Làm màu?
Làm màu cái đầu anh ấy.
Vân Vụ Lai lúc đó tức điên lên được.
Cô biết từ tối hôm qua đến giờ mình có hơi không được tự nhiên, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể chấp nhận việc Chúc Khải Toàn nói thẳng ra hai chữ “làm màu”, sỉ nhục nhân cách và chà đạp tinh thần của cô.
Ba năm rưỡi không gặp, cô ngại ngùng một chút thì đã sao?
Là một người phụ nữ, khi nhìn thấy cơ thể tr*n tr** của đàn ông, cô ngại ngùng một chút thì rốt cuộc làm sao chứ?
Luật pháp nhà nước có quy định phụ nữ đã có chồng thì không có quyền xấu hổ à?
Cô tuyệt đối không thể dễ dàng nhận thua.
“Vậy lần sau anh gặp cô bé hàng xóm nhà anh ấy, anh nhớ đến hôn người ta hai cái nhé, đừng có làm màu, dù sao cũng đâu phải chưa từng hôn.”
Chúc Khải Toàn vốn đã bỏ đi, nghe vậy lại quay trở lại, bàn tay “bốp” một tiếng, đập lên khung cửa phòng tắm, nhìn cô từ trên xuống dưới hai lượt: “Chuyện từ mấy trăm năm trước rồi mà vẫn chưa xong à? Xin hỏi cô Vân đây, cô đang ghen đấy à?”
Giọng anh ồm ồm, nghẹt mũi rất nặng. Ban đầu Vân Vụ Lai cứ ngỡ anh chỉ bị vậy do vừa mới ngủ dậy, giờ xem ra là anh bị cảm rồi.
Cô đột nhiên nhớ lại tối hôm qua sau khi mình dùng chuyện cô bé hàng xóm để chọc tức anh, hình như lại bị anh gặm thêm hai miếng nữa thì phải?
Nếu không nhớ nhầm, đêm qua, cô đã mơ màng tỉnh dậy một lần, phát hiện mình đang bị anh ôm chặt trong lòng, tay chân quấn quýt, khăng khít không một kẽ hở.
Cô buồn ngủ quá, chỉ khẽ cựa quậy một chút rồi lại ngủ thiếp đi.
Nhưng sau đó cô lại tỉnh dậy một lần nữa, anh đang ngủ ở mép giường, cách cô rất xa, đến một vạt áo cũng không chạm vào người cô.
Rốt cuộc cái nào là mơ, cái nào là thực, cô đã không thể phân biệt được nữa.
Nhớ đến đây, Vân Vụ Lai nghi ngờ nheo mắt lại: “Sau đó anh có động tay động chân với tôi đúng không?”
Chúc Khải Toàn bật ra một tiếng cười khẩy, như thể vừa nghe được một câu chuyện hoang đường nào đó: “Không thèm, đừng có tự luyến.”
Nếu không phải có người cứ dán sát vào anh hết lần này đến lần khác, anh còn lười chẳng buồn ôm.
Vừa ôm một cái lại phải đi tắm nước lạnh.
Tắm hai lần nước lạnh trong một đêm đầu đông.
Anh đâu phải người sắt.
Vinh quang thay, bị cảm rồi.
Sự phủ nhận của anh chắc như đinh đóng cột, Vân Vụ Lai tạm thời tin tưởng. Vốn định nói “Không có thì tốt nhất, anh đi mà thèm cô bé hàng xóm của anh ấy” để phản công.
Nhưng cô đã ép mình phải nhịn xuống, không nói ra.
Cô bắt buộc phải nhịn, nếu không số lần nhắc đến người ta thật sự quá nhiều, sẽ tỏ ra là cô đang ghen tuông vớ vẩn.
Đến lúc đó lại bị anh cười nhạo.
Sáng sớm mà không khí đã căng như dây đàn, nếu hai người cùng giới tính, chắc chắn phải có một trận đánh nhau ra trò mới có thể dập tắt được lửa giận của đôi bên.
Chúc Khải Toàn thay quần áo xong xuống lầu, phát hiện hôm nay dưới nhà dường như đặc biệt náo nhiệt. Hai cô giúp việc bận rộn ra vào, ngay cả Đặng Hoa Phong, người trước giờ chưa từng phải động tay vào việc gì, cũng đang phụ giúp.
“Con trai, con dậy rồi à?” Đặng Hoa Phong bưng một chậu trái cây đã rửa sạch từ trong bếp ra, nhiệt tình chào đón anh.
Sau khi gặp được con dâu, bà Đặng Hoa Phong đúng là người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, ngay cả đối xử với Chúc Khải Toàn cũng dịu dàng hơn hẳn.
Chúc Khải Toàn bước xuống cầu thang, đưa tay lấy một quả cherry trong đĩa bỏ vào miệng: “Người nhà cả mà, ăn cơm cứ tự nhiên một chút, không cần phải long trọng như vậy.”
“Con trai, con bị cảm à?” Đặng Hoa Phong ngay lập tức phát hiện có điều không ổn.
“Vâng.” Chúc Khải Toàn thuận miệng đáp. Anh đặt cuống cherry lên bàn, bị cảm nên khứu giác mất linh, kéo theo vị giác cũng không nhạy bén lắm, chẳng còn hứng ăn nữa.
“Sao lại bị cảm, bất cẩn thế?” Đặng Hoa Phong lẩm bẩm, đặt đĩa trái cây lên bàn, định đi tìm tủ thuốc lấy thuốc cảm cho Chúc Khải Toàn.
Đặng Hoa Phong được cưng chiều cả đời, triết lý của bà trước giờ luôn là bản thân số một, chồng số hai, con cái số ba. Do đó, bà không phải là một người mẹ quá chu đáo, chưa bao giờ quan tâm con đến mức cuống cuồng lo lắng.
Chỉ là cảm cúm thôi, nếu là trước đây, bà sẽ chẳng thèm để ý.
Chúc Khải Toàn nhìn người mẹ ân cần khác thường, lại nhìn đống trái cây và đồ ăn vặt chất đầy trên bàn trà, cùng với cảnh tượng khói bếp nghi ngút trong nhà bếp, anh thản nhiên nói: “Con lên gọi Vân Vụ Lai dậy.”
Vân Vụ Lai đã khóa trái cửa phòng tắm, Chúc Khải Toàn không mở được.
“Làm gì đấy?” Vân Vụ Lai nghe thấy tiếng động, bực bội hỏi lại.
Anh thật sự không coi mình là người ngoài, cô đang ở trong phòng tắm, anh vào mà không thèm gõ cửa ư?
Nếu không phải cô đã cẩn thận khóa trái cửa, cô lại cho anh thêm một cơ hội để nói câu “Có phải chưa thấy bao giờ đâu, làm màu” rồi.
“Em tốt nhất là ra nhanh lên,” Chúc Khải Toàn nói.
Vân Vụ Lai vẫn chưa hết giận, bây giờ một lòng chỉ muốn đối đầu với anh, liền nói xẵng: “Dựa vào đâu?”
“Dựa vào việc các cô các dì của tôi sắp đến nhà xem mặt em rồi đấy. Bây giờ là mười giờ năm mươi, sắp đến giờ ăn trưa, họ có thể đến bất cứ lúc nào, đến lúc đó em có cánh cũng khó thoát.” Chúc Khải Toàn nói nhẹ như mây bay gió thoảng. “Dĩ nhiên, nếu em thích cảm giác bị người ta vây xem như động vật, vậy em cứ từ từ, coi như tôi chưa nói gì.”
Đặng Hoa Phong là người thế nào?
Mong ngóng con dâu bấy lâu nay, bà có thể nhịn được mà không khoe khoang với người khác sao?
E là bây giờ trong vòng bán kính mười dặm đã lan truyền khắp chuyện Chúc Khải Toàn anh dẫn vợ về nhà rồi.
Anh cũng là nhất thời sơ suất, vậy mà đến giờ mới nghĩ ra chuyện này.
Chỉ nghe bên trong phòng tắm, tiếng vòi hoa sen xả nước bỗng lớn hơn, khoảng nửa phút sau thì ngừng lại, sau đó là một trận loảng xoảng, rồi giọng của Vân Vụ Lai vang lên từ bên trong: “Chúc Khải Toàn, anh còn ở ngoài đó không?”
“Còn.”
“Đưa quần áo cho tôi.”
Cô đang nói đến bộ đồ cô mặc hôm qua.
Chúc Khải Toàn cầm áo len, nội y và quần jean gõ cửa phòng tắm.
Một cánh tay ướt sũng chìa ra, nhanh đến kinh ngạc, lập tức vơ đồ vào trong.
Tốc độ mặc quần áo của Vân Vụ Lai cũng đạt đến đỉnh cao của đời người. Lúc mở cửa bước ra, mái tóc dài vẫn còn ướt sũng, nước không ngừng nhỏ giọt. Cô vội vã kéo tay Chúc Khải Toàn: “Đi, mau đi thôi.”
Trong lúc cấp bách, cô đã quên mất phải đề phòng anh.
Vài giọt nước rơi xuống mu bàn tay anh, rồi chảy dọc theo đầu ngón tay xuống dưới.
Có một chút lành lạnh, lại hơi ngứa.
Con trai và con dâu đòi đi, Đặng Hoa Phong ngây người.
“Ít nhất cũng ăn bữa trưa rồi hẵng đi chứ.” Kéo dài được lúc nào hay lúc đó, biết đâu các cô các dì đã vào đến tiểu khu rồi.
“Thôi mẹ ạ.” Vân Vụ Lai cười từ chối. “Công ty thật sự có việc, đã muộn rồi ạ.”
Chúc Khải Toàn nói đỡ: “Chuyện khá gấp ạ.”
Thôi được, dù sao cũng không thể ảnh hưởng đến chuyện quan trọng của con dâu, Đặng Hoa Phong nhìn ra ngoài cửa trống không, tiếc nuối cho họ đi: “Vậy khi nào rảnh nhất định phải đến nữa nhé.”
“Vâng, được ạ.”
Khi hai người đã ra khỏi nhà, Đặng Hoa Phong lại nhớ ra một chuyện rất quan trọng: “Vụ Lai, sính lễ mẹ cho con, con còn chưa lấy.”
Nhiều tiền mặt và vàng như vậy, bây giờ mà chuyển đi thì thật sự sẽ đụng phải các cô các dì mất.
Vân Vụ Lai nhìn Chúc Khải Toàn cầu cứu.
Chúc Khải Toàn: “Hai hôm nữa đến lấy, bên cô ấy thật sự rất gấp.”
Hai người vừa vặn lướt qua hai chiếc xe trong tiểu khu.
Chúc Khải Toàn liếc nhìn kính chiếu hậu, phổ cập kiến thức cho Vân Vụ Lai: “Chiếc xe phía trước là của mợ tôi, chiếc sau là của dì cả.”
Nhìn sơ qua, cả hai chiếc xe đều ngồi chật cứng người.
Suýt nữa thì toi.
Khoảng mười phút sau, điện thoại của Chúc Khải Toàn bị dội bom điên cuồng, là mợ anh gọi đến: “A Khải, mẹ cháu nói hai đứa vừa mới đi à? Chà, bọn mợ vừa mới đến! Kết quả lại lỡ mất nhau, A Khải cháu không giữ lời nha, cháu đã nói có bạn gái nhất định sẽ dẫn đến cho mợ xem, kết quả thì sao, có vợ rồi cũng không báo cho mợ một tiếng, mợ buồn lắm đó…”
Nhạc nền còn có cả tiếng nói chuyện ồn ào của các cô các dì, một màn đấm ngực giậm chân vô cùng sống động.
Vân Vụ Lai vừa mừng vì mình đã chuồn nhanh, vừa cảm thấy vô cùng ngưỡng mộ không khí gia đình anh, náo nhiệt, họ hàng quan tâm lẫn nhau, quan hệ rất thân thiết.
Thực ra trước đây, cô và họ hàng của mình cũng rất hòa thuận. Nhưng từ khi bố mẹ xảy ra chuyện, những chú bác cô dì bình thường rất thân thiết đều lần lượt thoái thác, viện cớ khó khăn của bản thân, từ chối nuôi dưỡng cô và Vân Sương.
Lúc nhỏ Vân Vụ Lai không hiểu, nhưng lớn lên một chút thì có thể thông cảm rằng đó cũng chỉ là thói đời, ai cũng chỉ là người bình thường, đều đang nỗ lực sống cuộc đời của mình. Nuôi thêm hai đứa trẻ không đơn giản chỉ là thêm hai đôi đũa, huống hồ hai chị em còn có một người mẹ đã mất đi ý thức cần chăm sóc. Ngay cả những người họ hàng có điều kiện kinh tế khá giả hơn, cũng phải cân nhắc xem sức lực của mình có đủ để gánh vác hay không.
Cuối cùng là nhà họ Lạc đã nhận nuôi họ.
Còn về những người họ hàng, mấy năm đầu còn thỉnh thoảng quan tâm, sau này dần dần cũng ít liên lạc.
Đợi đến khi Chúc Khải Toàn dỗ dành xong người mợ và cúp điện thoại, Vân Vụ Lai nói: “Lát nữa tôi về khách sạn ở.”
Thực ra cô định hỏi, dù sao thì bây giờ Đặng Hoa Phong cũng sẽ không đến khách sạn chặn cô nữa, cô cảm thấy có lẽ Chúc Khải Toàn không muốn cô tiếp tục ở nhà anh. Nhưng giọng điệu của cô biểu đạt không đúng chỗ, biến một câu hỏi thành một câu trần thuật, giống như đang ra thông báo.
Im lặng một lúc, Chúc Khải Toàn đáp: “Tùy em.”
Giọng điệu rất thờ ơ.
Trong xe lại yên tĩnh, một lúc lâu không ai nói gì.
Thực ra từ tối hôm qua, hai người tuy cãi vã không ngừng, nhưng quan hệ thực chất đã có dấu hiệu phá băng và tốt lên rõ rệt, bởi vì không còn là trạng thái không có gì để nói với nhau nữa.
Thế mới đúng chứ, mọi người cứ đường đường chính chính làm bạn bè không tốt sao?
Tại sao cứ phải làm cho mọi chuyện trở nên khó xử và tế nhị?
Không cần thiết.
Vân Vụ Lai chủ động tìm chủ đề: “Tối nay anh có đi dự tiệc không?”
Duy Phong là đối tác lớn nhất của QC trong buổi trình diễn thời trang lần này, thái tử gia của tập đoàn Duy Phong tất nhiên có trong danh sách khách mời.
“Xem tình hình đã” thái độ của Chúc Khải Toàn rất qua loa.
Vân Vụ Lai tự rước lấy mất mặt, quyết định im miệng.
Chẳng lẽ cô lại thiếu một người bạn như anh sao?
Vài giây sau, Chúc Khải Toàn lại bắt chuyện với cô: “Em có bạn trai đi cùng chưa?”
Vân Vụ Lai lơ anh một lúc, rồi mới lơ đãng trả lời: “Có rồi.”
Không phải là dỗi, cô thật sự có.
“…” Một lúc lâu sau, Chúc Khải Toàn lạnh nhạt nói “Ồ.”
Tiếp theo, thật sự không ai nói gì nữa.
Bữa tiệc trên du thuyền do QC tổ chức diễn ra vào lúc sáu giờ tối, địa điểm là trên sông Đường ngay cạnh Vân Đỉnh Thủy Ngạn.
Vân Vụ Lai thu dọn đồ đạc của mình, gói ghém rồi chuyển đến khách sạn Yến Sâm.
Thời gian còn lại cô đến sàn diễn xem xét hiện trường, rồi lại đi gặp Kerr. Kerr sẽ là bạn đồng hành của cô trong bữa tiệc tối nay.
Sau đó là chọn lễ phục, làm tóc, trang điểm. Đợi đến khi mọi thứ xong xuôi, cũng đã gần đến giờ, hai người lên xe đưa đón đến bờ sông Đường.
Đèn hoa mới lên, sông Đường phản chiếu cảnh đêm phồn hoa của thành phố hai bên bờ. Ánh đèn ngũ sắc không ngừng biến đổi, màu sắc của mặt sông cũng thay đổi theo, dập dềnh trong gió đêm, xa xa có hai ba chiếc thuyền cá nhỏ trôi trên sông, mang đậm chất thơ.
Bên bờ sông có không ít người đi dạo, nhìn theo từng cặp nam thanh nữ tú lộng lẫy cùng nhau bước lên boong tàu.
Du thuyền sáng rực ánh đèn, những người phục vụ ăn mặc chỉnh tề bưng khay thức ăn, đi lại trên hành lang.
Trời rất lạnh, vừa xuống xe, Vân Vụ Lai đã “hít” một tiếng, quấn chặt chiếc khăn choàng lông cáo.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài màu trắng rất đơn giản, không có bất kỳ hoa văn hay họa tiết nào. Kiểu dáng càng đơn giản càng kén người. Kiểu dáng trang phục có phần đơn điệu, nên cô đeo một đôi hoa tai, treo lủng lẳng hai quả cầu lông nhỏ màu đỏ tươi, tương phản với đôi môi đỏ, khiến cả con người cô lập tức trở nên sống động.
Bộ trang phục này cực kỳ tôn dáng cô.
Trong du thuyền, máy sưởi được bật hết công suất, tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ với cái lạnh buốt bên ngoài.
Hàm răng đang run cầm cập của Vân Vụ Lai cuối cùng cũng ngừng lại.
Kerr cười nhạo cô: “Người trong giới thời trang sao lại có thể sợ lạnh được?”
Vân Vụ Lai không phục: “Tôi là người trần mắt thịt, tất nhiên là sợ lạnh rồi.”
Kerr là nhân vật chính của bữa tiệc, không ít người vây quanh chào hỏi, tất nhiên không tránh khỏi tò mò về danh tính bạn đồng hành của anh ta. Vân Vụ Lai tiếp chuyện cười nói một lúc, rồi tìm một cái cớ, lẻn đi.
Cô đi dạo một vòng, chào hỏi những người mẫu và nhân viên QC mà cô quen biết. Cô còn thấy vài người quen, ví dụ như Đặng Điểm Điểm.
Đặng Điểm Điểm vẫn còn nhớ chuyện lần trước mua hot search kết quả lại làm cho Vân Vụ Lai nổi như cồn, liền quay ngoắt đầu đi, cùng mấy người bạn nói nói cười cười, giả vờ như không nhìn thấy cô.
Vân Vụ Lai thầm buồn cười, Đặng Điểm Điểm vẫn là một thảm họa thời trang. Cô ấy ăn mặc vô cùng long trọng, trang điểm, trang sức, váy áo, giày dép, tất cả đều theo phong cách lộng lẫy, trông có vẻ nhiều quá lại mất hay, đặc biệt rườm rà. Tuổi cô ấy còn nhỏ, khí chất căn bản không thể cân nổi.
Ngoài ra, cô còn gặp Nghê Đông.
Nghê Đông sững người, chớp mắt hai cái để xác nhận mình không nhìn nhầm, khóe miệng đã toe toét cười, đột nhiên lại nhớ ra lời thề độc mà mình đã phát trước mặt Chúc Khải Toàn, anh ta vô cùng sợ hãi, định tuân thủ lời hứa, dời tầm mắt đi.
Vân Vụ Lai ra tay trước, giơ tay vẫy anh ta từ xa.
Ánh mắt của Nghê Đông cẩn thận liếc nhìn xung quanh, xác nhận không có sự hiện diện của Chúc Khải Toàn, mới yên tâm mạnh dạn đi về phía cô: “Vụ Lai, sao cô cũng ở đây, về nước khi nào vậy?”
Vì là bạn gái cũ của Chúc Khải Toàn, hơn nữa cũng trạc tuổi mình, nên Nghê Đông không gọi cô là chị Chúc, cũng không gọi là chị, mà gọi thẳng tên.
Ngay cả khi nói chuyện với cô, anh ta cũng không nhịn được mà nhìn ngang ngó dọc, sợ bị người quen đột nhiên xuất hiện phát hiện, lại buộc tội anh ta có ý đồ với “chị dâu”.
“Mới về hai hôm nay, tiện qua đây chơi thôi,” Vân Vụ Lai nói một cách mơ hồ.
“Ồ ồ.” Nghê Đông gật đầu lia lịa như giã tỏi, bắt đầu nói chuyện phiếm với Vân Vụ Lai. “Hôm nay chị Phó không đến, ông của chị Phó không cẩn thận bị ngã, hai người họ đến bệnh viện chăm sóc rồi.”
“Tôi nghe A Tùy nói rồi” Vân Vụ Lai gật đầu.
“Vậy ở đây cô có quen ai không?” Nghê Đông rất quan tâm cô, sợ cô một mình cô đơn lạnh lẽo.
Vân Vụ Lai chớp mắt, trêu chọc: “Nếu không có, cậu sẽ ở cùng tôi chứ?”
Nghe vậy, Nghê Đông sợ hãi lại nhìn quanh một vòng, xác định không có bóng dáng Chúc Khải Toàn mới thở phào nhẹ nhõm, cười gượng: “Thôi khỏi đi, A Khải chắc cũng sẽ đến đấy, hay là cô bảo anh ấy đi cùng cô đi.”
“Bạn trai cũ thì đi cùng tôi thế nào được” Vân Vụ Lai tiếp tục trêu anh ta. “Khó xử lắm.”
Nghê Đông lắp bắp: “Nhưng mà, nhưng mà…”
“Haha.” Vân Vụ Lai thấy đủ thì dừng lại. “Tôi có người quen rồi, cậu cứ lo cho mình đi.”
Nói xong cô tiện tay lấy một ly sâm panh từ người phục vụ đi ngang qua, tà váy lay động, thướt tha rời đi.
Bóng lưng vô cùng yêu kiều.
Nghê Đông nhìn theo cô đi xa.
Phải nói là mắt nhìn phụ nữ của hai anh em Chúc Khải Toàn và Phó Hàng Thử thật sự rất đỉnh. Nhưng Chúc Khải Toàn không biết trân trọng, vậy mà đã có người mới, để một mỹ nhân như vậy trở thành bạn gái cũ.
Thật là phí của trời, anh ta thầm tiếc nuối.
Thực ra với gia thế của Nghê Đông, phụ nữ chủ động lao vào lòng thật sự không ít. Chỉ cần anh ta muốn, anh ta có thể thay bạn gái mới ba ngày một lần. Nhìn người khác có đôi có cặp, anh ta vô cùng ngưỡng mộ, cũng đã từng thử qua lại với vài cô bạn gái, nhưng đều không cảm thấy hợp, cuối cùng đều không đi đến đâu.
Sau này Nghê Đông hiểu ra, anh ta phải yêu người mà mình vừa gặp đã thích.
Trong đời Nghê Đông, có ba người phụ nữ anh ta vừa gặp đã phải lòng.
Người đầu tiên là hoa khôi thời trung học, anh ta lon ton theo đuổi người ta nửa năm, kết quả người ta nói chỉ coi anh ta là bạn, rồi quay đầu đi với hot boy của trường.
Người thứ hai là Yến Tùy, anh ta phải tôn kính gọi một tiếng chị Phó.
Người thứ ba là Vân Vụ Lai, tuy chỉ là chị dâu cũ, nhưng cũng là vảy ngược tuyệt đối không thể chạm vào.
Bóng dáng của Vân Vụ Lai biến mất ở góc rẽ, Nghê Đông thu lại ánh mắt, cũng định bỏ đi.
Ánh mắt vừa chuyển được một nửa, liền đông cứng lại.
Ở một hướng nào đó, một cô gái trông còn rất trẻ, khoảng hai mươi tuổi, mặc một bộ lễ phục chẳng ra đâu vào đâu, giống như một con công nhỏ, tuy có hơi lố bịch, nhưng lại đặc biệt đáng yêu. Biểu cảm linh động, nói chuyện thì mày bay mặt múa lại còn thêm cả khoa tay múa chân.
Nghê Đông nghĩ, mình đã gặp được người thứ tư.
Duyên phận chính là kỳ diệu không thể tả như vậy.
Nghê Đông đứng tại chỗ, suy nghĩ xem nên dùng cách gì để có thể bắt chuyện với cô ấy một cách khéo léo mà không đường đột, sau đó xin cách thức liên lạc.
Tiếc là, kinh nghiệm yêu đương nghèo nàn của anh ta hoàn toàn không nghĩ ra được cách nào. Anh ta đứng ngây người một lúc, đột nhiên rất muốn có Chúc Khải Toàn ở bên cạnh. Con cáo già Chúc Khải Toàn này nhất định có thể cung cấp bí kíp tán gái.
Vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến, bóng dáng Chúc Khải Toàn xuất hiện.
Nghê Đông mừng rỡ, đang định qua nhờ cứu viện, thì thấy cô bé kia bỏ lại bạn bè, tươi cười rạng rỡ chạy về phía Chúc Khải Toàn. Cô ấy đi giày cao gót không quen, loạng choạng suốt đường, cuối cùng ngã vào lòng Chúc Khải Toàn mới không bị té.
Cách một khoảng xa, Nghê Đông cũng nghe thấy tiếng gọi phấn khích của cô: “Anh Khải Toàn!”
Nghê Đông tối sầm cả mắt.
Hóa ra đây chính là người phụ nữ không lộ mặt trong xe Chúc Khải Toàn lần trước?
Cho nên…
Mình… lại… phải lòng… một… chị… dâu… nữa… à?
