Bên Bờ Vực Ly Hôn - Tang Tang Hựu Lãng Lãng

Chương 36



Tin tức từ đêm hôm trước đã gây ra một cuộc thảo luận sôi nổi, chiếm lĩnh vài vị trí trên bảng tìm kiếm.

Bức ảnh được lan truyền rộng rãi nhất là khoảnh khắc sau khi Vân Vụ Lai nói “Anh ấy là chàng thơ của tôi”, Chúc Khải Toàn đã nâng ly sâm panh ra hiệu với cô từ phía bên kia đám đông.

#QuennellCooperLai#

#LaiDuyPhong#

#TậpđoànDuyPhong#

#MyBrideLai#

Truyền thông các giới và các blogger lớn đều đồng loạt dùng những từ như “tài sắc vẹn toàn”, “khí chất phi phàm” để miêu tả cô, và dùng “tình yêu thần tiên”, “trời sinh một cặp” để miêu tả cuộc hôn nhân của cô và Chúc Khải Toàn.

Cư dân mạng tinh mắt nhanh chóng phát hiện ra, người phụ nữ mặc cả bộ đồ của QC xuất hiện ở sân bay mấy tháng trước, dù chỉ là một tấm nền nhưng vẫn vô cùng tỏa sáng, đụng hàng với minh tinh mà không hề lép vế, chính là Lai.

Chuyện Đặng Điểm Điểm mua hot search cuối cùng lại vô tình đưa Vân Vụ Lai lên top, một lần nữa do duyên số đưa đẩy đã khuếch đại sức ảnh hưởng của lần lộ diện công khai này của Vân Vụ Lai.

“Lai, thiếu phu nhân của tập đoàn Duy Phong, nhìn cuộc đời người ta xem…”

“Nhìn mỗi mặt thì không nói là quá xuất sắc, nhưng nhìn tổng thể thì đúng là tuyệt phẩm. Đây có lẽ là vẻ đẹp cốt cách không phải ở da thịt nhỉ.”

“Chồng cô ấy cũng đẹp trai ghê, lần đầu tiên tôi thấy một Tổng giám đốc vừa trẻ vừa đẹp trai như vậy.” “Không phải Tổng giám đốc, chỉ là con trai của Tổng giám đốc thôi.” “Con trai của Tổng giám đốcthì sớm muộn cũng là Tổng giám đốc còn gì.”

“Trong đầu tôi đã tưởng tượng ra cả một bộ tiểu thuyết ngôn tình rồi.”

“Thảo nào cô ấy mặc đồ QC hợp đến thế, hóa ra người ta chính là nhà thiết kế của QC, bộ váy đó có khi là do chính cô ấy tự may đo cho mình.”

“Lần đụng hàng trước, fan của Đinh Tường còn mặt dày khen idol nhà mình mặc đẹp hơn người ta nữa cơ.”

“Haha, fan Đinh Tường có thấy xấu hổ không?”

Không chỉ Weibo, sự chú ý trên Douyin cũng không kém cạnh. Hai nền tảng mạng xã hội hot nhất hiện nay cùng lúc lên sóng, sức ảnh hưởng gây ra là điều không cần phải bàn cãi.

Vân Vụ Lai lướt điện thoại một lúc, nhìn độ thảo luận vẫn cao ngất ngưởng, không khỏi cảm thấy có chút nghi hoặc.

Sau khi công khai lộ diện, cô trở thành nhà thiết kế thời trang nổi bật nhất của QC, nhưng theo lẽ thường, sức ảnh hưởng chỉ nên giới hạn trong giới thiết kế và thời trang, sự chú ý của công chúng thực ra sẽ không quá cao.

Những người tham gia buổi trình diễn và tiệc mừng của QC không thiếu siêu mẫu quốc tế và nhiều ngôi sao hạng A trong nước, bất kỳ ai trong số họ cũng có sức ảnh hưởng hơn cô.

Dù cô có chuyện tình cảm làm mồi nhử, có hot search lần trước làm nền, cũng không đến lượt cô độc chiếm top tìm kiếm.

Hơn nữa đã là buổi chiều rồi mà chủ đề vẫn chưa hạ nhiệt?

“Duy Phong của các anh mua hot search à?” Vân Vụ Lai hỏi Chúc Khải Toàn.

“Ừm.” Chúc Khải Toàn đáp khẽ “Bố cho người mua, nhưng không hoàn toàn là công của việc mua, bản thân em cũng rất có khí chất.”

Anh không nói “bố anh”, mà nói “bố”.

Tạo thành một sự tương phản mạnh mẽ với câu “Duy Phong của các anh” của cô.

Vân Vụ Lai nghe ra sự khác biệt giữa hai cách nói, cô không biết Chúc Khải Toàn cố ý hay vô tình, trầm ngâm một lát, cô vẫn kiên trì cho rằng mình nói không có vấn đề gì, cô không thể nào nói là “Duy Phong của chúng ta” được, đâu phải quan hệ vợ chồng đúng nghĩa, cho dù quan hệ có dịu đi, nhưng cũng không thể quá mức không coi mình là người ngoài.

Người không biết còn tưởng cô nhòm ngó tài sản nhà họ lắm.

Nhưng người bố chồng này của cô cũng thật quá tử tế, lại còn đi mua hot search.

Chúc Khải Toàn không đào sâu vào cách xưng hô, ngay lập tức chuyển sang chủ đề tiếp theo: “Đương nhiên, anh cũng rất có khí chất.”

Vân Vụ Lai: “…”

Sao anh lại tự luyến như vậy?

Tuy nhiên, không thể phủ nhận rằng, lần này công của Chúc Khải Toàn quả thực không thể không kể.

Nếu anh mà không đẹp trai, Vân Vụ Lai chắc chắn sẽ không rầm rộ công khai, để khỏi bị người khác hiểu lầm là đào mỏ.

Đang nói chuyện, điện thoại của Vân Vụ Lai reo lên.

Màn hình hiển thị: Mẹ Chúc.

Chúc Khải Toàn liếc qua ghi chú, không biểu lộ cảm xúc gì với chữ “Chúc” trước “Mẹ”*, chỉ lo xa nói với Vân Vụ Lai: “Mẹ chắc chắn là gọi chúng ta về nhà ăn cơm.”

(*) Chữ “Chúc” trước “Mẹ”*: trong cú pháp tiếng Trung thì Mẹ Chúc là Chúc mama.

Đặng Hoa Phong chỉ mới ăn một bữa cơm với con dâu, làm sao mà đủ, nếu đã thành công giữ con dâu ở lại trong nước một thời gian, bà đương nhiên muốn bù đắp lại khoảng thời gian ba năm thiếu hụt trước đây.

Vân Vụ Lai không chút do dự nói: “Ồ, được thôi.”

Nói rồi cô định nhấn nút nghe.

Câu nói tiếp theo của Chúc Khải Toàn dọa cô run tay, vội vàng dừng động tác nghe máy lại, suýt nữa thì ném cả điện thoại đi.

Chúc Khải Toàn nói: “Mẹ chắc chắn đã gọi một đám đông họ hàng đến vây xem em, sau đó khen em lên tận mây xanh.”

“Thật á?” Vân Vụ Lai suy sụp.

Bị một đám họ hàng vây xem, còn bị khen trước mặt mọi người, cô chỉ nghĩ thôi đã thấy tê cả da đầu.

Chúc Khải Toàn quả quyết gật đầu: “Ừm.”

Vân Vụ Lai hoàn toàn tin tưởng, lần trước cô đến nhà họ Chúc đã suýt bị nhóm cô dì của anh bắt được.

“Không muốn đi thì cứ nói không khỏe, không sao đâu.”

Giữa vợ và mẹ, Chúc Khải Toàn không chút do dự đã phản bội mẹ mình.

Dù sao cũng là nói thật, Vân Vụ Lai đúng là không khỏe.

Vân Vụ Lai do dự một lúc nói: “Hay là cứ đi đi.”

Nhà họ Chúc vì lần lộ diện đầu tiên của cô cũng đã tốn không ít công sức trước sau, cô không thể vong ơn bội nghĩa như vậy.

Sự nhạy bén trong việc thấu hiểu lòng người của Chúc Khải Toàn lại một lần nữa được thể hiện xuất sắc, anh nói thẳng: “Không muốn đi thì thôi, không cần phải gánh nặng. Bố không hoàn toàn là vì em đâu, nhờ phúc của em, cổ phiếu Duy Phong hôm nay tăng kịch trần.”

Trong một giây, tâm trí Vân Vụ Lai đã trải qua trăm ngàn lần đắn đo, cô đưa ra quyết định: “Không sao, em đi.”

Tập đoàn Duy Phong để cô giữ vị trí trung tâm của chủ đề, hoàn toàn không hề lấn át khách, làm rất tử tế. Hơn nữa, cô và Chúc Khải Toàn lén lút qua lại, trên lừa dưới giấu, đã rất có lỗi với bố mẹ anh, gặp gỡ họ hàng nhà họ Chúc vốn dĩ cũng là việc cô với tư cách là vợ của Chúc Khải Toàn nên làm, không phải là cố tình làm khó cô.

Vân Vụ Lai giọng điệu kiên định lặp lại một lần: “Em đi.”

Nói xong, cô nghe máy, chuyển sang chế độ loa ngoài.

Quả nhiên như Chúc Khải Toàn dự đoán, mục đích của cuộc gọi này của Đặng Hoa Phong chính là gọi hai người họ về nhà ăn cơm.

“Vâng ạ, mẹ.” Vân Vụ Lai ngoan ngoãn lạ thường đáp “Con và Chúc Khải Toàn lát nữa sẽ về ngay.”

Đặng Hoa Phong báo trước cho Vân Vụ Lai: “Sẽ có ông nội, bà ngoại của A Khải, còn có mấy cô chú đến xem con đó, họ đều rất muốn gặp con.”

Trong bữa tiệc mừng hôm qua, Vân Vụ Lai đã gặp mấy người họ hàng nhà họ Chúc, nhưng không nhiều, năm sáu người, và đều là người trẻ, là anh chị em họ của Chúc Khải Toàn.

Vân Vụ Lai vẫn giữ dáng vẻ cô con dâu nhỏ được lòng phụ huynh: “Vâng ạ, mẹ, con và Chúc Khải Toàn có cần mua gì không ạ?”

Đặng Hoa Phong quả thực là vui chết đi được, sao lại có cô con dâu vừa ngoan ngoãn vừa lễ phép như thế này chứ, bà nhiệt tình nói: “Không cần! Các con về là được rồi, đồ đạc mẹ đã mua hết rồi.”

“Vất vả cho mẹ rồi ạ.” Vân Vụ Lai nói.

“Khách sáo với mẹ làm gì.” Đặng Hoa Phong vui vẻ nói, “Vậy cứ thế nhé, các con về sớm một chút. Lát nữa gặp.”

“Lát nữa gặp ạ.” Vân Vụ Lai cũng chào tạm biệt.

Chúc Khải Toàn lại ghé sát vào loa điện thoại: “Mẹ.”

Đặng Hoa Phong lại đưa điện thoại lên tai: “Hửm?”

Chúc Khải Toàn: “Mẹ gọi bao nhiêu người?”

Đặng Hoa Phong bình tĩnh trả lời: “Không nhiều, có mấy người thôi.”

Chúc Khải Toàn đâu có dễ bị lừa như vậy, hỏi thẳng: “Vậy là mấy bàn?”

Vân Vụ Lai: !!!

Mấy… bàn…?

Bàn?

Đơn vị đo lường khách của nhà họ thật độc đáo.

Sau vài giây im lặng kỳ quái, Đặng Hoa Phong thăm dò hỏi lại: “Ba bàn?”

“Sáu bàn chứ gì.” Chúc Khải Toàn quá hiểu bà Đặng Hoa Phong, trực tiếp nhân 2, giọng anh hơi nghiêm túc “Cứ sáu bàn thôi, người đã gọi thì thôi, người chưa gọi thì đừng gọi nữa.”

Đặng Hoa Phong không đồng ý: “Thế không được, mẹ còn chưa kịp gọi dì Thấm Nhã và dì Mộng Mỹ của con nữa.”

Dì Thấm Nhã và dì Mộng Mỹ là bạn tốt của Đặng Hoa Phong, tình bạn đến tuổi trung niên khó tránh khỏi không còn trong sáng như thời trẻ, sẽ có thêm một chút tâm lý so sánh, so trẻ, so chồng, so con.

Đặng Hoa Phong cái gì cũng có thể thắng, duy chỉ có mục con cái là thua thảm hại.

Cháu trai của Thấm Nhã đã biết đi mua nước tương, cháu gái nhỏ cũng đã chào đời nửa năm trước. Con trai con gái đủ cả, thật không còn gì bằng.

Con dâu nhà Mộng Mỹ năm ngoái cũng sinh một cặp bé gái song sinh.

Chỉ có Đặng Hoa Phong, con trai lẻ bóng một mình.

Và bây giờ, Đặng Hoa Phong cuối cùng cũng có con dâu, bà đương nhiên muốn khoe khoang lại.

Cái tình cảm giả tạo của họ có gì đáng để gọi chứ, Chúc Khải Toàn thầm nghĩ.

Anh xoa xoa thái dương: “Mẹ, vừa phải thôi, con dâu nhà ai mà chẳng có, đâu phải thứ gì quý hiếm, mẹ đừng có đắc ý quá, được không? Người khác nhìn vào thấy phiền đấy.”

Đặng Hoa Phong nghe vậy liền không vui: “Con dâu thì nhà ai cũng có, nhưng con dâu nhà người ta có tốt bằng nhà mình không?”

Con dâu nhà bà vừa xinh đẹp vừa biết kiếm tiền, lại còn ngoan ngoãn hết mức.

Là mẹ của Chúc Khải Toàn, EQ của Đặng Hoa Phong tự nhiên cũng không kém đi đâu được, chỉ một câu khen ngợi gián tiếp đơn giản đã khiến con trai thỏa hiệp: “Được rồi được rồi, nhưng mẹ thật sự đừng gọi nhiều quá.”

“Mẹ biết rồi.” Đặng Hoa Phong quả quyết.

Cúp điện thoại, Chúc Khải Toàn xuống giường trước, nói: “Dậy đi.”

Anh hành động rất nhanh, nhanh chóng sửa soạn xong cho mình, sau đó bắt đầu đợi Vân Vụ Lai thay quần áo trang điểm, anh không giục, chỉ nói một câu cuối cùng “mặc ấm vào”.

Sợ cô lại sốt.

Vân Vụ Lai đổi áo len cổ thấp thành áo len cashmere cổ cao, và quàng thêm một chiếc khăn dày.

Đợi cô xong, Chúc Khải Toàn nói: “Để cho chắc, em mang theo một hai bộ quần áo để thay và đồ trang điểm cần dùng đi, hôm nay mẹ có thể sẽ giữ chúng ta ở lại qua đêm.”

Vân Vụ Lai nghe lời thu dọn đồ đạc.

Trong lúc đó, ánh mắt cô lướt qua hộp bao cao su anh vứt trên tủ đầu giường tối qua.

Mặc dù biết có thể sẽ dùng đến, nhưng Vân Vụ Lai không lấy, mà chọn cách giả vờ không thấy, không để lại dấu vết mà dời tầm mắt đi.

Cô tuyệt đối sẽ không nhận tội danh “thèm muốn thân thể anh”.

Đợi Vân Vụ Lai thu dọn xong, hai người một trước một sau đi ra ngoài.

Chúc Khải Toàn tiện tay đóng cửa, ngay khoảnh khắc cửa sắp đóng lại, anh dừng lại.

Vân Vụ Lai khó hiểu nhìn qua.

Chúc Khải Toàn đẩy cửa lớn ra, lại đi vào trong.

Lúc ra lần nữa, trong tay anh chính là hộp bao cao su mà Vân Vụ Lai giả vờ lờ đi.

Vân Vụ Lai: “…”

Chúc Khải Toàn đưa hộp bao cao su cho cô.

Vân Vụ Lai: “…”

Một lúc sau, cô cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: “Đưa cho em làm gì?”

“Vậy em muốn anh cầm trên tay đi ra ngoài à?” Chúc Khải Toàn hỏi lại.

Vân Vụ Lai rất muốn mình có được một phần trăm sự mặt dày vô sỉ của anh, nhưng cô không có, khuôn mặt và đôi tai vô dụng của cô lại một lần nữa nhuốm màu đỏ rực.

Chúc Khải Toàn vẻ mặt thản nhiên chỉ đạo: “Để vào túi của em đi.”

Cùng lúc đó, cách mấy phòng, một cánh cửa khác mở ra, Bùi Cao Trác kéo vali đi ra, nhìn thấy hai người, bước chân anh ta khựng lại một chút, ngắn đến mức không thể nhận ra, rồi lại tiếp tục đi về phía trước.

Vân Vụ Lai gật đầu với anh ta, coi như chào hỏi.

Chúc Khải Toàn coi như không thấy, thấy Vân Vụ Lai mãi không nhận, anh tự thân vận động, kéo khóa túi của cô ra, nhét đồ vào, rồi đẩy vào lưng cô một cái: “Đi thôi, Vân Làm Màu.”

Vân Vụ Lai không thể tin vào tai mình.

Anh gọi cô là gì? Vân gì?

Cô tuyên bố hai chữ “làm màu” từ bây giờ trở thành từ cô ghét nhất, chỉ sau “Khải Toàn”.

Nếu không phải có Bùi Cao Trác ở phía sau, cô cần phải giữ hình tượng của mình trước mặt người ngoài, cô nhất định sẽ không để yên cho Chúc Khải Toàn.

Đêm qua Chúc Khải Toàn quyết định ở lại đột xuất, không mang theo quần áo để thay, trước khi về nhà bố mẹ ăn cơm, anh cần về chỗ ở của mình để thay đồ.

Chỗ ở hiện tại của anh là nơi anh chuyển đến sau khi tốt nghiệp đại học, hồi Vân Vụ Lai học cao học năm nhất năm hai, lúc về nước đã đến đây vài lần.

Vào đến huyền quan, Chúc Khải Toàn tiện tay lấy cho cô một đôi dép đi trong nhà.

Lúc anh vào thay quần áo, cô ngồi ở phòng khách đợi.

Nhìn ngắm căn nhà không khác mấy so với vài năm trước, cô có chút hoảng hốt.

Mấy năm qua, dường như là một giấc mộng kê vàng.

Buổi tối hôm đó, tính cả mấy người nhà, số người ăn tối đã đạt đến con số kinh ngạc là 8 bàn.

Đông người, nên bữa tiệc được tổ chức tại hội quán của khu dân cư.

Từ khoảnh khắc Vân Vụ Lai theo Chúc Khải Toàn bước vào phòng tiệc lớn, các cô các dì như phát hiện ra một vùng đất mới, tất cả ánh mắt đều tập trung vào cô.

Từng ánh mắt mạnh mẽ, còn lợi hại hơn cả lúc Vân Vụ Lai đứng trên sân khấu tiệc mừng hôm qua, trước mặt bao nhiêu ông lớn trong ngành và truyền thông.

“Đây là con dâu nhà tôi, vợ của A Khải, Vân Vụ Lai, nhà thiết kế váy cưới át chủ bài của Quennell Cooper.” Đặng Hoa Phong đắc ý giới thiệu cô, kéo cô đi giới thiệu với mọi người “Đây là bà ngoại, đây là ông ngoại, đây là dì cả…”

Vân Vụ Lai lần lượt ngoan ngoãn chào hỏi, suốt quá trình đều mang nụ cười hiền hòa, một vòng làm quen xuống, không nhớ được mấy người, ngược lại mặt cười đến cứng đơ.

Mọi người đều rất nhiệt tình với cô, trừ Đặng Điểm Điểm.

Đặng Điểm Điểm có thể không so đo với chị dâu họ chuyện bị cướp hot search, nhưng cô ấy nghĩ đến lần đầu gặp mặt, mình tốt bụng cố gắng vun vén cho hai người này, kết quả Vân Vụ Lai lại thờ ơ nói một câu “Tôi đã kết hôn rồi”, khiến cô ngốc nghếch tưởng rằng Chúc Khải Toàn đã thích một người phụ nữ có chồng, còn lo lắng một thời gian dài.

Kết quả thì sao?

Đối tượng kết hôn chính là anh họ!

Nói một câu “Điểm Điểm, chị là chị dâu họ của em” khó đến thế sao?

Hai người này đang chà đạp chỉ số IQ của cô ấy trên mặt đất mà!

Vân Vụ Lai chào xong vị khách cuối cùng, Chúc Khải Toàn quan sát sắc mặt cô hỏi: “Em ổn chứ?”

Cô đã trang điểm, không nhìn ra sắc mặt tốt hay xấu.

“Không sao.” Vân Vụ Lai nói.

Thực ra cô cảm thấy mình lại hơi sốt, nhưng chắc không nghiêm trọng, có thể khắc phục được.

“Mau đi ngồi đi.” Chúc Khải Toàn nói.

Vân Vụ Lai đồng ý, nhưng không theo anh về chỗ ngồi, mà đi tìm Đặng Điểm Điểm.

“Điểm Điểm.” Cô gọi.

Không ai nỡ đánh người mặt cười, Đặng Điểm Điểm không dám làm cao nữa, có chút không tự nhiên đứng dậy: “Hửm?”

Vân Vụ Lai hỏi cô ấy: “Em có muốn làm minh tinh lắm không?”

“Đương nhiên rồi.” Đặng Điểm Điểm không chút do dự nói.

Nếu cô ấy không muốn làm minh tinh, có cần phải thuê người chụp ảnh mình, đòi chữ ký không?

Cô mơ cũng muốn làm minh tinh.

Vân Vụ Lai đề nghị: “Hay là em thử chụp ảnh chung với chị, đăng lên Weibo xem?”

Mắt Đặng Điểm Điểm sáng lên.

Hôm nay độ hot của Lai rất cao, tin tức liên quan đến cô chắc chắn sẽ gây ra sự chú ý không nhỏ, bây giờ chính là thời cơ tốt để rèn sắt khi còn nóng.

Hai người chụm đầu vào nhau chụp ảnh cả buổi, ít nhất cũng phải chụp năm sáu mươi tấm.

“Chị, đăng tấm nào ạ?” Đặng Điểm Điểm hỏi, cô ấy đã hoàn toàn bỏ qua thành kiến.

Vân Vụ Lai xoa đầu cô, như dỗ trẻ con: “Em cứ đăng tấm nào em hài lòng là được, không cần quan tâm đến chị.”

Chúc Khải Toàn thấy hai cô gái trong thời gian ngắn đã thân thiết nói cười, anh biết Vân Vụ Lai đã đi dỗ Đặng Điểm Điểm, đợi Vân Vụ Lai quay lại, anh nói: “Thực ra không cần quan tâm đâu, tính nó đến nhanh đi cũng nhanh, chẳng mấy chốc là hết giận thôi.”

“Không sao, em ấy dễ dỗ lắm, đáng yêu ghê.” Vân Vụ Lai không để lộ sự mệt mỏi của mình, ngồi xuống ghế.

Đặng Điểm Điểm được như ý nguyện, bức ảnh chụp chung với Vân Vụ Lai tuy không leo lên top tìm kiếm trang chủ, nhưng cũng lọt vào top 20 bảng xếp hạng, chỉ trong vài giờ đã mang về cho cô ấy mấy chục nghìn người theo dõi, đây đều là fan thật, không giống như fan ảo cô ấy mua trước đây, số lượt chuyển tiếp, bình luận và thích của bài đăng đó còn bằng tất cả bài đăng trước đây của cô ấy cộng lại.

Cô ấy không chọn tấm ảnh mình đẹp nhất, vì trong tấm đó Vân Vụ Lai không đủ đẹp, cô ấy đã chọn một tấm mà cả hai đều trông ổn.

「Cùng chị dâu siêu lợi hại siêu xinh đẹp của em ăn một bữa cơm~」

Cư dân mạng đã dành cho hai cô gái những lời khen ngợi nhất trí.

Như Chúc Khải Toàn dự đoán, sau bữa cơm, anh và Vân Vụ Lai bị Đặng Hoa Phong giữ lại qua đêm.

Thịnh tình khó từ, cung kính không bằng tuân mệnh.

Sau một buổi tối, triệu chứng sốt của Vân Vụ Lai lại nặng thêm, trong sự quan tâm đau lòng của Đặng Hoa Phong “sốt sao không nói sớm”, cô đã uống thuốc hạ sốt, sau đó đầu nặng chân nhẹ bước vào phòng của Chúc Khải Toàn.

Chúc Khải Toàn biết cô không tắm thì không thể ngủ được, nên không cản cô, chỉ nói cô nhanh lên.

Rửa mặt xong xuôi, Vân Vụ Lai phát hiện Chúc Khải Toàn lại mặc nguyên quần áo ngoài nằm trên giường, anh đang gọi điện thoại cho Phó Hành Thử hẹn gặp mặt ngày mai.

Có Phó Hành Thử nghe, Vân Vụ Lai không dám lên tiếng, để khỏi bị trêu chọc, cô không chịu lên giường, khoanh tay đứng đợi một bên.

Chúc Khải Toàn nói vài câu, phát hiện có gì đó không ổn, ngước mắt nhìn qua.

Thấy cô mặt sa sầm, vẻ mặt nhẫn nhịn sắp bùng nổ.

Thế là Chúc Khải Toàn nói với Phó Hành Thử: “Vân Vụ Lai muốn ngủ rồi, tôi cúp máy trước đây.”

Vân Vụ Lai: “…”

Phó Hành Thử quả nhiên định trêu ghẹo, nhưng Chúc Khải Toàn không cho anh ta cơ hội, anh ta vừa phát ra một âm tiết, Chúc Khải Toàn đã cúp máy.

Vân Vụ Lai tức không chịu nổi, không muốn bị nói là làm màu nên không chỉ trích anh tại sao lại nói với Phó Hành Thử như vậy, mà quay lại điểm tức giận ban đầu: “Chúc Khải Toàn, tại sao anh cứ phải mặc quần áo bẩn thỉu ngủ trên giường?”

Chúc Khải Toàn cũng chịu thua: “Đây là phòng của anh, anh mặc gì lên giường cũng bị em quản à?”

“Đúng vậy.” Vân Vụ Lai vô lý đáp.

Cô không nói lý, anh lại thôi không đôi co nữa, không phản bác cô nữa, ngoan ngoãn từ trên giường xuống.

Lúc Chúc Khải Toàn từ phòng tắm ra, Vân Vụ Lai đã sắp ngủ thiếp đi.

Động tác lên giường của anh làm cô tỉnh giấc, cô bất mãn đổi tư thế, muốn ngủ tiếp.

Chúc Khải Toàn ôm lấy eo cô, lật cô lại đối mặt với mình.

“Làm gì vậy.” Vân Vụ Lai càu nhàu.

Anh không nói gì, chỉ ôm cô vào lòng.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...