Đêm nay, cô vẫn ngủ không được yên giấc cho lắm.
Đàn ông vốn dĩ không chịu nóng giỏi, cộng thêm nhiệt độ cơ thể Vân Vụ Lai mãi không hạ, Chúc Khải Toàn ôm cô chẳng khác nào ôm một cái lò sưởi bỏng rẫy. Anh đã toát mồ hôi mấy lần.
Nhưng anh cũng không dám vén chăn lên vì sợ cô bị lạnh, chỉ dám thò chân mình ra ngoài, có còn hơn không.
Vân Vụ Lai áp mặt vào cổ anh, dù đang nửa mê nửa tỉnh cũng không quên chê bai làn da ẩm ướt và nhớp nháp của anh, đẩy mấy cái mà không ra, cô “chậc” một tiếng, buông lời oán trách: “Anh đừng ôm em chặt thế được không?”
Nghe giọng điệu thì có vẻ cô khá là bực bội.
Phiên bản đời thực của câu chuyện “Người nông dân và con rắn” lại một lần nữa tái diễn.
Chúc Khải Toàn đúng là bị cô chọc cho tức cười, anh không nói hai lời, lập tức nới lỏng vòng tay, đặt cho cô một biệt danh mới: “Vân Vụ Xà.”
Sau “Vân Làm Màu”, cô lại có thêm một biệt danh mới là “Vân Vụ Xà”.
Vừa làm màu, lại vừa vong ơn bội nghĩa.
Không còn bị kìm kẹp, Vân Vụ Lai vội vàng nhích người ra sau, rời khỏi vòng tay anh.
Không khí lạnh lập tức lùa vào khoảng trống giữa hai người. Đối với Chúc Khải Toàn mà nói, cảm giác này chẳng khác nào được uống một ngụm coca đá mát lạnh giữa ngày hè oi ả, thoải mái đến nhường nào.
Nhưng anh chỉ tận hưởng được ba giây sung sướng quý giá đó rồi lại chủ động xích lại gần.
Sợ cô bị cảm lạnh.
Lỡ như bị cảm, sốt cao hơn, đốt cho ngốc luôn thì cô sẽ vừa làm màu, vừa vong ơn bội nghĩa, lại còn thêm cả không thông minh nữa, đúng là hết thuốc chữa.
Nếu ngốc thật rồi thì chắc chỉ còn mỗi cái xinh đẹp thôi nhỉ?
Thôi bỏ đi, trông cũng chẳng xinh đẹp gì mấy, chỉ miễn cưỡng tàm tạm.
Ngay lúc Chúc Khải Toàn vừa dịch người qua, con rắn vong ơn bội nghĩa Vân Vụ kia đã tự cảm thấy lạnh và chủ động sáp lại.
Chúc Khải Toàn không nhịn được, bật ra một tiếng cười khẩy, giễu cợt: “Vân Vụ Xà, em qua đây làm gì?”
Vân Vụ Lai vẫn chưa mất đi ý thức hoàn toàn, cô nghe rõ anh nói gì.
Cô chọn cách giả chết.
Chúc Khải Toàn mặc cho cô rúc vào lòng mình, nhưng không đưa tay ra ôm lại.
Vân Vụ Lai rụt cổ như con rùa một lúc, cảm giác choáng váng ngày càng dữ dội, cuối cùng cô không nhịn được nữa, lên tiếng: “Chúc Khải Toàn, em cứ quay cuồng suốt, khó chịu quá.”
Nghe vậy, Chúc Khải Toàn lại ôm chặt cô vào lòng, cằm tựa l*n đ*nh đầu cô, bao bọc cô từ bốn phương tám hướng, nhưng lời nói lại chẳng dịu dàng như hành động, anh chì chiết: “Đáng đời, đã bảo đừng tắm rồi mà cứ cố.”
“Đâu chắc là do tắm đâu.” Vân Vụ Lai tự bào chữa cho mình. Hôm qua ban ngày cô ra mồ hôi mà đã không tắm, lại còn ra ngoài, chẳng lẽ tối về cũng không tắm rửa mà lên giường luôn sao.
Hơn nữa cô cũng đã kiềm chế, chỉ tắm qua loa chứ không gội đầu.
Tự hỏi lòng mình, cũng đâu đến nỗi quá quắt lắm nhỉ?
Còn dám cãi lại.
Chúc Khải Toàn cười lạnh một tiếng, nói lời châm chọc: “Không phải do tắm thì em đi tắm thêm lần nữa đi, tốt nhất là tắm nước lạnh, biết đâu lấy độc trị độc, tắm xong lại tung tăng nhảy nhót ngay ấy chứ.”
Giống như phần lớn phụ nữ, Vân Vụ Lai trước giờ không thể nghe nổi cái giọng điệu này của Chúc Khải Toàn, huống hồ bây giờ cô đang bệnh, cả thể chất lẫn tinh thần đều đang ở trạng thái cực kỳ yếu đuối.
Cô tủi thân muốn chết.
Cô im lặng một lúc, khó khăn xoay người trong lòng anh, quay lưng về phía anh mà ngủ.
Vừa xoay người xong, chính cô cũng muốn mắng mình kiêu căng. Xưa đâu bằng nay, cô và anh đã không còn như thời yêu đương ngày trước, bây giờ cô lấy tư cách gì để dỗi hờn với anh, mà anh cũng chưa chắc đã có kiên nhẫn để dỗ dành cô.
Đúng là tự rước lấy nhục.
Chắc cô sốt đến hồ đồ rồi nên mới không xác định được vị trí của bản thân.
Nhưng đã lỡ quay đi rồi, bát nước hắt đi khó hốt lại, không thể nào quay lại được nữa.
Thế là cô đành phải cứng đờ người như vậy.
Trong bóng tối, Chúc Khải Toàn nhìn bóng lưng bướng bỉnh trong tầm mắt mình, vài giây trôi qua mà không có bất kỳ phản ứng nào.
Trái tim vốn đã thấp thỏm không yên của Vân Vụ Lai dần chìm xuống đáy vực.
Ngay lúc cô bắt đầu tự vấn xem mình rốt cuộc nghĩ cái gì mà sau khi kết thúc công việc vẫn ở lại trong nước, chi bằng mua vé máy bay sớm nhất ngày mai về Paris cho xong, thì cánh tay anh lại vòng qua eo cô, sau đó di chuyển lên trên, mò mẫm trên mặt cô vài cái.
Khô ráo.
Không có khóc.
Anh yên tâm rồi, tay lại đặt về eo cô, mặt cũng áp vào sau gáy cô, hỏi với giọng có chút buồn cười: “Giận rồi à?”
Vân Vụ Lai khựng lại, ngượng ngùng nói: “Không có.”
Con gái khi giận dỗi chẳng bao giờ thừa nhận mình đang giận.
Chúc Khải Toàn bật cười thành tiếng, gần đây anh rất thích đặt biệt danh cho cô: “Vân Khẩu Thị Tâm Phi.”
Ai cũng có một kỳ vọng tâm lý.
Ví dụ như, nếu là lúc còn yêu Chúc Khải Toàn ngày trước, bị anh mắng xong, Vân Vụ Lai không thể nào dễ dàng cho qua chuyện.
Nhưng bây giờ, anh chịu cho cô một lối thoát, cô vậy mà đã thấy mãn nguyện.
Tiểu Vân hèn mọn.
Vân Vụ Lai thầm cảm thán trong lòng.
Chúc Khải Toàn hỏi: “Vẫn còn choáng lắm à?”
“Vâng.” Cô cảm thấy mình như một con quay, càng quay càng nhanh.
Chúc Khải Toàn mặc nguyên bộ đồ ngủ ra khỏi phòng, lúc quay lại, trên tay anh cầm một quả chanh và một ly nước cam. Quả chanh đã được cắt làm đôi, đặt lên tủ đầu giường phía cô. Dưới ánh sáng vàng cam yếu ớt của đèn ngủ, trong hương thơm tươi mát của chanh, anh cúi người xuống, mái tóc hơi ướt vì mồ hôi. Rõ ràng là những đường nét sắc sảo, nhưng cả mày và mắt đều như được phủ một lớp filter dịu dàng, dịu dàng đến mức khiến người ta giận sôi.
“Em uống nước cam không? Vừa mới ép đấy.” Anh đưa ly nước cam đến trước mặt cô “Vị chua có thể giảm cảm giác choáng váng.”
Vân Vụ Lai không có khẩu vị lắm, nhưng cô không nỡ phụ tấm lòng của anh, bèn gắng gượng ngồi dậy uống tượng trưng hai ngụm. Miệng cô đắng ngắt, đến cả nước cam cũng thành ra vị đắng.
Sau đó họ lại tắt đèn đi ngủ, vẫn là tư thế cô được anh ôm trong lòng. Không biết có phải do tác dụng tâm lý không, đầu cô quả thật đã đỡ choáng hơn.
Mãi cho đến nửa đêm, nhiệt độ cơ thể Vân Vụ Lai cuối cùng cũng hạ xuống. Sau khi toát mồ hôi, cơ thể cô mang theo một lớp hơi lạnh, ôm vào lòng có thể cảm nhận rất rõ.
Chúc Khải Toàn dùng nhiệt kế đo tai kiểm tra nhiệt độ cho cô, quả nhiên đã hết sốt.
Anh nhẹ nhàng xuống giường vào phòng tắm, mở vòi sen rất nhỏ, nhanh chóng gột rửa đi sự nhớp nháp do mồ hôi trên người.
Khi trở lại giường, anh nằm xuống cách Vân Vụ Lai vài tấc, không chạm vào cô.
Trằn trọc mấy lượt, anh đành chấp nhận số phận mà xích lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy cơ thể mềm mại ấy.
Hôm sau, Vân Vụ Lai tỉnh dậy đã là hơn mười giờ sáng, cô thức dậy với tinh thần sảng khoái. Trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình cô. Nói ra thì cũng xấu hổ, hai lần ngủ lại nhà chồng đều ngủ đến mặt trời lên cao, nhưng lần này vì bị bệnh nên cô cũng có lý do chính đáng hơn một chút.
Có kinh nghiệm từ lần trước, Vân Vụ Lai gõ cửa phòng vệ sinh trước khi bước vào.
Để tránh lại nhìn thấy cơ thể tr*n tr** của ngài Chúc nào đó.
Nhưng lần này ngài Chúc không có ở trong.
Sau khi vệ sinh cá nhân đơn giản, Vân Vụ Lai thay thường phục rồi xuống lầu. Dưới nhà đã bắt đầu bận rộn chuẩn bị bữa trưa, hơn nữa còn có khách, không đông lắm, chỉ có bà ngoại và mợ của Chúc Khải Toàn. Hôm nay là thứ bảy nên Đặng Điểm Điểm cũng có nhà, cô ấy là người nhìn thấy Vân Vụ Lai đầu tiên, nhiệt tình gọi: “Chị.”
Hai chị em họ đã hoàn toàn làm lành với nhau, lượng người theo dõi trên Weibo của Đặng Điểm Điểm vẫn đang tăng vọt, bây giờ cô ấy đã coi Vân Vụ Lai là quý nhân của mình.
Vân Vụ Lai chào hỏi mọi người, Đặng Hoa Phong ân cần hỏi: “Vụ Lai, trong người còn khó chịu không con?”
Vân Vụ Lai đáp: “Con khỏe rồi ạ, không còn khó chịu chút nào nữa.”
Đặng Hoa Phong đã biết tin Vân Vụ Lai hết sốt từ Chúc Khải Toàn, bây giờ nghe chính cô nói vậy thì càng yên tâm hơn, lại quan tâm: “Có đói bụng không? Ăn chút bữa sáng đi, mẹ còn hâm cháo kê cho con đấy.”
“Dạ được ạ.” Vân Vụ Lai quả thật đã đói.
Đặng Hoa Phong vui vẻ vào bếp bưng bữa sáng cho Vân Vụ Lai, cô đi theo vào, định tự mình lấy, Đặng Hoa Phong vừa bưng cháo ra vừa đuổi cô: “Không sao, ra ngoài ngồi đi con.” Bà đặt bát cháo lên bàn ăn, “Đừng ăn nhiều quá, sắp ăn trưa rồi, canh gà hầm cả buổi sáng rồi đấy, lát nữa uống nhiều một chút.”
“Vâng ạ, con cảm ơn mẹ.” Vân Vụ Lai ngoan ngoãn đáp, cô nhìn quanh một vòng.
Đặng Hoa Phong để ý, nói: “A Khải sáng sớm nay đã đến công ty rồi, hình như có chút việc bận, nói là bữa trưa không về ăn.”
Mẹ chồng tưởng mình đang tìm Chúc Khải Toàn, Vân Vụ Lai im lặng.
Mặc dù chính cô cũng không rõ mình vừa nhìn quanh để tìm gì, dù sao cũng chỉ là hành động theo tiềm thức, chưa chắc đã phải là tìm Chúc Khải Toàn.
Con trai và con dâu tình cảm như vậy, Đặng Hoa Phong vui mừng khôn xiết.
Vân Vụ Lai nhìn thấy nụ cười hiền từ mãn nguyện của mẹ chồng, đành âm thầm nuốt lại lời phản bác.
Bữa trưa này, Vân Vụ Lai ăn trong sự quan tâm chăm sóc của các bậc trưởng bối.
Bà ngoại đã lớn tuổi, hoàn toàn không thể hiểu nổi cách sống trong hôn nhân của Vân Vụ Lai và Chúc Khải Toàn: “Vụ Lai, khi nào cháu về nước hẳn? Vợ chồng cứ xa nhau dài ngày như vậy không phải là chuyện tốt đâu.”
Vân Vụ Lai nói thật: “Gần đây cháu chưa có kế hoạch này ạ.”
Trong mắt thế hệ trước, giữa một người phụ nữ sự nghiệp và một người vợ ở nhà chăm sóc chồng con, họ luôn nghiêng về vế sau. Bà ngoại nghe vậy liền nhíu mày: “Thế sao được.”
Vân Vụ Lai có chút khó xử.
Đặng Hoa Phong thấy tình hình không ổn, lập tức nói đỡ cho cô: “Mẹ, mẹ không biết QC là thương hiệu gì đâu, có thể làm nhà thiết kế ở đó, lại còn là người được ưu ái nhất, đó là phúc mấy đời tu được đấy ạ. Bây giờ giao thông phát triển thế này, chỉ cần một tấm vé máy bay là xong, cùng lắm thì để A Khải vất vả một chút, bay qua thăm Vụ Lai nhiều hơn, dù sao nó ở Duy Phong cũng chẳng có việc gì quan trọng.”
Đặng Hoa Phong hoàn toàn xóa sạch những đóng góp của Chúc Khải Toàn cho công ty.
Nếu để Chúc Khải Toàn, người phải đến công ty xử lý công việc từ sáng sớm cuối tuần, nghe được những lời này, e là sẽ tức hộc ba lít máu.
Đặng Hoa Phong tiếp tục đưa ra ý kiến: “Cùng lắm thì bảo bố nó mở rộng kinh doanh ra nước ngoài, phái A Khải qua đó, như vậy chẳng phải là gần nhau nhiều hơn xa nhau sao?” Nói đến đây, bà có chút buồn bã, cẩn thận nói với Vân Vụ Lai “Nhưng mà, nếu thật sự có ngày đó, con với A Khải vẫn phải thường xuyên về thăm bố mẹ, hai đứa mà không ở bên cạnh, bố mẹ sẽ cô đơn lắm.”
Vân Vụ Lai nhớ lại câu nói của Chúc Khải Toàn: “Nếu em muốn có mẹ, em hãy đối xử thật lòng với bà Đặng, bà ấy tuyệt đối sẽ không làm em thất vọng.”
Bà Đặng quả thực quá tốt, tốt đến mức cô không biết phải làm sao, tốt đến mức cô hoảng sợ, nếu một ngày nào đó cô và Chúc Khải Toàn đi đến bước đường tan vỡ, cô phải làm sao để bù đắp cho tấm chân tình của bà Đặng đây.
Giờ phút này, cô chỉ có thể đưa ra một tấm séc khống: “Mẹ yên tâm đi ạ.”
“Chị, chuyện còn chưa đâu vào đâu mà chị đã buồn trước rồi.” Mợ cười nói “Theo em thấy hai đứa nó ấy à, chẳng qua là còn trẻ, ham chơi thôi, đợi có con rồi thì tự nhiên sẽ biết gác lại chuyện bên ngoài, tìm mọi cách để đoàn tụ thôi.”
Thời gian ăn cơm còn lại trôi qua trong những lời thúc giục chuyện con cái.
Đặng Điểm Điểm nhìn chị dâu đang gượng cười mà lòng đầy cảm thông.
Kết hôn thật thảm quá.
Cô ấy phải lấy đó làm gương, tuyệt đối không được kết hôn sớm.
Buổi chiều, Đặng Điểm Điểm đi cùng Vân Vụ Lai ra công viên trong khu nhà để giết thời gian.
Chúc Khải Toàn nhắn tin Wechat đến: Em sao rồi?
Vân Vụ Lai trả lời: Khỏe rồi.
Chúc Khải Toàn: Vậy tối nay bọn Hành Thử có hẹn tụ tập, có muốn đi không? Tiểu Tùy cũng đi đấy.
Vân Vụ Lai nói: Được.
Chúc Khải Toàn gửi lại một biểu cảm “OK”, sau đó thêm cô vào nhóm chat của họ, tên nhóm là “Năm thanh niên kiệt xuất Cẩm Thành”.
Phó Hành Thử lập tức nói: Yo, ai đây?
Yến Tùy phu xướng phụ tùy: Thì ra là chị Chúc nhà anh Khải Toàn.
Nghê Đông và Háo Tử thì mỗi người gửi một nhãn dán ngoan ngoãn, và chào hỏi cô: Chào chị Chúc.
Tên nịnh hót Nghê Đông còn đổi tên nhóm thành “Sáu thanh niên kiệt xuất Cẩm Thành”.
Vân Vụ Lai chào hỏi mọi người vài câu, rồi quay sang hỏi Đặng Điểm Điểm: “Điểm Điểm, tối nay có muốn đi chơi cùng bọn chị không?”
“Dạ được ạ.” Đặng Điểm Điểm gật đầu “Có những ai thế ạ?”
“Toàn là bạn của anh trai em thôi.”
Đặng Điểm Điểm hỏi: “Không phải lại có cả tên Nghê Đông đó chứ?”
“Chắc là Nghê Đông cũng đến.” Vân Vụ Lai không chắc chắn lắm “Sao thế em?”
Đặng Điểm Điểm lập tức đổi ý: “Vậy thôi em không đi đâu.”
“Tại sao?” Vân Vụ Lai tò mò.
“Anh ta vậy mà lại tưởng em là…” Đứng trước mặt chị dâu, Đặng Điểm Điểm có chút ngượng ngùng, ấp úng một lúc mới nói ra được hai từ kia, “…tình nhân của anh Khải Toàn, còn nói em không biết giữ mình.”
Vân Vụ Lai sững sờ: “Hả?”
“Tóm lại là anh ta hiểu lầm, em cũng không biết não anh ta làm bằng gì nữa.” Nhắc đến Nghê Đông, Đặng Điểm Điểm lại sôi máu “Sau khi giải thích rõ ràng, anh ta bắt đầu quấy rối em suốt ngày, em sắp phiền chết rồi.”
Vân Vụ Lai đã hiểu ra vấn đề: “Chắc là cậu ấy muốn theo đuổi em.”
“Em biết chứ, nhưng em mới không cần anh ta theo đuổi.” Đặng Điểm Điểm tỏ vẻ kháng cự “Anh ta ngốc thế, Trư Bát Giới còn thông minh hơn. Em ghét nhất là con trai ngốc.”
Vân Vụ Lai dở khóc dở cười, không nhịn được thầm nghĩ, cô bé ngốc, em cũng có thông minh lắm đâu, hai đứa đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, trời sinh một cặp.
Đương nhiên lời này không thể nói ra, nếu không có thể làm Đặng Điểm Điểm tức chết.
Sau khi tạm biệt em họ của Chúc Khải Toàn, Vân Vụ Lai nhận được điện thoại của em gái, báo cho cô tin tức về Kỷ Thu Nguyệt: “Chị ơi, ngày mai mẹ nuôi có thể xuất viện rồi, nói chuyện cũng rõ ràng hơn nhiều rồi, chỉ là tay chân hơi yếu, đi lại rất chậm.”
Sau chuyện của mẹ nuôi, sự không vui trước đó giữa hai chị em vì giấu giếm chuyện kết hôn cũng coi như được xóa bỏ.
Vân Vụ Lai nói: “Vậy thì tốt, em với anh trai chăm sóc mẹ cho tốt, nếu công ty anh ấy bận không đi được thì phiền em xin nghỉ thêm mấy ngày nhé.”
Dù sao đi nữa, cô vẫn mong mẹ nuôi được bình an khỏe mạnh. Sự xa cách hiện tại không thể phủ nhận tấm lòng chân thành mà mẹ nuôi đã dành cho cô ngày trước, cô rất biết ơn khi ở tuổi thiếu niên mất đi bố mẹ, đã có người yêu thương cô như một người mẹ.
“Em biết mà.” Vân Sương không kìm được tò mò “Chị, chị với anh rể rốt cuộc là sao vậy ạ?”
Vân Vụ Lai bèn thành thật kể cho Vân Sương nghe lý do mình và Chúc Khải Toàn kết hôn.
Tin tức này khiến Vân Sương có chút khó tiêu hóa: “Nói cách khác, hai người không còn tình cảm, nhưng vẫn bị hôn nhân ràng buộc? Rồi bây giờ lại vì tạo nhiệt mà mới chọn cách xào couple?”
Bản thân Vân Vụ Lai cũng không rõ tình trạng gần đây của mình với Chúc Khải Toàn là như thế nào, cô nói một cách mơ hồ: “Cũng gần như vậy.”
“Không thể nào.” Vân Sương không thể tin nổi, kéo dài giọng, “Sao em không nhìn ra chị lại có một mặt điên cuồng như thế nhỉ?”
“Thế nên trước đây mới không nói cho em.”
“Thôi được rồi, tha cho chị đó.”
“Xì.” Vân Vụ Lai cười khẩy, “Đừng nói chị nữa, hôm đó em đi đâu, không về nhà.”
Vân Sương nói: “Em đến nhà bạn chơi.”
Vân Vụ Lai buôn chuyện: “Bạn trai hay bạn gái?”
Vân Sương liền im lặng.
“Bạn trai à?” Vân Vụ Lai hiểu ra ngay, không nhịn được tra hỏi “Có bạn trai từ khi nào thế?”
Nếu Vân Sương có thể buông bỏ chấp niệm với Lạc Châu thì đó là một chuyện tốt. Nhưng là chị gái, cô vẫn phải hỏi han về bạn trai của em gái mình, cô bé còn trẻ, dễ dốc hết lòng, gặp phải tra nam sẽ thua rất thảm.
Vân Sương quả quyết: “Không phải bạn trai.”
Vân Vụ Lai chịu thua: “Em đến nhà người ta ở rồi mà còn không phải bạn trai à?”
“Lốp dự phòng thôi.” Vân Sương nói.
“…” Vân Vụ Lai bị ba chữ quá thẳng thừng này làm cho chấn động, một lúc lâu sau không biết nên tức hay nên cười “Này, Vân Sương, nhà chúng ta mấy đời trung lương, sao lại sinh ra một tra nữ như em vậy?”
Năm giờ chiều tháng mười một trời đã có dấu hiệu tối, Chúc Khải Toàn kết thúc công việc về nhà, đến đón Vân Vụ Lai cùng đi dự tiệc bạn bè.
Trước khi đi, Đặng Hoa Phong dặn đi dặn lại: “A Khải, đừng để Vụ Lai uống rượu, nó uống Cephalosporin rồi đấy.”
“Chuốc say luôn cho rồi.” Chúc Khải Toàn liếc nhìn Vân Vụ Lai ở ghế phụ, nói lời mát mẻ.
Đặng Hoa Phong vỗ vào sau gáy anh một cái, dọa dẫm: “Con dám!”
Chúc Khải Toàn xoa xoa cái gáy bị đánh đau, hết sức cạn lời: “Mẹ đã biết con không dám rồi thì sao còn phải thừa thãi nói thêm một lần nữa vậy.”
Đặng Hoa Phong không thèm để ý đến anh, quay sang Vân Vụ Lai lại là một bộ mặt khác, hiền từ nhân hậu, tươi cười rạng rỡ: “Vụ Lai, tối nay lại về ngủ với bố mẹ và A Khải nhé, được không con?”
Mẹ chồng đại nhân quá đỗi chân thành, trong ánh mắt đầy mong chờ của bà, Vân Vụ Lai làm sao có thể nói lời từ chối được. Thêm vào đó, cô quả thực cũng không thể ở lại trong nước lâu, chỉ có vài ngày để ở bên Đặng Hoa Phong, dù là để lòng mình thanh thản hơn một chút, cô cũng phải đồng ý.
Trên đường đi, sau một hồi im lặng, Chúc Khải Toàn tìm chủ đề để nói chuyện: “Hôm nay cả ngày em làm gì?”
“Ngủ, ăn cơm, đi dạo.” Vân Vụ Lai tóm tắt đơn giản.
Chúc Khải Toàn gật đầu: “Xem ra rất nhàm chán.”
Chủ đề nói chuyện của anh cũng nhàm chán không kém, Vân Vụ Lai thầm nói trong lòng.
Dù sao thì sau đó, hai người họ cũng chẳng còn gì để nói.
Đài phát thanh trên xe đang mở một playlist nhạc, sau vài bài hát, một đoạn giai điệu dạo đầu quen thuộc vang lên.
“Thất Lý Hương” của Châu Kiệt Luân.
Vân Vụ Lai đột nhiên nhớ lại nhiều năm về trước, khi còn học cấp ba, cô và Chúc Khải Toàn vẫn đang trong giai đoạn mập mờ chưa tỏ, một hôm trời mưa, nửa đêm cô làm xong bài tập rồi nằm xuống, trước khi ngủ nhận được tin nhắn của Chúc Khải Toàn: Cậu có muốn cùng nghe Thất Lý Hương không?
Vân Vụ Lai: Gì cơ?
Chúc Khải Toàn gửi một đường link Baidu, bấm vào là trang phát bài hát “Thất Lý Hương”.
Tự dưng vô duyên vô cớ bảo người ta nghe nhạc, tuy Vân Vụ Lai không hiểu, nhưng một cô gái nhỏ đang yêu luôn xem trọng từng lời nói, hành động của đối phương. Cô vẫn lấy tai nghe ra, nhét vào tai mình.
Khi nghe đến câu “Mưa rơi suốt đêm, tình yêu của anh trào dâng như nước mưa”, cô chợt mơ hồ hiểu ra mục đích anh bảo cô nghe nhạc.
Cô trùm chăn qua đầu, tiếng mưa bên ngoài vẫn nghe rõ mồn một, rơi xuống đất, đập vào cửa sổ. Cô đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt nóng bừng của mình, nhịp tim gần như loạn nhịp.
Nhiều năm sau lại cùng anh nghe “Thất Lý Hương”, cô vẫn có thể cảm nhận được tâm trạng của năm đó, vui sướng, hân hoan, ngọt ngào, nhưng cũng vì anh không nói rõ nên không tránh khỏi một chút nghi ngờ và thấp thỏm, sợ rằng mình chỉ là hiểu sai ý anh.
Ngón tay cô gõ nhẹ lên đùi, theo nhịp điệu của bài hát.
Chúc Khải Toàn để ý thấy, đợi bài hát kết thúc, anh nhìn thẳng về phía trước, dường như vô tình hỏi: “Vân Vụ Lai, khi nào em đi?”
Vân Vụ Lai cuối cùng cũng được gọi bằng cả tên của mình, giọng cô cũng rất thản nhiên: “Chắc vài ngày nữa.”
Cô cũng không biết mình ở lại trong nước để làm gì, dù sao cũng là nửa đẩy nửa đưa mà ở lại.
“Hay là ở lại thêm hai tuần nữa đi.” Chúc Khải Toàn nói.
Anh đây là đang… giữ cô lại? Vân Vụ Lai nghiêng đầu nhìn sang, dường như quay trở lại đêm mưa năm nào nghe “Thất Lý Hương”.
Chúc Khải Toàn không lập tức giải thích lý do, đợi đến ngã tư đèn đỏ tiếp theo, xe dừng lại, anh đạp phanh, quay sang nhìn cô: “Ngày 24 tháng 11, concert của Châu Kiệt Luân ở Cẩm Thành, có muốn đi xem không?”
