Vân Vụ Lai bỗng nhiên nhớ đến ngày Quốc tế Thiếu nhi năm lớp mười hai.
Đó là ngày cưa sừng làm nghé mỗi năm một lần, nhưng cũng là một ngày Valentine trá hình. Học sinh tặng cho nhau những món ăn vặt đậm chất tuổi thơ như kẹo m*t, sữa hộp Wang Tsai, bánh cuộn cầu vồng… Siêu thị trong trường đã sớm chuẩn bị, tích trữ hàng từ trước, thề phải kiếm một vố đậm.
Các bạn nam muốn thể hiện sự hào phóng và lãng mạn trước mặt cô gái mình thích, mua kẹo m*t đều tính bằng dây. Có những cặp đôi cùng nhau mang về lớp, cũng có những chàng trai một mình ôm về. Ai tặng và tặng cho ai đều có thể dấy lên một làn sóng hóng chuyện mới trong trường.
Chúc Khải Toàn liếc nhìn tiệm tạp hóa đông nghìn nghịt người, nói với Vân Vụ Lai: “Đi thôi.”
Anh không có ý định chen vào.
Con gái tuổi teen mà, ít nhiều đều có chút mong đợi vào những thứ không thực tế ấy. Dĩ nhiên Vân Vụ Lai cũng muốn có quà ngày Thiếu nhi, quà mọn tình nặng mà, chỉ còn mấy ngày cuối cùng trước kỳ thi đại học, coi như là mua một chút niềm vui cũng tốt.
Nhưng nếu Chúc Khải Toàn không chủ động tặng, cô sẽ không hỏi xin.
Sau khi cùng nhau quay về khu giảng đường, hai người ai về lớp nấy.
Chưa đầy hai phút sau, Chúc Khải Toàn lại xuất hiện ở cửa lớp 12/9, trong lớp vang lên vài tiếng reo hò kinh ngạc.
Anh mang cho cô một gói quà lớn Wang Wang.
Bên trong có đủ loại đồ ăn vặt của Wang Wang, còn có cả một tờ hình dán lớn.
Cảnh tượng ấy có thể nói là được vạn người chú ý, còn khiến người ta ngưỡng mộ hơn cả việc nhận được gói quà lớn Wang Wang lúc nhỏ. Nghe nói sau khi họ tốt nghiệp, mỗi dịp Quốc tế Thiếu nhi, trường Gia Lam lại rộ lên mốt tặng gói quà lớn Wang Wang. Truyền thuyết về họ cứ thế lưu truyền mãi, được các khóa đàn em gọi là “cặp đôi Wang Wang”.
Ngay lúc đó, Vân Vụ Lai đã tỏ rõ thái độ chê bai gói quà lớn Wang Wang.
Bởi vì món quà này thật sự quá kỳ quặc. Sau khi tan học, cô phải đội lên đầu ánh mắt kinh ngạc của mọi người, da đầu tê dại. Trời mới biết cô đã phải tỏ ra bình tĩnh thế nào để ôm nó về nhà suốt cả quãng đường.
Chê thì chê thật đấy, nhưng trong lòng ngọt ngào và vui sướng cũng là thật. Về đến nhà, cô dán tờ hình dán lên ngay chỗ dễ thấy nhất trước bàn học.
Chàng trai mà cô thích thật sự sở hữu một tâm hồn rất thú vị.
Bây giờ hộp bút màu 500 sắc này, và gói quà lớn Wang Wang năm đó có sự tương đồng đến kỳ diệu.
Và tâm trạng của cô, cũng y hệt như vậy.
Chúc Khải Toàn dường như sinh ra đã biết cách dỗ dành con gái. Khi anh bắt đầu giăng lưới, con cá nào có thể chống cự được chứ?
May mà người này cũng coi như thật thà, nếu không chắc chắn anh sẽ là hải vương số một Cẩm Thành, nuôi vô số cá. Với trình độ của cô năm đó, có lẽ chỉ có nước bị anh chơi cho đến chết mà thôi.
Cô bé bên cạnh vẫn còn đang chìm trong cú sốc chưa thể thoát ra được, thế giới quan non nớt của cô bé đã được hộp bút màu quá sức khoa trương này làm cho mới mẻ.
Vân Vụ Lai đã bắt đầu tô tô vẽ vẽ, tư thế rất chuyên nghiệp, trông có vẻ tùy ý, nhưng thực tế chỉ vài nét đã phác thảo ra được đường nét khuôn mặt của một người đàn ông.
Cô bé hoàn hồn, giờ cô bé đâu còn tâm trạng nào để tự vẽ nữa, chỉ thèm thuồng nhìn Vân Vụ Lai nguệch ngoạc. Cô bé muốn mượn bút màu, nhưng nghĩ đến việc mình vừa keo kiệt thế nào, lại ngại không dám mở lời.
Ánh mắt của Vân Vụ Lai đã thu hết mọi thứ vào tầm mắt. Tâm trạng cô rất tốt, sau khi thỏa mãn một chút lòng trả thù nho nhỏ của mình, cô quyết định người lớn không chấp trẻ con, gọi cô bé: “Nè, cho cháu mượn vẽ đấy, thích màu nào thì tự lấy đi.”
Cô bé rất lễ phép: “Cảm ơn dì ạ.”
“…” Nghe tiếng “dì” này một lần nữa, Vân Vụ Lai suy nghĩ lại có chút buồn bã. Ở nước ngoài không có kiểu gọi người lạ là chú dì, đột nhiên nghe thấy, cô có hơi khó chấp nhận.
Mặc dù tính theo tuổi tác, cô nhận tiếng “dì” này cũng không oan.
Nghĩ vậy lại càng buồn hơn.
Sao cô cứ cảm thấy mình của ngày hôm qua vẫn chỉ là cô nữ sinh trường Gia Lam, vừa ngọt ngào vừa e thẹn ôm gói quà lớn Wang Wang vậy nhỉ?
Tiếp đó, một lớn một nhỏ bắt đầu vẽ tranh, nước sông không phạm nước giếng.
Vân Vụ Lai vẽ một bức chân dung của Chúc Khải Toàn, không có ý gì khác, chỉ là để cảm ơn anh đã tặng cô hộp bút màu 500 sắc, giúp cô lấy lại được cảm giác hơn người trước mặt cô bé.
Vẽ rất nguệch ngoạc, hơn nữa còn không giống lắm. Không biết có phải vì những năm nay thực sự gặp anh quá ít hay không, mà dung mạo của anh mãi không thể thành hình trong tâm trí cô. Cuối cùng, cô chỉ có thể vẽ theo ấn tượng lý tính, vẽ đôi mắt đào hoa đặc trưng nhất của anh và nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt.
Nhưng mắt đào hoa cũng có vô vàn hình thái, đôi mắt cô vẽ không phải là dáng vẻ của anh.
“Tổ Uyển, cô xem đây là ai?” Vân Vụ Lai cầm hai đầu trên dưới của tờ giấy, đưa cho Tổ Uyển xem.
“Là Chúc tổng phải không ạ?” Tổ Uyển rất nể mặt “Phu nhân vẽ giống lắm ạ.”
Lời của cấp dưới không thể tin được, toàn là những lời nịnh hót giả tạo.
Vân Vụ Lai chuyển mục tiêu sang cô bé: “Cháu thấy sao?”
Cô bé đã sớm háo hức muốn thử, lập tức tích cực đưa ra nhận xét, loại thành thật nhất: “Chẳng giống chút nào cả.”
Vân Vụ Lai: “…”
Cô nghĩ mình đúng là khó chiều thật, người khác nói giống thì cô không tin, người khác nói không giống thì cô lại không vui.
Thôi bỏ đi, cứ coi như là lâu rồi không vẽ chân dung, tay nghề có chút sa sút vậy.
Cô bé nói: “Cháu vẽ mới giống ạ.”
Vân Vụ Lai bật cười, cô đặt tờ giấy sang một bên, ghé lại gần xem tranh của cô bé.
Cô bé lại vẽ một người đàn ông, là người cao nhất trong ba người, cùng với người phụ nữ đại diện cho mẹ, một trái một phải nắm tay cô bé.
“Đây là bố của cháu à?” Vân Vụ Lai hỏi.
Cô bé đáp: “Không phải ạ.”
Một bức tranh gia đình ba người rõ ràng như vậy, không phải bố thì còn là ai? Vân Vụ Lai không để tâm, thuận miệng hỏi: “Vậy là ai thế?”
“Là chú Chúc ạ.”
Nghe vậy, Vân Vụ Lai ngừng động tác xoay bút, thì ra câu “cháu vẽ mới giống” của cô bé là có ý này.
Sắc mặt của Tổ Uyển cũng lập tức thay đổi.
Cô bé hoàn toàn không biết lời nói của mình đã gây ra sóng to gió lớn thế nào cho hai người lớn. Cô bé chỉ vào tác phẩm của mình, nhiệt tình giải thích: “Chú Chúc cũng rất cao, cũng tóc ngắn, hôm nay mặc áo màu đen…”
“Tập Tập.” Tổ Uyển vội vàng ngắt lời “Cháu có muốn ăn bánh quy gấu nhỏ không, dì dắt cháu đi mua nhé?”
Cô ấy chỉ vào máy bán hàng tự động bên trong tầng.
Không đợi Tập Tập trả lời, Tổ Uyển lại quay đầu nói với Vân Vụ Lai: “Phu nhân, trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì đó, trẻ con nói năng không kiêng kỵ, xin cô đừng để tâm.”
Vân Vụ Lai lại bắt đầu xoay bút, cô mỉm cười nhìn Tổ Uyển: “Để tôi dắt cô bé đi cho, vừa hay tôi cũng muốn mua nước.”
Tổ Uyển toát một tầng mồ hôi lạnh sau lưng, nói thật, bây giờ cô ấy cũng đang rất hoang mang. Tập Tập lại có thể vẽ Chúc Khải Toàn vào một bức tranh gần giống như ảnh gia đình, đây rốt cuộc là cách trẻ con thể hiện sự yêu thích, hay là Chúc Khải Toàn và Lý Đề thật sự có gì đó?
Là một trợ lý, cô ấy chưa bao giờ bắt gặp hai người có bất kỳ mối quan hệ nào ngoài công việc.
Nhưng Lý Đề còn rất trẻ và xinh đẹp, năng lực chuyên môn rất mạnh, hai người có không ít cơ hội tiếp xúc. Chúc Khải Toàn cũng thật sự quan tâm đến cô ấy nhiều hơn. Chúc Khải Toàn lại sống xa vợ trong thời gian dài, gặp được nữ cấp dưới vừa mắt, nếu không kiềm chế được cũng không phải là không thể.
Bất kể là thật hay giả, tóm lại trước mặt phu nhân của sếp mình, cô ấy phải cắn chết không nhận: “Phu nhân, thật sự không phải như cô nghĩ đâu ạ. Bố mẹ của Tập Tập ly hôn rồi, bình thường cô bé sống với mẹ, bố cô bé cũng không quan tâm. Chúc tổng đối xử với trẻ con rất hòa nhã, Tập Tập rất thích anh ấy…”
“Yên tâm, tôi sẽ không làm gì con bé đâu.” Vân Vụ Lai ngắt lời, rồi đặt bút xuống, đứng dậy, nhẹ nhàng khoác vai Tập Tập, “Đi thôi, dì dắt cháu đi mua bánh quy gấu nhỏ.”
Trông cô có vẻ bình tĩnh, nhưng giọng điệu đã ẩn chứa ý đe dọa rất đậm. Tổ Uyển chỉ sợ mất kiểm soát, không dám làm trái ý cô nữa, đành vừa chăm chú theo dõi động tĩnh của hai người để xông lên ngay lập tức nếu có gì không ổn, vừa dùng Wechat báo cáo sự việc một cách ngắn gọn, rõ ràng cho Chúc Khải Toàn.
Máy bán hàng tự động ở ngay cạnh thang máy, Tổ Uyển đứng từ xa nhìn Vân Vụ Lai dắt Tập Tập mua vài món ăn vặt, suốt quá trình thái độ đều thoải mái. Dựa vào tương tác của hai người, Vân Vụ Lai thậm chí còn không có một lời tra hỏi cơ bản nào.
Tổ Uyển vừa hoảng sợ vừa nghi hoặc, rốt cuộc trong hồ lô đang bán thuốc gì vậy?
Vân Vụ Lai nhanh chóng dắt Tập Tập quay lại, cô không ở lại khu vực tiếp khách cùng Tập Tập nữa mà đi thẳng vào văn phòng của Chúc Khải Toàn.
Tổ Uyển thở phào một hơi nhẹ nhõm, hai người này không ở cùng nhau là tốt rồi, nếu không cảnh tượng đó chẳng khác nào một lon Coca bị nhét Mentos vào, chỉ chờ mở nắp là phun trào.
Cuộc họp dự kiến kết thúc lúc mười hai giờ đã được kết thúc sớm nửa tiếng. Một nhóm nam nữ mặc đồ công sở lần lượt đi ra từ phòng họp bên trong văn phòng, thấy một người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi trên sofa bên ngoài, ai cũng không khỏi liếc nhìn thêm vài lần.
Mọi người đều đã xem qua các bài báo liên quan của tập đoàn, hơn nữa người phụ nữ có thể xuất hiện trong văn phòng của Chúc Khải Toàn chắc chắn không phải tầm thường. Kết nối hai điều này lại, thân phận của Vân Vụ Lai không khó đoán, nhưng Chúc Khải Toàn vẫn trịnh trọng giới thiệu với cấp dưới: “Đây là vợ tôi.”
Sau đó là một loạt những lời chào hỏi nối tiếp nhau.
Vân Vụ Lai mỉm cười đáp lại từng người, cô lặng lẽ quan sát một vòng trong đám đông, phát hiện các nữ cấp dưới của Chúc Khải Toàn trông đều rất ưa nhìn.
Mặc dù Lý Đề và Tập Tập không giống nhau, nhưng Vân Vụ Lai vẫn nhanh chóng xác định được mục tiêu.
Chỉ dựa vào ánh mắt Lý Đề nhìn cô.
Sự bài xích và ác cảm bên trong được che giấu rất kỹ, gần như có thể nói là không một kẽ hở.
Nhưng vẫn không qua mắt được cô.
“Quản lý Lý, Lý Đề phải không?” Cô khẽ mỉm cười.
Lý Đề thoáng vẻ ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ vị thiếu phu nhân của tập đoàn lần đầu tiên xuất hiện ở công ty lại có thể gọi tên mình.
Vân Vụ Lai nói: “Con gái cô đáng yêu lắm.”
Một câu nói khiến người ta chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả. Lý Đề đầy bụng nghi ngờ, không hiểu tại sao cô lại đột nhiên khen con gái mình, càng không hiểu làm sao cô biết được mối quan hệ mẹ con giữa mình và Tập Tập.
“Cảm ơn.” Cuối cùng chỉ có thể khô khan cảm ơn một tiếng.
Đợi mọi người trong văn phòng đi hết, Tổ Uyển từ bên ngoài giúp đóng cửa lại. Cô ấy có thể nói là lo lắng không yên, gọi Lý Đề lại: “Quản lý Lý, xin dừng bước.”
Trong văn phòng, hai người đồng thời lên tiếng.
“Anh họp xong nhanh vậy?”
“Em đói chưa?”
“Không đói.” Vân Vụ Lai trả lời trước.
Xem ra ý thức phòng bị khủng hoảng của Chúc Khải Toàn cũng rất mạnh, lại có thể kết thúc cuộc họp sớm.
Chúc Khải Toàn để ý sắc mặt và giọng điệu của cô, từ đầu đến cuối, cô đều tỏ ra rất bình tĩnh, như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Anh lại gần, ngồi xuống bên cạnh cô, thấy tay cô đang vê một sợi tóc mảnh, xoay tròn giữa ngón cái và ngón trỏ.
Bên cạnh tay cô là một bức chân dung hơi nhàu.
Có một hai phần giống anh.
“Đây là anh à?” Anh hỏi.
Bàn tay còn lại của Vân Vụ Lai đưa tờ giấy cho anh: “Ừm, giống không?”
Chúc Khải Toàn nhận lấy tờ giấy, nghiêm túc xem một lúc, sau đó anh đặt tờ giấy xuống dưới hộp khăn giấy trên bàn trà, trả lời không đúng câu hỏi: “Anh và Lý Đề không có bất kỳ mối quan hệ hay tình cảm nào không nên có.”
“Thật không?” Vân Vụ Lai ngước mắt, hỏi.
Chúc Khải Toàn gật đầu, đảm bảo với cô: “Chuyện như hôm nay sẽ không xảy ra nữa. Để tránh những rắc rối không cần thiết, bắt đầu từ ngày mai cô ấy sẽ được điều chuyển sang bộ phận khác, không làm việc dưới quyền của anh nữa. Tổ Uyển đang nói chuyện với cô ấy rồi.”
“Ừm.” Vân Vụ Lai đưa tay về phía anh.
Kể từ khi gặp lại, đây là lần đầu tiên cô chủ động như vậy.
Chúc Khải Toàn ghé mặt lại gần, để mặc cho những ngón tay mềm mại của cô nhẹ nhàng v**t v* gò má anh, giống như kiến bò qua, ngứa ran đến tận đáy lòng. Tay cô lại từ từ vòng ra sau gáy anh, đôi mắt không rời khỏi anh một giây, con ngươi lấp lánh như biết nói, ẩn hiện bóng hình nhỏ bé của anh một cách đầy ẩn ý.
Lòng Chúc Khải Toàn khẽ động, anh đỡ lấy vai cô, định hôn xuống.
Ngay khoảnh khắc sắp hôn được cô, da đầu anh chợt nhói đau.
“A.” Anh theo phản xạ ôm lấy chỗ đau, hỏi, “Làm gì vậy?”
Trong tay Vân Vụ Lai có thêm một sợi tóc nữa, vẻ dịu dàng trên mặt cô hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sự vô cảm, một mảnh sát khí.
Vân Vụ Lai đặt hai sợi tóc lại với nhau, dùng một tờ khăn giấy cẩn thận gói lại, nhét vào trong túi. Cô cười lạnh: “Chúc Khải Toàn, nếu đó là con của anh, em sẽ g**t ch*t anh.”
