Vân Vụ Lai không nói gì, đứng sững tại chỗ, vẻ mặt lộ rõ sự khó xử.
Chúc Khải Toàn tuyệt đối không phải là người thích làm khó phụ nữ trong những chuyện thế này, anh rất tự giác buông cổ tay cô ra, không để lộ bất kỳ thay đổi cảm xúc nào, chỉ nói: “Ngủ ngon.”
Vân Vụ Lai gật đầu: “Ngủ ngon.”
Động tác xuống xe của cô có hơi hoảng loạn.
Sau khi xuống xe, cô giơ tay định đóng cửa xe lại, nhưng rồi lại dừng lại giữa chừng.
Cô hơi muốn giải thích với anh lý do mình không mời anh lên lầu, nhưng lại ngại vì anh không nói rõ mục đích, sợ lỡ như chỉ là mình suy nghĩ nhiều, do dự một lúc, cô dùng giọng điệu như đang nói chuyện phiếm: “Tôi vừa gọi Vân Sương qua ngủ cùng rồi…”
Anh chỉ chậm một phút.
“Được.” Chúc Khải Toàn dường như đang nín cười “Tôi biết rồi.”
Biết rồi… biết rồi là sao chứ.
Vân Vụ Lai có chút hối hận vì đã giải thích với anh, từ chối thì cứ từ chối thôi, nói lý do làm gì, giờ lại thành ra cô rất để tâm đến cảm nhận của anh, lại còn thành ra cô rất muốn… gì đó với anh nữa.
Đúng là đầu óc cô bị kẹp cửa rồi mới hăm hở giải thích cho anh nghe.
Sự hối hận của cô hiện rõ cả trên mặt.
Lần này Chúc Khải Toàn trực tiếp bật cười, nhưng anh vẫn giữ phong độ lịch thiệp, không tiếp tục chọc cho cô thẹn quá hóa giận, mà nói lại một lần nữa “Ngủ ngon.”
Sau khi báo địa chỉ cho tài xế, chiếc xe chở anh rời đi.
Chúc Khải Toàn quay đầu nhìn lại cửa khách sạn, Vân Vụ Lai vẫn còn đứng ở đó, anh nhất thời dở khóc dở cười.
Sớm biết vậy đã không bảo Tổ Uyển thông báo cho cấp trên của Vân Sương cho người về rồi.
Khoảng hai mươi phút sau Vân Sương mới đến, Vân Vụ Lai đã tắm rửa xong, khoác một chiếc áo dạ bên ngoài váy ngủ xuống sảnh khách sạn đón người.
Vừa nhìn thấy chị gái, Vân Sương đã không nhịn được mà ca cẩm: “Em đã tăng ca năm ngày liên tiếp rồi, mấy hôm trước chỉ đến tám chín giờ, hôm nay làm thẳng đến nửa đêm, mà còn chưa xong việc, em còn tưởng phải làm xuyên đêm cơ, may mà sếp còn có lương tâm, cho bọn em về nhà.”
Vân Vụ Lai vỗ nhẹ sau gáy cô ấy: “Được rồi, hôm nay nghỉ sớm đi, mai chị dắt em đi xem show.”
“Thật ạ?” Vân Sương mắt sáng rỡ, nhưng nhanh chóng lại ỉu xìu, “Nhưng chưa chắc em đã xin nghỉ được.”
“Không sao, chị giúp em nói một tiếng.” Vân Vụ Lai bấm nút thang máy.
Vân Sương ngạc nhiên lặp lại: “Chị giúp em nói một tiếng? Nói với ai ạ?”
Vân Vụ Lai thản nhiên đáp: “Công ty của em là đối tác lần này của bên chị, mở miệng xin một người chắc không khó.”
“Ồ, dọa chết em rồi.” Vân Sương vuốt ngực, cười trêu chọc “Em còn tưởng chị định nói với bạn trai cũ của chị.”
Vân Vụ Lai im lặng.
Cô đúng là định nhờ vả bạn trai cũ kiêm chồng mình thật.
Có một khoảnh khắc, cô thực sự cũng muốn nói rõ tình hình của mình và Chúc Khải Toàn cho em gái biết, trong lòng cô có một người tí hon đang nhảy nhót, rất muốn chia sẻ niềm vui của mình với người khác.
Nhưng lý trí đã hét dừng lại.
Quan hệ giữa cô và Chúc Khải Toàn có hòa hoãn đôi chút, chẳng qua là vì một đôi nam nữ là hình mẫu lý tưởng của nhau nên vết sẹo vừa lành đã quên đau, dưới tác dụng của dopamine và hormone mà thấy đối phương thuận mắt hơn nhiều mà thôi.
Tương lai mối quan hệ của họ vẫn còn mù mịt, khó đoán.
Vì vậy, cô đã ngậm chặt miệng.
Vào phòng, Vân Sương ngay lập tức lao lên giường, lăn hai vòng, r*n r*: “Mệt chết em rồi, thoải mái quá.”
Cảnh tượng này khiến Vân Vụ Lai cảm thấy như có kiến bò khắp người, cô chê Vân Sương bẩn, trách móc: “Em đi tắm trước đi chứ, sao không tắm mà đã lên giường?”
“Sao chị vẫn nhiều quy tắc thế.” Vân Sương lầm bầm.
Trước đây sau khi hai chị em đến ở nhà họ Lạc, nhà họ Lạc không lớn, nên họ ở chung một phòng, giường của Vân Vụ Lai nghiêm cấm người khác mặc quần áo đi ngoài đường chạm vào, mỗi lần Vân Sương không cẩn thận mặc nguyên đồ đi ngoài đường mà trèo lên giường của cô, cô sẽ nổi điên.
“Chị đến chết vẫn nhiều quy tắc như vậy.” Vân Vụ Lai ghét bỏ kéo cô ấy dậy “Em mau đi tắm đi, bẩn chết đi được.”
Vân Sương nằm ỳ thêm một lúc, mới miễn cưỡng vào phòng tắm.
Vân Vụ Lai phủi giường hồi lâu, thậm chí còn nghiêm túc suy nghĩ một lát có nên gọi dịch vụ khách sạn lên thay ga giường không, cuối cùng tự thuyết phục mình rằng ở ngoài đừng nên quá câu nệ, tạm bợ một chút là được.
Cô lại đập mạnh vào chăn thêm hai cái mới thôi, nén sự khó chịu mà nằm xuống, cầm lấy chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường.
Điện thoại có một tin nhắn Wechat mới.
Cô mím môi, bấm vào xem.
Cảnh tượng này làm cô nhớ lại thời còn học cấp ba, những ngày đầu vừa trao đổi số điện thoại với Chúc Khải Toàn, cô dường như cũng như vậy, rõ ràng không muốn để tâm, nhưng lại không tài nào kiểm soát được tần suất xem điện thoại của mình, hễ điện thoại có động tĩnh gì, tim cô lại hẫng đi một nhịp.
Không phải anh, lòng trống rỗng.
Là anh, tim đập như trống dồn.
Không phải Chúc Khải Toàn, là trợ lý Tiểu An hỏi một vài vấn đề công việc.
Hai người trao đổi một lát, Tiểu An nhắc đến một tin đồn: “Chị Vụ Lai, chị biết không, nghe nói Nhậm Ngân Dao hôm nay ở bữa tiệc bị người ta xịt nước tẩy trang.”
Vân Vụ Lai: “Nghe rồi.”
Tiểu An gửi tới một tràng tin nhắn như súng liên thanh:
“Hơn nữa nghe nói bên du thuyền còn viện đủ cớ, không cho xem camera.”
“Kerr cũng chuẩn bị cho qua chuyện, không định truy cứu.”
“Trời ạ, chị nói xem ai mà ra tay ác vậy?”
“Thù oán gì vậy chứ.”
Tiểu An bình thường không có giao du gì với Nhậm Ngân Dao, cũng chưa từng nghe Nhậm Ngân Dao có hành vi hà khắc với ai, nên khá là đồng cảm với cô ta.
Vân Vụ Lai thấy tên ở khung chat vẫn hiện “Đối phương đang nhập…”, vốn không muốn dọa cấp dưới, nhưng Tiểu An thật sự nói mãi không hết, nên cô dùng một câu ngắt lời Tiểu An: “Là chị làm.”
Dòng chữ “Đối phương đang nhập…” biến mất, thay vào đó, là Tiểu An đã thu hồi tất cả tin nhắn chửi bới thủ phạm, rồi gửi đến một sticker quỳ lạy, khác hẳn với sứ giả chính nghĩa lúc trước, khen ngợi: “Cao tay!”
Vân Vụ Lai dở khóc dở cười.
Xem ra Nhậm Ngân Dao vì đuối lý trước, nên không dám nói ra đối tượng tình nghi trước đám đông.
Có điều, Chúc Khải Toàn vậy mà lại còn dặn dò bên quản lý camera của du thuyền.
Vẫn là câu nói đó, anh thật sự rất biết cách, chỉ xem anh có muốn làm hay không thôi.
Vân Sương tắm xong đi ra: “Chị, đồ dưỡng da của chị ở đâu?”
Vân Vụ Lai nhìn điện thoại, không ngẩng đầu: “Chắc là trên tủ.”
Vân Sương tìm một vòng, phát hiện ra cả một châu lục mới: “Chị, sao ở đây lại có cà vạt của đàn ông?”
Vân Vụ Lai ngẩng đầu lên khỏi điện thoại, thấy Vân Sương đang cầm một chiếc cà vạt, mặt mày đầy vẻ hóng hớt.
Là Chúc Khải Toàn vừa để quên ở đây.
Vân Sương xem đi xem lại chiếc cà vạt mấy lần, cười gian xảo: “Chị có bạn trai rồi à?”
“Không có.” Vân Vụ Lai chối bay chối biến.
“Lừa ai chứ?” Vân Sương đâu có tin, quệt bừa ít đồ dưỡng da rồi leo lên giường, níu lấy cánh tay Vân Vụ Lai “Chị mau cho em xem ảnh đi.”
“Này, không có.” Vân Vụ Lai né ra.
“Thế cái cà vạt kia là sao? Chị đừng nói là của chị đấy.” Vân Sương đâu có dễ đối phó như vậy “Đó chắc chắn là cà vạt nam.”
Vân Vụ Lai đưa tay tắt đèn đầu giường, từ chối bàn luận về chủ đề này: “Muộn rồi, ngủ thôi, mai chị còn phải dậy sớm.”
Show diễn thời trang vào buổi chiều, nhưng buổi sáng phải tiến hành công tác chuẩn bị cuối cùng và diễn tập, ngày mai cô sẽ lần đầu tiên xuất hiện trước công chúng với thân phận Lai, cần phải cùng người mẫu ra chào kết.
Vân Sương không chịu: “Chị nói cho em đi mà, nói rồi em sẽ ngủ.”
“Tắt đèn bên em đi.” Vân Vụ Lai chỉ thị em gái.
Vân Sương làm theo, quay lại tiếp tục quấn lấy hỏi thăm tình hình anh rể: “Anh ấy là người nước ngoài ạ? Nước nào, bao nhiêu tuổi?”
Vân Vụ Lai giả chết, từ chối đáp lời.
Hai người giằng co một lúc, Vân Vụ Lai bực mình, nói dối: “Không có bạn trai, là cà vạt cho show diễn ngày mai, có chút vấn đề cần sửa nên mang về.”
Vân Sương bán tín bán nghi, thật sự không moi thêm được gì, đành phải bỏ cuộc, lẩm bẩm một câu “keo kiệt”, rồi trở mình bắt đầu nghịch điện thoại.
“Còn chưa ngủ.” Nói dối khiến người ta có cảm giác tội lỗi, Vân Vụ Lai chủ động tự cho mình lối thoát.
Vân Sương khó chịu một lúc, nhưng vẫn đáp lời cô: “Dù sao mai em cũng không đi làm, có thể dậy muộn một chút.”
“Show diễn vào buổi chiều, liên quan gì đến việc em dậy đi làm buổi sáng?” Vân Vụ Lai thấy lạ.
“Nếu chiều không đi, sáng còn đi làm gì ạ.” Vân Sương bắt đầu làm nũng “Chị ơi, em mệt thật mà, chị giúp em xin nghỉ thêm một buổi sáng đi mà!”
“Mệt sao không ngủ sớm đi còn nghịch điện thoại.” Vân Vụ Lai lầm bầm.
Là ý đồng ý.
Vân Sương vừa nghe, vui vẻ ra mặt, không nói hai lời liền khóa màn hình điện thoại đặt bên gối: “Chị ngủ ngon.”
Trong phòng yên tĩnh trở lại, Vân Vụ Lai nhắm mắt một lúc, nhưng mãi không có buồn ngủ, cô mở mắt nhìn trần nhà, rèm cửa của khách sạn được lắp rất kín, ánh sáng bên ngoài không một chút nào lọt vào, trong phòng tối đen như mực.
Cô trở mình, mò mẫm trên tủ đầu giường một lúc, cầm lấy điện thoại.
Mở khóa.
Mở Wechat.
Đây là lần thứ ba cô mở Wechat của Chúc Khải Toàn.
Thật ra Wechat của anh hoàn toàn không có gì đáng xem, biệt danh là viết tắt tên họ, ảnh đại diện là một bé gái Hàn Quốc rất nổi mấy năm gần đây, vòng bạn bè chỉ hiển thị bài đăng trong vòng một năm, bài duy nhất là đăng vào ngày Phó Hành Thử kết hôn, hai tấm ảnh, một tấm là ảnh chụp một mình Phó Hành Thử, một tấm là ảnh chụp chung của anh và cặp đôi mới cưới: “Phó Hành Thử hôm nay đẹp trai nhất quả đất.”
Phó Hành Thử đã like cho anh.
Yến Tùy bình luận bên dưới: “Vậy ai đẹp nhất quả đất?”
Chúc Khải Toàn trả lời: “Em em em.”
Chỉ có ID Wechat là còn lưu lại bằng chứng họ từng yêu nhau, là sự kết hợp giữa các chữ cái đầu của “Khải Toàn Quy Lai” và ngày họ chính thức hẹn hò.
Lúc đó, khi anh đặt ID Wechat, cô đã rất nghiêm túc ngăn cản anh: “ID Wechat không đổi được đâu, đừng đặt liên quan đến em.”
Chúc Khải Toàn ngẩng đầu, biết rõ còn cố hỏi: “Tại sao?”
Vân Vụ Lai nói thẳng không kiêng dè: “Chia tay thì làm sao?”
Chúc Khải Toàn ra vẻ suy tư: “Vậy em không đặt liên quan đến anh à?”
“Không.” Cô lắc đầu rất kiên quyết, cô rất lý trí, họ vẫn còn học lớp 12, một đời người còn xa vời lắm.
Chúc Khải Toàn không tỏ ra không vui, nhưng quả thật đã tạm thời gác lại chuyện đặt ID Wechat.
Kết quả là một ngày không lâu sau đó, Vân Vụ Lai tình cờ phát hiện, anh vẫn đặt ID Wechat liên quan đến cô.
Cô bảo anh tưởng tượng: “Lỡ sau này chúng ta chia tay, bạn gái sau của anh ghen thì làm sao?”
Anh hoàn toàn không coi là chuyện gì to tát: “Vậy thì anh sẽ nói là ‘Khải Toàn Cấp Lực(Khải Toàn tuyệt vời)*?”
(*) Khải Toàn Quy Lai và Khải Toàn Cấp Lực, viết tắt chữ cái đầu đều là KXGL
Bên cạnh Vân Sương trở mình, cắt ngang dòng hồi tưởng của Vân Vụ Lai, cô khóa màn hình điện thoại, tự trách mình không nên hồi tưởng lại những chuyện không quan trọng vào đêm khuya, càng không nên vì chờ đợi một tin nhắn không nên chờ mà trằn trọc khó ngủ.
Điện thoại vừa đặt lại lên tủ đầu giường, liền vang lên một tiếng rung có hơi chói tai.
Tim Vân Vụ Lai đập thót một cái.
Lần này, cô có linh cảm rất mãnh liệt.
Quả nhiên, thật sự là tin nhắn của Chúc Khải Toàn: “Về đến nhà rồi.”
Sao anh về đến nhà muộn vậy? Đã bao lâu rồi chứ.
Vân Vụ Lai thầm oán thán.
Chỉ là, đợi được tin nhắn của anh, trái tim lơ lửng của cô cuối cùng cũng hạ xuống được.
Chúc Khải Toàn liền gửi tin nhắn tiếp theo: “Ngủ rồi à?”
Vân Vụ Lai mím môi, trả lời tin nhắn của anh: “Chưa.”
Chúc Khải Toàn: “Vân Sương ở đó à?”
Vân Vụ Lai: “Ừm, ngủ rồi.”
Chúc Khải Toàn chủ động giải thích lý do mình về nhà muộn: “Bên nhà ông nội Tiểu Tùy mang qua một ít hải sản, Hành Thử bảo tôi qua lấy.”
Vân Vụ Lai: “Ồ.”
Cô trả lời cộc lốc, Chúc Khải Toàn không để cuộc trò chuyện bị nguội lạnh: “Mai mang cho em ăn nhé?”
Cô rất thích ăn hải sản.
Nhưng Vân Vụ Lai từ chối: “Mai không có thời gian.”
Ngày mai sẽ là một trận chiến cam go, đâu có thời gian mà ăn hải sản.
Chúc Khải Toàn:
“Vậy ngày kia.”
“Chắc em cũng không vội về đến thế đâu nhỉ.”
Vân Vụ Lai nhìn chằm chằm vào mấy dòng tin nhắn một lúc, ánh sáng yếu ớt của điện thoại chiếu sáng khuôn mặt cô, cô đang định trả lời, thì bên cạnh đột nhiên thò ra một cái đầu.
Cô theo phản xạ úp điện thoại vào ngực, và khóa màn hình, hoảng hốt phàn nàn: “Sao em còn chưa ngủ hả?”
Giọng nói của Vân Sương không có chút buồn ngủ nào: “Cười vui thế kia! Còn bảo không có bạn trai.”
“Chị đang xem truyện cười.” Vân Vụ Lai từ chối thừa nhận, xua đuổi, “Em ngủ nhanh lên được không?”
Vân Sương quả quyết: “Lừa ai chứ, trước đây chị hẹn hò với Chúc Khải Toàn kia cũng y như vậy, em thật hối hận vì không chụp lại cho chị xem.”
Lúc Vân Vụ Lai giấu gia đình hẹn hò với Chúc Khải Toàn, Vân Sương là người đầu tiên phát hiện ra điều bất thường, vì hai người ngủ chung một phòng, Vân Sương nửa đêm thấy chị gái nhìn điện thoại cười, cô rón rén lại gần, nhân lúc Vân Vụ Lai hoàn toàn không để ý, liền giật lấy điện thoại.
Vân Vụ Lai vội vàng giằng lại, Vân Sương không thấy được nhiều, nhưng những gì thấy được, đủ để chứng thực suy đoán.
Nụ cười xuất phát từ nội tâm khi đối diện với người mình thích, và cảm giác buồn cười khi xem truyện cười có sự khác biệt về bản chất.
Cảnh tượng tái hiện, Vân Vụ Lai cậy lần này không bị giật điện thoại, không bị tóm được bằng chứng quan trọng, liền trở lại vẻ mặt vô cảm, khăng khăng không thừa nhận: “Đã nói không phải.”
“Vậy chị cho em xem điện thoại đi.” Vân Sương không chịu bỏ cuộc, muốn giằng điện thoại của Vân Vụ Lai.
“Không được.” Vân Vụ Lai giơ điện thoại ra xa.
Chúc Khải Toàn đợi hơn một tiếng đồng hồ mới nhận được tin nhắn của Vân Vụ Lai: “Được thôi.”
Anh hỏi: “Vừa ngủ quên à?”
Vân Vụ Lai: “Ừm.”
Cô đương nhiên không thể nói cho anh biết mình bị Vân Sương bám lấy, và thật sự không chịu nổi sự dai dẳng của Vân Sương, cuối cùng phải lùi nửa bước, thỏa hiệp: “Mai rồi nói.”
Vân Sương lúc này mới miễn cưỡng tha cho cô.
Chúc Khải Toàn: “Vậy ngủ đi.”
Vân Vụ Lai lại không để cuộc trò chuyện kết thúc ở đó: “Ngày mai anh có đến xem show không?”
Chúc Khải Toàn: “Để xem tình hình đã.”
QC đã gửi thiệp mời cho anh, bao gồm cả show diễn thời trang và tiệc mừng sau đó.
Nhưng ngày mai công ty có cuộc họp khá quan trọng, anh không tiện vắng mặt.
Vân Vụ Lai muốn một câu trả lời chắc chắn: “Vậy là đến hay không đến?”
Chúc Khải Toàn hỏi ngược lại: “Sao vậy?”
Vân Vụ Lai đắn đo dùng từ một lúc: “Trước đây bố anh không phải nói, hy vọng chúng ta công khai sao?”
Câu chuyện tình yêu và hôn nhân của một nhà thiết kế váy cưới, sẽ giúp lần xuất hiện công khai đầu tiên của cô đạt được lợi ích tối đa, bất kể là đối với bản thân cô, hay đối với tập đoàn Duy Phong, đều là một cơ hội ngàn năm có một.
