ thân mật và ân ái trước mặt bố mẹ.

Thế là cô lập tức phối hợp nói: “Con cảm ơn bố mẹ.”

Đặng Hoa Phong cười tủm tỉm, Chúc Hàng cũng cười tủm tỉm. Trước đó họ có chút nghi ngờ về hiện trạng của con trai và con dâu, nhưng bây giờ nghi ngờ đã tan đi quá nửa.

Chúc Khải Toàn ôm Vân Vụ Lai đi đến cốp xe, mở ra, bên trong chứa đầy các loại quà cáp: “Bố, mẹ, đây là quà Vụ Lai chuẩn bị cho hai người.”

Đặng Hoa Phong thực ra đoán được những món quà này phần lớn là do con trai chuẩn bị, nhưng vẫn khen Vân Vụ Lai một trận nức nở, khen xong nói: “Về nhà không cần khách sáo như vậy đâu.”

Hồi đại học, Vân Vụ Lai đã gặp bố mẹ Chúc Khải Toàn một lần, lúc đó họ còn đang học ở Đế Thành. Đặng Hoa Phong và Chúc Hàng đi du lịch từ nước ngoài về, mua vé máy bay đến Đế Thành thăm con trai.

Chúc Khải Toàn đã thuyết phục rất lâu, Vân Vụ Lai mới miễn cưỡng đồng ý đi gặp bố mẹ anh.

Lần gặp mặt đó, Đặng Hoa Phong và Chúc Hàng cũng rất nhiệt tình với cô, nhưng thái độ so với bây giờ xa cách hơn nhiều, rõ ràng mang theo thành phần khách sáo.

Gặp họ xong, Vân Vụ Lai liền nói với Chúc Khải Toàn cảm nhận của mình: “Em cảm thấy bố mẹ anh hình như không thích em lắm.”

Chúc Khải Toàn cứ luôn an ủi cô, nói rằng cô nghĩ nhiều rồi.

Thật ra Vân Vụ Lai không nói được cụ thể Đặng Hoa Phong và Chúc Hàng không thích cô ở điểm nào, họ rõ ràng rất quan tâm cô, lời lẽ ôn hòa, không nói bất kỳ câu nào khiến cô khó xử, trước khi đi còn cho cô lì xì, còn dặn dò Chúc Khải Toàn không được bắt nạt cô.

Nhưng trong lòng cô rất rõ, bố mẹ mình đều đã qua đời, gia cảnh bình thường, đúng là đã trèo cao khi đến với Chúc Khải Toàn.

Đến cả chính cô cũng biết mình không xứng, huống hồ là bố mẹ của Chúc Khải Toàn.

Mà lần này, Vân Vụ Lai có thể cảm nhận được, Đặng Hoa Phong và Chúc Hàng đã thật lòng chấp nhận cô, coi cô như người một nhà mà quan tâm hỏi han, mặc dù vì còn chưa quen thuộc, mọi người khó tránh khỏi có chút khách sáo, nhưng cảm giác xa cách từng khiến cô như có gai sau lưng đã không còn tìm thấy đâu nữa.

Có lẽ là vì bây giờ sự nghiệp của cô đã có chút thành tựu, tương lai đầy hứa hẹn, đã rút ngắn khoảng cách với Chúc Khải Toàn.

Có lẽ là vì cô và Chúc Khải Toàn đã là vợ chồng, ván đã đóng thuyền, không còn đường lui, bố mẹ anh ngoài chấp nhận ra không còn lựa chọn nào khác.

Dù là vì lý do gì, lần gặp mặt này cũng có thể coi là rất thành công.

Tuy nhiên, ông trời dường như không muốn quá trình gặp mặt gia đình của cô bình thường như vậy, thế là tiện tay vẽ một nét, thêm chút kịch tính cho chốn phồn hoa nhân gian.

Bữa cơm ăn được một nửa, bên ngoài bắt đầu mưa, gió gào thét, mưa rơi lách tách, đập mạnh vào cửa sổ.

Càng lúc càng dữ dội, chỉ trong vòng nửa phút đã biến thành mưa bão.

“Sao lại mưa to thế này.” Đặng Hoa Phong gắp một miếng cá vào bát Vân Vụ Lai, vì mưa quá lớn, bà phải nói to hơn để đảm bảo lời mình có thể được nghe thấy, “Vậy hôm nay hai đứa đừng về nữa, ở lại đây qua đêm đi.”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...