Vân Vụ Lai đối diện với ánh mắt phức tạp của Lạc Châu, chào tạm biệt anh: “Anh, vậy em qua trước nhé, mọi người cứ ăn từ từ.”
Lạc Châu có ngàn lời muốn nói nhưng đều nghẹn lại trong lòng, cuối cùng chỉ có thể gật đầu một cách gượng gạo: “Ừ, được.”
Chúc Khải Toàn tỏ ra rất mất kiên nhẫn: “Ăn hay không? Không ăn thì đi.”
Chỉ mới qua vài câu nói mà người không biết còn tưởng cô đã bắt anh đợi cả thế kỷ.
“Đi thì anh tự đi một mình đi.” Vân Vụ Lai hất tay anh ra, tự mình bước vào phòng riêng trước.
Chúc Khải Toàn sa sầm mặt mày đi theo vào, không ngồi đối diện mà lại ngồi ngay cạnh cô rồi nhìn ra ngoài, vừa vặn chạm phải ánh mắt của Lạc Châu. Anh thu tầm mắt lại, đưa ra một yêu cầu vô lý: “Em ngồi sang phía đối diện đi.”
Vân Vụ Lai đương nhiên không thể nghe lời anh răm rắp: “Không.”
Chúc Khải Toàn không thèm nhiều lời với cô. Những lúc thế này, sức lực của đàn ông liền có đất dụng võ. Anh trực tiếp nhấc cả người lẫn ghế của cô lên, nhẹ nhàng chuyển sang phía đối diện.
Bên đối diện bị tường che khuất, không thể nhìn thấy Lạc Châu.
Anh đóng cửa phòng lại, rồi tự mình kéo một chiếc ghế về vị trí ban đầu.
Nhưng việc đóng cửa phòng cũng chỉ là để cho có, vì ở giữa cửa có một tấm kính trong suốt khá lớn, anh vẫn có thể nhìn thấy Lạc Châu và ngược lại.
Vân Vụ Lai nhìn Chúc Khải Toàn với vẻ đăm chiêu.
Chúc Khải Toàn biết cô có ý gì, bộ dạng của anh lúc này trông chẳng khác nào một hũ giấm chua đang gây sự vô cớ. Anh cúi đầu cầm lấy iPad gọi món, phủ nhận việc mình đang ghen: “Lát nữa hai người liếc mắt đưa tình tôi sợ tôi không nhịn được mà nôn mất.”
Anh nói năng đầy gai góc, Vân Vụ Lai khó chịu cau mày: “Anh có thể nói chuyện cho tử tế được không? Lạc Châu là anh trai tôi.”
Cô và Lạc Châu lớn lên cùng nhau, tình cảm sâu đậm, không phải anh em ruột nhưng còn hơn cả ruột thịt. Lạc Châu đã hy sinh rất nhiều vì cô và Vân Sương. Chuyện đến nước này chỉ có thể nói là thế sự vô thường, đôi bên chưa từng có chút oán hận nào. Cô không muốn và cũng không nỡ nghe bất cứ ai dùng những lời lẽ chói tai để làm tổn thương anh ta.
“Một người anh trai thích em, đến cả bạn gái cũng phải tìm người có tướng mạo giống em, thì tính là anh trai kiểu gì?” Chúc Khải Toàn đặt iPad xuống, bắt đầu phân bu, “Tôi đối với Điểm Điểm, Hành Thử đối với Chước Chước mới gọi là anh trai.”
Nhân viên phục vụ thấy tình hình không ổn, bèn đứng ra hòa giải: “Hai vị vui vẻ ăn lẩu nhé, em tặng anh chị một đĩa trái cây ạ.”
Khi nhân viên phục vụ ra ngoài lấy đĩa trái cây, Chúc Khải Toàn cũng liếc mắt nhìn theo, phát hiện bàn của Lạc Châu lại có thêm hai người đàn ông và một người phụ nữ nữa. Họ mang chén nước chấm đã pha sẵn quay lại, sau khi cả ba ngồi vào chỗ, liền cùng người phụ nữ có vài phần giống Vân Vụ Lai kia nâng ly nước ép dưa hấu mời Lạc Châu: “Cảm ơn tổ trưởng đã mời ạ!”
Sự thể hiện này hơi phô trương, rất nhiều người đều nhìn sang. Lạc Châu lúng túng ra hiệu, mong họ yên lặng một chút: “Được rồi, được rồi, mau ăn đi.”
Chúc Khải Toàn có chút đau đầu nhận ra, có lẽ mình thật sự đã hiểu lầm Lạc Châu. Có thể người ta thật sự chỉ là tăng ca đến giờ, sau đó dẫn mấy cấp dưới cùng đi ăn khuya, và trong số đó tình cờ có một người trông hơi giống Vân Vụ Lai mà thôi.
Nhớ lại cảnh tượng lúc mới gặp, bàn của Lạc Châu khi đó quả thật có mấy bộ chén đũa, và họ cũng ngồi ở bàn lớn.
Là do anh nhất thời nóng giận công tâm, đến cả khả năng suy nghĩ cũng tụt dốc không phanh.
Vô duyên vô cớ đổ oan cho người khác lại còn trút giận lên Vân Vụ Lai, Chúc Khải Toàn chọn cách lảng sang chuyện khác như thể không có gì xảy ra: “Ăn nước lẩu gì, tôi ăn cà chua, em muốn ăn gì?”
Vân Vụ Lai sắc mặt không tốt, muốn bỏ đi ngay lập tức nhưng lại thấy mất mặt, cuối cùng chỉ cứng rắn buông một câu: “Tùy.”
“Vậy lẩu nấm.” Chúc Khải Toàn chọn giúp cô.
Vân Vụ Lai không nói gì, tự mình cúi đầu xem điện thoại.
Chúc Khải Toàn bắt đầu đóng vai người đọc thực đơn: “Ăn ba chỉ bò không?”
“Tùy.”
“Thịt ba rọi?”
“Tùy.”
“Ăn thịt cừu không?”
“Tùy.”
…
Vân Vụ Lai từ chối hợp tác, cứ luôn miệng nói “tùy”.
Đọc gần hết cả thực đơn, Chúc Khải Toàn hỏi: “Làm thế nào em mới hết giận?”
“Không có giận.” Vân Vụ Lai đáp.
Người ta thường nói, hai lời nói dối kinh điển của đàn ông là “anh yêu em” và “anh sẽ không vào trong đâu”.
Còn hai lời nói dối kinh điển của phụ nữ là “không cần” và “em không có giận”.
Chỉ số thông minh của Chúc Khải Toàn đã quay về mức bình thường, đương nhiên sẽ không ngốc nghếch tin một câu trả lời có đáp án rõ ràng như vậy. Anh chọn món dựa theo sở thích trước đây của Vân Vụ Lai rồi đưa iPad cho nhân viên phục vụ.
Đợi nhân viên phục vụ ra ngoài, anh nhìn chằm chằm người phụ nữ đang nghịch điện thoại ở phía đối diện vài giây, rồi thản nhiên nói một câu: “Vậy thì cứ coi như tôi đang ghen đi, được chưa?”
Ngón tay đang lướt màn hình điện thoại của Vân Vụ Lai khựng lại, cuối cùng cũng chịu để ý đến anh: “Cái gì gọi là cứ coi như?”
Chúc Khải Toàn nói: “Là ý em muốn hiểu thế nào thì hiểu.”
Nước đôi, không có một câu trả lời chắc chắn.
“Xì.” Vân Vụ Lai tiếp tục lướt điện thoại.
Thế này xem như là đã làm hòa.
Nước lẩu được mang lên rất nhanh, một bên đỏ một bên trắng, hơi nóng bốc lên nghi ngút nhưng vẫn chưa sôi.
Vân Vụ Lai bắt đầu bới lông tìm vết: “Gọi cái gì thế này, tôi không thích lẩu nấm, cũng không thích lẩu cà chua.”
Chúc Khải Toàn ngước mắt lên đầy hoang mang: “Trước đây không phải em thích sao?”
Vân Vụ Lai vặn lại: “Trước đây tôi còn thích anh nữa là.”
Động tác khuấy nồi lẩu của Chúc Khải Toàn dừng lại.
“Sao thế?” Vân Vụ Lai ra tay trước “Ai lại đi thích bạn trai cũ chứ?”
“Vậy ai lại không thích chồng mình chứ?” Chúc Khải Toàn hỏi ngược lại.
“Chỉ cái danh chồng hờ của anh thì có gì mà gọi là chồng?”
“…” Một lúc sau, Chúc Khải Toàn nói “Thích lẩu gì thì tự gọi, lúc hỏi thì chính em nói là tùy, đúng là phiền phức.”
Chủ đề được chuyển đi hơi cứng nhắc.
Nồi lẩu đã được mang lên rồi, đương nhiên Vân Vụ Lai không thể thật sự gọi lại một lần nữa. Không lâu sau, các món ăn lần lượt được dọn vào, nồi lẩu cũng đã sôi.
Vân Vụ Lai đã lâu không đụng đến lẩu, bụng lại đang đói, cô nhúng đồ ăn vào cả nồi lẩu nấm và lẩu cà chua, ăn ngon lành, hoàn toàn không có dấu hiệu gì là không thích.
Chúc Khải Toàn im lặng đảm nhận nhiệm vụ thả đồ ăn vào nồi và gắp thức ăn cho cô.
Vân Vụ Lai tự mình cắm cúi ăn một lúc, cho đến khi cắn phải một viên cá viên bị nước dùng bên trong làm bỏng, cô vừa quạt tay vừa ngẩng đầu lên mới phát hiện chén của Chúc Khải Toàn trống không, còn chén của mình thì đã chất cao như một ngọn núi nhỏ.
Anh vẫn đang tiếp tục gắp đồ ăn cho cô.
Cô nghĩ vẻ mặt bị bỏng của mình lúc này trông có lẽ hơi ngốc, vì nét mặt anh mang theo chút ý cười.
Là cảm giác được anh chăm sóc.
Ánh đèn rất dịu dàng, chiếu lên gương mặt anh cũng tựa như có thêm một chút dịu dàng hư ảo. Cô thậm chí còn cảm thấy mình lại một lần nữa tự mình đa tình, bởi vì cô cảm nhận được sự cưng chiều trong đôi mắt anh.
Tim cô đập loạn nhịp, lúc này mới nhớ ra mình nên ăn uống thục nữ hơn một chút.
Bầu không khí bỗng trở nên có chút vi diệu.
Vân Vụ Lai cúi đầu xuống, nói một cách đầy giấu giếm: “Không cần gắp cho tôi đâu, anh tự ăn đi, không phải nói là đói rồi sao.”
“Ừ, em ăn trước đi.” Chúc Khải Toàn đứng dậy “Tôi đi pha nước chấm.”
Chúc Khải Toàn tùy tiện pha hai chén nước chấm theo trực giác rồi quay lại, từ xa đã thấy Lạc Châu gõ cửa phòng họ, sau đó hé cửa bước vào, không biết đang nói gì với người bên trong.
“Mẹ kiếp.” Anh khẽ rủa một tiếng.
Đúng là biết lựa thời cơ, anh mới đi có vài phút thôi mà.
Lạc Châu đến để chào tạm biệt: “Vụ Lai, em cứ ăn từ từ nhé, bọn anh về trước.”
“Ăn xong nhanh vậy sao?” Vân Vụ Lai hỏi. Lúc cô và Chúc Khải Toàn qua đây, họ mới vừa bắt đầu ăn.
Lạc Châu cười bất đắc dĩ: “Hết cách rồi, về còn phải tăng ca nữa.”
“Hả? Vất vả vậy ạ.” Giờ này đã gần mười một giờ rồi.
Lạc Châu liếc thấy Chúc Khải Toàn đang đến gần, bèn nhanh chóng kết thúc cuộc trò chuyện: “Anh đi đây, có rảnh thì đến nhà ăn cơm.”
“Vâng, được ạ.”
Lạc Châu xoay người rời đi, gật đầu ra hiệu với Chúc Khải Toàn đang ở ngay gần đó.
Nghĩ đến việc mình vừa mới đổ oan cho người ta cách đây không lâu, Chúc Khải Toàn không nỡ làm lơ, anh rất miễn cưỡng nhếch khóe môi, vẻ qua loa hiện rõ, đợi vào phòng liền đóng sầm cửa lại.
Động tác đưa chén nước chấm rất chừng mực, không mang theo chút hờn dỗi nào, cố gắng giữ bình tĩnh hết mức có thể.
Hai người im lặng cúi đầu ăn một lúc, Vân Vụ Lai đột nhiên nói: “Lạc Châu ban nãy qua chào tạm biệt em.”
Chúc Khải Toàn đương nhiên biết Lạc Châu qua chào tạm biệt, từ góc nhìn của anh nhìn ra, bàn của Lạc Châu đã trống trơn.
Cô giống như đang cố tìm chuyện để nói.
Cũng giống như đang giải thích.
Lòng anh có chút dao động, cái gai âm ỉ trong lòng đột nhiên biến mất không dấu vết.
Lẩu rất ngon, nhưng Vân Vụ Lai không dám ăn nhiều. Ngày mai là buổi trình diễn thời trang, sau đó còn có tiệc mừng công, cô rất lo mình sẽ không mặc vừa lễ phục hoặc bị lộ bụng.
Cuối cùng, sau khi nhai chậm nuốt kỹ một miếng bí đao để đỡ ngấy, cô đặt đũa xuống, vừa nghịch điện thoại vừa đợi Chúc Khải Toàn ăn.
Chúc Khải Toàn cũng không vội, cứ mặc cho cô đợi.
Hai người ngồi đối mặt nhau, tuy mỗi người làm việc của mình, nhưng lại có một cảm giác bình yên đến lạ, thậm chí còn bình yên đến mức có thể trò chuyện đôi ba câu chuyện thường ngày.
Vân Vụ Lai hỏi: “Làm việc ở công ty của anh bận lắm sao?”
“Cũng hơi bận.” Chúc Khải Toàn ngước mắt lên “Còn phải xem là bộ phận nào nữa, mấy bộ phận bận thì đúng là rất bận. Sao vậy?”
Vân Vụ Lai cười nhẹ: “Vân Sương vẫn đang tăng ca, có vẻ tâm trạng hơi sụp đổ, đăng cả vòng bạn bè than thở này.”
Làm việc ở tập đoàn Duy Phong, lúc bận rộn tăng ca đến giờ này là chuyện rất bình thường, nếu chê khổ chê mệt thì không ai giữ bạn, có đầy người khác xếp hàng muốn vào. Nhưng dù sao cũng là em vợ, Chúc Khải Toàn định châm chước một chút. Anh cầm khăn lau khóe miệng, lấy điện thoại ra: “Để tôi nói với lãnh đạo của họ một tiếng.”
“Không cần đâu.” Vân Vụ Lai từ chối “Rèn luyện một chút cũng tốt. Con bé được chiều quá rồi.”
Chúc Khải Toàn nói: “Được chiều một chút cũng chẳng sao.”
Anh trước giờ vẫn luôn nghĩ vậy. Trong điều kiện cho phép, con gái được chiều chuộng một chút không phải là chuyện xấu. Chỉ cần Vân Vụ Lai yếu đuối hơn một chút thôi, thì sau khi tốt nghiệp đại học cô đã không cần phải ra nước ngoài du học, càng không cần một mình đến Paris lăn lộn sau khi tốt nghiệp. Với tiềm lực tài chính của nhà họ Chúc, có thể nuôi cả ngàn vạn người như cô, làm một bà chủ nhà giàu, không cần phải chịu sự tôi luyện của xã hội, có gì không tốt? Nếu cô thật sự không ngồi yên được, có thể vào Duy Phong, nhận một chức vụ nhàn hạ để giết thời gian.
Chỉ cần cô yếu đuối hơn một chút thôi, họ đã không phải xa nhau, bây giờ hẳn đã là một đôi vợ chồng thật sự, có lẽ đã sớm có một hai đứa con đáng yêu.
Anh tôn trọng ước mơ của cô, thấu hiểu khí phách của cô, nhưng nếu được làm lại lần nữa, anh chưa chắc đã chịu phóng khoáng độ lượng để cô rời đi như vậy.
“Không cần đâu, con bé sắp xong rồi.” Vân Vụ Lai kiên quyết không cho Vân Sương được châm chước, muốn làm một người chị không nuông chiều em gái.
Chủ đề đến đây, Chúc Khải Toàn cũng không còn hứng ăn nữa, gọi nhân viên phục vụ đến thanh toán.
Rõ ràng đã nói là cô mời, nhưng hiển nhiên cô đã quên mất chuyện này. Nhân viên phục vụ mặc định là quý ông thanh toán, nên đã đưa hóa đơn cho Chúc Khải Toàn.
Anh cũng không nhắc nhở, tự mình lặng lẽ thanh toán.
Mãi đến khi anh ra ngoài lấy xe rồi quay lại, cô mới nhớ ra: “Sao anh không nhắc tôi.”
Chúc Khải Toàn không để tâm: “Tôi mời, không có gì đâu.”
Vân Vụ Lai cảm thấy hành động nói mời khách nhưng lại không trả tiền có chút không hay, cô do dự một chút rồi hỏi: “Vậy hay là tôi chuyển khoản cho anh nhé?”
Chúc Khải Toàn cũng dừng lại một chút, hỏi: “Chuyển thế nào?”
Hai người không có bạn bè trên Wechat, cũng không có bạn bè trên Alipay.
Quá trình thêm Wechat sau đó có chút ngầm hiểu trong lòng, mỗi người một ý đồ.
Mặc dù cả Alipay và Wechat đều hỗ trợ chuyển khoản trực tiếp mà không cần kết bạn, nhưng Vân Vụ Lai vẫn mở mã QR cá nhân trên Wechat ra để Chúc Khải Toàn quét. Kết quả vừa nhìn qua đã thấy màn hình điện thoại của anh cũng đang hiển thị giao diện mã QR.
Hai người nhìn nhau.
Vân Vụ Lai lại cúi đầu, tắt mã QR đi, mở phần quét mã.
Kết quả vừa ngẩng lên, lại thấy anh cũng vậy.
Vân Vụ Lai: “…”
Chúc Khải Toàn: “…”
Hai người im lặng nhìn hai chiếc điện thoại đang không ngừng quét một lúc, Chúc Khải Toàn nói: “Em quét tôi đi.”
Vân Vụ Lai khẽ “ồ” một tiếng, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim quan sát anh mở lại mã QR, bàn tay còn lại đút trong túi áo khoác, nắm chặt lấy lớp vải.
Hai người cứ thế trở thành bạn bè trên Wechat một cách khá ngượng ngùng, toàn bộ quá trình chỉ số thông minh của cả hai đều có chút không ổn định.
Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh chắc mẩm tưởng hai người họ đang đi xem mắt, cặp đôi nam nữ gặp mặt lần đầu sau bữa ăn cảm thấy khá hài lòng về đối phương nên định thêm Wechat rồi tìm hiểu sâu hơn để phát triển tiếp.
Nếu nói ra ngoài họ là vợ chồng, ai mà tin cho nổi?
Vân Vụ Lai giả vờ bình tĩnh, mở khung trò chuyện với anh, rồi mở giao diện chuyển khoản, hỏi: “Hết bao nhiêu tiền ạ?”
Chúc Khải Toàn vừa lưu tên cô, vừa trả lời: “Không cần đâu.”
Anh lưu tên cô là “Vân Vụ Lai”.
Với mối quan hệ của hai người, nếu cô cứ nhất quyết trả lại cho anh mấy đồng tiền lẩu đó thì quả thật quá khách sáo rồi. Vân Vụ Lai không kiên trì nữa, khẽ “ồ” một tiếng.
Điều duy nhất khá khó xử là: nếu không chuyển khoản, thì mục đích của việc kết bạn có hơi lộ liễu, giống như đã hoàn toàn lột bỏ tấm vải che cuối cùng.
Khiến cho họ trông như thể cố tình muốn thêm Wechat của nhau vậy.
Chúc Khải Toàn cất điện thoại, nói một cách đương nhiên: “Bữa sau em mời.”
Anh đang hẹn lần sau.
Cái cớ này có vẻ hơi vụng về và có phần cố ý.
Vân Vụ Lai không nhìn anh, vén lọn tóc không hề tồn tại bên má ra sau tai: “Phiền phức, còn phải đặt lịch với trợ lý của anh nữa.”
Thực tế là cô còn chẳng có phương thức liên lạc của trợ lý anh.
Khóe miệng anh nở một nụ cười như có như không: “Lần sau lại cho em chen ngang một lần nữa.”
“Xì.”
Hai người mặc áo khoác vào, rời khỏi quán lẩu.
Ban đêm rất lạnh, gió rét căm căm, đường phố cũng vắng vẻ, phải đợi một lúc mới có xe nhận đơn.
Vân Vụ Lai miệng thì nói không châm chước cho Vân Sương, nhưng dù sao cũng là chị gái, em gái làm việc đến giờ này vẫn chưa tan làm, ít nhiều cũng có chút đau lòng. Cô nhắn tin quan tâm và động viên Vân Sương trên Wechat.
Chúc Khải Toàn đứng bên cạnh lắc đầu, cô cứ làm phiền người ta thế này, chẳng phải Vân Sương sẽ càng không hoàn thành công việc được hay sao?
Anh gửi một tin nhắn cho Tổ Uyển, bảo Tổ Uyển đến nói khéo với cấp trên của Vân Sương một chút, mau chóng cho cô gái nhỏ tan làm, kẻo người nhà lo lắng.
Xe đến dưới lầu khách sạn Yến Sâm, Chúc Khải Toàn nhắc nhở Vân Vụ Lai vẫn đang gõ chữ lách cách: “Đến nơi rồi.”
“Ồ.” Vân Vụ Lai ngẩng đầu nhìn ra ngoài, tạm thời dừng gõ chữ, mở cửa định xuống xe.
Vừa bước ra một chân, cổ tay đã bị giữ lại.
Cô khó hiểu quay đầu lại, đâm thẳng vào mắt Chúc Khải Toàn.
Ánh mắt đó rất quen thuộc.
Đen láy, sâu thẳm.
Giống như đôi mắt của anh vào cái ngày anh mang vali đến cho cô, chặn ở cửa phòng khách sạn của cô.
