Nếu là bình thường, Đặng Điểm Điểm gặp người anh họ cùng lớn lên từ nhỏ với mình sẽ không đến nỗi kích động như vậy.
Nhưng ai bảo hôm nay cô ấy lại nhận được một tin tức động trời cơ chứ.
Đặng Điểm Điểm ở nội trú, không ở nhà, nên tin tức có hơi chậm, đến chiều mới biết, nghe nói mọi người tập trung kéo đến nhà cô để xem mặt cô vợ bí ẩn của anh họ, nhưng lại chậm mấy phút mà lỡ mất, không được chiêm ngưỡng dung nhan thật.
Ban đầu Đặng Điểm Điểm còn tưởng mọi người lừa mình, nên cô ấy đã gọi điện cho Chúc Khải Toàn để xác nhận, rồi cười như điên: “Anh Khải Toàn, anh nói có buồn cười không, bà nội với mẹ em lại bảo anh kết hôn rồi, ha ha ha ha, mọi người mong anh tìm vợ đến mức sinh ra ảo giác luôn rồi, hay là anh tranh thủ tìm bạn gái đi ha ha ha ha ha…”
Chúc Khải Toàn thản nhiên ngắt lời cô ấy: “Ừ, có chuyện gì à?”
Đột nhiên biết mình có một người chị dâu họ, Đặng Điểm Điểm sao có thể không kích động cho được?
Bây giờ nhìn thấy Chúc Khải Toàn, máu hóng hớt cả đời này của cô ấy đang bùng cháy dữ dội.
“Anh Khải Toàn, cuối cùng anh cũng đến, em đợi anh nửa ngày rồi.” Đặng Điểm Điểm hai mắt sáng rực.
Động tĩnh quá lớn, rất nhiều người đều nhìn qua, Chúc Khải Toàn cảm thấy mất mặt, cố gắng rút tay ra: “Em đứng thẳng lại, nói chuyện cho đàng hoàng.”
“Chị dâu em đâu?” Đặng Điểm Điểm đời nào chịu buông tha cho anh, cô ấy vừa ôm chặt cánh tay anh, vừa nhìn quanh bốn phía, giọng điệu không giấu được vẻ phấn khích “Em sẽ là người đầu tiên trong nhà mình nhìn thấy chị dâu, hi hi.”
“Không có dắt theo, anh đến một mình.” Chúc Khải Toàn nói.
Anh không nói dối, anh đến dự tiệc cùng với trợ lý Tổ Uyển.
Vốn dĩ đã định không tới rồi.
Còn về lý do tại sao sau đó lại đến, thân là người đại diện cho tập đoàn Duy Phong, anh không thể làm mất mặt QC được.
Dù sao cũng không phải đến vì Vân Vụ Lai.
“Rốt cuộc anh có kết hôn không vậy, sao tự dưng lại lòi ra một cô vợ thế.” Đặng Điểm Điểm vô cùng nghi ngờ.
Tâm tư Chúc Khải Toàn không đặt trên người Đặng Điểm Điểm, ngay cả ánh mắt cũng không nhìn cô ấy, anh đưa mắt nhìn một vòng trong đám đông áo quần lộng lẫy, dường như đang tìm kiếm điều gì đó, cùng lúc đó, anh đáp lại một cách rất thờ ơ: “Em thấy không có thì là không có thôi.”
Đặng Điểm Điểm thấy phép khích tướng không hiệu quả, bèn đổi sang khổ nhục kế, lắc tay anh nài nỉ: “Anh Khải Toàn, anh cho em xem ảnh đi mà, em xin anh đó.”
Chúc Khải Toàn nhìn thấy không ít người quen, còn có không ít người trong giới giải trí, nhưng không thấy Vân Vụ Lai, du thuyền có tổng cộng bốn tầng, đoán chừng cô đang ở tầng khác.
Anh còn nhìn thấy Nghê Đông.
Nghê Đông đứng cách anh hơn năm mét, ánh mắt phức tạp, phảng phất nỗi buồn và sự u uất, thậm chí còn mang theo chút tủi thân hờn dỗi đất trời.
Chúc Khải Toàn hất cằm về phía anh ta, coi như chào hỏi.
Nếu là trước đây, Nghê Đông nhất định sẽ nhiệt tình chạy tới chào hỏi, nhưng lần này, Nghê Đông chỉ gượng gạo nhếch miệng cười, rồi ủ rũ bỏ đi.
Chúc Khải Toàn: “…?”
Đặng Điểm Điểm tò mò nhìn theo hướng của anh, sự chú ý tạm thời bị thu hút: “Ai vậy ạ?”
“Bạn anh.” Chúc Khải Toàn cuối cùng cũng rút được tay mình ra, vỗ vai cô ấy dặn dò “Đừng làm phiền anh nữa, đi chơi với mấy đứa bạn của em đi, uống ít rượu thôi.”
“Vậy anh cho em xem ảnh đi, em sẽ không làm phiền anh nữa!” Đặng Điểm Điểm hét lên.
Trước khi rời đi, Chúc Khải Toàn để lại một câu: “Em gặp rồi.”
Gặp rồi? Ai cơ?!
Đặng Điểm Điểm vắt óc suy nghĩ cũng không ra là ai, cô ấy và Chúc Khải Toàn chênh nhau bảy tuổi, khoảng cách thế hệ rất lớn, vòng bạn bè gần như không có điểm chung, nên bên cạnh Chúc Khải Toàn có cô gái nào, cô ấy thật sự không thể nghĩ ra được.
Người duy nhất có ấn tượng, cũng chỉ là người mà anh họ đón cùng ở sân bay hồi tháng bảy thôi, nhưng người ta đã nói mình kết hôn rồi mà!
Vậy nên loại trừ.
Đặng Điểm Điểm hoàn hảo bỏ lỡ sự thật ngay trước mắt, tư duy tiếp tục bay xa: Không lẽ là ngôi sao nào trong giới giải trí? Ừm, ngôi sao là có khả năng nhất, vì sự nghiệp nên không thể công khai tình cảm, đành phải kết hôn bí mật.
Đợi sau này mình nổi đình nổi đám rồi, cũng sẽ có phiền não như vậy đây.
Rõ ràng là phiền não, nhưng Đặng Điểm Điểm lại không nhịn được mà mỉm cười ao ước.
Chúc Khải Toàn nhanh chóng đuổi kịp bóng lưng u sầu, có vài phần sâu lắng của Nghê Đông.
“Bí Đao*, sao thế, hôm nay tâm trạng không tốt à?” Chúc Khải Toàn khoác vai anh ta.
(*) Bí Đao*: tiếng Trung là Đông Qua, tên gọi thân mật của Nghê Đông
Nghê Đông hơi khó chịu vặn vẹo vai, gượng cười: “Đâu có.”
Chúc Khải Toàn an ủi anh ta: “Gặp phải chuyện gì à, nói ra xem, biết đâu tôi có thể giúp cậu nghĩ cách.”
Nghê Đông càng tuyệt vọng hơn.
Anh ta có thể nói thế nào đây, nói là em lại để ý một người phụ nữ của anh à? Nói là em liên tiếp bị anh chặt đứt hai đóa hoa đào à? Hay nói là em khó khăn lắm mới rung động vài lần mà đều bị hai anh em các anh b*p ch*t từ trong trứng nước?
Không, anh ta không thể nói.
Nếu không người khác còn tưởng anh ta chuyên nhằm vào chị dâu mà ra tay.
Vì vậy, Nghê Đông vận động cơ mặt, nở một nụ cười không chê vào đâu được, chuyển chủ đề: “A Khải, anh đoán xem em vừa gặp ai?”
Quả nhiên, Chúc Khải Toàn không còn xoáy vào vấn đề vừa rồi nữa, dù rất lơ đãng: “Ai vậy.”
“Vụ Lai.” Nghê Đông nói xong hai chữ có vẻ hơi thân mật này, lại lặng lẽ thêm vào một chữ “… chị. Chị Vụ Lai cũng đến rồi.”
Có lẽ là do anh ta chột dạ, anh ta thế mà lại cảm nhận được sát khí từ ánh mắt bình lặng như nước của Chúc Khải Toàn.
Chúc Khải Toàn không để lộ bất kỳ biến đổi cảm xúc nào, dường như thuận miệng hỏi: “Cậu thấy cô ấy ở đâu.”
Nghê Đông nói: “Vừa mới gặp ở đây, nhưng hình như chị ấy xuống lầu rồi.”
“Ồ.” Chúc Khải Toàn đáp một tiếng rất thờ ơ, rồi cũng đi xuống lầu.
Mà Đặng Điểm Điểm ở cách đó không xa lại đuổi theo: “Em nghĩ không ra, là ai vậy, anh cho em xem ảnh đi!”
Cô ấy xách váy, mang một đôi giày cao gót khó đi đuổi theo hướng Chúc Khải Toàn rời đi. Đây là lần đầu tiên cô ấy mang giày cao gót mười centimet, ngay cả đi bộ cũng là vấn đề, đừng nói đến chạy.
Lúc chạy qua bên cạnh Nghê Đông, Nghê Đông thấy cô ấy lảo đảo, sợ cô ấy ngã nên đã đỡ một tay.
“Cảm ơn.” Đặng Điểm Điểm hồn vía chưa định lại mà nắm lấy cánh tay Nghê Đông, sau khi đứng vững, cô ấy đưa tay ra, “Anh là bạn của anh (ca ca) em đúng không, chào anh, em tên là Đặng Điểm Điểm.”
Sao bây giờ mấy cô gái trẻ lại thích gọi bạn trai là anh (ca ca) thế nhỉ, Yến Tùy cũng thích gọi Phó Hành Thử là anh (ca ca), đừng nói chứ, nghe cũng khiến đàn ông khá là thỏa mãn đấy, Nghê Đông nghĩ thầm, rất kiềm chế và lịch sự mà nhẹ nhàng nắm tay cô: “Tôi tên Nghê Đông.”
Tay cô ấy mềm mại, như không có xương.
Cảm ơn Nghê Đông xong, Đặng Điểm Điểm lại đi đuổi theo Chúc Khải Toàn.
Cảm giác ấm áp vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay, Nghê Đông ngẩn ngơ tiếc nuối nhìn bóng lưng cô biến mất dưới cầu thang.
Đồng thời, anh ta cũng lo thay cho Vân Vụ Lai một phen, cô nhìn thấy người yêu cũ dắt theo tình mới xuất hiện, không biết tâm trạng sẽ thế nào.
Vân Vụ Lai tỏ vẻ… rất bình tĩnh.
Lúc Chúc Khải Toàn dắt theo Đặng Điểm Điểm đến chào hỏi Kerr, cô đang ở bên cạnh Kerr nói cười vui vẻ.
Trợ lý của Kerr khẽ ghé sát lại, môi gần như không mấp máy, thì thầm với Kerr, giới thiệu thân phận của Chúc Khải Toàn và Đặng Điểm Điểm: “Quý ông này là thiếu gia của tập đoàn Duy Phong, họ Chúc, quý cô họ Đặng, là một trong những tiểu thư danh giá của thành phố được mời đến.”
Trong những dịp thế này, Kerr với tư cách là chủ nhà, việc không nhận ra khách mời quan trọng là một hành vi rất thiếu tôn trọng, mặc dù anh ta đã xem ảnh, nhưng Kerr lại có một tật chung của nhiều người nước ngoài, đó là cảm thấy người Trung Quốc (cả người Hàn Quốc và Nhật Bản) trông giống hệt nhau, nên việc có một trợ lý nhắc nhở thân phận của khách mời là một điều vô cùng cần thiết.
Anh ta từng nói với Vân Vụ Lai: “Lai, ở cả Trung Quốc tôi chỉ nhận ra được một mình cô thôi.”
Kerr chính là có tính cách như vậy, thích một người là một lòng một dạ đối tốt với người đó, hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của người khác.
QC không chỉ có mình Vân Vụ Lai là nhà thiết kế gốc Hoa, giám đốc thiết kế ban đầu của MyBride cũng là người gốc Hoa, lúc đó nghe câu này mặt mày sa sầm. Cô ấy đã ở QC sáu bảy năm, sau khi Vân Vụ Lai tiếp quản MyBride, cô ấy bị giáng chức sang làm phó cho một dòng sản phẩm khác, tương đương với việc bị hạ cấp, vốn đã không ưa Vân Vụ Lai, giờ Kerr lại công khai bên trọng bên khinh, đổi lại là ai cũng không thể bình tĩnh được.
Kerr nhìn Chúc Khải Toàn và Đặng Điểm Điểm một lúc, theo bản năng, sự chú ý tập trung vào Chúc Khải Toàn, anh ta nói nhỏ với Vân Vụ Lai: “Anh ta khá đẹp trai.” Nói rồi anh ta lại cảm thấy vô cùng tiếc nuối, “Tiếc là trai thẳng.”
Anh ta đã trăm trận trăm thắng, sớm đã luyện được bản lĩnh nhìn thấu xu hướng tính dục của đàn ông chỉ trong nháy mắt.
Vân Vụ Lai đột nhiên quay đầu lại, nhìn anh ta chằm chằm.
Bình thường Kerr rất thích thảo luận với Vân Vụ Lai về mẫu người mình thích, Vân Vụ Lai cũng giữ thái độ rất cởi mở, lúc vui vẻ còn có thể giúp anh ta tham mưu một chút, không hiểu sao, lần này Kerr lại cảm thấy Vân Vụ Lai dường như vô cùng chán ghét cách làm của mình, anh ta cau mày, hỏi nguyên nhân: “Lai, cô sao vậy?”
“Đừng có mà để ý đến anh ấy.” Dưới ánh mắt mờ mịt của Kerr, Vân Vụ Lai nở một nụ cười kiềm chế “Chết tiệt, đó là chồng tôi.”
Đây là lần đầu tiên Kerr nghe Vân Vụ Lai văng tục, điều này vốn đã đủ gây sốc, nhưng phần nội dung trong lời nói của Vân Vụ Lai sau khi bỏ đi từ chửi thề rõ ràng còn gây sốc hơn, anh ta lộ vẻ mặt “WTF”, chớp chớp mắt, vô cùng nghi ngờ tai mình.
Nhưng thời gian không cho phép anh ta tìm hiểu kỹ, Chúc Khải Toàn và Đặng Điểm Điểm đã đi đến gần.
Vân Vụ Lai đi đầu kết thúc cuộc đấu trí ngầm với Kerr, chỉnh lại biểu cảm trên mặt, ra vẻ gật đầu với Chúc Khải Toàn, giống hệt như đối với những người khác.
Chúc Khải Toàn rất phối hợp, cũng nhẹ nhàng gật đầu.
Dù trước đó có không vui vẻ gì, nhưng trước mặt công chúng, không tùy tiện làm mất mặt đối phương là sự ngầm hiểu chung của họ.
Vân Vụ Lai còn cười với Đặng Điểm Điểm một cái, dù sao cũng là em chồng mà.
Đặng Điểm Điểm lại nhớ đến lịch sử nhục nhã khi đẩy Vân Vụ Lai lên hot search, cô ấy bĩu môi, miễn cưỡng đáp lại một nụ cười.
Hai người đàn ông bắt tay, xã giao với nhau, tiếng mẹ đẻ của Kerr là tiếng Ý, sau này định cư ở Paris, tiếng Anh trước sau vẫn không được lưu loát lắm, hai người giao tiếp có hơi khó khăn.
Phiên dịch viên đóng vai trò cầu nối.
Kerr thầm quan sát hồi lâu, vận dụng hết khả năng quan sát nhạy bén khi phân biệt gay của mình, nhưng hoàn toàn không nhìn ra hai người này có bất kỳ dấu hiệu nào là vợ chồng.
Hai người lần đầu gặp mặt, nói chuyện như gà với vịt mà hỏi thăm nhau một hồi.
Kerr thậm chí còn dối lòng khen ngợi Đặng Điểm Điểm: “Cô mặc đồ đáng yêu thật.”
Câu này khiến Đặng Điểm Điểm vui ra mặt, lần này toàn bộ quần áo trên người cô ấy đều cố tình mặc đồ của QC, bao gồm cả trang sức cũng là của QC, có thể nhận được sự khẳng định của CEO QC, cô tràn đầy tự tin.
Chúc Khải Toàn nín cười, ánh mắt liếc thấy Vân Vụ Lai cũng đang nhịn rất khổ sở.
Sau khi xã giao, Chúc Khải Toàn dắt Đặng Điểm Điểm rời đi, trước khi đi, anh và Vân Vụ Lai lại một lần nữa gật đầu ra hiệu cho nhau.
Kerr nhìn bóng lưng anh, nhỏ giọng hỏi Vân Vụ Lai: “Chuyện cô vừa nói, là thật hay giả vậy?”
“Tùy anh tin hay không.” Vân Vụ Lai nói.
Kerr suy nghĩ một lát, xúi giục Vân Vụ Lai: “Nếu anh ta thật sự là chồng cô, cô gọi anh ta một tiếng ‘chồng yêu’ tôi nghe xem, xem anh ta có đáp lại không.”
“Tôi không muốn.” Vân Vụ Lai dứt khoát từ chối.
“Xạo vừa thôi.” Kerr lúc này đã xác nhận, không nhịn được mà cười nhạo Vân Vụ Lai “Tôi còn nhớ lần trước uống say cô cũng nói mình có chồng, cô thèm chồng đến phát điên rồi à? Vậy sao cô đến bạn trai cũng không chịu quen?”
Vân Vụ Lai không hề dao động, phép khích tướng với cô vô dụng: “Tùy anh nói thế nào cũng được.”
“Sự thật là cô không có chồng.” Kerr nói.
“Được, anh nói sao thì là vậy.” Vân Vụ Lai không hề cố chấp, trở lại vẻ bình tĩnh thản nhiên thường ngày.
Kerr có hơi nhớ nhung Vân Vụ Lai văng tục ban nãy, vô cùng sinh động hoạt bát, tiếc là chỉ như hoa quỳnh sớm nở tối tàn, còn chưa cảm nhận được đã tàn lụi, anh ta rất muốn được chứng kiến lần nữa, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng, liền bày trò xấu: “Thì ra cô thích kiểu này, xem ra gu thẩm mỹ của chúng ta vẫn có điểm trùng lặp.”
Quả nhiên, Vân Vụ Lai lại bị chọc giận: “Đã bảo là đừng có mà dòm ngó chồng của bà đây rồi mà.”
Kerr: “…”
Linh nghiệm vậy sao?
Mà sau khi rời đi, Đặng Điểm Điểm lại bám lấy Chúc Khải Toàn: “Anh Khải Toàn, anh nói cho em biết chị dâu là ai đi, em thật sự rất muốn biết, nếu anh không nói, tối nay em sẽ không ngủ được mất.”
Chúc Khải Toàn bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Đặng Điểm Điểm, trí thông minh của em rốt cuộc là giống ai vậy?”
Đáp án đã rõ ràng như thế, anh còn dắt cô ấy đến trước mặt Vân Vụ Lai lượn một vòng, vậy mà cô ấy vẫn không biết chị dâu là ai.
Thật sự là ngốc đến mức anh cũng không nỡ nặng lời.
“A, em biết rồi!” Đặng Điểm Điểm dừng bước, kêu lên như bừng tỉnh ngộ.
Chúc Khải Toàn lại thở dài một hơi, con bé ngốc này, cuối cùng cũng thông suốt rồi.
“Anh với chị dâu thật sự của em tình cảm không hòa hợp đúng không? Cho nên anh không chịu dắt chị ấy đi gặp bọn em, cũng không cho em xem ảnh cưới, vì anh vốn đang âm mưu ly hôn, anh thay lòng đổi dạ rồi, chính là với cái cô Vân Vụ Lai vừa rồi!” Đặng Điểm Điểm phân tích một tràng có lý có cứ “Anh đừng tưởng em quên chuyện lần trước anh muốn chiếm vali hành lý của chị ta.”
Chúc Khải Toàn: “…”
Cái đầu của Đặng Điểm Điểm trừ phi quay về bụng mẹ nặn lại, nếu không thì kiếp này e là không có khả năng khai sáng được nữa rồi.
Đặng Điểm Điểm hùng hổ: “Anh nói xem em nói có đúng không?!”
Chúc Khải Toàn không chút do dự: “Không đúng.”
“Còn nói không đúng.” Đặng Điểm Điểm đã nhận định suy đoán trong lòng mình, cô ấy ném ra bằng chứng, “Em nhìn ra rồi, lúc đầu anh mới đến tâm trạng không tốt lắm, nhưng gặp chị ta xong, tâm trạng anh tốt lên nhiều. Em nói đúng không?”
“Đúng vậy.” Chúc Khải Toàn thẳng thắn thừa nhận.
Đặng Điểm Điểm nhìn anh với ánh mắt hận rèn sắt không thành thép, mức độ đau lòng không kém gì đang nhìn một thiếu nữ lầm lỡ: “Oa, anh Khải Toàn cuối cùng anh cũng thừa nhận rồi.”
Chúc Khải Toàn không tỏ ý kiến.
Bạn trai đi cùng Vân Vụ Lai là Kerr, hơn nữa còn là gay.
Báo động đã được gỡ bỏ.
Chúc Khải Toàn đưa Đặng Điểm Điểm đang lải nhải khuyên anh “quay đầu là bờ” suốt quãng đường về lại nhóm bạn thân của cô ấy, dặn dò vài câu: “Lát nữa tiệc tối kết thúc thì đến tìm anh, anh đưa em về nhà.”
Anh vừa đi khỏi, mấy người bạn của Đặng Điểm Điểm đã rất phấn khích: “Oa, Điểm Điểm, đây là anh họ của cậu à?”
“Đẹp trai quá đi.”
“Điểm Điểm, cậu có muốn có chị dâu không?”
“Cậu thấy tớ thế nào?”
“Lượn đi ha ha ha, tớ nói trước.”
Đặng Điểm Điểm nhìn bóng lưng Chúc Khải Toàn rời đi, hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến mấy người bạn, cô ấy buồn rầu nhíu chặt mày.
Chúc Khải Toàn tìm một vòng, mới tìm thấy Nghê Đông đang một mình uống rượu giải sầu ở một góc trên tầng ba.
“Tâm trạng không tốt à?” Chúc Khải Toàn hỏi, cầm ly rượu bên cạnh lên, nhẹ nhàng chạm vào ly chân cao của Nghê Đông.
Nghê Đông đã điều chỉnh gần xong, anh ta đã nghĩ thông rồi, không phải là anh ta chưa từng trải qua, một Yến Tùy, một Vân Vụ Lai, chẳng phải chỉ là thu lại tình cảm đặt sai chỗ thôi sao, anh ta là người giỏi nhất chuyện này.
Không thể vì phụ nữ mà ảnh hưởng đến tình cảm anh em được, ai bảo người ta gặp trước cơ chứ.
Nghĩ vậy, Nghê Đông ngửa đầu uống cạn ly rượu, cười sảng khoái: “Không sao, chỉ là một mình hơi chán, anh đến là vừa hay.” Anh ta giả vờ vô tình hỏi thăm tung tích của Đặng Điểm Điểm “Đúng rồi, anh không đi cùng cô em gái kia của anh à?”
“Con bé có bạn thân đi cùng rồi.” Chúc Khải Toàn nói.
“Ồ.” Nghê Đông thầm mắng mình, sao lại không nhịn được mà đi quan tâm đến động tĩnh của người ta, có liên quan gì đến mày đâu, nhịn đi, đừng nhìn, đừng nghe, đừng hỏi.
Thời gian tiếp theo, hai người cùng ngồi ở góc phòng nhìn ngắm cảnh phồn hoa huyên náo khắp phòng, thỉnh thoảng có người quen đi qua thì xã giao vài câu, uống một ly, tạo thành một góc nhỏ náo nhiệt.
Mấy người đang nói đến đoạn buồn cười, Nghê Đông đột nhiên phát hiện Chúc Khải Toàn dường như đã chú ý đến một hướng nào đó mấy lần.
Anh ta nhìn theo ánh mắt của Chúc Khải Toàn, chỉ thấy một cặp nam nữ người nước ngoài đang nói cười vui vẻ, dựa vào chiều cao và dáng người, có lẽ đều là người mẫu, Nghê Đông không quan tâm đến giới thời trang, nhìn người nước ngoài cũng thấy na ná nhau, hoàn toàn không phân biệt được người ta là siêu mẫu một bước chân giá trên trời hay là người mẫu nhỏ mới vào nghề.
Mà người đàn ông kia, dường như cũng đang nhìn Chúc Khải Toàn.
“Quen à?” Nghê Đông hỏi.
Chúc Khải Toàn lắc đầu.
Không quen.
Giao điểm duy nhất là lúc anh ra sân bay đón Vân Vụ Lai, người đàn ông này liên tục chú ý đến Vân Vụ Lai.
Buổi chiều khi nghe Vân Vụ Lai nói có bạn trai đi cùng, hình ảnh đầu tiên hiện lên trong đầu anh chính là khuôn mặt của người đàn ông này.
Yên ổn được một lát, bóng dáng Vân Vụ Lai cũng xuất hiện ở đầu cầu thang tầng ba.
Chúc Khải Toàn và Bùi Cao Trác cùng nhìn sang.
Vân Vụ Lai không bỏ sót bất kỳ ánh mắt nào, cô nhìn Chúc Khải Toàn, lại nhìn Bùi Cao Trác, không thèm để ý đến ai, bắt chuyện với một người mẫu quen biết.
Mà hai người đàn ông, rất dễ dàng phát hiện ra đối phương và mình đang nhìn cùng một người phụ nữ.
Trong ánh mắt giao nhau, đao quang kiếm ảnh, khói lửa mịt mù.
Chúc Khải Toàn thu lại tầm mắt, vẻ mặt lạnh lùng chuyển sự chú ý trở lại câu chuyện cười của mấy người bạn.
Đột nhiên, Nghê Đông liều mạng kéo tay áo anh: “A Khải, mau nhìn kìa, Vụ Lai, Vụ Lai.”
“Ừ.” Chúc Khải Toàn rất qua loa.
Vợ anh đến rồi, anh đã thấy từ lâu, còn cần người khác nói à?
“A Khải, anh mau nhìn đi.” Nghê Đông sốt ruột “Vụ Lai gặp chuyện rồi!”
Hiện trường dường như có chút hỗn loạn, Chúc Khải Toàn quay đầu nhìn lại.
Trước mặt Vân Vụ Lai rơi vỡ mấy ly sâm panh, ngã nghiêng trên tấm thảm dày, vì có tấm thảm này nên không gây ra tiếng động lớn, vì vậy anh không nghe thấy.
Thủ phạm là một người phục vụ bưng khay, gây ra họa, sợ đến mức mặt mày trắng bệch, đang không ngừng xin lỗi.
Mà cô mặc một chiếc váy trắng, rượu sâm panh làm ướt nửa người cô, vải màu sáng một khi bị ướt sẽ trở nên bán trong suốt, cô sợ bị lộ hàng, đành phải ôm chặt lấy ngực.
Sắc mặt Chúc Khải Toàn lạnh đi, đang định lao lên.
Có một bóng người nhanh chân hơn anh một bước, đã vừa đi vừa cởi áo khoác ngoài, bước nhanh đến trước mặt cô, dùng một tư thế ôm trọn, dùng áo vest quấn chặt lấy cô.
